59 (V)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''Thừa tổng, đã có kết quả ADN. Hai nhóc con sinh đôi kia là con của ngài.''

Trong phòng bệnh An Phước, vị bác sĩ già đưa cho Thừa Lỗi phiếu xét nghiệm ADN tương thích. Ông nhìn Thừa Lỗi cười tươi, vỗ vỗ vai anh.

''Chúc mừng Thừa tổng đã tìm được con của mình. Thừa gia có phúc tất mọi chuyện sẽ gặp lành.''

Thừa Lỗi hoàn toàn không có tâm trạng nghe mấy lời chúc của ông. Anh bất ngờ sau đó nhíu mày nhìn tờ giấy trong tay.

Nghĩ đến hình ảnh hai đứa bé ba tháng tuổi để trước cổng nhà mình lại càng khiến anh đau lòng.

Nhìn hai đứa bé giống hệt anh khiến Thừa lão phu nhân giật mình sau đó xúc động đến bật khóc. Vốn dĩ cho rằng không phải con mình nhưng trên dưới Thừa gia ai cũng bảo càng nhìn càng thấy giống anh, ngay cả anh cũng vậy. Sau đó mau chóng làm xét nghiệm, kết quả đúng thật là... là con anh!?

Nhớ đến một đêm kích tình năm ngoái, lần đầu tiên sau hai mươi sáu năm khiến anh mất khống chế. Người thanh niên đó như rắn nước mềm mại quyến rũ quấn lấy anh. Sau đó bỏ đi biệt tăm biệt tích chẳng còn tăm hơi gì, anh tức giận cắn răng.

Cậu ta dám mang thai con của anh mà không cho anh biết, đến khi sinh ra lại để trước cửa nhà anh.

Cầm giấy xét nghiệm về Thừa gia, vừa đến cổng đã nghe thấy tiếng khóc của hai đứa trẻ khiến anh đau đầu, vốn dĩ định đi lên lầu nhưng không kìm được mà đến gần ôm lấy một đứa bé, một tay khác ôm đứa thứ hai lên. Sau đó anh phát hiện hai đứa bé ngừng khóc, đôi mắt nhỏ ngơ ngác mở to ra nhìn anh, ê ê a a cười khanh khách.

Khiến anh cũng bật cười theo...

Kể từ ngày hôm đó Thừa tổng trở thành ông bố bỉm sữa cuồng con. Ngay cả công ty cũng không chịu đi nữa, ôm đống văn kiện về nhà vừa làm vừa chăm sóc hai con nhỏ.

Hai đứa bé một trai một gái cứ thấy anh là khanh khách cười.

Tự dưng anh nghĩ đến mẹ của chúng, tại sao lại bỏ trốn?

Thừa Lỗi ngồi trong thư phòng, anh cầm cuốn sách 《chăm sóc trẻ nhỏ》 đọc, một lúc sau chuông điện thoại vang lên.

''Nhạc tổng, người mà ngài tìm đang làm việc tại công ty ngài, là một nhà thiết kế nhỏ. Tuần trước vừa phỏng vấn và vào làm.''

''Được, tôi biết rồi.'' Tốt lắm, tự đâm đầu vào rọ. Thừa Lỗi ngoài cười nhưng trong không cười, anh phải đi hỏi xem cậu ta tại sao vứt bỏ con mình, sau đó ung dung tự tại được như vậy.

...

Hai nhóc con được sáu tháng tuổi. Thừa Lỗi một mình ôm hai đứa lên xe, đi tới công ty của mình.

Nhìn bên ngoài cửa sổ những âm thanh náo nhiệt tràn đầy sức sống của mọi người trong thành phố, anh khẽ thở dài nhìn hai bé con đang nằm trên ghế nhỏ gần mình.

Thử xem mẹ của hai nhóc có nhận ra hai nhóc không nhé.

Một đường thẳng tắp đến bãi đỗ xe, anh gọi cho thư ký.

''Gọi Điền Gia Thụy phòng thiết kế xuống bãi đỗ xe cho tôi.''

Thư ký nom nớp lo sợ, sao nghe ra giọng Thừa tổng có gì đó giống như đang kiềm chế tức giận? Nghĩ mãi không ra cô thư ký bèn lắc đầu không nghĩ nữa, đi tới văn phòng thiết kế gọi Điền Gia Thụy.

Trong phòng thiết kế được bố trí đơn giản nhưng rộng rãi, đồng nghiệp đã đi tới nhà kho để chọn vải, một số người thì đi khảo sát thị trường. Thoáng chốc chỉ còn mình Điền Gia Thụy. Cậu ngẩn người nhìn tấm ảnh nhỏ trong tay.

Là tấm hình siêu âm của hai bảo bảo.

Thật sự không biết chúng nó sống có tốt hay không? Mấy tháng trước khi sinh bảo bảo xong cậu liền bất tỉnh 3 ngày do mất sức quá nhiều. Mẹ kế và chị cùng cha khác mẹ nhân lúc cậu chưa tỉnh đã mang con của cậu đi. Khi tỉnh lại điều trước tiên là tìm hai đứa nhỏ, cậu khóc lóc điên cuồng tìm kiếm chúng.

Kết quả người chị độc ác vô tâm nói với cậu:

''Mày thì nuôi được cái gì, tao và mẹ đã đưa hai cục nợ kia cho một nhà giàu rồi. Mày chỉ cần yên tâm kiếm tiền cho bọn tao trả nợ thôi.''

Điền Gia Thụy suy sụp, cậu bùng nổ xuống giường đánh chị mình, bị cô ta đẩy ngã lại giường. Vừa tỉnh lại sức khỏe còn yếu, mặt cậu trắng bệch không còn một giọt máu.

''Các người trả con lại cho tôi, sao có thể độc ác như thế được... Tôi hận các người.'' Sau đó cậu bỏ nhà ra đi, tìm kiếm hai đứa nhỏ nhưng chẳng có chút thông tin gì.

Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu giật mình định thần lại. Nhìn thấy thư ký tổng giám đốc ở bên ngoài.

''Điền Gia Thụy đúng không? Cậu mau đi xuống bãi đỗ xe, tổng giám đốc tìm cậu có việc.''

Sau đó chưa để Điền Gia Thụy hỏi gì đã kiêu ngạo đi mất.

Điền Gia Thụy mơ hồ đi xuống bãi đỗ xe, nhìn thấy tổng giám đốc Thừa đứng trước cửa xe nhìn cậu chằm chằm. Cụ khó hiểu nơm nớp lo sợ.

''Tổng, tổng giám đốc tìm tôi có việc gì thế ạ?''

Thừa Lỗi chỉ vào cửa xe.

''Cậu mở cửa xe ra cho tôi.''

Điền Gia Thụy nghi hoặc, chẳng lẽ tổng giám đốc bảo cậu xuống để mở cửa xe? Đôi mày thanh tú nhíu lại, đi tới trước mặt anh, quay lưng về phía anh mở cửa xe ra.

Trước mặt cậu là hai đứa bé, cả hai đứa bé ê ê a a mở to mắt nhìn cậu.

Điền Gia Thụy vừa nhìn thấy liền giật mình, sau đó mũi cay cay. Có gì đó rất quen thuộc, cậu run run quay sang nhìn tổng giám đốc.

Thừa Lỗi nhướng mày.

''Thế nào, mẹ nó em đẻ con ra xong rồi chạy?''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro