Sếp Nói Yêu Tôi 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

____♡____

Cuối cùng, sau khi hoàn thành dự án, cậu cũng có thời gian để nghỉ ngơi, nghĩ rằng ngày mai là thứ bảy, cậu gọi điện cho vài người bạn, bắt taxi và đến một quán bar mà trước đây thường lui tới.

Điền Gia Thụy có cách thư giãn của riêng mình, khi không bận thì mời vài người bạn đến quán bar đi uống rượu. về đến nhà thì ngủ đến sáng hôm sau, say khướt mới vui vẻ.

Quán bar Qingqing này có vẻ ngoài rất khiêm tốn, đẩy cửa bước vào sẽ thấy trên tường treo một bức tranh cánh đồng lúa mì theo phong cách châu Âu, ánh đèn yếu ớt xen kẽ, bảy tám quầy bar được sắp xếp ngẫu nhiên, và nghệ sĩ trên sân khấu đang gảy đàn guitar, ngân nga một bài hát mà Điền Gia Thụy chưa từng nghe đến.

Trên ghế là chiếc áo khoác màu be cậu thường mặc ở công ty, hôm nay cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhất, hai nút trên cùng bị lỏng và không cài cúc, để lộ ra một phần làn da mịn màng, vô tình hay cố ý mà ánh sáng xung quanh quét qua lại có thể mơ hồ nhìn thấy những đường cong tuyệt đẹp của bờ vai rộng và vòng eo thon gọn dưới lớp áo.

Mấy người cùng nhau chơi xúc xắc, Điền Gia Thụy có chút say, nhưng cũng không uống nhiều. Ca sĩ thường trú chuyển sang một bản tình ca tiếng Anh nồng nàn, không khí trong quán bar dường như trở nên nóng bức hơn, cậu cầm ly rượu lên, uống một ngụm, rượu lạnh ngâm trong đá viên, Vị cay trong cổ họng Điền Gia Thụy cũng trở nên nóng hổi. Có lẽ do xui xẻo nên cậu đã thua thảm hại trong trận đấu tối nay, từng chén rượu lạnh rót vào bụng, khiến hơi thở cậu thở ra đều nóng rẩy.

*

Thừa Lỗi vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi rượu, Điền Gia Thụy đang dựa vào cửa, mất đi trọng tâm, lao thẳng vào trong ngực Thừa Lỗi. vì uống rượu, làn da trắng nõn bây giờ nhuốm một màu đỏ mỏng, đôi mắt tròn xoe lúc này mí mắt khép hờ, trong mắt có chút cồn, đáy mắt hơi có chút sương mù. Khi cúi đầu xuống, có thể nhìn thấy cổ áo đang không cài đủ nút của cậu, nhìn thấy khung cảnh bên trong áo, Thừa Lỗi hít một hơi thật sâu.

Điền Gia Thụy mặc dù rất cao nhưng hình dáng cơ thể lại có vẻ mảnh khảnh, cậu thường mặc quần áo rộng rãi nên rất khó nhận biết, chỉ khi Thừa Lỗi ôm trong tay, hắn mới có thể ước tính thực tế về hình dáng cơ thể của Điền Gia Thụy. . .

Hắn một tay vòng qua eo Điền Gia Thụy, dẫn cậu vào nhà, tay kia mở điện thoại di động, gọi cho thư ký mua giúp một ít thuốc giải rượu.

Sau khi đưa người trở lại giường, Thừa Lỗi nhẹ nhàng vỗ vỗ Điền Gia Thụy:

"Điền Gia Thụy, Điền Gia Thụy? Uống chút nước đi, nếu không ngày mai cậu sẽ bị đau đầu."

Có lẽ là do uống quá nhiều rượu, đầu óc Điền Gia Thụy đã choáng váng, cậu không nghe rõ lời nói của Thừa Lỗi, vô thức nắm lấy bàn tay Thừa Lỗi đang vỗ về mình, nghiêng đầu không biết có phải hay không. Đúng rồi, Điền Gia Thụy tuy đã ngủ say nhưng vẫn nắm cổ tay Thừa Lỗi không buông ra, hắn kiên nhẫn nhẹ giọng gọi cậu dậy uống cốc nước, Điền Gia Thụy hoàn toàn nằm bất động ở đó.

Chuông cửa đúng lúc này vang lên, thư ký chu đáo đưa thuốc giải rượu, Thừa Lỗi phải rất lâu mới để Điền Gia Thuỷ ngoan ngoãn uống hết thuốc, uống thuốc xong Điền Gia Thụy ôm chăn ngủ thiếp đi, nhìn cậu. Thừa Lỗi đột nhiên tức giận muốn cười, tăng nhiệt độ điều hòa lên, đắp chăn cho người đó rồi mới trở về phòng.

Ngày hôm sau Điền Gia Thụy tỉnh lại đã gần trưa, cậu ngơ ngác đưa tay vuốt má, không hề có cơn đau đầu như tưởng tượng sau cơn say, bước ra khỏi phòng, chậm rãi vươn vai, gặp Thừa Lỗi. đang đọc sách trong phòng khách,mỉm cười chào hỏi.

Một thời gian quen nhau và hiểu lầm khiến thái độ riêng tư của Điền Gia Thụy đối với Thừa Lỗi đã tốt hơn rất nhiều, cậu đã quen với những phản ứng khác nhau của hắn và những người trong công ty, Điền Gia Thụy cũng chậm rãi thích nghi ... Sự thật càng trở nên rõ ràng hơn khi khoản thời gian ở cùng Thừa Lỗi. Cậu chợt nhận ra rằng mình đã quen với sự tồn tại của vị sếp tổng nghiêm túc này này, mặc dù đôi khi vẫn cảm thấy lúng túng và xa lạ, nhưng khi nghĩ đến việc cậu và hắn bạn cùng nhà, Điền Gia Thụy lại cảm thấy buồn cười.

Thừa Lỗi "Phanh" một tiếng đóng sách lại, cắt ngang dòng suy nghĩ của Điền Gia Thụy, trong giọng điệu bình tĩnh ẩn chứa một tia tức giận mà chính hắn cũng không nhận ra:

"Tối qua cậu đến quán bar à? Uống như vậy không sợ gặp rắc rối à?"

"Tôi đi cùng một người bạn, bạn tôi đưa tôi về." Điền Gia Thụy không hiểu nhìn về phía Thừa Lỗi: "Tôi chỉ muốn thư giãn thôi..."

"Loại hành vi này rất không an toàn, ở những nơi đó có người có ý đồ xấu. Hay là cậu muốn..."

"Anh Thừa, Tôi biết tôi đang làm gì, anh cũng phải là cha mẹ của tôi."

Vẻ mặt u ám của Điền Gia Thụy và giọng điệu tức giận khiến Thừa Lỗi đột nhiên nhận ra rằng cuộc trò chuyện giữa hai người vô tình tràn ngập mùi thuốc súng, hai người đứng và ngồi đối mặt nhau. Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Điền Gia Thụy quay trở lại phòng ngủ, sau tiếng đập cửa, căn phòng trở lại im lặng.

Thừa Lỗi sửng sốt một lát, sau đó nhẹ nhàng thở dài. Hắn không có ý can thiệp vào cuộc sống riêng tư của Điền Gia Thụy, mà hắn chỉ lo lắng cậu sẽ gặp nguy hiểm ở quán bar. Một số đối tượng đặc biệt nhắm vào những người trẻ đẹp, sau đó chuốc say lừa đến những nơi xa xôi để ép quan hệ tình dục, sau đó nạn nhân gọi cảnh sát mà không có bằng chứng, chuyện này xảy ra phổ biến trong những năm gần đây. Hắn cau mày ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt nghiêm nghị vừa rồi biến mất, thay vào đó là suy nghĩ sâu sắc.

Thái độ của hắn có phải hơi quá rồi không?

Điền Gia Thụy ở bên kia cửa cũng không khá hơn là bao, cậu đã bình tĩnh lại, đang lo lắng đi đi lại lại trong phòng, tính khí hắn tạm thời tốt, nhưng nếu hắn nổi giận và đuổi cậu ra khỏi công ty thì sau, điều đó thực sự không phải là vấn đề khó với hắn. Điền Gia Thụy biết thừa là hắn sẽ không làm vậy, chỉ là đầu óc cậu rối bời... trước giờ hắn chưa từng tức giận như vậy với cậu.

Cậu cắn cắn móng tay, lại nghĩ tới việc bị Thừa Lỗi đuổi, hắn tức giận và cậu quát lại. Đầu óc cậu lại trôi tới tiền thưởng tháng và tiền thưởng năm. Cậu vò đầu gục xuống giường bực tức.

'Thừa Lỗi sẽ không đuổi mình đâu nhỉ? Hay mình ra ngoài nhận sai? Nhưng rõ ràng anh ta hung dữ với mình trước...'

Điền Gia Thụy rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đang suy nghĩ có nên cúi đầu xuống dưới mái hiên hay không, thì giọng nói của Thừa Lỗi cùng với tiếng gõ cửa vang lên:

"Đã đến giờ ăn tối rồi, chúng ta ra ngoài ăn đi."

Điền Gia Thụy nghi ngờ rằng mình đang bị ảo giác.

"Dù sao cũng đã dậy rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi." Thừa Lỗi đứng ở ngoài cửa, gõ cửa thêm mấy lần.

Thừa Lỗi thực sự sẵn sàng nhường nhịn cậu? Trái tim cậu không biết vì điều gì mà đập vồn vã. Điền Gia Thụy bối rối nhưng vẫn xoay tay nắm cửa.

Thừa Lỗi nhìn Điền Gia Thụy từ trong phòng đi ra, sự lạnh lùng lúc nãy dịu đi, nhìn dễ gần hơn rất nhiều, không còn vẻ chỉ bảo vừa rồi. Hắn đặt đồ ăn xuống, ngồi đối diện với Điền Gia Thụy, không khỏi liếc nhìn khuôn mặt của cậu thêm vài lần.

"Thật xin lỗi vì chuyện vừa rồi." Thừa Lỗi lên tiếng phá vỡ bầu không khí khó xử: "Tôi không có ý quấy rầy cuộc sống cá nhân của cậu, tôi chỉ muốn quan tâm đến cấp dưới của mình với tư cách là cấp trên."

"Không sao đâu." Điền Gia Thụy thì thầm: "Tôi đã mất bình tĩnh một chút."

Cậu hơi quay đầu lại liếc nhìn Thừa Lỗi, thấp giọng lẩm bẩm: "Tôi chỉ không hiểu..." Những lời còn lại bị cậu nuốt vào bụng, chưa kịp nói gì, cậu biết mình đã làm như vậy. thói quen uống rượu đã là không tốt, lại còn nhờ sếp chăm sóc sau khi uống quá nhiều, nhưng thực sự đáng lo ngại vậy sao???. sếp chỉ đơn giản là quan tâm đến cấp dưới của mình say khướt bên ngoài? Sếp của người khác cũng sẽ tức giận vậy sao?

Thừa Lỗi không nói thêm gì nữa, bữa ăn kết thúc, hai người đều có suy nghĩ riêng, đều ngầm đồng ý không nhắc đến chuyện này nữa, như thể chuyện đó chưa từng sảy ra.

Điền Gia Thụy như thường lệ buổi tối bật máy tính để giải quyết một số công việc, nhưng hôm nay một kế hoạch bị thay đổi, dù cậu có làm gì đi chăng nữa thì cũng có vẻ hơi không phù hợp. Nghĩ đến Thừa Lỗi đang ở trong phòng khách nên cậu chỉ đơn giản bước ra ngoài với chiếc máy tính trên tay. Mặc dù trong công ty Thừa Lỗi luôn tỏ ra xa cách và nghiêm túc nhưng hắn lại rất tận tâm trong công việc, sau khi đọc tài liệu của Điền Gia Thụy, hắn đã chỉ ra những vấn đề trong đó, đồng thời hỏi vài câu về những sơ hở trong tài liệu, ngồi thẳng lưng. Giọng điệu khiến Điền Gia Thụy có chút mê mụi.

Cậu thực sự đã dành quá nhiều thời gian cho "tư bản" đến nỗi giờ cậu quên mất mình là con lừa hay con ngựa, điều đó khiến cậu không vui vào ban đêm.

Đang lúc chuẩn bị xoay người quay lại thay đổi kế hoạch, cậu liền ngước mắt lên liếc nhìn chìa khóa xe của Thừa Lỗi trên bàn cà phê, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lại quay đầu tò mò nhìn Thừa Lỗi:

"Tôi nhớ anh lái chiếc Rolls-Royce. Anh khá giàu. Tại sao anh lại muốn thuê nhà với tôi?"

Thừa Lỗi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt cún con của cậu, trong mắt hiện lên nụ cười nhẹ:

"Đây là căn nhà gần công ty nhất của tôi, tôi là chủ nhà."

Điền Gia Thụy cảm thấy mình không thể cười được nữa.

"Vậy sao anh lại đăng tin là muốn cùng share phòng?" Điền Gia Thụy liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới như đang đánh giá một loài động vật quý hiếm, sau đó nửa đùa nửa thật trêu chọc anh: "Tôi sống với sếp tổng là trong sự tính toán sao? Sếp tổng muốn bẫy tôi à?"

Vốn là một câu nói đùa, nhưng lại đánh vào lòng Thừa Lỗi, ngày đó ở công ty biết tin Điền Gia Thụy chuẩn bị đổi nhà, hắn liền nảy ra ý tưởng này, dùng tên bạn mình đăng tin căn hộ đang cho thuê và thông tin về việc nó đang được cho thuê đã chuyển thẳng đến Điền Gia Thụy thông qua các nhân viên khác của công ty. Nghĩ đến đây, hắn cố nén vài nụ cười trên mặt, nghiêm túc lấp liếm cho mình:

"Thật ra căn nhà này trước đây đã được cho thuê rồi, nhưng không có ai đến thuê, cậu là người đầu tiên thuê nó."

Vẻ mặt Thừa Lỗi rất bình tĩnh, thoạt nhìn cũng không có vẻ gì là đang nói dối, chỉ khiến Điền Gia Thụy trong đầu lại chửi mấy câu:

'Đúng là một kế hoạch thu hồi tiền lương tuyệt vời, đồ tư bản chết tiệt.'

Khi ở riêng với nhau, họ không còn cảm giác kiềm chế và bối rối như trước nữa, thay vào đó họ cảm thấy thoải mái và vui vẻ hơn, dường như đã trở nên thân thiết và hòa hợp hơn, ngay cả những việc như Điền Gia Thụy sai Thừa Lỗi đi nấu ăn cũng dần dần thành thói quen. với nó không còn ngạc nhiên nữa.

*

[Hôm nay tôi sẽ về trễ]

Thừa Lỗi nhận được tin nhắn từ Điền Gia Thụy trên điện thoại di động, anh chỉ nghĩ hôm nay có chuyện gì đó đã khiến cậu gặp rắc rối trong giờ làm việc.

Điền Gia Thụy hôm nay hoàn thành công việc của mình rất sớm, mấy ngày trước, các bạn cùng lớp ở trường đại học đã hẹn tối nay họp lớp, buổi tối mọi người tụ tập thành từng cặp hai, ba người để trò chuyện về những điều thú vị thời đi học. Các bạn nam uống rượu và nói chuyện ầm ĩ, Điền Gia Thụy không thể tránh khỏi những ly rượu được đẩy đi đẩy lại trước mặt, sau vài lần từ chối, cậu vẫn buộc phải uống rất nhiều rượu, đến khi được đưa về nhà, cậu đã là một con mèo say rượu.

Thừa Lỗi không biết chuyện tối nay họp lớp, vừa mở cửa đã nhìn thấy Điền Gia Thụy say rượu lảo đảo bước vào phòng, hắn chỉ nghĩ là cậu lại đến quán bar uống say lần nữa. Trên người Điền Gia Thụy còn có mùi nước hoa của ai đó, ngọt ngào khó chịu đến mức khiến Thừa Lỗi tức giận, anh đỡ cậu trở lại phòng ngủ trước.

"Đừng cử động, tôi đi lấy nước."

Cơn say lan đến mọi tế bào trong cơ thể, Điền Gia Thụy chỉ cảm thấy nóng, cậu đơn giản chỉ là muốn cởi bỏ vài chiếc quần chiếc áo để tản nhiệt, Thừa Lỗi lấy nước và thuốc giã rượu, cố gắng dỗ cậu uống thuốc như lần trước, nhưng thất bại. Dù sao cậu cũng không muốn uống nên hắn đứng dậy với lấy cốc nước muốn đi ra.

Phần lớn quần áo đều đã được cởi bỏ, lộ ra một mảng lớn làn da trắng nõn rơi vào trong mắt Thừa Lỗi lúc nào không hay, người say rượu lại chẳng hay biết, còn muốn nhào đến gần Thừa Lỗi mà cọ. Quá đủ rồi Điền Gia Thụy.

Sợi dây lý trí của hắn cũng đứt sạch rồi.

Một cái chạm ấm áp trên môi khiến Điền Gia Thụy tỉnh táo lại, đôi mắt hé mở đầy kinh ngạc, nhưng dưới ảnh hưởng của rượu, đầu óc cậu đờ đẫn hồi lâu, cậu không nhận ra chuyện gì đã xảy ra cho đến khi Thừa Lỗi buông mình ra, hắn đang làm cái gì thế?

"Thừa Lỗi? Anh định làm gì?"

"Bắt con mồi đã sập bẫy."

Khuôn mặt sạch sẽ của Điền Gia Thụy lộ ra một màu đỏ say tuyệt đẹp, giống như men trong sứ tinh xảo, hàng mi dài mang theo nước mắt quét qua lòng bàn tay Thừa Lỗi, khiến hắn không khỏi cảm thấy nhộn nhạo. Mùi rượu quanh quẩn trong miệng, môi và răng quấn lấy chuyển động của nhau, không phân biệt được ai hay là ai không thể tách rời.

Điền Gia Thụy luôn cho rằng Thừa Lỗi là một quý ông rất lịch thiệp, và sự thừa nhận này kéo dài cho đến khi màn dạo đầu kết thúc.

Lần đầu tiên bị đâm vào đau đớn khiến Điền Gia Thụy cảm giác cơ thể gần như bị xé nát, cậu vô thức đẩy người phía trên ra, muốn giảm bớt sự căng trướng bên trong, nhưng Thừa Lỗi đã tóm lấy eo cậu kéo xuống, hai chân dang rộng ra. Hậu huyệt chưa được khai mở bị kéo căng đến mức độ chưa từng có, dương vật thô to cọ xát từng thớ thịt mềm mại bên trong.

Tiếng rên rỉ và sự va chạm của da thịt giống như một bản giao hưởng cao trào dữ dội, đan xen trong căn phòng đang dần nóng lên, hậu huyệt phía sau sưng tấy đỏ bừng lộ ra vết nước, trông thật e ấp gợi tình, vòng eo mềm mại bị Thừa Lỗi ghim chặt xuống giường, Thừa Lỗi dường như không hề có ý định thương xót Điền Gia Thụy trên giường, người bên dưới lần lượt bị thao lộng và chỉ có thể khóc lóc cầu, thậm chí giọng nói cũng trở nên run rẩy:

"Nó lớn quá...Chậm lại, Thừa Lỗi chậm lại..."

Một chân bị Thừa Lỗi nhấc lên đặt lên vai, hắn cúi người hôn Điền Gia Thụy, không khí loãng trong miệng Điền Gia Thụy tùy ý bị cướp đoạt, nước bọt từ khóe miệng chảy ra. càng nhớp nháp mãnh liệt hơn, khiến Điền Gia Thụy có cảm tưởng như mình muốn bốc cháy.

Cơn đau ban đầu ở phần dưới cơ thể chuyển thành ham muốn kích thích mạnh mẽ, cổ, vai và ngực sau khi bị cắn đều phủ đầy dấu hôn màu đỏ, những dấu vết đó nở rộ trên cơ thể như những bông hoa rụng đi, thể hiện chủ quyền của Thừa Lôi. . . Liên tục di chuyển ra vào như thế này vẫn chưa đủ, sự giao hợp giữa cơ thể và cơ thể đã trở nên ướt sũng lầy lội, hai điểm trên ngực cũng bị nhào nặn một cách bừa bãi, tiếng nức nở và tiếng thở hổn hển tràn ngập không khí. Điền Gia Thụy không thể không cầu xin Thừa Lỗi buông tha mình

"Thừa Lỗi, Thừa Lỗi, anh, ... Em không thể làm được nữa... a..."

Đôi mắt quyến rũ đó bị nước bao phủ, đôi cánh tay trắng nõn như hoa sen vẫn ôm lấy cổ Thừa Lỗi, giọng khàn khàn cầu xin lòng thương xót, nhưng lại không thể khiến Thừa Lỗi xót thương. Dưới sự đan xen của dục vọng và đồng cảm, một chút lý trí cũng không còn tồn tại, điểm nhạy cảm ở lỗ sau bị đẩy mạnh hơn, Điền Gia Thụy vô thức nâng lồng ngực đầy dấu hôn lên cầu xin người trên cơ thể mình. Tiếng rên rỉ mơ hồ vang vọng trong phòng, Thừa Lỗi ôm lấy Điền Gia Thụy dùng sức kéo lên, buộc Điền Gia Thụy ngồi dậy, thâm nhập sâu hơn khiến hai chân Điền Gia Thụy run rẩy, cậu chỉ có thể vươn tay ôm lấy tay Thừa Lỗi. Cố tìm cho mình một điểm tựa, đôi mắt đẹp đó giờ phút này chỉ đang nhìn Thừa Lỗi, tràn ngập tình ý thỏa mãn.

Dịch nhờn trong lúc giao hợp bị đẩy ra một lượng lớn, toàn bộ cơ thể cậu bị mắc kẹt trong vòng tay của Thừa Lỗi, bị dương vật hắn ấn mạnh vào điểm nhạy cảm của mình, dù muốn thoát cũng không thể thoát ra được nên cậu chỉ có thể oằn mình chống đỡ khoái cảm điên cuồng này.

Cậu chủ động hôn Thừa Lỗi, hắn bi cậu hôn đến mức bối rối, ngay sau đó cậu bị Thừa Lỗi thúc dồn dập hơn, lỗ sau không khỏi co giật co giật nuốt trọn số tinh dịch của hắn đang ồ ạt bắn vào, tiếng rên rỉ sau khi đạt cực khoái đều bị chặn lại trong miệng.

Điền Gia Thụy rũ xuống trong vòng tay của hắn, gần như ngất đi, tuy nhiên, Thừa Lỗi, người vừa nếm thử khoái cảm tình dục cùng người hắn yêu thầm, rõ ràng là vẫn chưa hài lòng, Và chưa kịp rút ra, thì "con quái vật" của hắn đã bắt đầu cương lên lần nữa.

........

Sáng hôm sau Điền Gia Thụy tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân yếu ớt đến không thể ra khỏi giường, nghĩ đến đêm qua bị trằn trọc bốn năm lần, cậu tức đến răng đều đau nhức. Khi nhìn thấy Thừa Lỗi thu dọn gọn gàng chuẩn bị đi làm, cậu càng tức giận hơn:

"Tôi không thể đi được, anh viết phép cho tôi nghĩ hôm nay."

"Nhân tiện, anh phải xem xét tiền thưởng chuyên cần hoàn hảo cho tôi. Đây là chấn thương do công việc, nên đây là trách nhiệm mà anh nên chịu."

_end_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro