Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực ra Thừa Lỗi không muốn đi, không phải sợ thử máu, dù sao cũng thường xuyên xuống cơ sở, cậu nhóc kia không biết anh, nhưng chưa chắc những cảnh sát bên kia không nhận ra anh, làm phiền gây ảnh hưởng không tốt. Vì thế anh cười híp mắt, thương lượng với nam cảnh sát:

“Thực sự là tôi quên, để tôi gọi điện cho bạn mang giấy tờ xe đến được không?”

Gia Thụy vừa nhìn thấy anh như vậy, biết ngay anh muốn giở mánh khóe, nhưng mà vẫn gật đầu đồng ý:

“Căn cứ theo điều 95 trong Luật an toàn giao thông đường bộ của Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa: Xe gắn máy lưu hành trên đường bộ chưa gắn biển số, không có chứng nhận theo tiêu chuẩn của thanh tra, không có bảo hiểm, hoặc không có giấy tờ xe, giấy phép lái xe, cơ quan công an quản lý giao thông có thể tạm giữ xe, báo cho đương sự cung cấp chứng từ hoặc giấy tờ thích hợp, và có thể xử phạt theo quy định tại điều 90 của Luật này. Nếu như chỉ không mang theo giấy lái xe thì để xe lại đây, anh quay về lấy hoặc có thể nhờ bạn mang tới cũng được. Có điều…..”

Gia Thụy đi một vòng quanh người anh:

“Anh còn có vấn đề lái xe khi uống rượu chưa được xử lý thì phải? Anh lại nhất quyết không thử máu, như vậy không thể không khiến tôi nghi ngờ anh đang cố ý lợi dụng thủ đoạn che giấu nhằm thoát tội.”

Thừa Lỗi mỉm cười:

“Tôi hiểu rõ quy định pháp luật về an toàn giao thông, nhưng tôi không muốn làm to chuyện này. Thực ra tôi làm vậy là vì muốn tốt cho cậu, làm lớn chuyện chẳng có lợi ích gì cho cậu cả. Được rồi, tôi thổi lại một lần nữa cũng được!”

Nói xong giật lấy máy đo nồng độ cồn trong tay cậu, miệng ngậm lấy, hít một hơi thật sâu sau đó thổi mạnh, má phồng lên, mắt nhìn chằm chằm vào Gia Thụy, cứ như con ếch. Gia Thụy thấy vậy bật cười một tiếng.

Thừa Lỗi đưa máy đo cho cậu:

“Cậu nhìn đi, 7 miligam/1 lít khí thở……Thực sự không có mùi rượu, không tin cậu ngửi thử xem?”

Nói xong, anh ghé miệng sát vào Gia Thụy thổi một hơi, Gia Thụy đẩy bả vai anh:

“Chớ có lại gần tôi lảm nhảm lắm lời, tránh xa tôi một chút.”

Có điều Gia Thụy thực sự ngửi thấy mùi bạc hà, thầm nghĩ chẳng lẽ đã hiểu lầm người này. Nói thật, Gia Thụy được phân tới đây chưa được mấy tháng, cũng không thể nói đã quen thuộc với tiến trình. Chỉ riêng việc ghi nhớ từng chi tiết nhỏ trong quy định về an toàn giao thông đã tốn mất ba ngày của cậu, còn vất vả hơn lúc thi đại học.

Gia Thụy đang phân vân, còi ô tô phía sau vang lên hai tiếng, cửa kính xe hạ xuống, một cái đầu lớn thò ra ngoài:

“Ôi! Thật sự là anh Lỗi. Từ xa em đã nhìn thấy anh, em còn tưởng mình bị hoa mắt…..”

Nói xong, đỗ xe vào một bên, nhảy xuống xe, đi tới vài bước, liếc mắt nhìn Gia Thụy, mờ ám áp sát vào Thừa Lỗi, khẽ nói:

“Sao vậy? Cục quản lý giao thông của các anh có kiểm tra nồng độ cồn thôi cũng phải tìm người quấy rầy cục trưởng nữa sao. Em cảnh sát này cũng được đấy chứ.”

Quay đầu lại gọi với vào trong xe:

“Em gái, mang thuốc lá tới đây cho anh. Anh Lỗi của anh ở đây, anh phải nói chuyện với anh Lỗi đã.”

Thừa Lỗi biết thằng nhóc này, nhưng không quen thân lắm. Ba của cậu ta được điều từ quân khu Đông Bắc đến bộ chính trị mới được mấy năm. Cậu nhóc này là Kim Chung Đại, nhũ danh là Chung Đại, tóc cạo húi cua, trông khỏe mạnh lại đáng yêu như tên của cậu ta. Cậu ta chơi cùng với đám thanh niên trong đại viện.

Mấy thằng nhóc này nhìn thấy mấy người các anh đều thân thiết mà gọi anh. Mấy ngày hôm trước lúc ăn cơm, Trạch Diễn còn dài dòng:

“Ở quán bar mình gặp mấy thằng nhóc ở đại viện kéo bè kéo cánh đánh nhau, ném chai rượu, rất có dáng dấp của anh em ta năm đó. Đáng tiếc cậu em giành được đó hơi kém xinh…….”

Trạch Diễn bị Minh Tuấn kìm hãm quá lâu, có được cơ hội thì hăng hái nhớ lại kỷ niệm xưa. Cũng vì không thấy con sư tử nhà anh đang bước ra từ toilet, lại còn đứng ngay phía sau lưng anh, ôm cánh tay, nhìn cậu ta khoác lác.

Thừa Lỗi thừa nhận, anh không dám chêu trọc con người hung dữ này, bởi vậy cũng không lên tiếng ủng hộ Trạch Diễn. Bữa cơm hôm đó thế nào, hai vợ chồng nhà đó thu dọn ra sao, anh không biết. Dù sao Trạch Diễn cũng xin nghỉ mấy ngày không đi làm.

Thấy thằng nhóc này, Thừa Lỗi lại nhớ đến Trạch Diễn, cánh cửa bên tay lái phụ của chiếc BMW ở đằng kia từ từ đẩy ra. Đầu tiên xuất hiện là bắp đùi thon dài trơn bóng, tiếp theo là thân người, nhìn kỹ thì đúng là mê hoặc người khác.

Trên người mặc một chiếc áo sơ mi rộng, vạt áo che đi vòng ba quyến rũ, phía dưới là cặp đùi trắng nõn chói mắt, chân mang một đôi giày cao gót đen tuyền, phối hợp với đôi chân trắng mịn tạo nên hiệu quả thị giác tuyệt vời. Xinh đẹp như hoa, đúng là một báu vật.

Gương mặt trang điểm lòe loẹt không nhìn ra diện mạo vốn có, đầu tóc như tổ quạ vàng không ra vàng, xanh không ra xanh. Hơi tiếc cho báu vật.

Đều từ chốn chơi bời mà ra, Thừa Lỗi còn gì không rõ nữa. Anh vừa liếc mắt đã thấy họ vừa làm gì trên xe, trên người còn thoảng mùi.

Cô bé đi tới, trong áo T-shirt lớn không mặc gì, hai bầu ngực sữa rung lên theo động tác của cô, hết sức gây chú ý. Ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp áo T-shirt, nhưng mọi người lại không thấy được gì. Cô cầm trong tay hộp thuốc lá, vươn tay định đưa cho Chung Đại, nhưng Chung Đại lại đẩy cô:

“Sao không hiểu chuyện như vậy? Đây là anh Lỗi của anh, mau mau mời thuốc anh Lỗi….”

Cô nàng liếc nhìn Thừa Lỗi, ánh mắt sáng lên, rút điếu thuốc ra, ngậm trong bờ môi đỏ, dùng chiếc bật lửa có hoa văn rất đẹp châm lửa, hít một hơi, đưa ra:

“Anh Lỗi, hút thuốc đi…..”

Thừa Lỗi cười cười, lấy hộp thuốc từ tay cô rồi rút một điếu tự châm. Cô nàng hơi hậm hực giận dỗi, đưa điếu thuốc trong tay cho nhóc Đại, quay đầu đi về xe.

Chung Đại cười ha ha, Gia Thụy cảm thấy nơi này đã trở thành chốn trụy lạc, vỗ tay lên cửa xe của Thừa Lỗi:

“Sao đây? Các người chạy tới đây để tâm sự sao? Trước tiên hãy làm rõ việc của tôi trước đã. Còn anh sang bên kia xếp hàng đúng trình tự, đừng dây vào, nếu không, thật xin lỗi, sẽ phải vào cục cảnh sát khai báo.”

Nhóc Đại nhíu mày:

“Ái chà! Nam cảnh sát này thật lợi hại, cậu có biết anh Lỗi là ai không?”

Thừa Lỗi nhíu mày, vẻ mặt trầm xuống:

“Nhóc Đại, cậu không có chuyện gì sao, phải làm gì thì làm đi.”

Nhóc Đại hiểu được ý của Thừa Lỗi, cho rằng anh muốn đùa giỡn nam cảnh sát này, nên không thể dây vào, cười cười:

“Dạ, em đi trước, không làm chậm trễ chuyện tốt của anh.”

Nói xong, quay đầu định đi, Gia Thụy gọi một tiếng:

“Người đằng sau, đây là địa điểm kiểm tra nồng độ cồn, anh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, anh nghĩ đây là nhà anh sao?”

Chung Đại liếc nhìn Thừa Lỗi, không ngờ nam cảnh sát này lại ngang ngược như vậy, người phương nào đây, nhưng cũng không dám đắc tội:

“Đồng chí cảnh sát, tôi xếp hàng phía sau được chưa? Tôi tuân thủ đúng pháp luật, là công dân tốt của năm đó.”

Thật sự quay xe lại, đậu ở phía sau, Gia Thụy chỉ vào bên cạnh, nói với Thừa Lỗi:

“Anh sang bên này, gọi người mang giấy tờ xe đến, đừng làm cản trở công việc của tôi. Tôi không có nhiều thời gian nghe anh cằn nhằn.”

Thừa Lỗi bị cậu trai kia chặn ngang họng, lái xe sang một bên, ngồi vào xe lấy điện thoại ra mới phát hiện hết pin, bèn nhô đầu ra khỏi cửa kính:

“Nè! Cậu bé, cho tôi mượn điện thoại đi, điện thoại của tôi hết pin rồi.”

Cậu bé? Khóe miệng Gia Thụy giật giật. Đã bao nhiêu năm không có ai xưng hô với cậu như vậy, ngoài ông bố hơi ngốc kia, không ai gọi cậu là cậu bé cả. Một trai ế hai mươi bảy tuổi, dường như khoảng cách với cái từ cậu bé đó đã….Rất xa rồi.

Gia Thụy rất ghét đàn ông lắm mồm, vì vậy, mặc dù nhìn từ mọi góc độ thì Thừa Lỗi là người đàn ông ưu tú, nhưng trong mắt cậu đã nhanh chóng xếp anh vào loại đàn ông đáng ghét.

Gia Thụy tức giận lôi điện thoại ra ném cho anh. Thừa Loo cầm lấy điện thoại nhưng lại thấy khó nhằn. Phải gọi cho ai đây? Cặp của anh rơi ở chỗ nhà Xương Mân rồi, Xương Mân lại uống say không còn biết trời đất là gì, đừng nói là bảo anh ta mang giấy phép lái xe tới, e rằng đánh thức anh ta cũng khó. Còn ai nữa đây?

Trạch Diễn? Thừa Lỗi nhớ tới Trạch Diễn. Nhà cậu ta cũng ở vùng ngoại ô, cũng gần chỗ Xương Mân, mừng rơn gọi cho Trạch Diễn, đặt ở bên tai. Điện thoại kêu vài tiếng, chưa kết nối đã bị ngắt, Thừa Lỗi nhìn đồng hồ chỉ hai giờ, cũng không còn cách nào, lại phải làm phiền cậu ta, gọi tiếp.

Điện thoại vang lên bảy tám lần, giọng nói xen với tiếng thở gấp của Trạch Diễn truyền tới:

“Mẹ nó, ai đấy? Hơn nửa đêm rồi, muốn chết à……”

Thừa Lỗi để điện thoại ra xa, nghe tiếng động này, Thừa Lỗi biết ngay hai người ở đầu kia đang làm gì, xem ra anh đã can thiệp vào chuyện tốt của họ rồi.

Thừa Lỗi cười ha ha hai tiếng:

“Trạch Diễn, mình là Lỗi đây…..”

“Thừa Lỗi, cậu bị bệnh à! Quá nửa đêm rồi, nếu cậu buồn phát chán, đi cào tường nhà cậu đi, gọi cho mình làm gì…..”

Uỳnh………… Tiếng vang truyền đến từ bên kia, tiếp theo đó là tiếng kêu khẽ của Trạch Diễn, mãi lâu sau mới thấy anh nói tiếp:

“Lỗi, cậu cố ý hủy hoại mình đúng không, có chuyện mau nói có rắm mau thả.”

Thừa Lỗi vội vàng kể sơ qua mọi chuyện, Trạch Diễn vui vẻ trở lại:

“Cậu là cục phó cục quản lý giao thông, rồi lại để cảnh sát quèn dưới trướng đi kiểm tra nồng độ cồn. Lỗi à, cậu được lắm, công tác cơ sở thật đúng chỗ, tự cậu hãy trải nghiệm đi.”

“Tốn thời gian quá, mau qua đây đi, bị Xương Mân hành hạ cả đêm, đến một miếng cơm tử tế còn chưa được ăn, sắp không chịu nổi nữa rồi.”

Trạch Diễn quăng điện thoại, đứng lên bổ nhào lên giường như hổ đói:

“Vợ à, về sau em đạp anh có thể kiềm chế chút được không, em thực sự muốn đạp anh thành Đông Phương Bất Bại à, em sẽ phải khóc đấy.”

Chụt! Hôn một cái lên mặt vợ:

“Em chờ anh, nửa tiếng nữa anh sẽ về……”

Anh vừa định đứng dậy đã bị vợ anh xoay người đặt anh dưới thân, mắt Trạch Diễn nhìn thẳng. Vợ anh, không một mảnh vải che thân, ngồi trên người anh, tay mò mẫm thân dưới vuốt ve nhẹ nhàng….

“Ư…….Ưm…..Tuấn, Tuấn em đang hành hạ chồng em…..”

Theo tần suất không ngừng của Minh Tuấn, hơi thở của Trạch Diễn nặng nề hơn, thoáng cái đã đi vào thế giới cực lạc. Nhưng người chợt nhẹ bỗng, vợ anh thản nhiên nâng người lên, nhanh chóng tránh ra:

“Anh nhanh đi đi! Không phải bạn thân của anh đang chờ sao?”(má ơi, giờ tui mới biết ông Kay có cách trị ck như này nha. quá thâm, quá nguy hiểm.)

Minh Tuấn vô cùng khó chịu, quả thực lên không được xuống cũng không xong, xoay người áp vợ dưới thân, vác súng tấn công, chuyện đi lấy giấy phép lái xe cho Thừa Lỗi đã bị quẳng ra sau đầu từ lúc nào rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro