Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thừa Lỗi tựa như bà vợ ngu ngốc chờ chồng, ngồi trong xe đợi cả tiếng đồng hồ, ngay cả một cọng lông của Trạch Diễn cũng không thấy. Gia Thụy gõ lên kính chắn gió hai lần, ánh mắt nhìn anh với vẻ giễu cợt:

“Nam đồng chí, bằng lái xe của anh đâu? Nếu có làm giả cũng phải xong rồi chứ, hay bạn anh gặp cướp trên đường khi mang giấy phép lái xe đến?”

Cúi đầu nhìn đồng hồ:

“Mặc dù nhân viên công vụ chúng tôi là đầy tớ của nhân dân, nhưng đầy tớ cũng có lúc mệt mỏi, cũng phải ăn cơm, đi ngủ, đại tiện, tiểu tiện. Bây giờ cũng đã ba giờ rồi, anh định làm thế nào đây? Theo tôi về đội, hay là tiếp tục ở đây chờ. Nếu không thì giữ xe lại, tôi về đội khai báo, anh đi về mang giấy phép lái xe đến đồn công an nộp phạt rồi lấy xe về. Còn chuyện anh uống rượu, tôi không truy cứu nữa.”

Thừa Lỗi bị vẻ hớn hở của cậu chọc tức. Cậu bé này miệng lưỡi lưu loát, răng rắc cứ như nhai đậu phộng. Thừa Lỗi nhìn chăm chú vào cảnh hiệu của cậu, vui vẻ mở cửa xe bước xuống, ném chìa khóa xe cho cậu:

“Tôi mới mua chiếc xe này được hai tháng, nếu bị đụng xe, chút tiền lương của cậu liệu có đền nổi không?”

Gia Thụy nhận lấy chìa khóa, ngồi lên xe, ló đầu ra ngoài cửa:

“Yên tâm, nếu có đụng xe, tôi sẽ bán thân trả nợ cho anh.”

Nói xong, vặn chìa khóa, thắt dây an toàn, nhấn ga, động tác thông thạo nhanh nhẹn, xe gầm lên một tiếng rồi chạy vụt đi. Đừng nói nam cảnh sát này lái Hummer, thực sự có độ chất nóng bỏng khác biệt, trong lòng Thừa Lỗi bắt đầu thấy ngứa ngáy.

Cậu nhóc này không chỉ mồm mép nhanh nhẹn, mà hành động cũng mạnh bạo như vậy, không phải là người dễ trêu chọc, hơn nữa nói thế nào thì vẫn cùng đơn vị, còn quá non nớt, nhìn cũng biết không phải là cậu nhóc có thể chơi đùa, có điều trêu chọc chút thì vẫn vui.

Thừa Lỗi mặc áo ngắn tay đứng trên đường cái. Đã là tháng tư, quá nửa đêm còn hơi se se lạnh, hơn nữa Thừa Lỗi không có gì trong bụng thì lại càng cảm thấy đói khổ lạnh lẽo.

Đội kiểm tra nồng độ cồn vừa rời khỏi, số người trên đường cũng ít đi, chứ đừng nói đến taxi. Đợi mãi mới thấy một chiếc xe lái đến từ xa, đèn trong xe cũng không sáng, vừa dừng lại hỏi, nghe anh muốn ra ngoại thành thì đều từ chối. Thừa Lỗi bực mình!

Đợi bốn chiếc xe đi qua, đến chiếc thứ năm, cửa vừa mở đã len người vào, nói địa chỉ, trừng mắt nhìn lái xe, ra vẻ nếu ông không chở, tôi sẽ không xuống xe. Là một tài xế già đã hơn năm mươi tuổi, nhưng rất có đạo đức nghề nghiệp, hoặc là bị ánh mắt của Thừa Lỗi làm cho sợ hãi, cuối cùng phải chở anh đi.

Thừa Lỗi không đến chỗ Xương Mân, mà đến thẳng khu biệt thự của Trạch Diễn. Đến nơi, anh đuổi lái xe đi, đứng trước cổng nhà Trạch Diễn, trên miệng ngậm một điếu thuốc, vươn ngón trỏ nhấn chuông, ghì chặt lấy không chịu buông tay.

Trạch Diễn hoàn thành công việc mỹ mãn, lại hầu hạ vợ mình thoải mái, vừa nhắm mắt lại chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng chuông cửa inh ỏi. Đây là căn nhà cũ của bố vợ đã mất của anh. Thời điểm kết hôn, nhà họ Kim đã chọn một khu vực hoàng kim tĩnh lặng trong trung tâm thành phố náo nhiệt, mua một căn biệt thự khác làm đồ cưới cho vợ chồng son.

Lúc Minh Tuấn bận rộn, hai người ở thành phố, nhưng Trạch Diễn lại rất thích ở đây. Chỗ ở xa sẽ không bị ai làm loạn, anh không thể chịu nổi việc mỗi ngày về nhà lại nhìn thấy người nhà họ Kim.

Nói đúng ra thì bố vợ đã mất rồi, nhưng ông cụ bên nhà họ Kim còn khó hầu hạ hơn ba của Minh Tuấn, lại còn ba ông anh vợ yêu thương em mình quá đáng, thay phiên tới nhà giám sát anh. Khó khăn lắm người nhà họ Kim mới ít đến chút, thì lại đến lượt Tiểu Tuấn Nhi phá phách. Khiến Trạch Diễn muốn được làm chuyện phòng the, lại phải cứ vụng trộm như gian phu dâm phu.

Xét thấy đủ loại cản trở, vừa hết năm nay, Trạch Diễn vừa đấm vừa xoa dỗ dành mãi, lừa Minh Tuấn đến ở biệt thự vùng ngoại ô. Tiểu Tuấn Nhi vì mới đi nhà trẻ nên phải ở lại thành phố, không cần hai vợ chồng. Kim gia không có trẻ con, nên Tiểu Tuấn Nhi là hạt mầm duy nhất, hận không thể nâng lên tận trời, thậm chí giành được đón đi. Trạch Diễn dứt khoát đưa Tiểu Tuấn Nhi tới ở nhà họ Kim ở luôn.

Không có Tiểu Tuấn Nhi, cũng bớt người tranh giành vợ với anh, lúc này mới có cuộc sống bình thường, ngoại trừ vợ anh quá bận, thường đi công tác phỏng vấn ở nước ngoài, Trạch Diễn rất hài lòng với cuộc sống này.

Hôm nay thật sự không thể trách Trạch Diễn trọng sắc khinh bạn. Minh Tuấn nhận cuộc phỏng vấn ở nước ngoài, một lần đi đã mất nửa tháng, khuya hôm nay mới về tới nhà. Các bạn cứ suy nghĩ thử xem, Trạch Diễn còn có thể không bổ nhào như con sói đói sao? Giữa chừng bị Thừa Lỗi cắt ngang chuyện tốt, thậm chí anh còn muốn giết người, nào đâu còn nhớ tới chuyện giấy phép lái xe.

Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, Trạch Diễn mới giật mình nhớ tới chuyện Thừa Lỗi, vội lục đục bò dậy, vỗ nhè nhẹ nịnh nọt Minh Tuấn bị chuông cửa đánh thức:

“Chắc là tên nhóc Thừa Lỗi, em ngủ đi, để anh ra ngoài xem.”

Một hơi không dài dòng mà hôn vợ anh một cái, bị Minh Tuấn ghét bỏ đẩy ra:

“Đi nhanh đi, ầm ĩ chết đi được, sáng mai gỡ chuông cửa luôn đi.”

“Được, được, sáng mai anh sẽ gỡ chuông cửa……”

Trạch Diễn mở cửa, Thừa Lỗi mới buông ngón tay ra, Trạch Diễn tức giận:

“Cậu chạy tới nhà mình luyện nhất chỉ thiên, có bệnh à!”

Thừa Lỗi nhấc chân đạp anh, Trạch Diễn nhanh chóng lùi lại, cười ha ha hai tiếng:

“Được rồi, được rồi, giận thật à? Bạn thân này không phải quên chuyện của cậu, vả lại cậu là cục phó cục quản lý giao thông, bên dưới không phải tất cả đều là lính của cậu sao, ai dám giữ cậu thật. Không phải chỉ là hình thức thôi sao, chỉ cần cậu nói thân phận của cậu là được.”

Thừa Lỗi mặc kệ anh ta, đẩy anh ta bước vào:

“Hôm nay mình đi có mang theo giấy tờ, lúc đầu gặp phải tên điên Xương Mân, lúc sau gặp phải em cảnh sát không biết ứng biến, thêm người trọng sắc khinh bạn như cậu, đêm nay mình đã được nếm đủ các thể loại rồi.”

Thừa Lỗi tựa như vào nhà mình, ngựa quen đường cũ ngồi vào quầy bar trong bếp, sai khiến Trạch Diễn:

“Nhanh lên, mau lấp đầy bao tử cho mình đi. Mẹ nó chứ, cả đêm chưa có nước gạo giắt răng, mà phải chăm sóc cậu bạn tri kỷ. Nghe Xương Mân lải nhải về vợ hắn, còn phải cản nó uống rượu, kiếm được hai cô bé mà chẳng làm ăn được gì, hôm nay lỗ to rồi.”

Trạch Diễn nhìn chằm chằm vào anh, nở nụ cười xấu xa. Nói thật, đây là lần đầu tiên anh thấy Thừa Lỗi chật vật vò đầu bứt tóc như vậy, cũng hơi cảm thấy áy náy với bạn thân. Trạch Diễn lấy canh gà trong tủ lạnh, đặt bát mì chỉ bạc(*) trước mặt anh. Đây là món vợ anh tâm đắc nhất.

Thừa Lỗi bắt chéo hai chân, nhìn Trạch Diễn vô cùng thành thạo mà phấn chấn chan nước canh, thật ra hơi khó chịu. Trước kia Trạch Diễn là người đàn ông như thế nào? Sau khi kết hôn lại hoàn toàn thay đổi, nói chính xác, từ lúc vào cái lồng của Minh Tuấn thì bị vợ quản lý triệt để.

Nước mì cũng đủ tiêu chuẩn, sôi sùng sục. Thừa Lỗi ăn hết một bát to, còn ăn liền mấy cái bánh hấp vừa mới lấy từ lò vi sóng ra, bụng mới được lấp đầy. Anh đẩy bát đi, lấy thuốc ra còn chưa định hút, đã bị Trạch Diễn giật lấy, kéo tay đi. Ra ban công bên ngoài mới trả thuốc lại cho anh:

“Hút thuốc ở đây.”

Thừa Lỗi cười xòa một tiếng vui vẻ, đặt mông ngồi xuống ghế mây đặt bên, nhìn Trạch Diễn với vẻ khinh bỉ:

“Diễn, cậu nói cậu còn giống đàn ông không? Không tán gái còn có thể cho qua, dù sao cũng đã kết hôn, lại cưới phải cậu vợ có một không hai, đây chính là vấn đề nguyên tắc. Nhưng không hút thuốc, không uống rượu, mình không biết cậu sống còn có niềm vui thích gì.”

Trạch Diễn liếc nhìn anh:

“Mình sống rất tốt, cậu ít quan tâm hộ mình đi. Cậu cũng không phải không biết tính tình của Minh Tuấn, mình hút một điếu, cậu ấy hút một hộp, mình uống một ngụm, cậu ấy dám cạn một chai. Cho nên, vì Minh Tuấn nhà mình, mình cai rồi.” (mai mốt lấy ck mình có nên học cách trị ck này của ông Kay ko nhỉ?)

Thừa Lỗi cũng không thèm nói anh nữa. Mấy người bạn thân phải kể đến Trạch Diễn là người rất sợ vợ, vừa thấy Minh Tuấn, bắp chân đã run lên. Nếu là vợ của Thừa Lỗi anh, dám làm như vậy, không chỉnh đến chết cậu ấy mới lạ.

Trạch Diễn ngồi đối diện liếc mắt nhìn anh, có phần tò mò ghé đến hỏi:

“Sao vậy? Có thật là tên cảnh sát quèn dám kiểm tra cậu không? Không muốn sống nữa rồi, là ai thế? Mình phải biết nhân vật này mới được.”

Thừa Lỗi nhớ tới Gia Thụy, cười cười mập mờ:

“Là một nam cảnh sát, nhìn giống tân sinh viên đại học mới vào làm, không nhận ra mình, tính tình ngay thẳng, có nề nếp, rõ ràng là bị lãnh đạo trong đội gây khó dễ, đêm khuya còn bị cử tới trạm chốt bên ngoài kiểm tra nồng độ cồn.”

“Nam?”

Mắt Trạch Diễn sáng lên:

“Được đấy, cậu thật có diễm phúc, vậy cậu còn tới nhà mình làm gì, kéo thẳng vào ổ của cậu đi, đảm bảo sau này sẽ một lòng với cậu.”

Thừa Lỗi tức giận trợn mắt nhìn anh ta:

“Cậu cho rằng mình là cướp à!”

Trạch Diễn mỉm cười:

“Trách sao Mân Hào lại nói câu kia. Đúng, nói cướp còn đề cao cậu, cậu là một tên háo sắc, danh sách phong lưu của cậu hợp lại có thể vây thành ba vòng tường thành.”

“Bịa đặt! Hai cậu có tư cách nói mình sao, năm đó……”

Thừa Lỗi còn chưa nói dứt lời, đã bị Trạch Diễn che miệng lại:

“Suỵt! Đừng nói bừa, tai Minh Tuấn nhà mình rất thính, bị cậu ấy nghe thấy sẽ phiền phức.”

Thừa Lỗi cạy mở tay anh ta ra, tức giận nói:

“Cậu đến nỗi như vậy sao, nếu là vợ mình, đóng cửa lại, xem mình có chỉnh đốn cậu ta hay không, chỉnh đốn đến khi cậu ta phục tùng mới thôi.” (hớ hớ…hãy đợi đấy anh bạn ợ)

Trạch Diễn chen ngang:

“Được, Lỗi nhà chúng ta rất đàn ông, mình sẽ chờ xem, tương lai cậu chỉnh đốn vợ như thế nào. Thấy Xương Mân không? Lúc trước rất cố chấp, cờ đỏ trong nhà không đổ, màu cờ bên ngoài tung bay phất phới. Bây giờ sao đây? Cờ đỏ trong nhà ngã xuống, màu cờ bên ngoài cũng không vực dậy nổi đấy thôi! Lỗi à, cậu đừng mạnh miệng, lúc mình chưa gặp được Minh Tuấn nhà mình thì còn cứng đầu hơn cậu. Đừng nói mình, Mân Hào rất đàn ông, đủ bá đạo, giờ lại thua một cậu bé yếu ớt. Thế nào đây? Mân Hào đầu gấu một thời giờ cũng ngoan ngoãn biết điều. Thôi, trời sắp sáng rồi, mình không dạy dỗ cậu nữa, nếu cậu muốn đi ngủ thì vào phòng khách tầng một nằm nghỉ, mình phải về với vợ, không có mình, cậu ấy sẽ lại đạp chăn…..”

Nói xong, không để ý tới Thừa Lỗi, một mình lên lầu. Thừa Lỗi suýt chút nữa nôn ngay tại trận. Minh Tuấn nhà Trạch Diễn là người đanh đá, lại còn đạp chăn, Trạch Diễn chịu thiệt thòi mà vẫn nâng niu hầu hạ như bảo bối.

Thừa Lỗi vò nát điếu thuốc trong tay, đi thẳng vào phòng khách ở tầng một, thay quần áo tắm rửa,nằm một lúc rồi thiếp đi. Mặc kệ xe đi, dù sao đội giao thông cũng không chạy đi đâu được.

*Mì chỉ bạc: là đặc sản khu vực Giang Tô và Thượng Hải. Sợi mì mảnh như tơ, màu trắng như bạc, dai nhưng mềm, để lâu không bị nát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro