Không Thể Tả Được 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em không định nói sao?"

Lời nói của Thừa Lỗi giống như một cục bông gòn, nhẹ nhàng ôm lấy trái tim Điền Gia Thụy, không chừa một khoảng trống nào.

Điền Gia Thụy cổ họng nghẹn ngào, nhưng lại không thốt ra được lời nào. Cậu không muốn nói cho ai biết bí mật này.

"Nghe này?"

Thừa Lỗi tháo tai nghe bên trái xuống, vẫy tay trước mặt Điền Gia Thụy.

Đối mặt với lời gọi của Thừa Lỗi, Điền Giai Thụy không nghĩ ra lý do gì để từ chối, hoặc có lẽ cậu muốn đắm chìm trong thời gian ngắn nên nhanh chóng lấy tai nghe đeo vào.

Bên trong đang phát một bài hát tiếng Quảng Đông.

Điền Gia Thụy thấy nó nghe quen quen nhưng không thể nhớ tên.

"Nghe có vẻ hay đấy?" Điền Gia Thụy gật đầu.

Thừa Lỗi khóe môi hiện lên một nụ cười, anh tựa lưng vào ghế, môi hơi mỏng nói: "Bài hát này tên là "Nơi tận cùng địa cầu"

"Nơi tận cùng địa cầu?" Điền Gia Thụy nhắc lại cái tên này và không thể giải thích được cảm giác trong lòng mình. Trên thực tế, cậu không nói được nhiều tiếng Quảng Đông, và cậu không hiểu được nhiều ngoại trừ những cách diễn đạt hàng ngày. Nhưng sau khi quen với Thừa Lỗi, Điền Gia Thụy đã yêu thích cách anh nói tiếng Quảng Đông. Đó là giọng nói đặc biệt của Thừa Lỗi, nghe giọng nói đó giống như có người đang gõ vào trái tim mình, có chút tê dại, khiến người ta muốn mê mẩn.

"Ừm, 啖西多."

"喖...啖西...多?"

Điền Gia Thụy nói theo tiếng Quảng Đông bằng chất giọng dịu nhẹ khiến Thừa Lỗi trợn mắt cười.

Bài hát lặp đi lặp lại, Điền Giai Thụy đang thả hồn vào bài hát thì bị Thừa Lỗi đánh thức.

"Có chuyện gì vậy ca?"

Có lẽ "ca" của Điền Gia Thụy quá tự nhiên, nụ cười trên mặt Thừa Lỗi cứng đờ trong giây lát, nhưng ngay sau đó anh lại cười nói: "Chúng ta đến rồi, xuống xe đi."

Đêm, Điền Gia Thụy bồn chồn không ngủ được. Trong giấc mơ lặp đi lặp lại, một lần là "Cung Thượng Giác", lần khác là Thừa Lỗi. Khi cậu thức dậy vào lúc nửa đêm thì đã ba giờ bốn mươi và trời vẫn còn tối.

Chuyện yêu Thừa Lỗi hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Điền Gia Thụy và không nằm trong kế hoạch cuộc đời cậu. Trong hơn hai mươi năm, Điền Gia Thụy luôn thích con gái. Mặc dù có rất nhiều người đồn thổi khi cậu ký hợp đồng với công ty nhưng Điền Gia Thụy không để tâm đến điều đó.

Cậu có thể là chính mình nếu muốn, mặc kệ người khác nói gì?

Điền Gia Thụy vừa vui mừng vừa mong chờ được đóng vai trong bộ phim đó. Từ việc xem xét kịch bản đến rèn luyện võ thuật cho đến khi bắt đầu quay phim, Điền Gia Thụy đã phải suy nghĩ rất nhiều.

Là một diễn viên, Điền Gia Thụy trân trọng mọi cơ hội biểu diễn. Cậu thích và thậm chí còn nghiện quá trình tạo ra cảm xúc của nhân vật, tất nhiên cậu rất mong chờ và thích được mọi người công nhận và yêu thích nhân vật mà mình thủ vai.

Diễn xuất nối tiếp diễn xuất là sự đối thoại và đạt được thành quả chung giữa Điền Gia Thụy và nhân vật. Vì vậy mỗi khi bắt đầu quay phim, Điền Gia Thụy sẽ hoàn toàn trở thành nhân vật đó.

Vào ngày quay đầu tiên của "Vân Chi Vũ", Điền Gia Thụy và Thừa Lỗi rất khi quay cùng nhau. Cảnh giữa hai người được quay sau khi bộ phim quay được bốn năm ngày, khi từ "Ca" thốt ra, và sự dịu dàng trong mắt Thừa Lỗi gần như đốt cháy Điền Gia Thụy.

Rõ ràng nhẹ nhàng như nước, nhưng lại tựa như có ngọn lửa bập bùng.

Điền Gia Thụy vô thức muốn đến gần hơn, làm theo lời của Thừa Lỗi và hoàn thành toàn bộ cảnh tượng.

"Cắt!"

Khi cảnh quay đầu tiên kết thúc, Điền Gia Thụy biết tình cảm đã kết thúc. Cậu yêu nhân vật "Cung Thượng Giác" của Thừa Lỗi ... Không, không... điều đó không hoàn toàn chính xác.

Nói chính xác là "Cung Viễn Chủy" yêu "Cung Thượng Giác".

Và Điền Gia Thụy, vào lúc đó, cảm thấy như phải lòng Thừa Lỗi.

Điều này hoàn toàn vô lý.
Làm sao cậu có thể có những suy nghĩ như vậy về một người đàn ông?
Kỳ thật Điền Gia Thụy ban đầu có ấn tượng tốt với Thừa Lỗi, nhưng đó chỉ là sự ngưỡng mộ của một người mới đối với tiền bối của mình, hoặc là sự tôn trọng mà người trẻ nên dành cho người lớn tuổi.

Thừa Lỗi cảm thấy mình như một vũng nước, tuy nhìn có vẻ thân thiện nhưng Điền Gia Thụy có thể thấy đây chỉ là Thừa Lỗi tuân theo lễ nghi xã hội, bao gồm thêm WeChat, bao gồm cả việc thành lập nhóm WeChat của bộ ba Giác Thiển Chủy, cũng như vì ba người có thể dễ giao tiếp tốt hơn trong quá trình quay.

Có vẻ như đã thực hiện được một bước nhưng thực chất đó là một ranh giới rõ ràng đã được vạch ra. Nó giống như nói rằng họ chỉ là đồng nghiệp và bạn bè trong đoàn.

Về việc cả ba người có thể tiến xa hơn và trở thành bạn bè hay không, cậu e rằng sẽ cần có thời gian.

Và thời gian quả thực là một điều tuyệt vời, khi số lượng cảnh quay với đối thủ ngày càng tăng, Điền Gia Thụy ngày càng dựa dẫm vào Thừa Lỗi. Từ giao tiếp trong diễn xuất đến từng chi tiết trong cuộc sống. Và Thừa Lỗi có vẻ hơi quá tốt với Điền Gia Thụy. Ví dụ như, cho dù cả đoàn làm phim đang giám sát chế độ ăn uống của cậu, Thừa Lỗi cũng sẽ lặng lẽ đi qua sau lưng mọi người và đưa cho cậu một miếng sô cô la đen. Một ví dụ khác là anh luôn chủ động tiếp xúc thân thể với Điền Gia Thụy, đồng thời khen ngợi Điền Gia Thụy là người dễ mến.

"Gia Thụy à, em thật đáng yêu."
Đây là câu mà Thừa Lỗi thường nói khi anh và Điền Gia Thụy ở một mình.

Điền Gia Thụy muốn phủ nhận, nhưng cậu phải thừa nhận rằng ánh mắt của Thừa Lỗi khi anh nói ra nghe thật dễ chịu.

Thừa Lỗi có bàn tay to, cánh tay dài, thường xuyên đưa tay ôm lấy Điền Gia Thụy, hai người nói chuyện, cười đùa, đùa giỡn. Mọi người trong đoàn đều nói rằng họ có mối quan hệ tốt và là anh em tốt trong và ngoài màn ảnh.

Anh em?

Mỗi lần vào thời điểm này, Điền Gia Thụy đều nhìn về phía Thừa Lỗi. Khuôn mặt của anh rất hoàn hảo, cậu có trực giác cảm nhận được sống mũi cao của anh, Điền Gia Thụy muốn đưa tay ra chạm vào nó nhiều lần nhưng cậu không dám. Cậu không dám thực hiện bước này, hoặc là cậu lo lắng sẽ làm xáo trộn sự cân bằng mong manh này.
Trên thực tế, việc luôn như thế này không tệ, chỉ cần coi nó như một nhân vật trải nghiệm nhập vai.

Nhưng có một việc đã xảy ra.

Đó là sau một cảnh quay mấy ngày trước, Điền Gia Thụy đến đợi Thừa Lỗi quay xong cảnh đó rồi cùng nhau trở về khách sạn như thường lệ. Nhưng khi Điền Gia Thụy tìm thấy Thừa Lỗi, cậu tình cờ nhìn thấy Lư Dục Hiểu và Thừa Lỗi đang đứng trong góc, hai người dường như đang trò chuyện về điều gì đó.

Vì góc nghiêng nên hai người họ đang ở một nơi rất khuất, tối đến nỗi nếu không nhìn kỹ sẽ không thể phát hiện ra.

Điền Gia Thụy đi về phía hai người mà không suy nghĩ nhiều. Mối quan hệ giữa ba người họ từ lâu đã tốt đẹp, Điền Gia Thụy không nghĩ rằng sự xuất hiện đột ngột của mình sẽ làm phiền bất cứ ai. Nhưng vừa đi được mấy bước, cậu đột nhiên như bị đông cứng, cứng đờ ở đó.
Mãi đến mấy phút sau, Trương Lăng Hách mới đi ngang qua vỗ vỗ Điền Gia Thụy, cậu mới tỉnh lại từ trong mộng.

Điền Gia Thụy quay người lại, quay mặt về phía Thừa Lỗi và Lư Dục Hiểu, trái tim cậu đập điên cuồng, đôi mắt đau nhức và sưng tấy, như thể nước mắt sắp trào ra.

Cậu nhìn thấy...

Điền Gia Thụy vừa nhìn thấy Lư Dục Hiểu chủ động hôn lên một bên mặt Thừa Lỗi, nhưng Thừa Lỗi... cũng không đẩy cô ra.

Vào thời điểm đó, dường như mọi sự cân bằng đã bị phá vỡ. Những cảm xúc ẩn sâu trong lòng Điền Gia Thụy không thể diễn tả bằng lời đã bị người khác nghiền nát. Sốc và ghen tị trộn lẫn với nhau, chạy cuồng loạn trong lòng nhưng không tìm được lối thoát.

"Cốc cốc cốc."

Trong bóng tối vang lên tiếng gõ cửa.
Điền Gia Thụy bỗng nhiên quay người lại.

Vào lúc này... có thể là ai?
Điền Gia Thụy lau mặt, mặc quần áo ngủ, xuống giường đi mở cửa.
Mở cửa ra, Điền Gia Thụy nhìn thấy Thừa Lỗi.

"Ca?" Điền Gia Thụy có chút bối rối. "Đã muộn như vậy, có chuyện gì không?"
Thừa Lỗi gật đầu nói: "Ừ." Điền Gia Thụy
mặc dù không biết lúc này Thừa Lỗi có thể làm gì, nhưng cậu vẫn xoay người để Thừa Lỗi bước vào. .
"Em khóc à?"

Cửa vừa đóng lại, Điền Gia Thụy nghe Thừa Lỗi hỏi như vậy cũng không quay đầu lại, liền phủ nhận.

"Em đã thức cả đêm. Anh à, anh buồn cười quá. Em không có việc gì làm, sao em lại phải khóc..."

"Điền Gia Thụy."

Thừa Lỗi ngắt lời Điền Gia Thụy, anh dường như đã tiến lên một bước. Điền Gia Thụy nghe được giọng nói của Thừa Lỗi rất gần với mình, cậu nghe được Thừa Lỗi nói.

"Em đang nói dối."

Thừa Lỗi kiên quyết nói như vậy, khiến Điền Gia Thụy vô cớ cảm thấy chán nản.
Điền Gia Thụy quay lại và nói với 1Thừa Lỗi một cách vô cảm: "Tại sao anh lại nói em là kẻ nói dối?" Trong lòng cậu như lửa đốt, "Thừa Lỗi, anh có nghĩ rằng ... anh hiểu rất rõ về em không?"

Hai người nhìn nhau, bế tắc
... Mâu thuẫn đầu tiên sau khi quen nhau bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro