Sếp Nói Yêu Tôi 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Sếp của tôi nói rằng anh ấy thích tôi sau khi chúng tôi thuê nhà cùng nhau]
(Này mới là tên truyện nè =)))))))

Chuyện tình công sở/tình yêu bí mật/căn hộ chung cư.

Ông chủ nghiêm túc Thừa Lỗi × cấp dưới ngơ ngơ Điền Gia Thụy

Giới thiệu: sếp của Điền Gia Thụy, là Thừa Lỗi, không thích cậu lắm, đây là điều mà mọi người trong bộ phận kế hoạch đều ngầm thừa nhận, bao gồm cả bản thân cậu ... Rốt cuộc, chẳng ai có thể nghĩ rằng Thừa Lỗi cố ý làm như vậy. không phải vì thù ghét cá nhân hay tỏ ra mình là người sếp nghiêm túc và oai phong, mà sự thật là càng thích ai đó thì càng phải giả vờ không quan tâm. Hắn phải lòng cậu nhân viên nhỏ, có vẻ là người lương thiện và siêng năng, thường xuyên làm thêm giờ đến tận khuya nhưng có thể say khướt trong quán bar để giải tỏa căng thẳng....

<<<<<_>>>>>>

Vào tháng 8, tháng 9, ánh mặt trời oi ả, ánh nắng xuyên qua người gần như cháy khét, ve sầu mùa hè kêu những tiếng khó chịu trong cái nóng chết người. Điền gia Thụy vừa xuống xe, cảm thấy nắng choáng váng, vội vàng trả tiền taxi, cảm ơn tài xế rồi xách vali vào khu dân cư. Một cơn gió mang theo sóng nhiệt thổi thẳng vào mặt cậu, không khí đặc quánh có chút lưu động, mồ hôi chảy xuống tóc, khiến khóe mắt cậu hơi đau, cổ, vai và lưng đều dính nhớp và ướt đẫm đổ mồ hôi. Bức bối không tả nổi

Là một nhân viên xã hội chăm chỉ, Điền gia Thụy thường thức dậy sớm và làm việc ngoài giờ đến tận nửa đêm, anh nghe lời nhắc nhở thông qua điện thoại di động và liên tục thay đổi kế hoạch cho Bên A. Tiền thuê nhà nơi cậu ở ban đầu tương đối rẻ Nhưng nó hơi xa công ty, Điền gia Thụy tính toán rằng chi phí đi taxi đắt hơn rất nhiều tiền xe buýt làm thêm giờ của công ty nên cậu quyết định tìm một nơi ở mới. Ngôi nhà mới cậu thuê cũng tương đối gần công ty, tuy giá thuê nhà ở khu trung tâm không hề rẻ. Thật may mắn, cậu lại có thể nhanh chóng tìm được một người đang share phòng. Điều đó đồng nghĩ với việc áp lực tài chính của cậu cũng vơi đi một nữa, giá thuê nhà mới không đắt hơn nhiều so với nơi cũ của câu bao nhiêu.

Trước khi đối phương mở cửa, Điền gia Thụy đã suy nghĩ rất lâu về việc phải cư xử như thế nào để tạo ấn tượng tốt với bạn cùng phòng để sau này họ có thể hòa hợp với nhau, khi cánh cửa an ninh bật mở. Điền Gia Thụy giật giật khóe miệng, hít một hơi thật sâu, không ngừng tự nhủ rằng: không được thái độ với sếp, nếu không tiền thưởng cuối năm của cậu sẽ bị trừ sạch, lúc này cậu mới kìm nén được hai chữ "xúi quẩy" mà mình gần như buột miệng thốt ra.

Người mở cửa chính là Thừa Lỗi, cấp trên trực tiếp của cậu.

*
Nếu ngẫu nhiên tóm lấy một người trong công ty và hỏi anh ta về Thừa Lỗi, bạn chắc chắn sẽ nghe thấy đủ loại lời khen ngợi, bởi vì bản thân Thừa Lỗi thực sự rất đẹp trai và nổi bật trong vô số những người trong công ty, đồng thời hắn đã trở thành chủ tịch công ty vào năm ngoái, Từ quản lý hắn đã vươn lên vị trí lãnh đạo cao nhất của công ty đã trở thành người đàn ông được nhiều người trong công ty tôn sùng và đứng đầu trong chuyên mục "hình mẫu người yêu lý tưởng" trong lòng tất cả các cô gái, hừ! Có cả con trai nữa.

Ngoại trừ Điền Gia Thụy.

Suy cho cùng, một nhân viên xã hội làm việc cho công ty quanh năm, ngày nào cũng thức trắng đêm để thay đổi kế hoạch ABCD của Bên A, người luôn gây rắc rối, nếu sếp của cậu vẫn không thích cậu thì mọi ngày đi làm đều như địa ngục, thậm chí ngồi ở bàn uống trà nghỉ trưa cũng cảm thấy khó chịu như bị chôn dưới đất. Lý do Điền Gia Thụy vẫn chưa từ chức rất đơn giản, mức lương do các công ty khác đưa ra không bằng mức lương của MISI, mỗi lần đến ngày lãnh lương và nhìn thấy tin nhắn thông báo đã đến lương, Điền gia Thụy đều nghĩ đó không phải là vấn đề. Cậu chỉ cần làm tốt việc của mình là được. Cơ thể riệu rã của cậu đã hồi sinh ngay lập tức với khí thế hừng hực.

Nếu bạn hỏi lại tổng giám đốc Thừa về sở thích của anh ấy, khả năng cao sẽ có người lặng lẽ tiết lộ rằng Thừa Lỗi không thích Điền Gia Thụy, nhưng nếu bạn tiếp tục hỏi lý do, thì không ai có thể nói ra lý do, kể cả Điền Gia Thụy cũng khônh biết tại sao chính mình bị ghét.

Điền Gia Thụy, lúc đó vừa mới tốt nghiệp đại học, lao vào tìm việc và gửi hàng trăm hồ sơ xin việc, vài ngày sau, cậu nhận được cuộc gọi từ phòng nhân sự của MISI. So sánh mức lương và phúc lợi của các công việc khác, câun dứt khoát chọn tham gia cuộc phỏng vấn của MISI, và với sự hỗ trợ của tấm bằng sinh viên tốt nghiệp từ một trường danh tiếng và sơ yếu lý lịch đại học xuất sắc, Điền Gia Thụy đã giành được lời chấp nhận của công ty. Sau ba tháng thực tập, cậu trở thành nhân viên chính thức của bộ phận kế hoạch thương hiệu.

Trong buổi gặp mặt đầu tiên sau khi trở thành nhân viên chính thức, Điền Gia Thụy đã gặp Thừa Lỗi, người vừa đi công tác về, hắn đang ngồi trước bàn hội nghị trong bộ vest, giày da, cặp kính gọng vàng trên người.

'Đẹp trai muốn phong thần luôn, càng ngắm nhìn càng thích mắt' cậu ở một góc không ngừng xoắn xuýt.

Có lẽ bởi vì ánh mắt của Điền Gia Thụy có chút rõ ràng, cho nên vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt Thừa Lỗi đã chạm vào mắt cậu, Điền Gia Thụy giật thót đưa mắt nhìn về phía PPT trên rèm, làm ra vẻ như đang ngoan ngoãn nghe vậy... Việc cậu bị bắt gặp nhìn lén không phải là do Thừa Lỗi phản ứng quá nhanh, mà là vì nhóm nam nữ của bộ phận kế hoạch thương hiệu đều ăn mặc chững chạc và nghiêm túc, chỉ có Điền Gia Thụy đang ngồi giữa họ trong chiếc áo len giản dị màu trắng, và Điền Gia Thụy có một khuôn mặt xinh đẹp. Khuôn mặt này, thật khó để không gây chú ý.

Cho nên sau cuộc họp, Điền Gia Thụy đương nhiên được Thừa Lỗi chú ý, cậu sẽ luôn được điểm mặt đầu tiền trong mọi việc, ví dụ như việc vắng mặt trong cuộc họp, ví dụ như việc cậu sẽ bị phát hiện đến trể dù chưa được 1 phút, và tỉ tỉ thứ nữa cậu luôn phải chịu đựng, Điền Gia Thụy nghĩ về khoản tiền thưởng cuối năm cắn răng nhịn xuống,

'Những thứ càng đẹp, càng nhiều chất độc' Điền Gia Thụy âm thầm đưa ra kết luận

Thừa Lỗi không khỏi có chút buồn cười nhìn từng chuỗi suy nghĩ trong đầu cậu biến thành biểu cảm trên mặt, từ lo lắng đến có chút thoải mái, cuối cùng đến một người không biết mình đang buồn bực cái gì.

Thừa Lỗi nhìn bản kế hoạch do bộ phận kế hoạch thương hiệu đưa ra trong tay, thuận miệng hỏi Điền Gia Thụy mấy câu, chẳng qua là mấy câu hỏi cũ mà lãnh đạo quan tâm đến nhân viên mới như

“Nhân viên mới có phù hợp với công việc mới không?”

"Cậu nghĩ gì về công ty?"

Đại khái là bởi vì giọng điệu có chút lạnh nhạt mà nghiêm túc, Điền Gia Thụy vô cớ nhớ tới hiệu trưởng thời cấp hai của mình, cẩn thận trả lời đối phó Thừa Lỗi.

Thừa Lỗi không nói thêm gì nữa, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Điền Gia Thụy một lúc lâu cũng không nói gì, trong không khí yên tĩnh khiến áp lực trong lòng Điền Gia Thụy đột nhiên dâng cao, hắn có chút bất an xoa xoa quần áo, tự hỏi mình có phải đã nói sai gì hay không. Chắc sẽ không xui xẻo bị sa thải ngay sau khi trở thành nhân viên chính thức đâu nhỉ ??

Ngay lúc Điền Gia Thụy đang suy nghĩ lung tung, Thừa Lỗi đã đóng lại kế hoạch dự án trong tay, xua tay ra hiệu cho Điền Gia Thụy quay lại làm việc trước, sau đó như nhớ ra điều gì đó bổ sung: “Trong cuộc họp, hãy tập trung hơn.”

Điền Gia Thụy gật đầu như gà mổ thóc, sau đó chạy ra khỏi phòng họp và trối chết quay trở lại bàn làm việc của mình như thể có một con quái vật đang đuổi theo cậu từ phía sau.

Sự khắc nghiệt đã trở thành ấn tượng đầu tiên của Điền Gia Thụy về Thừa Lỗi.

Bị gắn mác như vậy, Thừa Lỗi thậm chí còn không nhận ra rằng Điền Gia Thụy đã xếp hắn vào một nhóm người không dễ tiếp xúc, Thừa Lỗi chỉ cảm thấy cậu nhân viên xinh đẹp mới phù hợp với gu của hắn, cho nên chỉ nhìn vào Điền Gia Thụy lâu hơn một lúc.

*

Thừa Lỗi, người độc thân từ khi sinh ra, chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, từ việc tập trung vào việc học khi còn là sinh viên đến tập trung vào sự nghiệp sau khi đi làm, cuộc sống của hắn gần như chỉ toàn là công việc và học tập. bị bạn bè thẩm vấn về điều đó, Thừa Lỗi chỉ cười cười nói muốn ổn định sự nghiệp.

Đây cũng là Thừa Lỗi lần đầu biết yêu, mà còn là yêu từ cái nhìn đầu tiên, nên hắn chỉ cảm thấy lực chú ý của mình bị Điền Gia Thụy hấp dẫn, vô thức chú ý tới động tác của Điền Gia Thụy.

Điền Gia Thụy mặc dù rất cao nhưng dáng người có phần mảnh khảnh, cậu không thích mặc áo nỉ hay vest như mọi người mà hôm nay cậu mặc chiếc áo len có ve áo nhỏ, chiếc quần jean bó sát khiến đôi chân dài của cậu trông thon thả hơn.

'Là mốt mới gần đây, trông thật đẹp' Thừa Lỗi nghĩ thầm. Xuyên qua vách kính của văn phòng, Thừa Lỗi nhìn thấy Điền Gia Thụy hai tay ôm mặt, nghiêng đầu để lộ một phần cổ trắng nõn, cậu và đồng nghiệp bên cạnh đang tán gẫu chuyện gì đó, vẻ mặt vui vẻ, không giống với gương mặt nghiệm trọng sợ sệt khi đứng với hắn.

*

Cậu gia nhập công ty không lâu, công ty tiếp nhận một dự án lớn, toàn bộ bộ phận càng bận rộn hơn,Điền Gia Thụy cũng bắt đầu cuộc sống bận rộn của mình, làm thêm giờ đến tận sáng sớm, không khí trong văn phòng tràn ngập mùi hôi cơ thể. Cà phê, tiếng máy in làm phiền mọi người, bàn làm việc của cậu chất đầy tài liệu và giấy vụn, cậu gạch bỏ một nét trong bản ghi nhớ, cúi đầu tiếp tục làm việc. Có lẽ là do mọi người đều cảm thấy kiệt sức về thể chất và tinh thần vì phải tăng ca liên tục trong khoảng thời gian này, khi người quản lý đề nghị không làm thêm giờ nữa và đi ăn tối sau khi tan sở thì mọi người đều đồng ý.

Điền Gia Thụy từ trước đến nay không có hứng thú với tiệc tối, cậu xem ghi chú trên bản ghi nhớ, quyết định tối nay ở lại công ty làm thêm giờ để hoàn thành công việc còn lại cuối cùng, để thứ bảy có thể ở nhà nghỉ ngơi thật đã.

Khi Điền Gia Thụy hoàn thành công việc của mình, đã gần nửa đêm, nửa vầng trăng treo trong đêm tối, xung quanh rải rác vài ngôi sao thưa thớt. Nửa đêm bắt taxi không mấy suôn sẻ, bản đồ radar trên điện thoại của cậu hiển thị dòng chữ "đang gọi", một lúc không có phản hồi. Gió đêm mang theo hơi lạnh xuyên vào người cậu. Cậu bị thổi lạnh đến mức chửi thầm trong lòng.

"Điền Gia Thụy?"

Điền Gia Thụy quay đầu lại, cậu nhìn thấy Thừa Lỗi, người cũng đang làm việc tăng ca đến nửa đêm.

"Tối nay bộ phận của cậu không đi ăn tối à?"

“Tôi muốn hoàn thành công việc của mình trước.” Điền Gia Thụy đứng dưới đèn đường, hai tay khoanh lại tự nhiên treo ở trước mặt, vẻ mặt ngoan ngoãn thành thật: “Mà tôi cũng không thực sự muốn đi dự tiệc tối.”

"Cậu nên giải quyết công việc của mình trong giờ làm việc."

Lời nói quan tâm của Thừa Lỗi rất bình thường, không có ý gì là trách mắng, ý định ban đầu của hắn chỉ là hy vọng Điền Gia Thụy có thể nghỉ ngơi thoải mái trong thời gian nghỉ ngơi và không cần tiếp tục làm thêm việc ngoài giờ. Tuy nhiên, Điền Gia Thụy, người đã bị công việc và Bên A hành hạ gần đây, đột nhiên nghe được một ý nghĩa khác————

---Sếp đang nghi ngờ khả năng làm việc của mình.

“Đã muộn rồi.” Thừa Lỗi giơ chìa khóa xe trong tay về phía Điền Gia Thụy, “Tôi đưa cậu về nhà.”

Điền Gia Thụy vốn tưởng rằng mình vừa bị Thừa Lỗi chỉ trích, trong tiềm thức muốn từ chối, nhưng sau đó nhớ ra bây giờ bắt taxi rất khó, trong đầu lại có một cuộc chiến ngắn ngủi giữa về và ở, cuối cùng cậu quyết định theo Thừa Lỗi về nhà.

Sau khi phát hiện xe Thừa Lỗi lái là chiếc Rolls-Royce đắt tiền hàng top, thì trong lòng cậu âm thầm gán cho Thừa Lỗi là "nhà tư bản" giả dối , hắn than thở mình, một kẻ khó khăn, trong khi bản thân lại lái một chiếc ô tô hạng sang. Cậu không khỏi mắng thầm trong lòng

'Người giàu lái chiếc Rolls-Royce, trong khi những động vật xã hội nghèo khổ như câu phải làm việc đến chết.'

*

Kể từ khi bị Thừa Lỗi "chỉ trích",  Điền Gia Thụy đã liên tục làm việc ngoài giờ mấy ngày vì sợ hãi và dừng luôn hành vi buôn chuyện gây mất tập trung của mình.

Sau một thời gian dậy sớm hơn gà và đi ngủ muộn hơn chó, cuối cùng vào một buổi sáng trời mưa, Điền Gia Thụy bị sốt. Cậu nhìn 38 độ hiển thị trên nhiệt kế điện tử, thở dài cam chịu, sau đó bật điện thoại di động soạn lý do xin nghỉ phép và xin cấp trên cho nghỉ phép một ngày.

Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện đọng lại trên chóp mũi, chất lỏng trong chai từ từ bơi vào ống truyền, Điền Gia Thụy dựa vào ghế và đăng một tin trên Weibo, than thở rằng cậu đã bỏ lỡ tiền thưởng cho nhân viên chăm chỉ của tháng này.

Điền Gia Thụy, người bị virus đốt não, tự nhiên quên chặn người sếp lớn khi đăng trên Khoảnh khắc, khi nhìn thấy chữ "Thừa Lỗi" hiển thị bên cạnh dấu hiệu thích, cậu đã nửa tỉnh nửa mê. Cậu muộn màng kéo Thừa Lỗi vào một danh sách nhỏ được gọi là hạn chế, Và nghĩ rằng lần sau cậu sẽ cẩn thận hơn.

Hôm đó Điền Gia Thụy đến làm việc, anh nhìn thấy Thừa Lỗi đang đi qua cửa phòng kế hoạch, cậu nhanh chóng đóng màn hình điện thoại và nở một nụ cười giả tạo như thể mới vừa nhìn thấy. Trên thực tế, bản thân Thừa Lỗi bình thường cũng quá nghiêm túc, cho nên Điền Gia Thụy vẫn không muốn nhìn thấy mặt Thừa Lỗi trong giờ làm việc. Trong đầu cậu thầm nghĩ rằng Thừa Lỗi sẽ rời đi ngay sau khi tìm được người quản lý của mình. Dưới sự cầu nguyện chân thành của Điền Gia Thụy , cuối cùng Thừa Lỗi cũng dừng lại trước bàn làm việc của cậu và đặt tài liệu trong tay trước mặt Điền Gia Thụy.

"Cậu sửa lại tài liệu này ở đây một lần nữa và nộp nó cho văn phòng của tôi trước khi tan làm."

Tài liệu này đã được sửa ba lần, cậu không biết Thừa Lỗi rốt cuộc là bị làm sao, mỗi lần phát hiện ra sai sót mới, hắn đều không muốn cùng cậu giải thích một lần. Nụ cười trên mặt Điền Gia Thụy vừa tắt, thì thấy tên quản lý hói bước ra chào đón Thừa Lỗi, cậu liền âm thầm chọc chọc mắng tên phản diện tư bản trong lòng.

Các báo cáo lần lượt được gửi lại khiến các đồng nghiệp có cái nhìn khác về Điền Gia Thụy

Cảm thông, xót xa, tiếc nuối và vui mừng vì người bị bác bỏ báo cáo không phải là mình.

Sau một thời gian làm việc vất vả, Điền Gia Thụy mệt mỏi đến mức cơ bắp và xương cốt như bị xé toạc, yếu ớt như cá chết và gục ngã tại nơi làm việc vào ngày lĩnh lương. Mãi đến khi tiếng chuông báo lương vang lên từ điện thoại, cậu mới quay đầu lại mở điện thoại ra và liếc nhìn mức lương vừa nhận được.

Điền Gia Thụy lập tức ngồi thẳng dậy.

Dù không đạt giải chuyên cần xuất sắc nhưng lương của cậu lại cao hơn rất nhiều.

Nhóm chat của phòng làm việc cũng xôn xao khi nhận được tin nhắn báo lương. Anna, người hiểu biết nhất trong văn phòng, ngay lập tức trả lời thắc mắc của mọi người:

“Tôi nghe nói tổng giám đốc nói bộ phận chúng ta hoàn thành tốt dự án nên đã đặc biệt nộp đơn xin sếp tăng thêm tiền thưởng.”

Sau khi trừ tiền thưởng, Điền Gia Thụy tính toán lại và thấy lương của mình vẫn cao hơn trước.

Cậu thực sự đã uống quá nhiều cà phê và bị rối loạn tinh thần, mặt trời mọc ở phía Tây?, lương tâm tư bản độc ác trỗi dậy và thực sự đã tăng lương cho cậu. Điền Gia Thụy trong lòng phun tào nhưng vẫn dùng tay chân thành ấn bàn phím khen ngợi công lao to lớn của Thừa Lỗi trong nhóm chat.

*

Không biết từ khi nào tin đồn Điền Gia Thụy không thích Thừa Lỗi bắt đầu lan truyền mơ hồ trong giới đồng nghiệp của hắn, nó hoàn toàn được xác nhận khi Thừa Lỗi phát quà cho phòng kế hoạch vài tháng sau đó. Ngoài những món quà giống nhau mà mọi người đều có trên bàn, còn có một bó hoa được đặt trên bàn làm việc của Điền Gia Thụy.

Khi cậu nhận hộp quà và nhìn thấy những bông hoa ở phía sau, khuôn mặt cậu tái nhợt.

Điền Gia Thụy bị dị ứng với phấn hoa.

Cơn ngứa nhẹ lan ra trên mặt cậu như một ngọn nến nhỏ, khóe mắt lại ngứa ngáy và đau đớn, nước mắt vô thức rơi xuống, Điền Gia Thụy đột nhiên cúi xuống và bắt đầu ho. Tiếng ho ngày càng nặng hơn, và khuôn mặt tái nhợt của cậu đã nổi lên một mảng đỏ dày đặc, cậu nhanh chóng nói với người quản lý, sau đó xuống lầu bắt taxi đi thẳng đến bệnh viện.

Tin đồn trong văn phòng từ “Thừa Lỗi đã gửi hoa cho Điền Gia Thụy nhưng cậu bị dị ứng với hoa” ngày càng trở nên kỳ quái, cuối cùng phát triển thành “Thừa Lỗi đã đưa cho Điền Gia Thụy thứ mà cậu ấy ghét nhất”.

Một trong các bên liên quan đã nghỉ việc hai ngày do bị hen suyễn nhẹ vì dị ứng, còn bên còn lại đang đi công tác và không hề biết về diễn biến sau đó của sự việc.

Thủ phạm Thừa Lỗi lúc này đang nói chuyện điện thoại với người khác, giọng nói cằn nhằn ở đầu bên kia điện thoại quấy rối bên tai Thừa Lỗi: “Cứ tin tôi đi, nếu không biết tặng gì thì cứ tặng hoa đi. Chắc chắn thành công."

"Cậu không thể giống như một kẻ biến thái và nhìn chằm chằm vào người ta mỗi ngày. Nếu cậu ta muốn tăng lương, đó chỉ là vấn đề nhỏ. Cậu phải mạnh dạn hơn. Nếu cậu thích thì hãy thể hiện.. ."

Thừa Lỗi là người nghiêm túc nhưng lại vụng về, càng thích thứ gì đó thì càng phải giả vờ không quan tâm, bạn bè xung quanh đều biết rõ bản chất của hắn, họ cho rằng Thừa Lỗi chưa từng yêu vì tính khí nóng nảy của hắn. Bọn họ vô cùng không hài lòng về điều đó. , và bắt đầu giúp đỡ. Thừa Lỗi thực sự không chịu nổi những cuộc gọi quấy rối của bạn bè, hắn nghe đủ loại kế hoạch, tai hắn chai sạn nhưng hắn vẫn hết lòng thử.

Ai có thể ngờ rằng Điền Gia Thụy bị dị ứng phấn hoa.

*

Khi Thừa Lỗi quay trở lại công ty, anh phát hiện Điền Gia Thụy gần như đang tránh mặt mình, hắn bắt đầu chú ý đến chủ đề lời đồn của phòng kế hoạch, phát hiện ra mình đã tặng cho Điền Gia Thụy loại hoa mà cậu ghét.

Điền Gia Thụy không thích hoa.

Thừa Lỗi yên lặng ghi lại những kiến ​​thức này mà không hề biết chuyện gì đã xảy ra.

Một trong số hai nhân vật chính của lời đồn vốn chỉ tưởng rằng đó là một tai nạn, nhưng tin đồn đã lan truyền, khiến mọi người ngày càng suy đoán, Điền Gia Thụy cũng nghi ngờ liệu Thừa Lỗi có thực sự ghét cậu hay không.

*

Nghĩ đến đây, cậu nhìn người bạn cùng phòng đứng trước mặt chính là Thừa Lỗi, Điền Gia Thụy lập tức hối hận vì đã trả tiền thuê nhà trước nửa năm, lúc này cậu cảm thấy hai mắt mình hoàn toàn tối sầm, không nhìn thấy được tương lai. Thậm chí còn không chú ý đến những gì Thừa Lỗi nói, chỉ ù ù cạc cạc nhìn hắn xách vali cậu vào nhà.

Ngôi nhà được trang trí rất gọn gàng, với diện tích lớn sử dụng tông màu tối cho tường và tông màu sáng cho ghế sofa, bàn cà phê và các đồ nội thất khác, trông không hề diêm dúa hay quá nhàm chán, mà mọi món đồ nội thất đều trông rất tinh tế và có vẻ như rất sang trọng.

Thừa Lỗi giơ ngón tay chỉ vào cánh cửa bên trái:

“Phòng ngủ của cậu ở đằng kia.”

Vừa dứt lời, Điền Gia Thụy liền kéo vali chạy vào phòng ngủ như một con thỏ, để Thừa Lỗi một mình ở phòng khách.

Khi bữa tối đến, Điền Gia Thụy, người suốt buổi chiều ở trong phòng ngủ, cuối cùng cũng mở cửa ra ngoài tìm đồ ăn, Thừa Lỗi đang ngồi trên ghế sofa với máy tính làm việc bên cạnh.

"Có muốn ăn gì không? Trong tủ lạnh có nguyên liệu, buổi tối có thể lấy một ít." Thừa Lỗi nhìn thấy Điền Gia Thụy, đóng máy tính lại, đứng dậy đi vào phòng bếp, nghĩ tới điều gì đó liền bổ sung thêm. : "nếu muốn tôi sẽ nấu, không thì cậu có thể ăn ngoài, ở tầng dưới có bán."

"Không cần phiền phức, không cần phiền phức." Điền Gia Thụy cảm thấy khá là bối rối, cậu nhìn Thừa Lỗi, người này cũng nhìn cậu gật đầu, sau đó Thừa Lỗi cầm tạp dề lên, xoay người đi vào phòng bếp. Rõ ràng là mối quan hệ giữa cấp trên, cấp dưới và bạn cùng phòng, nhưng giờ Điền Gia Thụy lại cảm thấy bầu không khí lúc này có chút cảm giác gia đình, cảm giác kỳ lạ này dâng lên trong lòng làm cậu có chút ngượng ngùng.

Sau đó cậu đi theo vào bếp và muốn giúp Thừa Lỗi, nhưng chỉ trong vòng hai phút, cậu đã bị đuổi ra ngoài.

Một lúc lâu sau, mùi thơm từ trong bếp truyền ra, kích thích khẩu vị, Điền Gia Thụy bị cám dỗ đến mức không nhịn được thò đầu vào cửa bếp. Áo sơ mi trắng và tạp dề đen trên người Thừa Lôi tạo thành sự tương phản rõ rệt, trên cánh tay còn có một đôi ống tay áo buộc lại, cơ bắp lộ ra trên cánh tay bị thắt lại, trông rất mạnh mẽ.

Có lẽ bởi vì ánh mắt của hắn quá rõ ràng, Thừa Lỗi quay đầu lại, liền thấy Điền Gia Thụy đang đứng ở cửa bếp nhìn chằm chằm hắn:

"Có chuyện gì à?"

Điền Gia Thụy do dự một chút, mở miệng, dường như muốn tìm một lý do phù hợp cho sự thất thố của mình, nhưng đầu óc cậu như cứng đờ như bị quấn len, cuối cùng cậu tức giận lựa chọn im lặng, quay trở lại phòng khách để tiếp tục duyệt web trên điện thoại của mình.

Bữa ăn trên bàn trông rất ngon miệng, những sợi mì trắng nằm rải rác trong nước súp trong, có hành lá trắng và xanh, còn có một chiếc xương ống dùng để làm nước luộc trên quầy bếp. Nước súp trong nhưng đậm đà. về hương vị có vẽ rất ngon, có thể nếm thêm nước súp gà để tạo cảm giác tươi ngon. Trứng luộc nằm ở giữa tô, bên ngoài màu trắng mỏng lộ ra bên trong màu vàng tươi. Một con cá hấp được đẩy ra phía Điền Gia Thụy cùng với mùi thơm ngọt ngào của rượu gạo trộn lẫn với nước súp, hương thơm tràn ngập, thịt cá mềm mại, độ nóng vừa phải, khăn trải bàn màu xanh đậm không tì vết, bộ bát đũa cũng viền vàng. trông tinh tế và sạch sẽ, có thể thấy Thừa Lỗi là một người kĩ tính và biết hưởng thụ.

Lúc Điền Gia Thụy còn đang ngơ ngác, thì một đôi đũa thịt kho đã được Thừa Lỗi gắp vào bát cậu.

"Không dám làm phiền anh." Điền Gia Thụy lúc này có chút bất an, vừa ăn vừa lén lút nhìn Thừa Lỗi, Thừa Lỗi rất nhanh nhận ra Điền Gia Thụy không thoải mái, thản nhiên nói

"Đây là đầu cậu cùng bạn cùng phòng ăn cơm sao?"

"Trước kia tôi sống một mình." Điền Gia Thụy thầm nghĩ thêm, hiện tại cậu đã trở thành bạn cùng phòng với người ghét bỏ cậu.

Trong những cuộc họp công ty ngày thường, thái độ nghiêm khắc của Thừa Lôi khiến người ta rùng mình, đôi khi khi nói chuyện trong nhóm, anh nghiêm túc đến mức người ta không dám lên tiếng, lúc đó Điền Gia Thụy chỉ dám gọi anh là tổng giám đốc.

Nhưng bây giờ, hắn dường như không còn liên quan gì đến người sếp khó tính trong công ty.

Ăn cơm xong, hai người ngồi ở phòng khách xem TV, trước mặt Thừa Lỗi đặt một tách cà phê mới pha. Điền Gia Thụy ở bên cạnh im lặng quan sát Thừa Lỗi, nhìn hắn uống cà phê một cách nghiêm túc, cậu đột nhiên cảm thấy Thừa Lỗi có chút khác biệt so với ấn tượng của cậu về hắn lúc ở công ty làm thêm giờ đến tận khuya.

“Ngày nghỉ anh có làm việc ở nhà không?” Điền Gia Thụy đột nhiên hỏi.

“Ừ! Tôi phải sử lý một số việc tồn động,” Thừa Lỗi nhấp một ngụm cà phê, “Nhưng hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi.”

Có lẽ vì đã quen nhìn vẻ ngoài uy nghiêm của Thừa Lỗi, lại vì tin đồn bị "ghét" nên Điền Gia Thụy luôn cảm thấy sợ hãi khi gặp Thừa Lỗi, nhưng bây giờ Thừa Lỗi đột nhiên trở thành bạn cùng phòng, nghĩ đến điều này cậu không thể không cảm thấy choáng váng.

Trong lúc giằng co không biết ở nhà có nên tôn trọng Thừa Lỗi hơn hay không, thời gian vô tình đã trôi đến mười giờ tối, Thừa Lỗi đứng dậy đi vào rửa bát, dọn dẹp nhà bếp, sau đó gõ vào cửa phòng ngủ đang mở của Điền Gia Thụy:

“Bây giờ đừng lo lắng về việc thu dọn hành lý.” Trình Lỗi nói, đưa tay chỉ chiếc vali nằm trước mặt.

"Trong tủ có bộ đồ ngủ mới, trong phòng tắm cũng có đồ dùng vệ sinh chưa dùng đến." Hắn dừng lại rồi bổ sung: "Có thắc mắc gì cứ nói với tôi. Hôm nay đi ngủ sớm, ngày mai chúng ta phải bắt kịp công việc. "

Kỳ quái, thực kỳ quái, hắn có thể nghe được từ trong miệng Thừa Lỗi nhiều như vậy lời nói quan tâm, Điền Gia Thụy âm thầm chặc lưỡi trong lòng.

Cảm thấy có chút vui vẽ trước sự quan tâm đột ngột, cậu gần như nghĩ đó là một cách để nịnh nọt mình, Điền Gia Thụy nhìn bóng lưng của Thừa Lỗi

"Hẹn gặp lại vào ngày mai." Cậu muốn cắn lưỡi ngay khi nói những lời đó.

“Ngủ ngon.” Thừa Lỗi quay người đáp lại.

Ngoài cửa sổ màn đêm đã xuống, ánh trăng mờ mịt, nhìn có vẻ buồn tẻ, đêm đó Điền Gia Thụy ngủ rất say, gió lạnh do điều hòa thổi nhẹ nhàng rơi xuống, khiến người ta chìm vào giấc ngủ. Công ty và Bên A không còn là sự lo lắng nữa, tất cả chỉ còn lại một giấc ngủ ngon.

*

Điền Gia Thụy bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại di động vào sáng sớm hôm sau. Khi mở mắt ra, cậu đã nằm trên giường được năm phút, hoảng hốt đứng dậy và tắm rửa, sau khi dùng bàn chải đánh răng, cậu mới nhận ra mình đã chuyển nhà và hiện đang sống ở rất gần công ty, nên thời gian không quá gấp gáp. Khi tỉnh lại, nước lạnh hòa với bọt kem đánh răng bạc hà trong miệng khiến nướu răng cậu hơi đau nhức, lúc này cậu mới cảm lạ và phun ra, Điền Gia Thụy cầm kem đánh răng lên xem. mở ra, thấy nó đã sử dụng được rồi, vậy nên nó thuộc về Thừa Lỗi.

Điền Gia Thụy im ​​lặng khóc thầm, khi cậu đang nghĩ đến khả năng Thừa Lỗi sẽ trừ toàn bộ tiền lương của mình, vì đã tự ý lấy đồ của hắn, thì Thừa Lỗi đã đứng ở phía sau cậu, hắn nhìn vào nơi ban đầu đặt kem đánh răng, rồi lại nhìn vào thứ mà Điền Gia Thụy đang cầm trong tay. Hắn thản nhiên lấy kem đánh răng trên tay Điền Gia Thụy:

“một lát chúng ta cùng nhau đến công ty nhé.”

Đầu Điền Gia Thụy lắc lư như lạch cạch, xua tay từ chối: "Không, không, không ổn, ở gần công ty, ăn sáng xong tôi sẽ bắt xe buýt."

Nói xong, cậu lau mặt. dùng khăn lau bọt quanh miệng rồi trốn khỏi phòng tắm. Trước khi biến mất cậu còn nói lớn: "xin lỗi"

Thừa Lỗi nhìn bóng lưng Điền Gia Thụy, có chút khó chịu lấy điện thoại di động ra gõ từng chữ một trên bàn phím, hỏi bạn mình:

"Có phải tôi đang hơi quá vội vàng không?"

Trước khi làm việc, người quản lý yêu cầu mọi người điều chỉnh nhóm của mình để chuẩn bị cho công việc dự án ngày hôm nay, mọi người đều có vẻ bận rộn như trước chiến tranh, may mắn thay, sau khi dự án kết thúc, có rất nhiều thời gian để nghỉ ngơi, có thể dễ dàng thức đến tận bây giờ.

Đã gần trưa, cơn đói cồn cào rút hết năng lượng của cậu, cái đầu của Điền Gia Thụy thấp thoáng sao đống tài liệu công việc cao ngất, nghiêng người sang một bên trò chuyện với đồng nghiệp bên cạnh về việc bữa trưa nên ăn gì.

Những đồng nghiệp có quan hệ tốt với Điền Gia Thụy trong bộ phận nói rằng họ muốn được khao một chầu vì biết được cậu đang ở một nơi mới chung với một lãnh đạo giàu có, trong một ngôi nhà sang trọng.

Điền Gia Thụy mặc dù có chút xấu hổ nhưng cậu nghĩ thật sự là đúng như vậy, Nghĩ kĩ lại thì cậu có chút may mắn. Nên đã không từ chối và cùng mọi người xuống cantin.

Nhà ăn công ty tấp nập người, đồ ăn đủ loại chất đầy những dãy bàn dài, mỗi người lấy thứ mình thích đặt lên đĩa của mình. Điền Gia Thụy vẫn luôn miệng say sưa trò chuyện với đồng nghiệp.

Lúc đầu, mọi người đang ăn uống, trò chuyện và cười đùa trong bầu không khí vô cùng hòa hợp, bỗng nhiên, nhà ăn đột ngột trở nên im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng đũa và đĩa leng keng, Điền Gia Thụy vô thức nhìn lại tìm kiếm thủ phạm. Cậu nhìn thấy tên quản lý hói đang vội vàng đứng dậy và chào hỏi những người trước mặt một cách thân mật:

"Sao phó chủ tịch Thừa lại đích thân tới đây?"

Đúng vậy, Thừa Lỗi lại được thăng chức, vào một buổi sáng tươi đẹp, được sự tiến cử mạnh mẽ của ban giám đốc và sự chấp thuận của cấp trên, Thừa Lỗi đã đảm nhận vị trí phó chủ tịch, sau khi nhận được tin báo, Điền Gia Thụy vừa bất ngờ vừa xen lẫn nể phục.

Trong nhà hàng rõ ràng còn rất nhiều ghế trống, nhưng Thừa Lỗi cầm đĩa trên tay ngồi đối diện với Điền Gia Thụy, sau đó những vị sếp ở bộ phận khác đi tới nói gì đó với Thừa Lỗi, nụ cười nịnh nọt giống như chồn gặp gà. Bị các sếp lớn, sếp nhỏ vây quanh, Điền Gia Thụy và các đồng nghiệp cảm thấy không khí xung quanh như đóng băng, đôi đũa máy móc cắm vào cơm trong bát, đồ ăn đưa vào miệng dường như đã biến thành nhựa không nuốt nổi. Bữa ăn này Điền Gia Thụy cảm thấy như ngồi trên đống lữa.

*

Điền Gia Thụy bị đánh thức vào sáng sớm bởi tiếng chim hót líu lo bên ngoài, cậu nằm dài nhìn ra ban công, chuẩn bị mở cửa sổ để hít thở không khí trong lành, làn gió buổi sáng bên ngoài cuốn theo những hạt phấn mịn trong chậu hoa . . . nóng đỏ và sưng tấy, sau đó là ngứa như lửa trên thảo nguyên. Điền Gia Thụy che miệng ho kịch liệt, trong lòng đang chửi loạn cả lên.

Tiếng ho dữ dội đã kéo Thừa Lỗi ra khỏi phòng ngủ trước khi hắn kịp thắt cà vạt, hắn giật mình khi nhìn thấy Điền Gia Thụy như vậy, sau đó Thừa Lỗi nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bằng một tay và tay kia nắm lấy tay cậu, muốn xem chuyện gì đang xảy ra với khuôn mặt của Điền Gia Thụy.

Khuôn mặt xinh đẹp nổi đầy mẩn đỏ, trên hàng mi dài có những giọt nước mắt sinh lý treo dài do cơn ho dữ dội, đôi mắt hơi đỏ lên.

Thừa Lỗi nhanh chóng đưa người đi bệnh viện.

Dưới tác dụng của thuốc giảm mẫn cảm, vết ban trên mặt Điền Gia Thụy trong thời gian ngắn đã lắng xuống, chỉ còn lại vài vết đỏ nhạt, những sợi tóc lòa xòa trên trán do mồ hôi lạnh dính vào da, cổ họng vẫn không khỏi sưng tấy. . Ngứa.

Khi Thừa Lỗi trả tiền viện phí xong quay lại, nhìn thấy Điền Gia Thụy đang cau mày ho khan, vội vàng đưa thuốc và nước trong tay ra.

"Cậu có bị dị ứng với cái gì không?"

Điền Gia Thụy mở nắp chai, uống mấy ngụm nước, không nhịn được ho mấy tiếng, Thừa Lỗi vội vàng vỗ nhẹ lưng để giúp cậu thở, một lúc sau, hắn nghe thấy giọng nói khàn khàn:

“Tôi bị dị ứng với phấn hoa. Có hai chậu hoa đặt trên nóc điều hòa ngoài ban công. Tôi không để ý nhưng vừa có gió thổi là tôi đã hít vào.”

“Cậu dị ứng với phấn hoa, không phải vì ghét hoa sao?” Thừa Lỗi lập tức phản ứng.

"Không phải." Điền Gia Thụy phủ nhận, sau đó lại che miệng ho khan.

"Xin lỗi, tôi không biết chuyện này."

"Không sao, không sao đâu." Điền Gia Thụy đột nhiên nghĩ đến Thừa Lỗi đang xin lỗi chuyện gì, xua tay nói: "Nếu sếp cảm thấy có lỗi với tôi thì cứ trả tiền điểm danh đầy đủ cho tôi như thường lệ, coi như hôm nay được nghỉ phép."

"..."

Mặc dù quan hệ giữa anh và Thừa Lỗi vẫn rất lúng túng, nhưng sau khi hiểu lầm được giải quyết, mối quan hệ giữa hai người trong chuyện riêng tư trở nên tốt hơn rất nhiều, khi ở nhà, họ không còn muốn kiềm chế như trước nữa, có khi cậu sẽ gọi thẳng tên Thừa Lỗi khi gặp mặt. Cũng sẽ không ngần ngại gặp nhau, nếu không ngại thì tự nhiên sẽ ổn thỏa.

________
(Cont...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro