Không Thể Tả Được 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thừa Lỗi nhìn đôi mắt đỏ hoe của Điền Gia Thụy, cảm giác như bị dội một gáo nước nóng vào người, vừa đau vừa nóng. Trên thực tế, đối với Thừa Lỗi mà nói, có thể chủ động đi tìm Điền Gia Thụy coi như là ngoài tầm kiểm soát.

Theo kế hoạch cuộc đời của Thừa Lỗi, anh nên bình tĩnh, chăm chỉ đóng phim, lập nghiệp kiếm tiền, sau đó sẽ từng bước yêu một cô gái phù hợp, kết hôn và sinh con.

Nhưng điều ngạc nhiên là Điền Gia Thụy đã xuất hiện.

Đây là lần đầu tiên họ đóng chung và có rất nhiều thứ trái ngược nhau, tất nhiên Thừa Lỗi phải ép mình có mối quan hệ tốt với Điền Gia Thụy. Vì vậy, anh đã chủ động thêm tài khoản WeChat của Điền Gia Thụy và tạo ra một cuộc trò chuyện nhóm. Trước và sau khi quay phim, họ đã thảo luận về kịch bản và xem đi xem lại rất nhiều lần, mặc dù đây là lần đầu tiên Điền Gia Thụy đóng phim truyền hình, nhưng may mắn thay cậu đã có nhiều kinh nghiệm diễn những vở kịch trước đó. Mặc dù phương pháp biểu diễn có khác nhau nhưng cảm giác biểu diễn gần như giống nhau.

Thừa Lỗi giống như tiền bối có trình độ cao nhất, dạy Điền Gia Thụy cách hành động. Tay trong tay, từng lời một, anh vừa là người hướng dẫn, vừa là đối tác của cậu. Khi quá trình quay phim, Thừa Lỗi dần dần coi Điền Gia Thụy như em trai mình, đúng vậy, là em trai.

Ít nhất đó là những gì Thừa Lỗi lúc đầu nghĩ.

Nhưng tình cảm của con người sẽ trở nên khác đi, khi tình cảm tích tụ đến một mức độ nhất định sẽ trở nên mất kiểm soát và phun trào như dung nham núi lửa.

Sau khi Thừa Lỗi và Lư Dục Hiểu quay xong cảnh tắm bồn cùng nhau, Thừa Lỗi cuối cùng cũng nhận ra một sự thật nghiêm trọng và đáng sợ.

Anh đã yêu Điền Gia Thụy.

Đúng, anh không yêu “Cung Viễn Chủy”, mà là Điền Gia Thụy.

Tại sao Thừa Lỗi lại có suy nghĩ này?

Bởi vì Thừa Lỗi, người luôn tập trung vào công việc, thực sự đã nhớ đến khuôn mặt của Điền Gia Thụy khi anh diễn cùng Lư Dục Hiểu. Đó là khuôn mặt của Điền Gia Thụy khi anh đang chợp mắt giữa lúc quay phim.

Thừa Lỗi luôn cho rằng Điền Gia Thụy rất đáng yêu, giống như con mèo của anh, lúc thì bám víu, lúc lại duỗi ra móng vuốt để hù dọa người khác. Nhưng khi anh bình tĩnh lại, Thừa Lỗi không khỏi muốn yêu thương và bảo vệ cậu. Loại mối quan hệ này từ lâu đã không chỉ là tình anh em. Chỉ là Thừa Lỗi vẫn cố tình đè nén, giả vờ như điếc trong lòng mình.

Lư Dục Hiểu, người đóng cùng với anh, nhanh chóng phát hiện ra điều kỳ lạ ở Thừa Lỗi. Sau buổi quay, cô tìm thấy Thừa Lỗi và dường như lấy hết can đảm để thổ lộ tình cảm của mình.

Hai người chênh lệch tuổi tác vài tuổi nhưng Thừa Lỗi luôn coi Lư Dục Hiểu như em gái mình, và họ rất hợp nhau trong những cảnh quay cùng nhau. Kỳ thực anh đã nhiều năm như vậy vẫn luôn muốn có một người em gái, bây giờ có cơ hội, anh đương nhiên sẽ đối xử tốt với em gái mình.

Trong phim, họ là đôi tình nhân đang âm mưu đối đầu nhau nhưng định mệnh lại ở bên nhau, ngoài vở kịch, Thừa Lỗi coi Lư Dục Hiểu như em gái của mình.

"Lỗi ca, em rất thích anh." Giọng nói của Lư Dục Hiểu ngọt ngào mềm mại, mang theo sự thanh tú chỉ có ở con gái, cô nhìn Thừa Lỗi, "Chúng ta... thử một lần được không?

" Chắc chắn bây giờ em thích Thừa Lỗi, còn anh?" Thừa Lỗi thở dài, "Còn không phải 'Cung Thượng Giác'?"

Lư Dục Hiểu giật mình, cô không ngờ Thừa Lỗi lại hỏi chuyện này. Như để xác nhận điều gì đó, Lư Dục Hiểu kiễng chân hôn lên một bên mặt Thừa Lỗi, Thừa Lỗi cũng không trốn tránh, chỉ nhìn chằm chằm Lư Dục Hiểu.

“Đối với diễn viên, diễn giải nhập vai là cách diễn giải vai diễn trực tiếp nhất, nhanh nhất và thuận tiện nhất, nhưng…” Thừa Lỗi mỉm cười, “Cái này cũng có nhược điểm…” Lư Dục Hiểu có chút thất vọng tiếp nhận lời của Thừa Lỗi, còn nói: “Nó sẽ khiến mọi người ảo tưởng rằng tình yêu của họ dành cho nhân vật chính là tình yêu của họ dành cho chính mình?”

Thừa Lỗi gật đầu, “Hiểu Hiểu, xem ra em đã có thể phân biệt được đâu là diễn đâu là đâu là thực.”

Gió đêm rất lạnh, mùa đông luôn như thế này.

Lư Dục Hiểu sắc mặt đỏ bừng, giống như quả hồng chưa chín, nếu là trước đây Thừa Lỗi nhất định sẽ theo đuổi cô. Nhưng bây giờ... Thừa Lỗi khóe mắt thoáng thấy bóng lưng của ai đó cách đó không xa đang bước đi.

Thừa Lỗi quay người lại, nhìn thấy bóng dáng Điền Gia Thụy đang rời đi.

Cậu đã thấy tất cả?

Thừa Lỗi đang nghĩ có lẽ Điền Gia Thụy cũng bị mắc kẹt trong đó giống như mình. Nếu không thì tại sao cậu lại vội vàng rời đi như vậy, không phải cậu vô tình cắt đứt mối quan hệ bạn bè mà là cậu bỏ đi vì tức giận.

Đúng là Thừa Lỗi biết Điền Gia Thụy sẽ không thích Lư Dục Hiểu. Vậy ngoài bản thân anh ra, cậu còn có thể thích ai nữa?

Điền Gia Thụy thích anh, và suy nghĩ này khiến Thừa Lỗi phải thức suốt đêm.

Đến ngày hôm sau, mọi chuyện đối với Điền Gia Thụy vẫn bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng thời gian trôi qua, Thừa Lỗi phát hiện ra, Điền Gia Thụy luôn nhìn anh thật sâu khi anh không chú ý. Nhiều lần anh ngần ngại không nói, nhiều lần anh cố tình né tránh. Anh bị vướng mắc và chán nản, anh dường như muốn xích lại gần hơn nhưng lại kiềm chế bằng lý trí.

Nhưng Thừa Lỗi sẽ không từ bỏ mọi quan hệ với Điền Gia Thụy.

Cánh tay của anh dài và lòng bàn tay rộng, có thể vòng tay quanh eo Điền Gia Thụy. Vòng eo mỏng đến mức Thừa Lỗi gần như có thể ôm nó bằng một tay.

Lúc này, Lư Dục Hiểu luôn nhìn Thừa Lỗi với ánh mắt thấu hiểu.

"Lỗi ca, con đường này... không dễ đi."
Lư Dục Hiểu tuy tuổi còn trẻ nhưng kinh nghiệm trưởng thành lại rất quanh co và phong phú. Xung quanh cô cũng có những cặp đôi đồng giới, nhưng cô có thể nói rằng cả Thừa Lỗi và Điền Gia Thụy đều không thuộc nhóm đó.

Chẳng qua người Thừa Lỗi thích lại là một nam nhân.

"Hiểu Hiểu, khi không còn đường thì ai cũng có thể tìm được lối ra. Hơn nữa, anh có lòng tin. Dù đường đi có khó khăn đến đâu, anh vẫn có thể đi tiếp." Câu trả lời của Thừa Lỗi khiến Lư Dục Hiểu im lặng. Cô nhìn Điền Gia Thụy đang đọc kịch bản, quay sang Thừa Lỗi nói: "Lỗi ca, anh vẽ cho em một bức tranh nhé. Cho dù đó là... quà của 'Cung Thượng Giác' cho 'Thượng Quan Thiển'." Có lẽ.. .. đã đến lúc vẽ nên một
bức tranh cho mối quan hệ còn chưa bắt đầu này rồi.

Thừa Lỗi đồng ý yêu cầu của Lư Dục Hiểu và vẽ một bức tranh. Khi bức tranh hoàn thành, Điền Gia Thụy đứng sau lưng Thừa Lỗi mà không nói một lời. Khi mọi người khen ngợi tài vẽ tranh của Thừa Lỗi, cậu chỉ mỉm cười.

Thừa Lỗi nhìn thấy Điền Gia Thụy lặng lẽ xuyên qua đám người xoay người, khi cậu quay người lại, đôi mắt đỏ hoe, giống như bây giờ.

Điền Gia Thụy cảm thấy không thoải mái khi bị Thừa Lỗi nhìn chằm chằm, cậu bước vài bước vào phòng và ngồi trên ghế sofa. Rất nhanh, Thừa Lỗi cũng đi tới.

"Thật ra, trong thời gian này anh đang suy nghĩ về mối quan hệ của chúng ta." Điền Gia Thụy bị sốc khi Thừa LỗiThừa Lỗi mở miệng. Đầu của Điền Gia Thụy đột nhiên quay về phía Thừa Lỗi và lắp bắp, "Mối quan hệ của chúng ta?"

"Đúng vậy."

Thừa Lỗi vội vàng nắm tay Điền Gia Thụy, lòng bàn tay ấm áp đến mức Điền Gia Thụy không muốn tránh né.

"Anh không phải cùng Hiểu Hiểu sao..."
Điền Gia Thụy nghĩ đến lời nói của Lâm Tử Diệp, có chút không yên tâm.

"Anh nghĩ nhóc Tử Diệp lẽ ra phải truyền đạt hết những gì anh định nói với em ngày hôm đó."

Thừa Lỗi nhìn Điền Gia Thụy, ngón tay của anh hung hăng đan xen từng ngón tay của Điền Gia Thụy và giữ chặt.

"Anh chỉ coi cô ấy như em gái của mình, cô ấy chỉ tạm thời không thể phân biệt được nhân vật với thực tế, bức tranh của anh dành cho cô ấy có thể coi là hoàn thành tâm nguyện duy nhất của cô ấy." Điền Gia Thụy nghe những lời của Thừa Lỗi, và trái tim cậu đập rất mạnh, rất nhanh, Thừa Lỗi giải thích những thứ này là để làm gì? Có lẽ...có lẽ nào anh ấy cũng có cùng tình cảm với cậu?

Điều này đơn giản là... không thể tin được!

"Điền Gia Thụy, vừa rồi em ở trên xe đã giúp anh xác nhận tình cảm của mình, quyết định đến gặp em giải thích rõ ràng những chuyện này. Em có thể từ chối anh, nhưng anh muốn nói cho em biết." Ánh mắt Thừa Lỗi lúc này như giống như một bầu trời đêm, bên trong lấp đầy sao, khiến Điền Gia Thụy chỉ nhìn thôi cũng phải rung động.

"Anh luôn có một bí mật. Bí mật này... không nên nói cho ai biết."

Tim Điền Gia Thụy đập mạnh khi nghe những lời của Thừa Lỗi.

"Anh yêu em. Điều anh mong chờ nhất mỗi ngày là được gặp em, nói chuyện với em, trò chuyện cùng em và nhìn em cười." Thừa Lỗi tiếp tục, "Nhưng điều này vẫn chưa đủ, Điền Gia Thụy, anh, anh không muốn dừng lại ở đây với em, anh muốn ôm em, hôn em, anh muốn đan những ngón tay của chúng ta vào nhau như thế này, và anh muốn ôm em ngủ. Anh muốn quá nhiều, anh muốn có tất cả mọi thứ về em, anh muốn ở trong mắt em và trái tim anh tràn ngập em."

Điền Gia Thụy hơi mở miệng, cậu rất ngạc nhiên, cậu không bao giờ nghĩ rằng người anh trai thường dè dặt của mình sẽ nói những lời nảy lửa như vậy.
Anh ấy... đang tỏ tình với cậu à?

Tim Điền Gia Thụy đập thình thịch.

"Mặc dù anh tha thiết mong rằng em có thể chấp nhận lời tỏ tình và tình cảm của anh. Nhưng Điền Gia Thụy, anh...anh..." Thừa Lỗi đặt tay Điền Gia Thụy lên ngực anh và nói nhỏ: "Anh hy vọng em có thể làm theo trái tim mình, được không? Không cần em vội vàng đồng ý với anh chỉ vì thương hại hoặc những cảm xúc khác."

Tay của Điền Gia Thụy ở bên ngực trái của Thừa Lỗi, cậu tựa hồ có thể cảm nhận được nhịp tim cộng hưởng, tay cậu vô thức run rẩy.

“Anh ơi, em chưa bao giờ thích đàn ông.”

“Anh ơi, em hơi sợ mình không thể kiên trì theo con đường này…”

"Anh ơi, nhưng em không thể chịu đựng được anh đối xử với người khác như thế nào đâu. Bọn họ là nam hay nữ, em cũng không thể chỉ đứng nhìn anh đối với người khác ôn nhu, em ích kỷ hy vọng anh chỉ thuộc về em..."

Điền Gia Thụy có chút nói lắp bắp, dù sao cậu cũng không lớn tuổi từng trải như vậy giống như Thừa Lỗi, cuộc sống của cậu chỉ mới bắt đầu, cậu thậm chí còn chưa sẵn sàng chiến đấu vì tình yêu và tương lai.

Nhưng Điền Gia Thụy không muốn buông tay Thừa Lỗi, thật khó để cậu tưởng tượng mình sẽ phải đối mặt với cuộc sống không có Thừa Lỗi, sau khi bộ phim kết thúc cậu vẫn chỉ có một mình. Điều đó thật là...khủng khiếp.

Cậu sợ hãi nhưng cũng tham lam.
Cậu rất mong chờ điều đó nhưng lại rụt rè.

"Không sao đâu, anh hiểu ý em rồi." Thừa Lỗi đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy Điền Gia Thụy, "Gia Thụy, đừng sợ, chúng ta có thể thử hẹn hò trước, có lẽ sau này em sẽ phát hiện ra rất nhiều khuyết điểm của anh,có thể sẽ không yêu anh nữa.", " Anh biết em lo lắng về được và mất, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta có thể bắt đầu mối quan hệ mới này trước."

"Em có sẵn lòng không?"

Điền Gia Thụy dựa vào vai Thừa Lỗi, nước mắt rơi từng giọt, ướt đẫm áo của Thừa Lỗi. Sau những lời nói của anh, trong lòng Điền Gia Thụy hoảng sợ lập tức bình tĩnh lại, cậu ôm chặt Thừa Lỗi, trầm giọng nói.

"Anh ơi, em biết."

________End_______
Chap này ngọt xĩu:>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro