Quyển hạ - Chương 23: Qua cơn hồ đồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tháng mười một, thời tiết đã hết sức lạnh, tất cả các sứ thần phụ quốc cũng chuẩn bị lên đường trở về. Trước khi đi, Kim Triều tổ chức một buổi yến tiệc ở điện Kim Loan để tiễn chư vị sứ thần về nước.

"Hoàng hậu nương nương đến!"

Thoai Mỹ bước vào cửa chính điện Kim Loan, làn váy phượng bào đỏ thắm chấm đất, xẹt qua thảm tĩnh lặng không tiếng động. Nàng không nhìn những đại thần và đám sứ thần đang quỳ gối hai bên, đi tới trước chín bậc thềm ngọc, thi lễ với Kim Tử Long: "Tham kiến hoàng thượng."

"Nào, nào." Kim Tử Long đứng dậy khỏi long ỷ, nhìn thấy Thoại Mỹ bước lên chín bậc thềm ngọc, liền nắm tay nàng ngồi xuống.

Thoại Mỹ quay đầu lại liếc nhìn mọi người còn đang quỳ, cất giọng nói: "Mọi người mời đứng lên."

"Tạ hoàng thượng, tạ hoàng hậu nương nương."

Thoại Mỹ mỉm cười gật đầu, đợi sau khi những người này đứng dậy, nàng mới thu hồi tầm mắt, quay sang nhìn Kim Tử Long rồi mới nói tiếp: "Khiến chư vị chờ lâu, bổn cung tự phạt một ly."

Nói xong, nàng bưng ly rượu hoa đào trước mặt lên, lấy tay áo che mặt, ngửa đầu uống cạn.

Mọi người nào dám để hoàng hậu uống rượu bồi tội như vậy, rối rít bưng ly rượu uống theo. Hoàng thượng người ta đến sớm, cũng không có ý trách cứ gì hoàng hậu, bọn họ lại càng không có tư cách oán than.

"Mới vừa rồi, Thái tử của trẫm khóc nháo, bất đắc dĩ hoàng hậu phải đi vòng vèo một chuyến." Khóe miệng Kim Tử Long khẽ nhếch, cười nói: "Đáng thương lòng phụ mẫu trong thiên hạ, đứa nhỏ mà quậy nháo khóc la, chúng ta sao có thể ngồi yên được."

Không khí trên yến tiệc nhất thời trở nên náo nhiệt hơn, ca múa cũng tiếp tục bắt đầu, mọi người cười nói cạn ly hi hi ha ha, hết sức hoà hợp.

"Có thể thấy được thánh nhan của bệ hạ, lại thấy được vẻ phồn hoa của Kim Triều, chuyến đi lần này quả thật không tệ, sứ thần Vỹ Quốc A Cát Tạp cung chúc Kim Triều phồn vinh thịnh vượng, thiên thu vạn đại."

A Cát Tạp là sứ thần Vỹ Quốc, biết Kim Triều không quá chào đón bọn họ, cho nên lần này vào kinh thành với tư thái rất kính nể, để có thể khiến người Kim Triều tin tưởng bọn họ là thật tâm thần phục.

"Đa tạ lời chúc của sứ thần A Cát Tạp." Kim Tử Long giơ ly rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ.

A Cát Tạp thấy hắn uống rượu mình kính, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: "A Cát Tạp thay mặt dân chúng Vỹ Quốc kính bệ hạ một ly. Vỹ Quốc xin nguyện trung thành với Kim Triều, có trời cao chứng giám." Nói xong, ngửa đầu uống cạn cả ly rượu, sau đó trút ngược ly rượu lại, cạn sạch không còn một giọt. "Nếu Vỹ Quốc làm trái lời thề, sẽ để trời xanh giáng thiên tai xuống trừng phạt chúng ta."

"Trẫm nhận tấm lòng trung thành của thần dân Vỹ Quốc." Kim Tử Long mỉm cười uống cạn ly rượu trong tay: "Lời thề của A Cát Tạp hôm nay trẫm cũng nhớ kỹ."

Sau khi A Cát Tạp ngồi xuống, còn hả hê nhướng mắt nhìn Đồ Nhĩ và Đàm Họa ngồi ở phía sau mình. Nhờ vào hành động ngu ngốc của công chúa Nhu Quốc này, Vỹ Quốc bọn họ vẫn chưa phải là phụ quốc hèn kém nhất trong mắt người dân Kim Triều, xem ra, gã nên cảm tạ vị công chúa xinh đẹp này mới đúng.

Đàm Họa thấy nụ cười hả hê của A Cát Tạp, trên mặt lộ ra một nụ cười cay đắng. Nàng ta ngẩng đầu nhìn Đế Hậu ngồi trên chín trên bậc thềm ngọc kia, là hai người đó khiến nàng hiểu thế nào là hối hận, thế nào là sợ, thế nào là phồn hoa.

Cuối cùng tầm mắt nàng ta rơi vào vẻ cười mỉm trên mặt Kim Tử Long. Đối với vị đế vương trẻ tuổi này, thật sự nàng ta có chút động lòng, nhân hòa, quyết đoán, hơn nữa còn rất chung tình với hoàng hậu, chỉ tiếc tấm chân tình này không thuộc về nàng ta.

Đồ Nhĩ thấy muội muội còn nhìn chằm chằm hoàng đế, liền cau mày nói: "Muội còn chưa từ bỏ sao?"

Đàm Họa cười khổ nói: "Có gì mà chưa từ bỏ chứ, từ đầu tới cuối người ta cũng không hề coi trọng muội."

Cũng chính người nam nhân này khiến nàng hiểu, không phải bất cứ ai cũng đều yêu thích nàng ta. Có lẽ dân chúng Nhu Quốc kính yêu nàng ta như vậy, ngoài dung mạo bên ngoài, còn do thân phận của nàng ta nữa.

Nàng là công chúa Nhu Quốc, mặc dù tương lai sau này không nhất định sẽ trở thành Nữ vương của Nhu Quốc, nhưng vẫn là hi vọng của Nhu Quốc. Nàng ta được bọn họ kính yêu như vậy, thế mà lại đổi lòng tham lam vinh hoa phú quý ở Kim Triều. Nếu con dân Nhu Quốc biết được, không biết sẽ thất vọng đến mức nào nữa?

Nàng ta nên cảm kích hoàng hậu Kim Triều. Nếu không phải nhờ hoàng hậu nương nương tài hoa xuất chúng này, có lẽ bây giờ nàng ta đã không thể ngồi trên đại điện này, khi trở về Nhu Quốc cũng dẫn theo đại quân chinh phạt.

Đời này hồ đồ một lần như vậy đủ rồi, thân phận của nàng ta không cho phép tiếp tục hồ đồ thêm lần nào nữa. Nếu không kết quả có thể sẽ khiến Nhu Quốc vạn kiếp bất phục.

"Đàm Họa xin kính hoàng hậu nương nương một ly. Chúc hoàng hậu nương nương cùng hoàng thượng tình vững hơn vàng, mọi chuyện như ý hài lòng."

Đàm Họa đứng lên, giơ ly rượu hướng về phía Thoại Mỹ: "Đàm Họa cũng cảm tạ hoàng hậu nương nương đã cho Đàm Họa cơ hội được trưởng thành. Xin hoàng hậu nương nương tiếp nhận cúi đầu thành khẩn của Đàm Họa."

Nói xong, nàng ta mang theo chúc phúc và kính ý hành lễ với Thoại Mỹ, uống cạn rượu ngon trong ly.

Thoại Mỹ nhìn nàng ta, dường như chỉ mới mấy ngày mà vị Hộ quốc công chủ này đã trưởng thành lên không ít. Không còn nhìn thấy dáng vẻ ngạo mạn của những ngày qua. Giống như một tiểu cô nương được bao bọc che chở thoắt một cái biến thành nữ hán tử, thay đổi như vậy không biết có bao nhiêu người có thể làm được, có lẽ cái chết của Thượng Quan Phi Quỳnh đã khiến nàng ta kinh tỉnh lại? Hay là tính mạng của dân chúng Nhu Quốc đã kiến nàng ta hiểu ra cái gì gọi trách nhiệm?

Nhưng mặc kệ như thế nào, Thoại Mỹ vẫn đón nhận ly rượu này của Đàm Họa, nàng cười bưng ly rượu lên, mở miệng nói: "Là người thì đều có lúc sai lầm, mấu chốt ở chỗ có thể quay đầu kịp lúc hay không, có thể nghĩ thông suốt hay không. Bổn cung cũng hi vọng Kim Triều và Nhu Quốc hữu nghị trường tồn, cuộc sống của dân chúng Nhu Quốc được an khang no đủ."

"Đa tạ lời chúc của hoàng hậu nương nương, Nhu Quốc ta đời đời kiếp kiếp cũng sẽ trung thành với Kim Triều!"

Hốc mắt Đàm Họa ửng đỏ, nàng ta biết đây là hoàng hậu bảo đảm với mình Kim Triều sẽ không dấy binh chinh phạt Nhu Quốc. Nàng ta đổi một ly rượu khác, không chút do dự uống cạn.

[...]

Tất cả các sứ thần phụ quốc đều rời đi hôm đó, đầu đông không khí se se lạnh, trên núi ngoại ô Kinh Thành nở đầy cúc dại.

Kim Tử Long và Thoại Mỹ đứng trên cổng thành thật cao, nhìn sứ thần hướng về bọn họ hành lễ tam bái cửu khấu đầu, sau đó ngồi vào xe ngựa chậm rãi rời đi. Xe ngựa dần dần càng đi càng xa, cuối cùng biến mất ở cuối chân trời.

Thoại Mỹ vén vài sợi tóc bị gió thổi tung ra sau tai, thở dài nói: "Sau một hồi náo nhiệt, cuối cùng cũng kết thúc. Nhưng nhìn lại hoa nở, cũng không cô đơn lắm."

Kim Tử Long thấy vẻ mặt nàng có chút tiếc, liền nắm tay nàng đi xuống cổng thành: "Có người đi thì sẽ có người đến, hai chúng ta còn ở nguyên chỗ là tốt rồi."

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, khóe miệng dần dần lộ ra một nụ cười thanh đạm nhưng cũng rất chân thật.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#longmy