Chương 8: Siêu Sao Nghịch Tập Giới Giải Trí (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời ạ, cho nên mới tùy tiện viết đến cốt truyện của 5 năm sau à ?

Mà khoan đã, con đường nghịch tập của nữ chủ không phải chỉ vừa mới bắt đầu thôi sao ?

Nguyễn Thu Thu không biết từ đâu đào ra được một cái giấy chứng nhận, dành gần như cả ngày để tìm hiểu mọi thứ. 5 năm qua, với tư cách là một người qua đường, mọi chỗ trống được điền một cách tùy ý. Nguyễn Thu Thu đem tiền về cho gia đình, trên đường đi, nghĩ thế nào lại thay đổi quyết định, cô trực tiếp đi đến một thành phố khác, nhận một công việc tốt, bỏ lại hết thảy cuộc sống sinh hoạt từ trước đến giờ, làm lại từ đầu.

Cô mở Weibo lên, khắp nơi đều là thông tin Trì Lệ tối nay tham dự lễ trao giải, bộ phim mới của cô được đánh giá cao, không cần nghi ngờ gì thêm nữa, danh hiệu Ảnh hậu năm nay chắc chắn sẽ thuộc về cô ấy.

Chỉ có điều...

Nguyễn Thu Thu vơ vội túi xách cùng chứng minh thư, lập tức bắt taxi ra sân bay.

Sau khi đã xuống đến sân bay, cô báo địa chỉ cho tài xế, bác tài xế có chút ngạc nhiên hỏi: "Đã bao lâu cô chưa về đây vậy ? Khu nhà ấy đã sớm bị phá bỏ và thay bằng một tòa nhà mới rồi, không còn dùng cái tên cũ ấy nữa."

Cô lôi điện thoại ra lướt lướt, động tác tự nhiên dừng một chút.

Phải rồi, cảnh còn người mất, cô thật sự còn cần để tâm đến những điều diễn ra trong quá khứ sao ?

Người lái xe vẫn kiên nhẫn chờ đợi, cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Vậy thì đi chỗ khác đi."

...

Mấy năm trôi qua, khung cảnh bên đường ngoài cửa sổ có chút trở nên thật lạ lẫm. Con đường mà Nguyễn Thu Thu mới tản bộ hôm qua, trong nháy mắt đã mọc thêm một cửa hàng buôn bán.

"Vị tiểu thư đây là người của công ty Giải trí sao ?" Tài xế hạ một nửa cửa kính xuống, nghe được tiếng gió thổi qua nhè nhẹ.

"À...tôi trước kia...cũng xem như phải đi." Cô hàm hồ trả lời.

"A, vậy cô có từng gặp qua Ôn Hải Đồng chưa ?"

Lời nói hưng phấn của tài xế như đánh thẳng vào trái tim Nguyễn Thu Thu. Cô hơi mím môi, giờ nghĩ lại vẫn thấy đau đầu: "Trước kia, đúng là từng gặp qua."

"Tuyệt thật đó ! Tôi cũng muốn tận mắt được ngắm cậu ấy."

Nói đến Ôn Hải Đồng, đại thúc lái xe 40 50 tuổi bỗng trở nên hưng phấn, si mê khoa tay múa chân: "Năm năm trước cậu ấy vẫn còn đang là học sinh nhỉ. Tôi nhớ rõ cái năm kia, tâm trạng cậu ấy có vẻ không được tốt, nghe nói bởi vì phải đóng phim, cậu ấy chỉ dành ra có nửa năm ôn tập là đã phải tham gia thi Đại học. Ha, trong số dàn minh tinh hiện nay á hả, hiếm ai mà được như cậu ấy, vừa phải đóng phim mà vẫn thi được hơn 600 điểm. Con trai tôi thậm chí còn xấu hổ hơn, chăm chỉ học tập mà điểm chỉ bằng có một nửa Ôn Hải Đồng..."

--------nếu tôi thi tốt, có thể giúp tôi thực hiện một nguyện vọng không ?

Khuôn mặt điển trai hiện lên trong đầu cô. Người ấy sẽ đè thấp vành mũ mà lẩm bẩm, lúc nào cũng độc miệng, nhưng đôi khi lại cư xử giống như một cậu học sinh đơn thuần.

Nguyễn Thu Thu mắt nhắm nghiền, dựa vào lưng ghế, nghe đại thúc liên miên lải nhải.

Tuổi trẻ thành danh, việc học lại nổi trội xuất sắc, các loại giải thưởng lớn cầm về đến mỏi tay, trước đây tuy rằng có dính một vài tin đồn nhưng đến giờ vẫn còn độc thân. Sự tích và tin đồn về Ôn Hải Đồng có thể viết ra được vô số những câu chuyện đặc sắc.

"Tuổi tuy nhỏ nhưng lại nặng tình nặng nghĩa, thật là khó mà có được ! Nghe nói trước kia người dạy học của cậu ta giống như mất tích, cho nên đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm, còn vì thế mà thành lập uỹ tìm kiếm người thân..."

"Ngại quá, tôi hơi đau đầu." Nguyễn Thu Thu đáp lời, khiến bầu không khí trở nên thật ngượng ngùng. Tài xế im lặng, như tự ý thức được bản thân nói có chút nhiều.

Càng nghe càng khiến cô sinh ra cảm giác áy náy không sao bù đắp được.

Nguyễn Thu Thu xuống xe, đi đến cửa chính của Công ty. Đáng tiếc bây giờ bản thân cô không phải cứ muốn là vào được.

"Phanh !" Một chiếc xe kít lại ở đường lớn, người trong xe bước ra, nhìn đến thân ảnh quen thuộc, anh ta tháo chiếc kính râm xuống, không dám tin gọi một tiếng.

"Nguyễn Thu Thu ? !"

"....trợ lý Trịnh ?"

Xem ra trợ lý Trịnh mấy năm nay trôi qua không tệ, tóc đã đổi thành màu cà phê, khuôn mặt cũng trở nên thành thục hơn nhiều, mặc tây trang định chế, phô trương lại xa hoa.

Ánh mắt trợ lý Trịnh có thêm vài phần phức tạp, vừa kinh hỉ lại vừa cảm khái: "Mấy năm nay cô đi đâu vậy ? Nói biến mất là biến mất luôn được ?"

"Trong nhà xảy ra chút chuyện, cho nên không muốn ở đây nữa. Thật xin lỗi, trước kia là tôi đã quá tùy hứng. "

"Cô hẳn vẫn nên nói cho Ôn Hải Đồng một tiếng mới phải."

Trợ lý Trịnh dường như nghĩ đến điều gì, thở dài, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi.

"Cô đến gặp Ôn Hải Đồng à ?"

"Đúng vậy."

Nguyễn Thu Thu ngẫm nghĩ, nói thêm: "Gọi điện thoại cũng được, muốn cùng với cậu ấy nói một câu xin lỗi."

Biến mất tận 5 năm, sim điện thoại, phương thức liên lạc... thay đổi đến không còn một mảnh. Nguyễn Thu Thu cũng chẳng thể tùy tiện liên lạc như trước.

"Để tôi dẫn cô đi. Tối nay là lễ trao giải, cậu ta hẳn sẽ cao hứng lắm đây." Trợ lý Trịnh cười cười.

Lễ trao giải tối nay người tới rất đông. Nguyễn Thu Thu một thân quần áo đơn giản, đội mũ lưỡi trai, trước ngực đeo thẻ công tác nhân viên trợ lý Trịnh đưa. Cô cúi đầu, lần mò tìm chỗ đến phòng nghỉ.

Nguyễn Thu Thu còn chưa biết nên mở miệng sao.

Hi, đã lâu không gặp ?

Nhiều năm không gặp như vậy liệu có còn nhớ tới tôi không ?

Cô đi đến cửa sau của phòng nghỉ, do dự một lúc. Sau khi đã chuẩn bị tốt tâm lý, cô gõ cửa, đẩy ra.

Phòng nghỉ trống không, không hề có một bóng người.

Nguyễn Thu Thu khó hiểu, nhẹ nhàng thở ra.

Thật ra thì như vậy cũng rốt, cô không cần đứng trước mặt giải thích, còn tránh được cảm giác xấu hổ. Cô lấy cây bút và đống stickers từ trong túi ra, viết một hàng chữ.

Cô đặt bút viết vô cùng nghiêm túc.

"Cho nên đây chính là phương thức trùng phùng hội ngộ của chị - hay là lại thêm một cuộc chia ly khác ?"

Nét bút nặng nề chọc thủng tờ giấy.

Âm thanh của người đàn ông rõ ràng trùng xuống. Nguyễn Thu Thu quay đầu lại, nhìn đến gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Ôn Hải Đồng mặc bộ tây trang màu đen dựa vào cửa ra vào, dáng người cao to, hai chân thon dài thẳng tắp, tóc được vuốt lên, lộ ra khuôn mặt điển trai.

Nhất là đôi mắt màu đen kia, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng khiến người khác kinh ngạc.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc thật lâu.

"Thật ra thì...Chuyện này nói ra sẽ rất kỳ quái..." Nguyễn Thu Thu day day trán, không biết nên bắt đầu từ đâu, "Tóm lại, thật xin lỗi vì đã đi mà chưa kịp báo cho cậu một tiếng."

"..." Cậu mím môi không nói.

"Lần này tôi trở về, chính là muốn cùng cậu nói câu xin lỗi, mặc dù cũng chẳng giải quyết được điều gì. Dù sao như bây giờ cũng tốt, từ nay về sau chúng ta...Khoan đã, cậu đừng có di chuyển. Giữ nguyên khoảng cách này là được !"

Mắt thấy cậu bước lên phía trước một bước, cảm giác sâu sắc được sự nguy hiểm đang đến gần, Nguyễn Thu Thu vội ngăn cậu lại.

Một người sẽ thay đổi thế nào sau 5 năm, điều ấy được phản ánh kinh ngạc trên người Ôn Hải Đồng.

Ôn Hải Đồng kéo cà vạt, đá chân, cánh cửa bị gắt gao đóng lại. Cậu tiến lên phía trước, không đợi Nguyễn Thu Thu phản ứng, bỗng bế cô lên, thoải mái mà ôm cô đi đến bàn.

Anh nắm tay cô ấn xuống bàn khiến cô không thể động đậy, hơi rướn người về phía trước.

"Tại sao lại nghĩ đến việc trở về ?"

"Tôi..."

Ôn Hải Đồng gắt gao nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, Nguyễn Thu Thu chấn kinh, anh nhìn chằm chặp cô, gằn từng chữ một, mặt vô cảm:

"Tôi còn tưởng là, chị đã chết."

【 anh cho rằng mình mệnh sát tinh, người bên cạnh anh đều sẽ oan uổng mà chết đi.

Tại sao lại rời đi không nói lời nào ? Rõ ràng biết rằng anh sợ nhất khoảng cách giữa sự sống và cái chết, biết rằng ngoài trợ lý Trịnh, không ai có thể nói chuyện với anh nhiều hơn được một chữ. Ghét anh thì chỉ cần nói thẳng ra, không được sao ? Tại sao lại phải ra đi không lời từ biệt ?

Khoảng thời gian ấy, ngày nào đêm nào Ôn Hải Đồng cũng gặp ác mộng, mơ thấy Nguyễn Thu Thu cũng giống như cha mẹ mình nằm trong nhà xác, làn da trắng bệch cứng đờ.

Cả đời này, thứ khiến anh sợ nhất chính là cuộc chia tay không báo trước.】

Nguyễn Thu Thu sững sờ trong giây lát, thanh âm còn sót lại bị nụ hôn của anh nhấn chìm.

Nguyễn Thu Thu phí công giãy giụa, lại bị anh dùng sức giữ gáy, môi cô dần đỏ lên. Cô bất lực run lên, một tay không chống đỡ nổi mặt bàn, chỉ còn cách ôm eo anh, đồ trang điểm rơi xuống đất vỡ tanh bành.

Tại lễ trao giải, máy quay hướng đến Trì Lệ. Năm nay cô ẵm được danh hiệu lớn, có thể nói là sự kiện kinh điển trong làng điện ảnh, nhưng vị trí ngồi của Ôn ảnh đế lại trống không. Kế tiếp là công bố nam diễn viên xuất sắc nhất, nhưng mà người đâu rồi ?

Nhân viên công tác nôn nóng tìm kiếm thân ảnh anh ở khắp nơi, có người tìm được phòng nghỉ, bình bịch gõ cửa:

"Ôn tiên sinh, anh có ở trong đó không ?"

【 Trì Lệ một tay nâng cúp, nhìn xung quanh, có những người cô quen và cả những người không quen biết, cuối cùng nhếch môi trước ánh mắt ôn nhu của người yêu.

Thay đổi thân phận thì đã làm sao ?

Miễn là kim cương, kể cả có bị phủ dưới lớp bụi thì vẫn tỏa sáng lấp lánh. 】

Nguyễn Thu Thu nghe thanh âm đều đều của lời tự thuật, cuối cùng ôm thật chặt Ôn Hải Đồng, ghé vào tai anh thì thầm: "Tôi phải đi rồi. Tạm biệt !"

Lần này, thật sự phải nói lời tạm biệt rồi.

Nếu tác giả là cô, cô nhất định sẽ viết cho Hải Đồng một kết cục có hậu tốt đẹp nhất thế gian, cô chắc chắn sẽ không viết rằng cha mẹ anh vì tai nạn mà qua đời, để lại anh một thân một mình, không nơi nương tựa.

....nhưng cô lại không phải tác giả

【 Hoàn chính văn.】

Ý thức của Nguyễn Thu Thu dần dần rời khỏi cơ thể nguyên chủ. Trong lúc xuất thần, cô thầm nghĩ, thế giới tiếp theo, nếu có thể, sẽ chỉ nên tiếp xúc với nhân vật chính. Chỉ có như vậy mới không cần có quan hệ dư thừa với người khác, càng không cần làm cho người ta thương tâm.

Còn có..

Hi vọng ở thế giới tiếp theo, tác giả sẽ không còn bí ý tưởng !

*

Một năm sau

"Hôm nay là hôn lễ của cô ấy, có muốn tôi mang lễ vật tới không ?" Lời nói thận trọng của Trợ lý Trịnh vang lên từ đầu dây bên kia.

Cửa sổ mở rộng, tấm rèm xanh ngọc bị gió thổi đung đưa qua, bầu trời, mặt biển xanh thẳm lấp ló hiện lên sau khung cửa sổ. Ôn Hải Đồng một bên đọc sách, bình đạm trả lời: "Cứ theo nghi thức mà làm, đừng quá khoa trương."

Tại lễ trao giải một năm trước, không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Ôn Hải Đồng ôm một người phụ nữ lạ mặt lên xe cứu thương, một loạt các tin đồn lúc bấy giờ ồ ạt nổ ra không dứt, ngoài ngành cũng thảo luận ồn ào không kém.

Chỉ là cô gái sau khi tỉnh lại, liền mất hết ký ức. Hứa Triết nghe tin liền vội vàng chạy đến, mấy năm trước anh mắc bệnh hiểm nghèo, để không phải làm phiền đến ai, anh đã từ chối buổi xem mắt và sống độc thân cho đến giờ.

Cô gái tên Nguyễn Thu Thu mở mắt ra, nhìn thấy Hứa Triết mặt mũi giàn giụa, có chút khó hiểu, e lệ hỏi: "Hứa Triết ? Sao anh lại ở đây ?"

Ký ức của cô ấy chỉ dừng lại ở tháng Hai năm ngoái và hoàn toàn quên mất mọi chuyện xảy ra về sau.

"Hóa ra đây là cái 'phải đi' mà chị từng nói tới."

Ôn Hải Đồng nhìn bóng lưng hai người từ xa ôm nhau, nhàn nhạt cười.

Anh luôn có một loại dự cảm, 'Nguyễn Thu Thu' ở chung với mình trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, chỉ là một linh hồn lang thang từ thế giới khác đến đây.

*

Một thế giới khác.

Nguyễn Thu Thu hồi hộp, mất một lúc lâu mới ổn định lại tinh thần. Cô mở to mắt, theo bản năng sờ sờ môi, hơi thở của Ôn Hải Đồng phảng phất như còn lưu lại.

Lúc này đây, giọng nói lạnh như băng của Tự Thuật Quân vang lên.

【 Thế giới « Trọng Sinh Đô Thị - Thiếu Niên Kiệt Ngạo » được mở ra.】

Nguyễn Thu Thu: "...Sao lại có cảm giác cái tên này, như là truyện về nam chủ ?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro