Không Thể Tả Được 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 小月亮也会做梦嘿
Tên fic: 【Rps向】不可告人【01】
Link: https://card.weibo.com/article/m/show/id/2309404951622131515449
_______________________

Điền Gia Thụy có một bí mật không thể nói cho ai biết.

“Anh đang nghĩ gì thế?”

Điền Gia Thụy bị giọng nói của Tử Diệp làm cho giật mình, cậu lau nước mắt và mỉm cười, khoe hàm răng đều đặn: "Anh không nghĩ gì cả. Này, em xong chưa?"

Lâm Tử Diệp vừa kết thúc buổi quay, vẫn đang mặc trang phục của "Tuyết Đồng Tử", y xoa tay và chỉ vào Điền Gia Thụy, "Anh ơi, mắt anh đỏ quá."

Nụ cười của Điền Gia Thụy trở nên có chút gượng ép, cậu đưa tay nhéo nhéo mặt Lâm Tử Diệp, "Chỉ là bụi bay vào mắt thôi. Được rồi, đến lượt anh quay rồi, em nên làm bài tập đi."

Lâm Tử Diệp còn trẻ nhưng đã trưởng thành sớm, y nhìn chằm chằm vào bóng lưng Điền Gia Thụy nói: “Em vừa hỏi Thừa Lỗi lão sư, anh ấy nói chỉ coi chị Hiểu Hiểu là em gái.”

Bước chân của Điền Gia Thụy dừng lại, nhưng không quay lại, cậu mở rèm lều và bước nhanh ra ngoài.

"Thế giới người lớn thực sự phiền toái, thậm chí còn khó khăn hơn cả Olympic Toán học." Lâm Tử Diệp vừa nói vừa nhìn vào cuốn đề thi trong tay.

Gió lạnh mùa đông, đặc biệt là ban đêm khiến người ta rùng mình, Điền Gia Thụy quấn chặt áo khoác chạy về phía trường quay, nhịp tim đập mạnh hơn những suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Nếu cách này không hiệu quả, cậu phải nhanh chóng làm cho "Điền Gia Thụy" tạm thời biến mất, và đã đến lúc "Cung Viễn Chủy" xuất hiện.

"Cung Thượng Giác" mặc một chiếc áo màu tối có thêu hoa nguyệt quế và đứng cùng với "Cung Viễn Chủy". Máy quay càng lúc càng trượt ra xa, kéo dài bóng dáng của hai người.

"Cắt!"

Quá trình quay phim diễn ra rất suôn sẻ, trong quá trình chuyển cảnh, Điền Gia Thụy đi rất nhanh và suýt vấp phải một hòn đá. Chính là Thừa Lỗi vừa nhìn tới, nhanh nhẹn vươn tay tóm lấy người, do trọng tâm không ổn định nên Điền Gia Thụy ngã vào trong ngực Thừa Lỗi. Cậu có thể nghe rõ ràng nhịp tim của Thừa Lỗi, đều đặn mà mạnh mẽ, không hề gấp gáp.

"Cám ơn anh."

Điền Gia Thụy đột nhiên nhảy ra khỏi vòng tay của Thừa Lỗi, Thừa Lỗi nhìn bàn tay bị đẩy ra, không nói gì.

"Lão sư, đã đến lúc thay quần áo rồi."

Đội stylist nói với hai người, Điền Gia Thụy nghe xong liền chạy tới trước. Thừa Lỗi đi theo và cuối cùng xác định được một điều: Điền Gia Thụy đang trốn tránh anh.

Tại sao lại trốn?

Rõ ràng cả hai đã là bạn rất tốt và việc tiếp xúc thân thể như vậy là hoàn toàn bình thường đối với đàn ông.

Nhìn bóng lưng Điền Gia Thụy, ánh mắt Thừa Lỗi trở nên sâu thẳm.

"Đệ có nghĩ cái mới nhất thiết phải tốt hơn cái cũ không?!"

Trước sự tra hỏi của "Cung Thượng Giác", "Cung Viễn Chủy" đang cầm đèn rồng đã rơi nước mắt, nhưng nước mắt không rơi. Một diễn viên giỏi không chỉ có khả năng khóc mà còn phải có khả năng nhịn khóc.

"Cắt!"

Cùng với tiếng hô "cắt" của đạo diễn, nước mắt Điền Gia Thụy vẫn rơi xuống. Thừa Lỗi ngập ngừng đưa tay lau cho cậu, nhưng Điền Gia Thụy chắc chắn đã né được.

"Không sao đâu anh, em sẽ tự làm."

Thừa Lỗi nhìn Điền Gia Thụy, chậm rãi nói.

"Chúng ta sẽ cùng nhau trở về khách sạn sau khi tan làm."

Ngày mai vẫn còn diễn buổi tối nên ban ngày cậu có nhiều thời gian nghỉ ngơi tại khách sạn.

Điền Gia Thụy không có cách nào từ chối, bởi vì là diễn viên mới, công ty không trang bị cho cậu một chiếc xe riêng. Sau khi phim bắt đầu quay, cậu và trợ lý gần như cứ đi lòng vòng trên xe của Thừa Lỗi.

Hai ngày qua, trợ lý phát sốt xin nghỉ phép, Điền Gia Thụy một mình đi làm.

Trên đường trở về khách sạn, Thừa Lỗi và Điền Giai Thụy ngồi ở phía sau xe. Hai người rất thân thiết, nói chính xác là Thừa Lỗi cố ý ở gần Điền Gia Thụy. Hơi thở của Thừa Lỗi rất nóng, phả vào một bên cổ Điền Gia Thụy khiến nó tê dại.

"Anh ơi, anh ở gần quá..."

Điền Gia Thụy đè nén thanh âm, cậu lo lắng phía trước tài xế cùng trợ lý của Thừa Lỗi sẽ nghe thấy.

"Sao?"

Giọng nói của Thừa Lỗi cũng trầm thấp không kém.

Điền Gia Thụy sửng sốt, quay đầu lại nhìn Thừa Lỗi qua ánh sáng ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời, cậu không thể phân biệt được người trước mặt thực tế là Thừa Lỗi hay là "Cung Thượng Giác". trong phim.

Đột nhiên dừng lại, cơ thể Điền Gia Thụy bắt đầu run rẩy, vai anh chạm vào đầu Thừa Lỗi, Thừa Lỗi đưa tay ra giữ lưng Điền Gia Thụy để tránh bị ngã.

Lòng bàn tay rộng nóng đến mức gần như đốt cháy lưng Điền Gia Thụy.

Trong xe đang bật điều hòa, Điền Gia Thụy đã cởi áo khoác dày cộp ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len mỏng nhẹ. Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của Thừa Lỗi, cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh.

Tim ơi, sao mày đập nhanh quá?

Bàn tay của Thừa Lỗi dọc theo lưng Điền Gia Thụy lướt đến ngực trái của cậu rồi dừng lại. Anh nhìn Điền Gia Thụy, nhẹ giọng hỏi: "Đang suy nghĩ gì vậy?"

Điền Gia Thụy mở miệng, định nói cái gì đó nhưng đột nhiên không muốn nữa.

Cậu đang tự hỏi liệu bí mật của mình có bị Thừa Lỗi phát hiện hay không.

Đôi mắt của Thừa Lỗi quá sáng, như thể anh có thể nhìn thấu mọi thứ.

Điền Gia Thụy có một bí mật không thể nói cho ai biết.

Cậu yêu "Cung Thượng Giác" và yêu cả Thừa Lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro