Chap 92: Thương hại và thương yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộ Minh Thành đi về căn phòng nghỉ của khách sạn. Cô dâu tương lai vẫn đang trang điểm ở bên trong. Lộ Minh Thành vừa định gõ cửa, đầu óc anh chợt vụt qua hình ảnh: đôi nam nữ hôn nhau nồng nàn, cô rất không tình nguyện...

Lộ Minh Thành lập tức thu tay về. Còn chưa kịp quay người bỏ đi, có người chạy đến tìm anh: "Lộ thiếu gia, chủ tịch đang tìm anh."

Lộ Minh Thành ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Cứ nói không tìm thấy tôi."

Nói xong anh lập tức bỏ đi. Nhưng mới đi hai bước, cánh cửa phòng nghỉ sau lưng đột nhiên mở ra.

Lộ Minh Đình từ phòng nghỉ đi ra: "Con định đi đâu vậy?"

Lộ Minh Thành thở dài, trong lòng không muốn nhưng cũng chỉ còn cách quay đầu: "Ba!"

"Hôm nay Tư Niệm rất xinh đẹp, con không vào ngắm con bé sao?"

"Hả? Vậy à?" Lộ Minh Thành cau mày, nhưng không hề có ý định đi vào bên trong phòng nghỉ.

Thấy con trai tỏ ra lơ đễnh, Lộ Minh Đình nhíu chặt lông mày: "Ba thay con mời vợ chồng họ đến đây, là vì muốn con chết tâm một cách triệt để."

Lộ Minh Thành ngẩn người.

Lộ Minh Đình thất vọng lắc đầu: "Đàn bà trên thế giới nhiều vô số, ba thấy con bé Thoại Mỹ đó cũng chỉ có hai mắt một mũi như bất cứ người nào. Dù nó đặc biệt trong mắt con, cũng là vợ của người khác, có gì đáng để con quyến luyến đến tận bây giờ?"

Đến bố anh cũng nhận ra tâm trạng quyến luyến của anh? Mới thấy sự ngụy trang của anh trong hai năm qua thất bại đến mức nào...

Lộ Minh Thành nở nụ cười thê lương.

Lộ Minh Đình trầm mặc trong giây lát, sau đó ông ta mở miệng, ngữ khí ôn hòa hẳn: "Con trai, từ nhỏ đến lớn con đều biết rõ bản thân muốn gì, cũng biết làm thế nào để đạt được mục tiêu của mình. Con nên biết điều gì mới là tốt nhất đối với con. Đừng vì một người đàn bà đánh mất lý trí con đã rèn luyện suốt mười mấy năm."

Lời nói của Lộ Minh Đình hoàn toàn có lý, Lộ Minh Thành nhún vai bất lực: "Có lẽ con chỉ muốn trải nghiệm một lần cảm giác hoàn toàn mất khống chế, hoặc là..."

Hoặc là... anh bất chấp tất cả một lần, quên mình phấn đấu vì thứ anh thật sự mong muốn, chứ không phải liên quan đến trách nhiệm và thể diện của anh.

Thư ký của Lộ Minh Đình đi vào. Thấy Lộ Minh Thành mặt vô cảm đứng ở đó, anh ta nhất thời không biết có nên quấy rầy. Do dự một lát, anh ta mới nhắc nhở Lộ Minh Đình: "Chủ tịch, bộ trưởng Lý đến rồi."

Lộ Minh Đình gật đầu, nói với Lộ Minh Thành: "Ba đi chào hỏi khách khứa, con hãy vào trong xem Tư Niệm thế nào."

Nói xong, ông ta không lập tức rời đi, mà đưa mắt ra hiệu người thư ký mở cửa phòng nghỉ. Nhìn theo bóng Lộ Minh Thành cho đến khi anh đi vào, Lộ Minh Đình mới cùng người thư ký đi ra hội trường.

Trong phòng nghỉ rộng lớn, nhân viên trang điểm đang thu dọn đồ. Đám bạn thân của cô dâu đang vây quanh bàn trang điểm. Một người tình cờ ngẩng đầu, lập tức mỉm cười nói với cô gái trẻ tuổi đang ngồi trước bàn trang điểm: "Tư Niệm, người đàn ông của cậu đến rồi kìa."

Tất cả mọi người đồng thời quay về phía cửa ra vào, nhân viên trang điểm cúi đầu chào hỏi: "Lộ tiên sinh."

Lộ Minh Thành mỉm cười với bọn họ, sau đó tiến lại gần bàn trang điểm.

Người phụ nữ tên Trang Tư Niệm lập tức nở nụ cười với Lộ Minh Thành, nhưng thần sắc cô vẫn lạnh nhạt. Ở một góc độ nào đó, trông cô rất giống một người.

Lộ Minh Thành cuối cùng cũng quyết định đối mặt với hành động lừa mình dối người buồn cười này.

"Tôi có thể nói chuyện riêng với cô ấy một lúc?"

Lộ Minh Thành vừa dứt lời, mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi quay sang Trang Tư Niệm. Sau đó, cả đám người lần lượt rời đi, để lại không gian riêng cho đôi tình nhân.

Anh và cô cũng có thể gọi là đôi tình nhân? Mỗi tuần đi xem phim vào thứ bảy, ngày chủ nhật cùng cô đi viện dưỡng lão hoặc trại trẻ mồ côi tham gia hoạt động công ích, mỗi tuần cùng ăn tối hai bữa, nếu có việc đột xuất sẽ gọi điện thông báo cho đối phương. Trong một năm hẹn hò, khoảng thời gian hai người ở bên nhau rất có trật tự nhưng thiếu đi cảm xúc.

Anh tán thưởng tham vọng kinh doanh của cô. Còn cô khao khát có chỗ dựa vững chắc như Royal để phát triển sự nghiệp của mình. Cuộc hôn nhân kiểu này, vốn dĩ ai nấy đều đạt mục đích của mình mà thôi.

Trầm mặc một lúc, Lộ Minh Thành đột nhiên nói: "Em có còn nhớ, em từng hỏi anh, tại sao anh lại sưu tầm nhiều giày cao gót như vậy?"

"Sao bỗng dưng anh nhắc tới chuyện đó?"

Lộ Minh Thành cười cười: "Đó là tác phẩm của một nhà thiết kế trẻ ở New York. Mỗi đôi giày đều khắc tên của nhà thiết kế. Tên tiếng Việt của cô ấy là Thoại Mỹ."

Sắc mặt Trang Tư Niệm hơi thay đổi.

Thoại Mỹ... đây là bạn gái tin đồn duy nhất của người đàn ông này.

"New York ư?" Trang Tư Niệm hỏi lại.

"Sau này anh mới biết, lúc đó cô ấy bị người nhà đưa ra nước ngoài học ngành tài chính tiền tệ. Nhưng cô ấy không thích ngành đó, nên đổi sang học ngành thiết kế. Chắc em cũng biết, khoảng thời gian đó, mẹ anh định cư ở New York."

Trang Tư Niệm gật đầu, sắc mặt tương đối khó coi.

"Vì nguyên nhân này, anh thường bay đi bay về giữa hai nơi. Lúc đó, cô ấy chắc mới học thiết kế khoảng một năm. Cô ấy cùng bạn mở một cửa hàng bán giày nhưng gặp nguy cơ đóng cửa. Anh tình cờ gặp cô ấy, khi cô ấy đang thương lượng với người chủ cho thuê nhà ở bên ngoài cửa hàng. Cô ấy vừa dùng tiếng Anh khẩn cầu người ta, vừa dùng tiếng Việt chửi rủa, trông rất thú vị. Đáng tiếc là lúc đó, anh không dừng lại thưởng thức. Sau khi về nước, anh ngẫu nhiên nhớ đến cô ấy. Thế là anh nhờ người giúp việc của mẹ anh đến cửa hàng đó mua giày, rồi anh tặng đôi giày cho mẹ anh."

Rốt cuộc là ký ức thú vị đến mức nào mà khóe mắt anh tràn ngập ý cười? Trang Tư Niệm cụp mi mắt. Cô không biết nên làm gì để đối diện với người đàn ông có bộ dạng ấm áp chưa từng thấy trước mặt.

"Đáng tiếc, mẹ anh chưa từng xỏ chân vào đôi giày đó. Có thể thấy trình độ thiết kế của cô ấy không cao. Kể từ lần đó, mỗi tháng anh đều nhờ người giúp việc của mẹ anh đến cửa hàng cô ấy mua giày. Mỗi đôi giày đều tặng kèm thư viết tay của cô ấy. Ngoài lời cảm ơn thông thường, cô ấy thỉnh thoảng kể về tình hình và ước mơ của mình. Mặc dù không phải là người trong ngành nhưng anh cũng có thể nhận ra, thiết kế của cô ấy ngày càng tiến bộ. Nhưng một năm sau, trong lá thư cảm ơn, cô ấy nói cho anh biết, cô ấy và người bạn định bán cửa hàng. Cho đến khi cô ấy đi tìm anh vì chuyện đặt cửa hàng Rose Lady ở Royal Square, anh mới biết, cô ấy cũng giống anh, buộc phải từ bỏ lý tưởng vì sự nghiệp của gia đình."

Trang Tư Niệm vẫn im lặng lắng nghe.

"Nhiều khi, thương hại và thương yêu chỉ cách nhau một đường thẳng."

Trang Tư Niệm muốn nở nụ cười, nhưng khóe miệng cô cứng đờ.

Lộ Minh Thành cười tươi, như vừa gạt bỏ gánh nặng: "Tư Niệm, anh cảm thấy em nên suy nghĩ kỹ. Người đàn ông như vậy có đáng để em gửi gắm cả cuộc đời hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#longmy