Chap 76: Tin tức kết hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoại Mỹ còn đang phiền não về vấn đề tin tức kết hôn, giới truyền thông độc ác đã lặng lẽ thay cô quyết định tất cả.

Vào một buổi sáng, Thoại Mỹ vẫn cùng Kim Tử Long ra khỏi nhà như thường lệ, nhưng chờ đón họ không chỉ có một ngày nắng đẹp giữa mùa đông mà là ánh đèn từ camera và máy ảnh của đám phóng viên còn nhức mắt hơn cả ánh mặt trời.

Cô hoàn toàn không ngờ bên ngoài chung cư là cảnh tượng hoành tráng như vậy, lập tức trợn tròn hai mắt.

Thoại Mỹ vẫn chưa kịp bừng tỉnh, đã có phóng viên xông đến hỏi: "Thoại tiểu thư... không đúng, tôi nên gọi là Kim phu nhân. Hai người kết hôn từ bao giờ?"

Một phóng viên đứng phía sau cầm chiếc micro dài cố chen lên, suýt nữa chọc vào người Thoại Mỹ. Đúng lúc này, hai bàn tay kịp thời ôm lấy trán cô, ấn đầu cô thấp xuống nên mới thoát nạn.

Tuy nhiên, động tác bảo vệ Thoại Mỹ của Kim Tử Long không thoát khỏi cặp mắt sắc bén của đám phóng viên, càng không thoát khỏi ánh đèn máy ảnh nhấp nháy.

"Thảo nào trước đó chúng tôi ở bên ngoài căn hộ của Thoại tiểu thư suốt mà chẳng gặp cô, hóa ra cô đã dọn đến sống cùng chồng..."

"Tại sao hai người phải bí mật kết hôn?"

"Nghe nói nhân viên làm việc nơi đăng ký kết hôn tiết lộ tin tức, hai người có định kiện nhân viên đó không?"

Thoại Mỹ cúi thấp đầu, tìm khe hở giữa vô số mũi giày của đám phóng viên để xông ra ngoài, nhưng rất nhiều phóng viên đứng chặn ở cửa, cô muốn tiến nửa bước cũng khó.

Mặc dù không nhìn thấy nhưng Thoại Mỹ có thể cảm nhận Kim Tử Long đang bảo vệ cô, lặng lẽ mở đường cho cô. Đến khi bàn tay trên vai Thoại Mỹ ấn cô vào trong ô tô, cô mới ngẩng lên, đúng lúc bắt gặp Kim Tử Long đang đóng cửa ở bên ngoài.

Kim Tử Long nhanh chóng ngồi vào vị trí lái xe, nổ máy phóng đi, bỏ mặc đám phóng viên ở phía sau.

"Em không sao đấy chứ?"

Kim Tử Long vừa quan sát phía trước vừa hỏi Thoại Mỹ.

Thoại Mỹ mãi dõi theo đám phóng viên qua gương chiếu hậu, nghe câu hỏi của Kim Tử Long, cô mới thu ánh mắt, lặng lẽ lắc đầu.

Để bình ổn tâm trạng, Thoại Mỹ vô thức bật chương trình phát thanh trên xe.

Trong chương trình, giọng nói hưng phấn của phát thanh viên như vô số mũi kim đâm vào tai Thoại Mỹ: "Tiếp theo là tin tức vô cùng nóng hổi, nhị tiểu thư của Từ gia thời gian trước mới xảy ra scandal cùng Lộ Minh Thành của Tập đoàn Royal. Không ai có thể ngờ, cô gái đó đã kết hôn từ lâu..."

Thoại Mỹ vô cùng buồn bực, giơ tay định tắt radio nhưng Kim Tử Long nhanh hơn một nhịp, đập mạnh tay vào nút tắt. Thoại Mỹ bất giác quay đầu nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh u tối vài giây rồi trở lại bình thường.

Giới truyền thông ầm ĩ như vậy, Thoại Mỹ không muốn công khai chuyện kết hôn cũng không được.

Khi sự việc bị lộ, điều Thoại Mỹ lo lắng nhất không phải đánh giá của người khác về cô, mà là Lộ Minh Thành, người cuối tuần này hẹn cô cùng ăn tối.

Vì cô, Lộ Minh Thành trở thành trò cười cho thiên hạ. Ở một góc độ khác, Lộ Minh Thành là ân nhân của cô. Vì vậy, Thoại Mỹ không biết phải xin lỗi anh thế nào.

Đến tận buổi chiều ngày chủ nhật, Thoại Mỹ vẫn không nhận được điện thoại của Lộ Minh Thành. Bữa cơm tối chắc đã bị hủy bỏ, thời gian hẹn gặp bất giác trôi qua, Thoại Mỹ vẫn ngồi trong tiệm áo cưới, nhìn dì Lương không biết tìm đâu ra quyển catalogue áo cưới.

"Nhị tiểu thư, dù tạm thời không tổ chức hôn lễ nhưng cũng nên chụp ảnh cưới. Tiểu thư hãy đưa mấy tấm ảnh cưới cho giới truyền thông để bịt miệng họ."

Trong lòng Thoại Mỹ rất buồn bực, cô chống tay lên trán, không trả lời. Dì Lương tưởng cô không thể quyết định, lại nói: "Lát nữa Kim tiên sinh sẽ đến đây, nếu tiểu thư không thể quyết định, đợi cậu ấy đến rồi cùng chọn kiểu váy."

Lúc dì Lương đi kiếm thêm vài quyển catalogue khác, điện thoại của Thoại Mỹ đổ chuông. Cô lấy di động từ túi xách, ngây người khi thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình.

Do dự một, hai giây, Thoại Mỹ mới bắt máy.

Đầu máy bên kia im lặng.

Thoại Mỹ đang lưỡng lự không biết nên mở lời thế nào, đối phương đột nhiên lên tiếng trước: "Cô trễ hẹn rồi..."

Giọng nói của Lộ Minh Thành ẩn hiện ý cười.

Khi dì Lương vui vẻ cầm cả tập catalogue áo cưới quay về, Thoại Mỹ đã chạy ra cửa tiệm.

"Nhị tiểu thư!"

Tiếng gọi đầy kinh ngạc của dì Lương cũng không khiến Thoại Mỹ quay lại. Lúc tới nhà hàng đã hẹn với Lộ Minh Thành, nhà hàng đã hết giờ kinh doanh nhưng cô vẫn nhìn thấy ngay chiếc bàn ở góc trong cùng.

Dưới một ngọn đèn, một chiếc ghế, Lộ Minh Thành ngồi uống rượu một mình. Bóng lưng kéo dài dưới ánh đèn khiến người đàn ông này lộ vẻ yếu đuối chưa từng thấy.

Thoại Mỹ lặng lẽ tiến lại gần. Mặc dù trong lòng cô do dự nhưng bước chân không chút ngập ngừng.

Đi đến bên bàn, Thoại Mỹ đúng lúc nghe một nhân viên phục vụ nói với Lộ Minh Thành: "Lộ Tổng, tôi đã mở cửa phòng 1619 ở tầng dưới giúp anh, để tôi dìu anh xuống phòng."

Lộ Minh Thành đang cúi đầu, lúc này mới ngẩng lên, nhưng không phải vì câu nói của nhân viên phục vụ, mà vì anh cảm nhận được... sự xuất hiện của cô.

Lộ Minh Thành chỉ im lặng nhìn nhưng cũng đủ khiến Thoại Mỹ vô cùng khó xử. Anh không nói lời nào. Sau đó, anh đứng dậy, chỉnh lại cổ áo vest, đi thẳng ra ngoài cửa.

Thoại Mỹ dõi theo bước đi hơi xiêu vẹo của anh, cô cầm theo thẻ mở cửa phòng đặt trên bàn, giải thích với nhân viên phục vụ: "Để tôi đưa Lộ tổng xuống dưới!" Sau đó, cô bước nhanh theo Lộ Minh Thành.

Rõ ràng Lộ Minh Thành đã say khướt nhưng vẫn không cần người đỡ. Thoại Mỹ chỉ lặng lẽ đi sau, cho đến khi anh dừng lại trước cửa phòng 1619.

Anh ngẩng đầu nhìn số phòng. Vừa định đặt tay lên tay nắm cửa, thân hình anh lảo đảo, Thoại Mỹ vội chạy tới đỡ anh, lúc này Lộ Minh Thành mới nhìn cô.

"Tôi..."

Thoại Mỹ vừa mở miệng liền bị anh ngăn lại: "Thật đáng tiếc..." Anh đặt ngón trỏ lên môi cô, cười nói: "...tôi đã chậm một bước..."

Lộ Minh Thành chỉ mỉm cười nhưng anh càng như vậy, Thoại Mỹ càng cắn chặt môi, trong lòng áy náy.

Anh rút lại ngón trỏ đang đặt trên bờ môi Thoại Mỹ, sau đó, chậm rãi tiến lại gần, dường như muốn nhìn rõ gương mặt cô. Cuối cùng, anh chậm rãi đặt một nụ hôn lên môi cô.

Từ đầu đến cuối, Thoại Mỹ đứng bất động ở đó.

[...]

Cánh cửa phòng số 1620 ngay bên cạnh phòng 1619 lặng lẽ khép lại. Kim Tử Long tựa lưng vào cánh cửa, gương mặt lạnh lùng, vô cảm.

Sau sự trầm mặc tưởng như kéo dài nửa thế kỷ, Kim Tử Long rút điện thoại, bấm một dãy số. Đối phương không lên tiếng. Cuối cùng, anh cất giọng lạnh lẽo: "Tại sao lại để cháu chứng kiến cảnh này?"

Im lặng một lúc, đầu máy bên kia vang lên tiếng cười khẽ của Giang Thế Quân. "Cháu thông minh như vậy, không thể không phát hiện điều bất thường."

Ánh mắt vốn sắc bén như lưỡi dao của Kim Tử Long tựa như bị đối phương nói trúng tim đen, bỗng trở nên đờ đẫn.

Giang Thế Quân tiếp tục nói: "Chú không muốn cháu tiếp tục sống lừa mình dối người. Chú muốn cháu tận mắt chứng kiến con bé đó đã làm những chuyện gì để đối phó chúng ta. Chú muốn giúp cháu nhìn rõ, nó không đáng để cháu nương tay, càng không đáng để cháu đối xử thật lòng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#longmy