Chap 77: Lạc lõng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài cửa phòng 1619.

Cuối cùng, Lộ Minh Thành không thể chờ đợi sự hồi ứng của Thoại Mỹ. Anh ngẩng đầu, dưới đôi mắt mơ màng của người say rượu là trái tim vô cùng tỉnh táo. Anh mỉm cười: "Tôi đã vượt qua giới hạn rồi, tôi xin lỗi, Kim phu nhân!"

"Tôi xin lỗi..."

"Kim phu nhân..."

Vào thời khắc này, diện mạo hay dáng vẻ của người đàn ông trước mặt đều toát ra sự thê lương. Thoại Mỹ từ từ thả lỏng bàn tay đã nắm chặt thành nắm đấm. Cô ngập ngừng vài giây rồi giơ tay, tựa như muốn vỗ về tâm trạng mất mát của Lộ Minh Thành. Nhưng đúng lúc đầu ngón tay sắp chạm vào mặt Lộ Minh Thành, Thoại Mỹ liền rút tay về. Cuối cùng, cô đẩy nhẹ vai anh, mỉm cười, nói: "Lộ tổng, anh say rồi, mau vào phòng nghỉ ngơi đi, tôi không làm phiền anh nữa. Tạm biệt!"

Nụ cười của Thoại Mỹ rất xa cách, vạch rõ ranh giới giữa hai người. Lộ Minh Thành tất nhiên nhận ra điều đó, anh cũng không miễn cưỡng. Cảm giác ưu việt trời sinh, lòng tự trọng và khả năng kiềm chế hơn người không cho phép anh bắt ép Thoại Mỹ. Anh do dự vài giây rồi lùi lại.

Nhưng dù khả năng kiềm chế tốt đến mấy, Lộ Minh Thành cũng không thể chống đỡ cảm giác đau đến tận tâm can khi tận mắt chứng kiến cô không chút do dự, quay người bước đi.

Không biết bao lâu sau, Lộ Minh Thành mới định thần, mắt vẫn dõi theo hành lang dài trống không. Hiện thực tàn nhẫn quét sạch ước mong cuối cùng của anh. Lộ Minh Thành mở cửa vào phòng, đóng chặt cửa, để mặc bóng tối nuốt chửng anh.

Tiếng đóng cửa vang lên rồi nhanh chóng trả lại bầu không khí tĩnh mịch trên hành lang. Một lúc sau, cửa phòng 1620 lặng lẽ mở ra, một người đàn ông bước ra ngoài, nhìn căn phòng bên cạnh bằng ánh mắt u tối.

Cuối cùng cô vẫn làm chuyện đó...

Kim Tử Long lạnh lùng thu ánh mắt, đi thẳng ra thang máy với vẻ mặt vô cảm. Lúc anh bước vào thang máy, vách tường thang máy phản chiếu gương mặt không một chút xao động của anh.

Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.

Kim Tử Long chau mày nhìn màn hình rồi bắt máy. Đầu máy bên kia truyền tới giọng nói của dì Lương: "Kim tiên sinh, nhị tiểu thư có việc gấp phải đi một lát. Tiên sinh lái xe cẩn thận, không cần vội đến đây đâu!"

"Được ạ!"

Kim Tử Long nói xong liền tắt máy. Thang máy lại rơi vào bầu không khí yên tĩnh trong vòng ba giây, sau đó vang lên tiếng "bụp" cực lớn.

Chiếc điện thoại đã bị chủ nhân của nó ném mạnh vào bức tường kim loại, vỡ tan tành. Khi thang máy xuống đến tầng một, Kim Tử Long giẫm chân lên mảnh vỡ điện thoại, mặt vô cảm bước ra ngoài.

[...]

Đây là lần thứ hai trong đời Thoại Mỹ đi lòng vòng không mục đích trong thành phố.

Lần thứ nhất là ngày sinh nhật mười tuổi của cô. Cô muốn tổ chức sinh nhật ở bên ngoài cùng bạn bè nhưng bà Thoại không cho phép. Bà nói, cả gia đình tụ tập chúc mừng cô. Đáng tiếc, buổi tối hôm đó Từ Tử Thanh bị ốm phải nhập viện, tất cả mọi người vội vàng đến bệnh viện, bỏ mặc cô ở nhà một mình. Thoại Mỹ vô cùng tức giận, mang chiếc bánh ga tô cao gần bằng cô bỏ nhà ra đi. Lang thang ngoài đường vài tiếng đồng hồ, cuối cùng cô mệt đến mức không đi nổi. Lúc cô gục xuống, chiếc bánh ga tô cũng lăn lóc trên mặt đất.

Lúc đó, một con mèo hoang nằm trong thùng giấy ở góc phố đi đến chỗ Thoại Mỹ, ngước nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi, sau đó mới dè dặt liếm hết chỗ kem dính trên mặt đất.

Nhưng lần này, chẳng còn ánh mắt đáng thương như thế nhìn cô nữa.

[...]

Khi Thoại Mỹ đẩy cửa vào nhà, từ phòng khách lập tức vọng tới giọng nói vô cùng quen thuộc: "Em đi đâu mà về muộn thế?"

Căn phòng không bật đèn, Thoại Mỹ đứng trong bóng tối một lúc mới định hướng được nơi phát ra tiếng nói.

"Châu Trình gặp phải vài rắc rối." Thoại Mỹ nói với Kim Tử Long đang ngồi trên sofa. Trong bóng tối, cô không cần nở nụ cười áy náy, giả tạo. "Em phải đi giải quyết."

Nơi anh ngồi vang lên tiếng động, hình như Kim Tử Long đứng dậy, tiếng giày da không bình tĩnh bước về phía Thoại Mỹ. "Sao em tắt điện thoại?"

Kim Tử Long đứng trước mặt Thoại Mỹ nhưng trong bóng tối, cô chỉ nhìn thấy đôi mắt sáng quắc của anh. Thoại Mỹ ngẩn người vài giây mới bừng tỉnh, rút điện thoại khỏi túi xách. "Anh gọi điện cho em à? Sao em chẳng biết gì cả?" Sau đó, cô giơ điện thoại cho anh xem. "Hết pin rồi, thảo nào..."

Kim Tử Long nở nụ cười hiếm hoi. Nhờ nụ cười, gương mặt vốn lạnh lùng của anh trở nên ôn hòa hơn. "Không sao! Anh đã đến tiệm áo cưới nhưng không vừa ý bộ nào. Em có thích nhà thiết kế nào không? Anh sẽ bảo người hẹn nhà thiết kế đó để đặt may áo cưới."

Thoại Mỹ thở phào nhẹ nhõm, quay người bật đèn và thay dép đi trong nhà. Lúc này, cô mới phát hiện đôi giày dưới chân Kim Tử Long, bất giác ngẩng đầu nghi hoặc. "Anh cũng vừa mới về à? Giày còn chưa thay."

Kim Tử Long nhận ra anh đi cả giày vào nhà, nói: "Vừa rồi anh mải nghĩ một chuyện nên quên mất..." Nói xong, anh nhoài người ra phía sau Thoại Mỹ, lấy đôi dép đi trong nhà. Giây tiếp theo anh hơi cúi xuống, ôm chặt eo Thoại Mỹ, như muốn hôn cô.

Thoại Mỹ giật mình, lùi một bước theo phản xạ nhưng bị Kim Tử Long ôm chặt trong nháy mắt. Sau đó, anh liên tục hôn lên khóe miệng, cằm, cổ và xương quai xanh của cô. Thoại Mỹ buộc phải dùng sức đẩy mạnh vai Kim Tử Long, ngăn cản hành động của anh. "Anh ngủ sớm đi. Mai là thứ hai, còn phải tiến hành cuộc họp hội đồng quản trị nữa."

Kim Tử Long dừng lại vài giây rồi tiếp tục vùi đầu vào cổ Thoại Mỹ. Ngay sau đó, anh lập tức thu tay về, đặt một nụ hôn lạnh lẽo lên trán Thoại Mỹ. "Em mau đi ngủ đi!" Nói xong, anh ngồi xuống chiếc ghế con bên cạnh cửa thay giày.

Nhìn mái tóc đen của Kim Tử Long, trong lòng Thoại Mỹ xuất hiện tâm trạng vô cùng phức tạp. Cô nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, cúi người hôn lên tóc anh, rồi cất giọng nhàn nhạt: "Anh cũng ngủ sớm đi! Chúc ngủ ngon!"

Sáng hôm sau là thứ hai, công ty diễn ra cuộc họp hội đồng quản trị thường kỳ.

Ngoài hai thành viên xin nghỉ, các thành viên khác trong hội đồng quản trị đều có mặt đúng giờ. Sau khi Từ Tấn Phu qua đời, vị trí chủ tịch tạm thời do bà Thoại nắm giữ, nhưng trên thực tế, quyền hạn cao nhất đã thuộc về Thoại Mỹ. Thoại Mỹ tương đối quen thuộc với các chú, các bác có mặt ở đây, vì vậy, họ tỏ ra quan tâm đến chuyện riêng tư của Thoại Mỹ hơn đống báo cáo công thức rập khuôntẻ nhạt. Trước khi cuộc họp chính thức bắt đầu, ai nấy đều hỏi Thoại Mỹ:

"Cháu gái, sao cháu kết hôn mà chẳng thông báovới chúng tôi?"

"Đây là chuyện vui mà, cháu không muốn công bố à?"

"Nếu không phải hôm nay gặp đám phóng viên đó ở dưới lầu, đến bây giờ bác vẫn chẳng biết gì cả!"

"Lúc nào cháu mới tổ chức tiệc cưới?"

"Kim Tử Long là người có năng lực, làm con rể Từ gia không có điều gì đáng bàn cãi, tuy so với công tử của Lộ gia thì..."

"Lão Bành, anh nói gì vậy?"

"Thật ngại quá, tôi hồ đồ rồi. Tổng giám đốc Kim rất xứng làm con rể Từ gia..."

...

Thoại Mỹ nghe họ nói với tâm trạng mệt mỏi, may mà cuộc họp nhanh chóng bắt đầu. Để cắt giảm chi phí đầu tư, nhanh chóng thu hồi nguồn vốn, nhãn hiệu Secret tạm ngừng mở rộng thị trường Bắc Mỹ, chi phí đầu tư cho sản phẩm dược mỹ phẩm Pinky của Rose Lady cũng bị cắt bớt. Ngoài ra, có khả năng trong tương lai, Từ thị phải cắt giảm nhân viên để tiết kiệm chi phí. Những việc này cần được toàn thể thành viên hội đồng quản trị biểu quyết mới có thể chính thức thực thi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#longmy