Chương 12: Trọng Sinh Đô Thị - Thiếu Niên Kiệt Ngạo (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biệt thự Nguyễn gia.

" Thu Thu, em lại đi trêu chọc người ta phải không ?"

" Không có mà." Nguyễn Thu Thu vô tội đáp lời.

Nguyễn Thâm cùng Nguyễn phụ nhìn nhau, đồng thời nhăn mày: " Mọi chuyện phiền phức rồi đây."

Tần Tuyển Thù bỗng nhiên đổi ý, tin tức ngày càng lan rộng, hầu như ai trong giới cũng đều nghe đến, mọi người đều đang âm thầm đợi phản ứng từ họ. Nguyễn phụ tất nhiên không đến mức phải sợ lớp hậu bối, chỉ là Tần Tuyển Thù nổi tiếng bất cần đời, lỡ đâu vô tình chọc cho cậu ta điên lên, đối nghịch lại với Nguyễn gia là chuyện nhỏ, nhưng làm tổn thương Nguyễn Thu Thu thì tuyệt đối không thể tha thứ.

" Con cho ta một câu trả lời chắc chắn đi, thật sự không thích tên tiểu tử Tần gia kia ?

" Thật sự !" Nguyễn Thu Thu gật đầu như giã tỏi.

" Vậy thì tốt. Từ giờ tận lực tránh chạm mặt cậu ta nhất có thể. Dù sao cũng vừa bị cự tuyệt, qua mấy ngày nữa là không sao ngay ấy mà, con là con gái, đừng lấy trứng chọi đá."

Nguyễn phụ nhấp một hớp nước trà: " Ta sẽ cùng Tần thúc nói chuyện."

Ngày hôm sau.

Nguyễn Thu Thu đã mấy ngày không thấy mặt mũi vị hôn phu trên danh nghĩa kia, có chút kì lạ, sau khi hỏi thăm tình huống mới biết được, anh ta bị đánh gãy chân phải nhập viện.

" Đều tại mi - Tự Thuật Quân, làm ta bỏ lỡ khoản 100 triệu kia."

Nguyễn Thu Thu ngồi trên xe lẩm bẩm, đang nghĩ xem lát nữa nên nói gì cho phải.

Đến Bệnh viện Khang phục*, cô được vài tên vệ sĩ cường tráng hộ tống, đi đến đâu cũng đều là tâm điểm. Nguyễn Thu Thu một mình đi phía trước, mặc một chiếc áo gió kaki, đeo kính râm, mái tóc dài gợn sóng buông thả lay động thập phần xinh đẹp.

*Bệnh viện Khang phục: Rehabilitation Hospital ( 康复医院 ) - Bệnh viện phục hồi chức năng.


Vệ sĩ mở cửa cho cô, trong phòng có hai người ngồi rất sát nhau, đang thì thầm nói gì đó. Nguyễn Thu Thu tháo kính râm xuống, nhướn mày: " Quan hệ không tồi."

Vừa dứt lời, người phụ nữ vội vàng đứng dậy, khuôn mặt đỏ ửng lên, rõ ràng là người đêm hôm đó - Lâm Vi.

" Sao cô lại tới đây ?"

【 Kỷ Huyền không ngờ rằng Nguyễn Thu Thu sẽ đến thăm anh. Nhìn bóng dáng xinh đẹp của cô đằng xa, anh nhất thời hoảng hốt, không biết nên nói gì. 】

Không được, ngàn vạn lần không thể có cảm giác với cô ấy.

Nguyễn Thu Thu rùng mình------------ quan hệ bọn họ hiện giờ chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi.

" Sao tôi lại không thể tới ?" Nguyễn Thu Thu khoanh tay, khóe miệng nhấc lên giễu cợt, nhìn cô ta từ trên xuống dưới, " Lâm tiểu thư không nghĩ đến việc nên tránh xa những người đã có vị hôn thê à ?"

Nguyễn Thu Thu vừa nói, vừa gào thét trong lòng:

Nam chính nhanh tới trách cứ cô ! Mau chán ghét cô, bảo vệ Lâm Vi dịu dàng mềm mại, thể hiện sự uy nghiêm của mình đi !

Kỷ Huyền mím môi, ánh mắt dừng trên người Lâm Vi một lát, thấp giọng nói: " Xin lỗi, là tôi khiến cô hiểu nhầm."

" Không. Không phải lỗi của anh ấy. Ngại thật, tôi xin phép đi trước."

Ngữ điệu Lâm Vi run nhè nhẹ, bước nhanh ra hướng cửa, dáng người mảnh khảnh khuất dần.

Nguyễn Thu Thu: ???

Cái này có chút... không theo kịch bản.

Ánh mắt Kỷ Huyền hướng đến Nguyễn Thu Thu, không biết vì sao, nhìn có vẻ nhu hòa hơn, nói:

" Lại đây."

Nguyễn Thu Thu: " Không."

Kỷ Huyền: "..."

Anh kiên nhẫn nói: " Tôi có cái này muốn tặng cô." Nói xong liền móc một chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra.

Lòng hiếu kỳ thúc đẩy Nguyễn Thu Thu tiến lên, ngay sau đó, mắt cô mở to: " Kim cương ?"

Kỷ Huyền nhìn biểu cảm kinh ngạc khó tin của cô, đôi mắt đen láy, hàng lông mi cong dài, giống như những con bướm anh thấy ở nông thôn vào sáng sớm năm 8 tuổi, mỹ lệ thoáng qua.

Anh nhẹ nhàng đeo sợi dây chuyền vào cổ cô.

" Cái này quá quý giá, tôi không thể nhận được." Nguyễn Thu Thu vô thức tránh đi.

" Đừng cự tuyệt. Chỉ lần này thôi."

Nguyễn Thu Thu cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì đó không thích hợp. Tên Kỷ Huyền này rõ ràng là thích cô ! Hậu cung của anh ta thì phải làm sao bây giờ ? Còn sinh hoạt, ' chuyện ấy ' nữa !

Cô có chút hối hận, nghĩ rằng nếu bây giờ cô lại hủy hôn một lần nữa, thì không chỉ có Kỷ Huyền, mà cả Nguyễn gia cũng sẽ đánh chết cô !

Viên pha lê màu hồng trên cổ dán vào làn da ấm áp, khiến Nguyễn Thu Thu cảm thấy áp lực lớn chưa từng có.

Điện thoại đột nhiên rung lên.

Dưới ánh mắt dịu dàng hiếm thấy của anh ta, Nguyễn Thu Thu cầm điện thoại lên, là tin nhắn của Tần Tuyển Thù, ngắn gọn 2 chữ: " Đến đây. "

Nguyễn Thu Thu ngay lập tức trả lời: " Tôi đang trong nhà. Đề nghị Tần tiên sinh tự trọng. "

Đối phương trả lời tin nhắn thật nhanh, như thể biết trước cô sẽ trả lời ra sao:

" Bệnh viện Khang phục, khu A, tầng 2 bên trái, phòng bệnh số 2013. Hay để tôi đến chỗ em ?"

Nguyễn Thu Thu: "....."

Đồ cặn bã không biết xấu hổ !

" Tin nhắn của ai vậy ?" Kỷ Huyền mẫn cảm nhận ra thần sắc của cô không thích hợp.

Nếu để Kỷ Huyền biết được là Tần Tuyển Thù, chỉ sợ không biết phải giải thích thế nào. Nguyễn Thu Thu tắt điện thoại, nhướn mày nói: " Không có gì. Tin nhắn rác thôi. Tôi phải đi đây."

Kèm theo đó là tiếng bước chân cộp cộp, bóng lưng cô không hề lưu luyến.

Đêm khuya, theo sau là mấy tên vệ sĩ, Nguyễn Thu Thu trực tiếp bấm điện thoại. Chuông mang một hồi lâu, nhưng đầu dây bên kia dường như đã biết rõ là ai, đến cuối cùng mới chậm rì rì nghe máy: " Ai ?"

Vừa gửi tin nhắn đe dọa mà giờ còn giả vờ giả vịt !

Nguyễn Thu Thu tức giận nói: " Tôi phải về nhà. Tạm biệt !"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười lười biếng: " Đối nghịch với tôi rất vui vẻ sao ? Hửm ?"

Uy hiếp ! Uy hiếp trắng trợn !

Nguyễn Thu Thu nhịn: " Ai nói tôi muốn cùng anh đối nghịch, là anh...."

" Chân Kỷ Huyền là tôi đánh gãy." Bên kia đột ngột cất tiếng.

Nguyễn Thu Thu: ".....Anh nói gì cơ ?"

" Ý của tôi là----" Trong tòa giải trí ồn ào, chỉ có vài người ở phòng bi-a, Tần Tuyển Thù đặt một tay lên cơ, chậm rãi xoa, " Đồ của tôi, ai dám nhúng chàm dù chỉ một chút, thì cứ liệu hồn."

Nguyễn Thu Thu hừ một tiếng: " Tôi không phải đồ vật !"

Trầm mặc một lát, bỗng nhiên mới nhận ra, hình như mình vừa bị mắng.

Tiếng cười khàn khàn trầm thấp của Tần Tuyển Thù từ đầu bên kia truyền đến, cực kì khiêu gợi, Nguyễn Thu Thu mặt đỏ bừng, vệ sĩ đứng phía sau cũng ho nhẹ một tiếng.

Đến chỗ Tần Tuyển Thù, hình như là nơi phú nhị đại thường lui tới, cũng may là người không nhiều lắm, vệ sĩ bị ngăn lại ở bên ngoài, Nguyễn Thu Thu ra hiệu cho bọn họ đứng chờ, một mình tiến vào trong phòng.

Tần Tuyển Thù đang đánh bi-a, đầu cũng không ngẩng lên, nói: " Lại đây."

Nguyễn Thu Thu đi đến trước mặt anh, dừng lại, lạnh giọng nói: " Anh rốt cuộc muốn thế nào ? Chẳng lẽ là anh không đủ trình, thẹn quá hóa giận ? Dù sao cũng chỉ là mối quan hệ FWB**, anh không phải lại thật sự động tâm đấy chứ ? "

**fwb ( friend with benefit ): những người trong mối quan hệ này thường chia sẻ cho nhau những lợi ích về thể xác như tình dục.


" FWB ? "

Anh ngừng lại động tác đánh bi-a, như đang nghiền ngẫm cụm từ này.

Tần Tuyển Thù đứng thẳng người, trịnh thượng nhìn cô, cười như không cười: " Một người chưa từng có bất kì tiếp xúc thân thể lại có thể là FWB ? Em nói xem mình làm thế nào ? Thần giao cách cảm ?"

Nguyễn Thu Thu sửng sốt. Cô ngàn vạn lần không nghĩ tới việc, bọn họ qua lại với nhau lâu như vậy......mà đến một nụ hôn cũng chưa có ?

Chẳng lẽ Tần Tuyển Thù ' không được ' ?

" Đây là cái gì ?"

Ánh mắt lạnh lẽo của Tần Tuyển Thù phóng đến, nhìn chằm chằm vào thứ trên cổ cô. Ngay sau đó, anh cười lạnh một tiếng, duỗi tay nắm chặt lấy dây chuyền pha lê hồng của Nguyễn Thu Thu.

" Nó tặng em ?"

" Anh đừng có lộn xộn !"

" Đây là đồ vật Kỷ Huyền ăn cắp được từ hội đấu giá, giá trị liên thành, hay ý của em là------muốn làm đồng phạm với nó ?"

Trong lúc Nguyễn Thu Thu còn đang ngây người, cánh tay dài của anh vươn ra, vòng đến đằng sau gáy cô, một tay ôm Nguyễn Thu Thu, tay kia nhẹ nhàng cởi bỏ sợi dây chuyền.

Miệng thì nói là vô giá, vậy mà anh tùy ý ném chiếc vòng lên trên bàn không chút tiếc nuối, viên pha lê màu hồng nhanh chóng lăn xuống, cuối cùng va trúng quả bóng nhỏ rồi dừng lại, quả bi-a bị đánh cùng lúc ấy lăn xuống lỗ.

Nguyễn Thu Thù trừng mắt: " Đó là quà vị hôn phu tặng tôi."

" Rất thích ? "

Thật ra cũng không hẳn là rất thích, nhưng mà đồ đã mất, biết giải thích thế nào với Kỷ Huyền ? Dù sao đây cũng là thành ý của đối phương.

Tần Tuyển Thù buông cây gậy bi-a, tháo chiếc dây chuyền bằng bạc trên cổ mình xuống, đeo lên cổ cô.

" Cho em." Không đợi Nguyễn Thu Thu phản ứng, nhạn nhạt buông xuống một câu:

" Lúc nào gặp nhau mà không thấy em đeo, tôi liền đưa em đi khám mắt. "

Nguyễn Thu Thu: "......"

Đối với Tần Tuyển Thù cái người này, Nguyễn Thu Thu rút ra được một vài đánh giá tiêu biểu như sau: Đầu tiên, có thù tất báo là sự thật, sở thích không cố định cũng là sự thật. Nhưng quan trọng nhất chính là, viên thủy tinh kia Kỷ Huyền thật sự đã đoạt được trong cuộc đấu giá, thì anh ta lại nói dối không chớp mắt.

*

Việc Nguyễn Thu Thu đi gặp Tần Tuyển Thù đã sớm bị vệ sĩ báo lại cho Nguyễn phụ, về đến nhà, khuôn mặt Nguyễn phụ ủ rũ, hiếm khi thấy ông nổi giận với Nguyễn Thu Thu.

Nguyễn Yên Yên ngoài miệng thì nói đừng trách cứ chị gái, thực tế lại đứng một bên châm ngòi thổi gió.

" Hôm nay con đi đâu, làm gì ?" Ông nén giận hỏi.

" Đi gặp Kỷ Huyền. Và Tần Tuyển Thù."

" Con làm gì ta cũng không có ý kiến, nhưng Thu Thu, hai tên này đều không phải người con có thể tùy ý đùa bỡn được đâu."

" Con biết. " Nguyễn Thu Thu bộ dáng không hề hối cải càng làm cho Nguyễn phụ tức giận thêm.

" Cha, cha đừng nóng giận, chị ấy chỉ là nhất thời hồ đồ..."

" Im miệng !"

Nguyễn Thu Thu lườm ả một cái: " Việc của người lớn, một đứa nhóc còn đi học như cô xen vào làm gì ? Giáo dưỡng đâu ?"

Nguyễn Yên Yên nghẹn họng nhìn trân trân, trong nháy mắt, khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng.

" Con không phải nói nó, con xem hôm nay con đã làm cái chuyện tốt gì ? Không phải lúc trước còn nói mọi thứ vẫn ổn à ?"

" Cha, là cha không hiểu." Nói đến đây, Nguyễn Thu Thu lộ ra vẻ ủy khuất, " Anh ta lấy Kỷ Huyền uy hiếp con, cha không phải từng nói không được lấy trứng chọi đá sao ?"

" Nó uy hiếp con ? " Nguyễn phụ tưởng tượng ra 100 tình huống.

" Con muốn giúp Kỷ Huyền. "

Nguyễn Thu Thu đổi chủ đề: " Dự án lần trước mà cha đề cập, để Kỷ Huyền nhận đi. Nếu anh ta nhanh chóng đứng vững gót chân, con cũng sẽ không còn bị chịu ủy khuất nữa."

Sau khi con đường sự nghiệp của nam chính mở ra, cô cũng liền có thể thoải mái an tâm.

Nguyễn phụ trầm ngâm một lúc lâu.

" Con nói không sai, tiểu tử Kỷ gia kia, biết đâu là thiên phú chưa bộc lộ hết. Được rồi, ta cùng Nguyễn Thâm sẽ xem xét vấn đề này, con yên tâm !"

Thời điểm Nguyễn Thu Thu lên tầng, Nguyễn Yên Yên đi bên cạnh cắn cắn môi, hỏi: " Chị thật sự thích Kỷ Huyền ?"

" Liên quan gì đến cô ?"

" Em...."

Dưới sự chất vấn của Nguyễn Thu Thu, môi cô ta giật giật, mập mờ nói: " Em chỉ là, cảm thấy hai người không xứng đôi. "

Mặt ngoài tưởng chừng như đang khen Nguyễn Thu Thu, kỳ thật là lén lút chỉ trích cô bên trong thối rữa, không xứng với Kỷ Huyền. Trong lòng Nguyễn Thu Thu vô cùng rõ ràng, cười lạnh một tiếng, biểu tình khinh miệt.

" Tôi cũng cảm thấy thế."

Về phòng, đẩy cửa ra, giọng nói ôn nhu của ' Hồ Ca ' Tự Thuật Quân vang lên, nhắc nhở cô đẩy mạnh cốt truyện, thu được phần thưởng. Tâm tình Nguyễn Thu Thu lúc này rất tốt, bò lên giường mở di động ra.

Hy vọng lần này chương mới nhất sẽ có tiến triển !

Nguyễn Thu Thu click mở chương mới nhất, chậm rãi đọc từng hàng từng hàng một, cuối cùng, vẻ mặt cứng đờ tại một chỗ.

【 Kỷ Huyền đứng ở cửa, nắm chặt tay, phát ra tiếng răng rắc, gân xanh toàn bộ nổi lên, rõ ràng là đang cực lực kiềm chế cơn giận. Ánh mắt anh ta lạnh đến kinh người, một cỗ lửa giận bùng lên, suýt chút nữa không khống chế được lý trí mà xông vào !

Bên trong là thanh âm kiều mị của Nguyễn Thu Thu, ngọt ngào dụ hoặc khiến nam chính như muốn nhũn ra.

" Đau quá ! Anh nhẹ chút ! "

Người đàn ông thấp giọng cười khẽ, không biết đang làm cái gì, trong phòng an tĩnh được một lát, đột nhiên, cô gái kêu một tiếng " A ! ", đè giọng thở gấp: " Tần Tuyển Thù ! Lại cố tình chậm chạm em liền dỗi đó !" 】

Hết chương.

" Khoan đã, phần tiếp đâu ? Tiếp theo là cái gì ! "

Sao tác giả lại dừng nửa vời ở đây ?!

Nguyễn Thu Thu dùng sức ấn màn hình, chỉ duy nhất một dòng chữ ' hệ thống trục trặc, không thể mở sang chương sau.' Cô tuyệt vọng ngã vào giường, lầm bầm lầu bầu:

" Mua cho ta cái quan tài đi, ta muốn gỗ nam mạ vàng, loại có mùi thơm ấy."

Kết cục của việc cho nam chính đội nón xanh là gì ?

Tra Võ Tòng sát tẩu*** là biết !

***Võ Tòng: giết chị dâu, báo thù cho anh trai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro