44 (V)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cứu được người giàu nhất đang đột phát bệnh tim, ông hứa sẽ đáp ứng một nguyện vọng của tôi.

Mọi người đều nghĩ tôi sẽ nói muốn con trai của nhà giàu nhất cưới tôi.

Dù sao thì tôi cũng thích anh ta bảy năm rồi.

Tôi do dự hồi lâu: "Có thể cho tôi ít cổ phần không? Tôi muốn lấy tiền chia hoa hồng đi tìm người mẫu nam."

Tất cả mọi người đều ngây người.

Thấy bọn họ như vậy, tôi tưởng họ không đồng ý, vội vàng đổi giọng: "Nếu không thì ông cho tôi mượn con nuôi chơi, à không, mượn yêu đương hai tháng, sau đó sẽ trả lại ông."

Hiện trường vẫn im lặng như tờ.

Một lúc lâu sau, con nuôi lên tiếng: "Tìm người mẫu nam thì trả tiền, tìm tôi liền chơi miễn phí?"

___________________

Tôi đến chùa Vĩnh Hòa cầu nguyện nói mình muốn phát tài, lúc rời đi thì bị một tên thần côn chặn lại, lôi kéo nói muốn đoán mệnh cho tôi.

Ông ta nói mặt tôi có hỷ sắc, gần đây có thể sẽ có vận hoa đào.

Tôi sợ đến mức liên tục xua tay.

"Đại sư, tôi không muốn hoa đào, tôi muốn có tiền tiêu, ngài giúp tôi nghĩ cách đi."

Đại sư cũng lắc đầu, còn an ủi tôi rằng đóa hoa đào này chất lượng rất cao.

Tôi lắc đầu mạnh hơn.

"Thực ra tính tình tôi nhạy cảm hay nghi ngờ, không thích hợp để yêu đương."

Tôi càng thích hợp làm hoàng đế hơn, nắm giữ tài phú của thiên hạ.

Quan trọng nhất là, tôi gặp một người liền yêu một người, đảm bảo hậu cung ba nghìn giai lệ đều có thể đối xử công bằng.

Đại sư cảm giác sâu sắc cạn lời, tức giận quay người bỏ đi.

Sau khi về nhà, trong lòng tôi tràn đầy mong đợi có thể phát tài.

Một tuần sau, tôi đang đi dạo trên phố thì bị cướp mất túi.

Bên trong còn có điện thoại tôi mới mua!

Tôi liền co giò chạy đuổi theo, kết quả là không đuổi kịp người, ngược lại còn gặp một đại gia bị đau tim trên đường.

Sau khi đưa người đến bệnh viện, nghe nói tôi vì cứu ông, ngay cả túi cũng bị mất.

Đại gia rất cảm động, nói rằng có thể đáp ứng cho tôi một mong muốn.

Lúc này đến lượt tôi cảm động, đây đâu phải đại gia, đây chính là đèn thần Aladin.

Tôi còn chưa kịp nói ra thì nghe thấy tiếng thì thầm ở gần đó.

"Tiểu Thừa tổng, Điền Gia Thụy sẽ không nhân cơ hội này để nói muốn ở bên cậu chứ."

Nghe vậy, người đàn ông cách đó không xa nhìn về phía tôi, trong mắt đã mang theo vẻ ghét bỏ.

(...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro