Chap 93: Tức giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tiệc đính hôn bắt đầu, Lộ Minh Thành mặc vest chỉnh tề đi lên sân khấu theo lời mời của người chủ trì.

Tiếng người chủ trì lại vang lên: "Xin mời Trang tiểu thư!"

Khi người chủ trì lần thứ ba lên tiếng, nhân viên phục vụ trong cả hội trường đưa mắt nhìn nhau, khách dự tiệc thì thầm to nhỏ, Lộ Minh Đình lập tức đứng dậy.

Cô dâu đã bỏ trốn...

Tin tức vừa lan ra, cả hội trường xôn xao.

Kim Tử Long ngồi yên một chỗ. Hội trường ồn áo náo động đến mức nào cũng không ảnh hưởng đến ánh mắt lạnh lẽo của anh. Chỗ ngồi bên cạnh anh trống không. Cho đến khi Lộ Minh Đình và bố mẹ cô dâu vội vàng rời khỏi hội trường, Kim Tử Long mới rời mắt khỏi vị trí bên cạnh, nhìn lên người đàn ông trên sân khấu.

Chú rể trên sân khấu không hề tỏ ra ngạc nhiên trước sự vắng mặt của cô dâu. Ánh mắt anh ngược lại khóa chặt vào chỗ ngồi trống không bên cạnh Kim Tử Long.

[...]

Thoại Mỹ rời khỏi khách sạn Royal trước khi buổi tiệc đính hôn bắt đầu, cô lại một lần nữa qua đêm ở bên ngoài. Nửa đêm, Thoại Mỹ tắm xong, cuộn khăn tắm đi ra ngoài. Do cô ở trong nhà tắm quá lâu, người đàn ông ở phòng ngoài đã ngủ say. Cô ngồi xuống cạnh giường, không khách sáo giơ tay vỗ lên mặt người đàn ông, nhưng anh ta vẫn không tỉnh lại.

Người đàn ông có thân hình màu đồng rắn chắc, là DJ tại một quán bar, ngón tay anh ta rất đẹp, nụ cười vô cùng cuốn hút. Thoại Mỹ cho rằng cô có chút cảm tình với anh ta. Nhưng bây giờ ngắm kỹ anh ta trong giấc ngủ say, Thoại Mỹ chỉ cảm thấy, gương mặt này xa lạ vô cùng.

Trong lòng cô đột nhiên xuất hiện nỗi sợ hãi mơ hồ.

Đây là phòng khách sạn xa hoa, giường hình bầu dục cỡ lớn, quần áo vất bừa bộn dưới đất. Thoại Mỹ đứng dậy, tìm quần áo của cô mặc vào người. Sau đó cô lục túi xách lấy ví tiền, rút tập tiền đặt lên tủ đầu giường. Mua hàng trả tiền, sau đêm hôm nay, họ trở thành người xa lạ.

Trong lúc đi ra cửa phòng khách sạn, Thoại Mỹ vô tình bắt gặp bóng dáng cô trong chiếc gương cỡ lớn ở bức tường đối diện, cô bất giác dừng bước.

Người phụ nữ trong gương xinh đẹp nhưng không có linh hồn. Đôi mắt cô trống rỗng vô cảm.

Thoại Mỹ về đến nhà vào lúc nửa đêm.

Vừa lái ô tô vào nhà để xe, một người giúp việc xông đến trước đầu xe của Thoại Mỹ: "Phu nhân, tiên sinh đang đợi phu nhân ở phòng khách."

"Tôi biết rồi."

Miệng nói vậy nhưng trên thực tế, Thoại Mỹ chẳng hề bận tâm. Cô xuống xe, đi cầu thang ở nhà để xe lên thẳng tầng trên, về phòng ngủ liền đặt mình xuống giường.

Trong lúc ngủ lơ mơ, điện thoại di động của Thoại Mỹ rung lên, cô cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn từ một số lạ.

"Tôi là đàn ông, dù thế nào cũng không thể nhận tiền của đàn bà, hơn nữa chúng ta vẫn chưa làm gì cả."

Thoại Mỹ cố nhớ xem cô đưa số điện thoại cho đối phương từ lúc nào nhưng nghĩ mãi không ra. Đúng lúc này, cô đột nhiên nghe thấy tiếng tay nắm cửa phòng chuyển động. Theo phản xạ có điều kiện, Thoại Mỹ ném điện thoại lên tủ đầu giường, nhắm nghiền hai mắt.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Tấm chăn mỏng bị kéo ra, một bên giường hơi lún xuống, Thoại Mỹ rất phiền não, cô quay người sang một bên giả vờ ngủ say. Người đàn ông vừa ngồi xuống giường đưa mắt nhìn chỗ lõm trên đệm, nơi Thoại Mỹ vừa nằm ngủ. Anh giơ tay chạm vào, vẫn có thể cảm nhận thấy hơi ấm thân thể cô để lại. Người đàn ông ngoảnh đầu về phía chiếc đồng hồ cổ ở góc phòng, bây giờ là 2 giờ sáng. Cách bữa tiệc đính hôn lộn xộn gần mười tiếng đồng hồ.

Kim Tử Long cúi xuống, kéo tấm chăn mỏng đắp lên người Thoại Mỹ. Đúng lúc này, anh nhìn thấy những dấu hôn còn rõ nét trên cần cổ trắng ngần của cô. Thoại Mỹ bị người đàn ông nổi giận kéo tóc giật ngược về đằng sau. Cô đau đến mức giật mình tỉnh giấc, túm chặt tay người đàn ông nhưng bị anh gạt ra. Cả người cô không thể khống chế đổ về đằng sau, đè vào chiếc đèn ngủ trên tủ đầu giường, căn phòng đột nhiên tối hẳn.

Dưới ánh sáng mờ mờ, Thoại Mỹ nhìn thấy người đàn ông giơ tay định tát cô, nhưng bàn tay anh dừng lại trong không trung, phảng phất anh đã khôi phục lý trí vào giây phút đó. Vài giây sau, người đàn ông nhấc cằm Thoại Mỹ: "Hôm nay em lại chơi bời ở đâu? Cũng không biết tắm rửa sạch sẽ rồi mới về nhà."

Động tác của anh khá nhẹ nhàng, ngữ khí kiềm chế. Sự thay đổi thái độ nhanh như tia chớp của anh khiến Thoại Mỹ ngây người, sau đó cô nở nụ cười thách thức: "Tôi rất mệt, mời anh ra ngoài."

"Ra ngoài?" Người đàn ông lạnh lùng hừ một tiếng. Trong lúc nhìn cô chằm chằm từ trên cao, bàn tay anh lần đến trước ngực cô.

Tiếng loạt xoạt vang lên, cổ áo của Thoại Mỹ bị kéo ra. Cô cố hết sức giật tay anh nhưng tốn công vô ích. Người đàn ông dễ dàng túm cô về giường nằm. Anh làm động tác như sắp bóp cổ cô, khiến cô ngoái đầu sang một bên, để lộ cần cổ trắng nõn. Anh không hề do dự cúi xuống cắn mạnh vào cổ Thoại Mỹ. Hành động hoang dã này đã hoàn toàn phủ lấp những dấu hôn trên đó.

Thoại Mỹ giơ tay định đánh người đàn ông, nhưng bị anh giữ chặt, cô chỉ có thể hét lên: "Kim Tử Long! Có giỏi anh hãy giết tôi đi!"

Kim Tử Long nhả miệng khỏi cổ Thoại Mỹ, hơi thở nóng hổi của anh phả trên làn da lạnh giá của cô, thanh âm của anh trầm thấp đến mức đáng sợ, nhưng vẫn lộ vẻ tao nhã từ cốt tủy. Anh nói chậm rãi từng từ một: "Tôi là công dân tuân thủ pháp luật, làm gì có gan lấy mạng em? Cùng lắm tôi chỉ nộp bằng chứng phạm tội thương mại của Châu Trình cho cảnh sát, rồi tiễn cậu ta vào tù mà thôi."

Nghe đến hai từ Châu Trình, ánh mắt Thoại Mỹ bỗng trở nên đờ đẫn.

Đây không phải kết quả cô mong muốn. Hủy bỏ cam kết, nhận lời Giang Thế Quân xé lẻ sản nghiệp của Từ thị đem rao bán mới là điều anh nên thốt ra miệng.

Vừa nói dứt lời, Kim Tử Long lập tức kéo váy cô...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#longmy