51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cởi"

Người đàn ông với khuôn mặt sắc xảo tựa như được gọt dũa tỉ mĩ từ bàn tay của tạo hóa, nhìn thì chắc cũng đã ngoài ba mươi, nhưng khí chất này tuyệt đối không tầm thường, người đàn ông uy nghiêm cả người toát ra sự ảm đạm lạnh lẽo đến bức người, ngồi trên sofa chiễm chệ vắt véo chân, tay cầm tách trà nhàn nhã ra lệnh.

Người con trai đang quỳ rạp dưới sàn tay chân run lẩy bẩy, khuôn mặt nhếch nhác đến khó coi. Từ dưới sàn cậu cúi người bò đến dưới chân người đàn ông, không chút lòng tự trọng cậu hèn mọn mà ôm lấy đôi chân dài của người đàn ông hạ giọng cầu xin:"Tha cho tôi....Xin anh....Chỉ lần này thôi...."

Người đàn ông với ánh mắt lạnh lẽo, môi nhếch nhẹ, không mẩy may do dự, hất mạnh bàn tay của người con trai kia ra khỏi chân mình.

Ngồi nhìn người con trai với đôi mắt trong veo có phần hơi bất lực, lại có chút uất ức không thật sự khuất phục. Mày nhướng lên, người đàn ông chậm rãi đặt tách trà xuống bàn, đôi chân hướng về phía người con trai vừa bị chính anh tàn nhẫn hất mạnh đang nằm lăn lóc dưới sàn kia, anh ngồi xuống, vung tay bóp chặt lấy cằm cậu như muốn ghì nát nó đi vậy, ép cậu phải ngồi dậy trực diện nhìn mình.

"Điền Gia Thụy, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi. Đừng bao giờ dùng ánh mắt này nhìn tôi"

"Nếu còn để tôi thấy thêm lần nào nữa, tôi nhất định sẽ móc hai mắt của cậu ném cho chó ăn đó, nhớ chưa?"

Thả cằm cậu ra, người đàn ông đứng lên, hai tay đút túi quần, bước chân thanh thoát quay trở lại sofa ngồi xuống.

"Nhanh lên"

"Đừng lãng phí thời gian của tôi"

Thừa Lỗi nghiến chặt răng nhẫn nhịn, từ dưới sàn chống tay đứng lên, nước mắt giàn giụa, tay run run, cậu cởi bỏ từng cúc áo, chiếc áo sơ mi mỏng manh nhanh chóng nằm gọn dưới sàn nhà, khóa kéo quần cũng được mở ra số phận cũng theo chiếc áo kia mà rời khỏi người cậu.

Trên người cậu bấy giờ chỉ còn lại duy nhất một cái boxer trắng tinh.

"Tiếp tục cởi." Nhìn thấy Điền Gia Thụy bắt đầu đơ người đứng đó, lại bắt đầu có ý muốn chống đối, người đàn ông nhìn cậu cau mày đầy khó chịu.

Mi mắt nhòa cả lệ đắng, Điền Gia Thụy tiếp tục đưa tay cởi bỏ tất cả các lớp vải còn lại trên người mình xuống, thân thể trần trụi cứ thế phơi bày trước mắt của một người đàn ông.

"Lại đây!"

Bước chân ngày càng nặng nhọc, cậu bước tới đứng trước mặt anh, mi mắt rủ xuống.

"Biết phải làm gì rồi chứ?"

"Tốt nhất cậu đừng khiến tôi phải nổi giận"

"Nếu không tôi sẽ chẳng thể đảm bảo mạng sống cho cậu đâu"

Người đàn ông lạnh giọng ra lệnh, hai mắt khép hờ nhàn nhã ngã người ra sau, ngực hơi ưỡn nhẹ về phía trước, lưng tựa vào ghế.

Điền Gia Thụy không chút cam tâm, rụt rè quỳ dưới chân người đàn ông, hai tay chậm rãi cởi từng cúc áo trên người anh ta.

Tay đã chạm đến lưng quần bỗng nhiên rụt lại, cậu sợ lại phải nhìn thấy con quái vật kia, con quái vật đã hành hạ tra tấn cậu đến bán sống bán chết, cậu sợ cảm giác bị nó đâm vào nơi tư mật của mình, sợ từng cơn đau mà nó đem lại mỗi khi càng quét bên trong cơ thể cậu.

"Cậu tốt nhất đừng nên thách thức sự kiên nhẫn của tôi"

Giật mình thức tỉnh, Điền Gia Thụy cố nén nổi sợ hãi vào trong, nhắm chặt mắt cậu tiếp tục cởi thắt lưng của người đàn ông ra.

Khóa kéo quần được bàn tay nhỏ nhắn không kém phần run rẩy của cậu mở toang, cách một lớp vải của chiếc quần nhỏ màu xám tro kia, cậu đã nhìn thấy một con quái vật to lớn trong anh ngẩng cao đầu chờ chực sẵn, một chút nữa thôi nó sẽ tấn công cậu, ở trong cậu ra sức mà càn quấy.

Nước mắt lại không ngừng rơi xuống, cậu thật muốn thoát khỏi nơi này quá!

Nhưng biết làm sao được, nói cho dễ nghe thì số tiền người đàn ông này chuộc cậu chính là khoảng nợ duy nhất níu chân cậu ở lại bên cạnh anh ta. Nhưng nếu nói trắng ra thì chính là người đàn ông này đã mua cậu về đây.

Hai tuần rồi, hai tuần cậu ở bên cạnh người đàn ông này, là hai tuần cậu chưa từng được nhìn thấy ánh mặt trời.

Kể ra cũng thật nực cười, hai mươi mấy năm cậu làm trâu làm ngựa để phục vụ cho cái gọi là gia đình, ấy vậy mà chẳng ai thương tiếc hay biết ơn tấm thân nhỏ bé này, ngược lại còn bị chính người cha ruột cùng người mẹ kế trẻ tuổi của mình đem bán cho một lũ chuyên mua bán người để làm callboy.

Mấy ngày liền cậu bị chúng đem nhốt vào một nhà kho tối tăm đầy bẩn thỉu, ngày ngày chúng dã man hành hạ tra tấn bắt cậu phải quy hàng mà nhu thuận chúng. Cuối cùng sức lực nhỏ bé chẳng còn đủ sức để chống đối nữa.

Ngày đầu tiên cậu đến hộp đêm để tiếp rượu cũng là lần đầu tiên cậu gặp được người đàn ông này, khi ấy không biết sao anh lại mở lời chuộc cậu. Ban đầu cậu thật chẳng biết anh đã dùng cách nào mà có thể dễ dàng đưa cậu đi như thế, nhưng cậu cũng chẳng quan tâm đến, cậu chỉ cần biết bản thân cậu được thoát khỏi cái nơi quỷ quái này là được rồi, lúc ấy cậu hạnh phúc lắm, cệu còn ngây thơ tự ảo tưởng người đàn ông này đang cứu lấy mình mà lòng thầm mang ơn.

Ai mà có ngờ, mộng tưởng của cậu đã vỡ, khi cậu biết rằng ý định của người đàn ông này cũng chẳng khác gì bọn khốn kia là mấy. Anh chính là mua cậu về, mua cậu về chỉ là để thỏa mãn con thú tính trong người của anh ta mà thôi.

Cậu thật sự không biết anh là ai, cậu cũng chẳng biết anh đến từ đâu. Cậu chỉ biết anh là kẻ ngày đêm cùng cậu triền miên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro