Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi Trường An, một cậu nhóc không quá xuất sắc, học lực cũng bình thường, nhưng được cái ngoại hình ưa nhìn nhưng không không được các bạn nữa chú ý đến. Thế nhưng tôi lại đem lòng tầm thương trộm nhớ Khánh Hà, một bạn nữ xinh xắn, dễ thương. 

Khi đang trên đường từ canteen trở về lớp, bằng qua một hành lang luôn luôn nhộn nhịp, tôi bị Khả Hân tóm dính với ly nước ngọt có gas trên tay. Với sự tác động nhẹ của Khả Hân làm tôi xém chút dính đầy nước ngọt lên áo. Nhỏ Khả Hân này chính là bạn thân từ bé của crush tôi - Khánh Hà. Nhưng tôi lại muốn trốn cô nàng càng nhanh càng tốt. Lần nào gặp Khánh Hà, tôi cũng bị dính vào những chuyện không may.

Khả Hân là ủy viên Ban chấp hành Đoàn trường.  Trường tôi đang học là một trường cao trung có tiếng trong thành phố về khoản thành tích cũng như nghệ thuật. Mà nhỏ Khả Hân này phụ trách những gì liên quan đến nghệ thuật. Nghĩa là cô nàng đảm nhiệm đài phát thanh trường mở nhạc ra rả những giờ giải lao. Cả những chương trình văn nghệ cũng do cô nàng góp tay thực hiện. Tôi không thuộc những chàng trai hát xuất sắc hay nhảy giỏi, tôi cũng không biết chơi bất kì loại nhạc cụ nào. Nhưng vào lần đầu tiên gặp Khả Hân, cũng là lần tôi làm cô nàng té gãy tay. Tôi bị tóm đóng vai nam chính trong vở kịch trường thay cho việc chép bài hộ. Khả Hân đã hách dịch nói thế này: "Chữ cậu xấu, tôi đã nhìn vở rồi, vì vậy tôi không cần cậu chép bài hộ. Tôi đang thiếu người vào vai nam chính vì bạn đóng vai ấy mới mổ ruột thừa xong. Ngoại hình cậu hợp vai, tôi cũng chưa tìm được ai thay thế." Đến giờ tôi vẫn thấy hãi cải khoảnh khắc phải đứng trên sân khấu và đọc câu thoại: "Cứ gọi anh là tình yêu của em, thế là anh được đổi tên rồi! Anh chẳng còn muốn mình là Romeo nữa".

Vì vậy, khi bị Khả Hân chặn trên hành lang, tôi đã hỏi ngay, dáng vẻ phòng thủ"

- Gì đấy?

- Cậu đóng vai chính trong vở kịch mới của tôi nhé! Sẽ diễn trước toàn trường đấy, Cho buổi họp mặt học trò cũ về thăm trường nhân kỷ niệm 45 năm.

- Không, không và không - Tôi dứt khoát - Tớ ngán cái màn kịch cọt đó lắm rồi. Chỉ một lần lải nhảy sến súa "Cứ gọi anh là tình yêu của em, thế là anh được đổi tên rồi! Anh chẳng còn muốn mình là Romeo nữa" là đủ lắm rồi. Lần này thì không, và cậu nên nhận thức được tình hình là tớ không làm cậu gãy tay hay gãy chân.

- "Anh chẳng còn muốn mình là Romeo nữa", cậu thuộc bài đấy chứ.- Khả Hân gật gù không có vẻ gì là nghe những gì tôi nói.

- Tớ không đóng kịch đâu, nói rõ ràng rồi đấy.

Khánh Hà lôi trong bìa kẹp hồ sơ của mình ra một sấp A4, trên đó đã được in sẵn chữ. Cô nàng đưa nó cho tôi.

- Kịch bản đây, về đọc, nghiên cứu.Chủ nhật này sẽ tập lần đầu tại Hội trường. Tớ xin được chìa khóa rồi và được phép sử dụng nó.

- Cậu thật sự không nghe tôi nói gì đấy à? - Tôi cáu.

- Cậu thật sự sẽ từ chối dù người đóng nữ chính là Khánh Hà.

Tôi sững người, vàng tai đỏ ửng lên.

- Cậu vừa nói "Khánh Hà".

- Vai nữ chính đấy. Và nói cho cậu biết, tớ đã xin được thầy Thiêm, bí thư Đoàn trường, có màn "kiss" trong cảnh cuối.

Lần này đến lượt mặt tôi đỏ lên.

- Đừng có mà đùa, làm gì có thầy cô nào cho phép học sinh "kiss" chứ, cho dù là diễn kịch.

Không nói lời nào, Khả Hân chỉ cười, kiểu cười mà tôi ghét nhất, ra vẻ bí mật, ngạo mạn khiến tôi không biết thực hư thế bào mà lần.

Chuông reng, giờ ra chơi kết thúc, Khả Hân vỗ nhẹ vào vai tôi trước khi trở về lớp học của mình.

- 8h sáng chủ nhật tuần này nhé, đừng đến muộn.

Và tôi cũng tôi vã trở về lớp học, lẩm bẩm mấy câu bực bội vì ly nước đã đổ gần hết. Mà cũng không biết có phải vì nguyên nhân đó không.

Chủ nhật tuần đó, và cả những buổi chiều mỗi ngày sau đó tôi đều phải có mặt ở hội trường để luyện tập. Hình ảnh thường thấy ở đó là một số học sinh ngồi bệt dưới sàn, hoặc vất vưởng trên ghế, chăm chăm vào kịch bản, một sô thì tranh thủ ăn. Một số khác tập cho xong phần của mình rồi vội vã chạy đến lớp học thêm. Những người ở lại tập tiếp, đến khi mệt thì giải tán.

Mặc dù không mấy hứng thú với việc mình đang làm, nhưng tôi vẫn hết sức chú tâm, cố gắng và chăm chỉ. Tôi không muốn hình ảnh của mình trong mắt Khánh Hà trở nên xấu xí. Cô bạn đã rất cố gắng cho kịch bản. Và cả những người khác nữa. Tôi không thể phá hỏng cảm xúc của một tập thể. Quan trọng nhất, được diễn cùng Khánh Hà,tôi không dại gì phá hỏng cơ hội.

Mỗi lần đến cảnh nhân vật của tôi tỏ tình nhân vật của Khánh Hà, tôi đều lúng túng hệt như tôi đang tỏ tình cô bạn thật. Và khi nhân vật của Khánh hà nắm nhẹ bàn tay tôi, đặt lên má tôi một nụ hôn, tôi cảm thấy trái tim mình khó mà đặt ở vị trí cũ, không khéo nó nhảy ra ngoài mất. Mặt mày đỏ bừng dù tôi đã cố gắng hết sức tỏ ra tự nhiên, nhưng Khả Hân vẫn nhận ra hết những cảm xúc đó.

Khả Hân mấp máy môi từ mà tôi có thể đọc được là "kiss đó". Tôi mấp mái đáp lại " đồ lừa đảo".

Cô nàng có vẻ thích chí cười khiêu khích tôi.

Một hôm, vì không thể ngăn nổi sự tò mò của mình, tôi hỏi dò Khả Hân.

- Tại sao cậu lại muốn tớ tham gia vở kịch này, còn nhiều người khác cơ mà.

- Vì cậu thích Khánh Hà. Thế nên những biểu hiện của cậu hoàn toàn phù hợp với nhân vật mà tôi đã viết.

Tôi sửng sốt:

- Cậu lợi dụng tình người khác để tư lợi hả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro