Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 6: Tâm 
Bốn giờ sáng, tui lồm cồm ngồi dậy chuẩn bị ra coi vườn tược, cửa nẻo, bắt đầu một ngày làm việc như mọi ngày.
Tui tên là Tâm, nhớ lúc còn nhỏ, ba má nói đặt cái tên này, hi vọng tui làm gì cũng để tâm tới, sau này chắc chắn sẽ thành công, làm ông này bà nọ với đời. Nhưng mà ba má trật lất, ông này bà nọ đâu không thấy, chỉ thấy bây giờ tui cũng chả khá khẩm gì hơn ba má, cũng đi làm đầy tớ cho nhà người ta. Ở đợ như cái nghề cha truyền con nối.
Tối hôm qua là đêm trăng rằm, cả nhà lại được nghe nhạc trước khi đi ngủ. Thời này, người ta chạy ăn từng bữa còn khó, lo cho cái bụng của mình không bị đói là may lắm rồi, còn mấy cái nhạc nhẽo, ca múa, cải lương để mua vui thì tính sau. Nhưng cũng may tui được đi ở đợ cho nhà ông Thành, người giàu có gần như bậc nhất khu Chợ Lớn. Mà không phải mới lơ tơ mơ vô làm đâu nha, tui đi ở được hơn ba năm rồi, nói kiểu mấy ông lớn hay nói là có thâm niên đó.
Có hôm, kể chuyện ngày rằm nghe nhạc cho mấy đứa ở đợ cho nhà ông Lý, ông Tống nghe, tụi nó mắt tròn mắt dẹt, vừa sợ, lại vừa tò mò muốn được một lần nghe coi bài nhạc đó ra sao, nhìn thiệt mắc cười hết sức.
Mà nói về vụ bản nhạc, có nhiều chuyện lạ xung quanh vụ này lắm. Tháng nào cũng vậy, cứ tới ngày trăng tròn là tối hôm đó, trên phòng ông Thành thế nào cũng có tiếng nhạc phát ra. Bản nhạc Tàu, tui không hiểu nó hát cái gì nhưng mà nghe miết thấy cũng hay hay, có lần còn lẩm nhẩm hát theo.
Nhiều người trong nhà này sợ bản nhạc đó. Tui nhớ bà Linh có kể rằng đây là bài hát mà ngày xưa bà chủ cũ, bà Dung, rất thích. Nhiều khi tui thấy tiếc ghê, phải chi bà chủ cũ còn sống thì tui được nghe bài này hoài, chứ đâu cần một tháng nghe một lần như bây giờ. Mà cũng ngộ, ông chủ nhớ bà chủ nhưng chẳng hiểu sao mỗi tháng nhớ đúng một ngày thôi, không nhớ thêm bất kì ngày nào khác. Ban đầu tui nghe con Sen, anh Tài nói là ông Thành mở nhạc đặng bà Dung về nghe chung, đem chuyện này hỏi bà Linh thì bị bà la cho một trận, trong nhà này không có ma cỏ gì ráo, đừng có nói tầm bậy. Cậu Nhân thì lại dặn rằng dù ông Thành có nói gì phi lý thì mọi người cũng phải tin, không được làm ông giận, ông bể tim mà chết.
Nên từ đó, chuyện hồn ma bóng quế của bà Dung trở thành một chuyện bị cấm không được nhắc tới trong nhà, ai tin thì tin, ai sợ thì sợ.
Lúc đầu nghe anh Tài, con Sen nói vậy, óc ác tui nổi đầy mình. Gì thì gì chứ... mấy chuyện ma quỷ này, tui tin lắm. Hồi đó, chính mắt tui thấy má tui bị bóng đè mấy lần, bản thân tui cũng bị đè rồi, nên bây giờ hễ nghe tới ma là tui sợ muốn đái trong quần. Vậy mà giờ còn làm trong căn nhà này, lúc nào cũng nghe mấy chuyện đó, thiệt khổ cho cái thằng tui. Nhiều đêm nằm ngủ trong phòng, mót tiểu gần chết cũng chả dám đi. Cứ nhịn cho tới sáng. Có ngày, chắc bể bọng đái mà chết quá.
Mà nghĩ cũng kì thiệt, tính tui sợ ma, cái gì mà liên quan tới ma cỏ thì nghe xong đã run lập cập, vậy mà cái bản nhạc kia tui lại mê mới chết.
Sáng nay cũng như mọi bữa sáng khác, tui dậy sớm, xách xô nước đi tưới xong mớ cây thì quét cái sân sau cho sạch. Lát chừng năm, sáu giờ là cậu Nhân dậy, rồi cùng mợ ba, cô Lan ra hiệu buôn làm việc. Mấy người còn lại cũng tản đi ăn chơi ở đâu đâu. Làm người giàu thiệt sướng, như cậu ba hay cậu tư, suốt ngày có thấy mần ăn gì đâu ngoài cờ bạc, gái gú, vậy mà vẫn có tiền đều đều.
Tui với anh Tài lái xe ngủ chung phòng với nhau. Sát bên đó là phòng con Sen. Vì nhà này cửa sau thông ra con hẻm nhỏ, vắng vẻ quá nên đám trộm cướp dễ nhập nha, chưa kể là bức tường sau cũng thấp lè tè, nên tui phải ngủ ở đây để coi chừng cửa nẻo. Tui đứng vươn tay vươn chân, bẻ người qua lại vài cái cho giãn gân cốt thì chợt thấy thiếu cái gì. Đúng rồi, là con Sen. Bình thường giờ này nó đã ra lo nấu nước nóng để lát nhà xài, nhưng sao hôm nay vẫn chưa thấy mặt. Hay là con này lại ngủ quên. Chắc tối qua lén đi coi cải lương đây, lát thế nào cũng bị chửi cho coi. Thấy tội nghiệp nó, tui định bụng tới phòng kêu nó dậy, mắc công lát lại bị bà Linh la.
Bước tới căn phòng gần bếp, tui thấy cửa phòng nó mở hờ hờ, mà hình như có tiếng gì đó vọng từ trong ra, nghe như tiếng ai đó đang rên rỉ. Mới sáng sớm, không lẽ gặp ma!
Lấy hết can đảm, tôi đẩy nhẹ cánh cửa và cất tiếng kêu, "Sen ơi Sen, dậy đi... trễ giờ rồi". Kêu hai ba lượt vẫn không có ai trả lời, cái con này hôm nay sao ngủ say dữ. Nghĩ vậy, tôi bước hẳn vào phòng con Sen để lay nó dậy, rồi thì má ơi... tui chứng kiến cái cảnh tượng hãi hùng nhất trong đời mình từng gặp.
Tía má ơi, trời ơi, đất ơi, thánh thần thiên địa ơi! Dưới đất, dưới đất là con Sen, con Sen đang nằm trong một vũng máu. Kế bên nó, còn có một bộ áo sườn xám của mấy bà ba Tàu dính máu đỏ chót.
Tôi hét lên thất thanh báo cho mọi người biết:
- Bớ người ta, có người chết, bớ người ta, con Sen bị giết... Cậu hai ơi, cậu ba ơi! Bớ người ta...
Ngay khi hoàn hồn lại thì tui mới thấy ngoài con Sen đang nằm bất động dưới sàn nhà, còn có một người ngồi trong góc phòng, hai tay đang ôm đầu, như đang trốn chui trốn nhủi, sợ người ta nhìn ra mình. Lại gần mới thấy chính là cậu ba.
"Tôi không giết người, không, không, tôi không, không giết người, tôi không giết người..."
Miệng thì la lên như vậy, nhưng hai bàn tay của cậu Ba lại dính đầy máu, còn ôm lấy đầu, nên tóc tai cậu cũng bê bết máu, nhìn hãi hùng vô cùng.
Chưa đầy năm phút sau, mọi người đã có mặt đầy đủ nơi phòng con Sen. Hình như là bà Linh, cô Lan và anh Tài tới đầu tiên, vì họ ở ngay dưới đất, còn những người khác xuống lúc nào thì có trời biết, vì lúc đó ai mà có tâm trí để nhìn. Tui chỉ nhớ lúc bà Linh nhìn thấy cảnh tượng này, bả la lên được hai tiếng "Trời ơi!" rồi té cái bịch xuống đất, làm anh Tài và cô Lan lật đật lo đỡ bả quá chừng.
Cậu hai dạt mọi người ra, tiến tới xác con Sen đặng nhìn cho kĩ các vết thương. Lúc này, tui mới để ý thấy trên cổ nó có một vật nhọn, sáng ánh như ngọc, nheo mắt nhìn kĩ hơn thì nhận ra là một cây trâm. Đầu nhọn đã cắm vào cổ con Sen, máu từ đó vẫn còn ri rỉ chảy ra. Đầu còn lại nhô lên được chạm trổ công phu. Một cây trâm ngọc đẹp như vậy chắc hẳn phải mắc tiền lắm.
Tui quay lưng lại, tính kiếm ai đó để chỉ cho họ thấy vụ cây trâm, nhưng không được. Ai cũng đang bần thần đứng chung quanh. Cô Lan và anh Tài đang đỡ bà Linh, bả thì lấy hai tay ôm lấy mặt, khóc tu tu. Cũng đúng, hàng ngày bả hay la nó chứ thật lòng thì thương lắm. Cậu út cũng đang đứng bên cạnh, tìm lời an ủi bà Linh. Cậu hai đã ngồi xuống bên cạnh cái xác để săm soi, còn mợ ba, cậu tư, mợ tư thì vây lấy cậu ba coi cớ sự ra sao.
Bà nhỏ đứng nhìn tất cả mọi người với ánh mắt lo âu, hai tay đang nắm chặt và run rẩy. Cũng phải, cách đây chưa lâu, bả cũng bị ma nhát, nửa đêm la thất thanh làm cả nhà mất ngủ, giờ lại thấy có người chết, mà có thêm cái áo sườn xám kế bên. Dám là con ma xuất hiện lần trước đã hù bà nhỏ ra tay giết con Sen lắm. Ma về giết người, đòi mạng, nghĩ đến đây mà đã thấy sợ muốn đái ra quần.
- Mợ ba, mợ tư với thằng út lại kéo thằng ba lên phòng tắm rửa đàng hoàng rồi giữ nó trên đó. Bà Linh thấy không khỏe thì vào phòng nằm nghỉ, đừng có đứng đó bù lu bù loa. Lan dẫn bà Linh vào phòng đi. Thằng tư lên nhà đánh dây thép(1) ra ngoài ti cảnh sát quận báo cho thầy Long trưởng ti biết nhà mình có trộm vào giết người. Chuyện hôm nay mọi người không được nhắc đến việc có thằng Lễ ngồi trong góc phòng nghe chưa, cũng không được nhắc đến cái áo sườn xám trắng. Tôi không muốn người ngoài nghe được chuyện ma quỷ rồi đồn thổi linh tinh, ảnh hưởng đến việc làm ăn. Thằng Tâm, mày vào đây kể lại chuyện cho tao nghe một lượt rồi tao dặn dò đặng lát nữa biết đường mà trả lời thầy Long.
Tôi líu ríu gật đầu rồi lò dò bước theo cậu hai vào phòng khách. Trước khi đi còn kịp liếc qua một lần nữa xác chết con Sen. Thiệt là tội nghiệp, ai mà thù nó tới mức đâm nó nhiều như vậy? Mà hình như có cái gì đó là lạ, khác hồi nãy. Đúng rồi, cây trâm ngọc! Trên xác con Sen không còn cây trâm ngọc nữa. Sao lại kì lạ như vậy? Ai đã lấy cây trâm đi? Nãy giờ chỉ có cậu hai đụng vô xác con Sen. Chẳng lẽ...
***
- Sáng nay mày thấy cái gì, kể lại cho tao nghe đầy đủ coi.
- Dạ bẩm thầy Long, sáng nay con cũng như mọi ngày, ra vườn chuẩn bị công việc, nhưng không thấy con Sen, nên mới tới phòng kêu nó, sợ nó ngủ quên. Ai ngờ vừa mở phòng ra đã thấy nó nằm sải lai trong đó. Máu me tùm lum trên người. Thấy ghê lắm!
- Rồi mày còn thấy cái gì khác nữa không?
- Dạ không, có vậy thôi.
- Rồi sau đó như thế nào?
- Dạ thì con la lên báo cho mọi người biết, rồi cả nhà chạy xuống coi, sau đó thì cậu hai lo hết rồi.
- Tối qua mày ngủ kế phòng con Sen, vậy có nghe tiếng động gì không?
- Dạ không có, ban ngày đi làm mệt, nên tối con ngủ ngon giấc lắm, anh Tài cũng vậy. Nằm xuống là đánh một lèo tới sáng, không nghe gì lạ hết.
Thầy Long, trưởng ti cảnh sát quận Năm, sau khi hỏi chuyện thằng Tâm xong thì quay qua cậu hai:
- Vậy lúc đó cậu Nhân xuống có thấy gì lạ không?
- Cũng không có gì, chỉ thấy con Sen nằm đó, tôi có lại gần coi sao, nhưng không dám động vào thứ gì, bởi biết thầy cần giữ nguyên hiện trạng để còn tra án.
- Nhà mình có mất mát gì không cậu Nhân?
- Tôi chưa cho kiểm tra kĩ, nhưng nếu có mất gì thì đã có người truy hô.
- Vậy giờ, cậu Nhân tính thế nào?
- Có ai muốn nhà mình lại có người chết thê thảm vậy đâu. Thầy Long cứ coi điều tra thử là phường nào ác độc giúp tôi. Còn nếu không thì... cứ để cho êm xuôi đặng còn đem con nhỏ đi an táng, để nó vậy, tội lắm.
- Thời buổi này trộm cướp nó lộng hành, khó mà điều tra tường tận, nhưng tôi sẽ cố. Con Sen nó có cha mẹ người thân gì không?
- Nó còn gia đình đâu mười mấy anh em ở tuốt dưới Vĩnh Long, giờ mà cho người đi báo, chắc cũng vài ngày mới lên được.
- Cậu Nhân tính lo ma chay cho nó hay chờ người nhà lên nhận xác? Để tôi biết còn làm thủ tục bên ti cho nó gọn.
- Dù gì nó đi ở mấy năm nay, ít nhiều tôi cũng coi như con cháu trong nhà. Tôi tính không làm gì nhiều, mua cho nó cái áo quan, cúng sơ sơ rồi đem hỏa táng, chờ gia quyến lên thì gởi lại tro cốt, cho người ta một ít tiền, chia buồn phần nào. Tôi tính vậy, thầy thấy đặng không?
- Vậy là trọn nghĩa trọn tình rồi, cậu Nhân quả đúng người đức độ. Vụ này tôi coi như có thằng ăn trộm nào đó tính vào nhà nhập nha. Con Sen thấy nó nên bị nó đâm chết. Tôi sẽ cố gắng truy ra coi ai làm hung thủ. Chứ không lẽ viết báo cáo lên trên là nó bị người nhà này giết. - Thầy Long nói rồi bật cười thành tiếng trước câu nói đùa kém duyên của mình.
- Ấy, bậy, thầy Long nói vậy, người ta nghe hiểu lầm chết.
- Dạ, dạ, tôi vô ý đùa không đúng chỗ.
Nói rồi, thầy Long ra về. Cái thời này là vậy, người ta sợ phiền phức nên thường dò ý nhau để cùng giải quyết mọi chuyện. Nếu một trong hai bên đã muốn cho qua êm xuôi, thì bên kia mừng lắm thế nào cũng vin vô theo đấy mà làm.
Cũng khó trách, thử hỏi đang ăn không ngồi rồi, tới tháng lấy lương bổng, phụ cấp, như thế chẳng hay hơn là có chuyện rồi phải lo điều động binh sĩ đi giải quyết, mà làm cho lắm thì tháng cũng lãnh nhiêu đó lương. Hơn nữa, người ta chết như rơm như rạ, chết ngoài đường, chết trong hẻm, một con ở đợ chết trong nhà chủ thì đâu có đáng để phải bận tâm. Nó hạng con ở, không lẽ nhà chủ giết để cướp vàng, buồn cười.
Phải chi vụ này là một ông nhà giàu chết tức chết tưởi thì hay biết mấy, vì thế nào cũng có dịp để bày vẽ tiền bạc, hay nhận hậu tạ, thù lao từ nhà chủ. Mà đằng này... Chưa kể hình như bên phía cậu Nhân cũng đã muốn cho qua. Cũng đúng thôi, người ta là người có tiền có của, vốn muốn kín tiếng, sợ thiên hạ dòm ngó, gièm pha thì thêm mệt. Nghĩ thế nên thầy Long nhanh chóng bỏ chuyện con Sen ra khỏi đầu rồi về nhà, ăn cơm cùng cô nhơn tình nhỏ.
Còn bên nhà ông Thành, người ta cũng đương ăn cơm, nhưng là buổi cơm nặng nề hơn.
- Dạ, ảnh vẫn còn sợ, cứ ngồi lảm nhảm mãi. - Mợ ba thông báo tình hình của chồng với đôi mắt vẫn còn ầng ậng nước, sáng giờ mợ đã khóc không biết bao nhiêu lần.
- Lát nữa, sau khi qua nói chuyện với ba, tôi sẽ coi nó ra sao.
Trên bàn ăn của nhà chủ là thế, còn dưới bếp, bữa cơm của những người làm cũng khó khăn không kém, ai cũng ngồi thừ ở đó, nhìn chén cơm của mình mà ngán ngẩm, không thiết động tới. Chẳng biết là do vô tình hay cố ý, nhưng trên mâm cơm lại có bốn chén cơm. Thằng Tài, thằng Tâm, bà Linh và... con Sen.
- Con nhỏ chết thảm quá! Quân nào mà ác nhơn thất đức... - Bà Linh nói trong hai hàng nước mắt.
- Tội nghiệp con Sen, nó còn trẻ quá, mới có mười sáu, mười bảy tuổi. Chồng con cũng chưa có.
- Tâm, lúc mày xuống mày còn thấy cái gì nữa không? Kể cho tao nghe coi. - Bà Linh gặng hỏi thằng Tâm, giọng quyết liệt như thể bà muốn chính mình là người tìm ra kẻ thủ ác.
- Thì con cũng thấy y chang lúc bà xuống, con sợ muốn chết, có dám lại gần xác con Sen đâu. Nhưng mà...
- Nhưng nhị cái gì, mày nói coi, cứ ấp a ấp úng bực cái mình...
- Dạ, lúc đầu, con thấy trên cổ họng con Sen có... có cái gì đó giống như cây trâm.
- Cây trâm? Mày chắc không? Cây trâm ra sao? Nó nằm trên cổ con Sen hay sao?
- Bà Linh từ từ để con nói. Con thấy nó là cây trâm mà, chắc cú luôn. Nó cắm trong cổ họng con Sen, một đầu lòi ra ngoài đẹp lắm, hình như có khắc mấy chữ gì nữa, nhìn không rõ. Nhưng lúc đầu con thấy vậy, lát sau nhìn lại thì nó biến mất tiêu, con sợ là mình hoảng quá nên quáng gà, thấy tầm bậy tầm bạ, nên không dám nói cho ai nghe.
Thằng Tài nãy giờ ngồi nghe chuyện, giờ cũng góp lời:
- Cây trâm ngọc, có khi nào thằng trộm lấy được cái đó rồi giằng co với con Sen nên đâm chết con nhỏ, hay là... con Sen bị người trong nhà này giết?
Thấy suy nghĩ của hai thằng càng ngày càng đi xa, bà Linh nạt ngang:
- Nói tầm bậy, nhà này ai mà giết người. Tụi bây đừng có ở đó nói xàm. Cậu hai nghe được rồi cả đám bị quở.
- Bà Linh dặn thì tụi con nghe, nhưng con hỏi thiệt, trong nhà này, có cây trâm giống vậy không?
- Không có. Ăn cơm đi rồi dọn dẹp, đừng nói nhiều nữa. - Bà Linh nạt để cắt ngang câu chuyện.
Bà Linh vừa mới nói dối. Trong nhà ông Thành đúng là có một cây trâm ngọc như vậy, mà lại là cây trâm quý giá, món quà của ông Thành tặng bà Dung ngày trước. Khi nhà còn nghèo, ông Thành đã chắt cóp từng đồng một, mấy tháng trời mới mua được cây trâm làm bằng ngọc trắng. Ông tặng cho bà Dung trong ngày đầy tháng của cậu hai Nhân như lời cảm ơn bà đã sanh cho ông thằng con trai nối dõi tông đường. Ông Thành còn cẩn thận nhờ người ta khắc trên thân cây trâm ba chữ Lý Lệ Dung.
Bà Dung rất thích cây trâm này, đi đâu bà cũng bới cao tóc rồi cài trên đầu, nhìn đúng kiểu những quý bà người Hoa ngày xưa. Lúc bà mất, trong cơn hấp hối, chính bà là người cầm cây trâm đó trao lại cho ông Thành, kêu ông giữ lại, coi như là một kỉ vật để nhớ về bà. Bấy lâu nay cây trâm luôn luôn nằm trên bàn thờ phòng ông Thành, nhiều lần bưng cơm lên cho ông, sẵn tay quét dọn chút bụi bặm, bà Linh cũng để ý thấy cây trâm vẫn nằm đó theo năm tháng. Lúc nãy bưng cơm lên lại không để ý. Nhưng nghe thằng Tâm nói, bà lập tức nhớ, ngày mai phải coi cho ra lẽ.
Chuyện này càng lúc càng làm bà thấy lo sợ. Hết chuyện bà nhỏ gặp ma giữa đêm, rồi thì đến cái chết của con Sen. Linh tính của một người đàn bà cho bà biết hình như mọi chuyện không chỉ đơn giản như những gì người ta đang chứng kiến.
Bởi thầy đội Long cần giữ xác con Sen đặng điều tra, nên vài ngày sau, việc ma chay mới được diễn ra chóng vánh. Sáu mảnh gỗ ghép thành cái quan tài sơ sài, một ông thầy cúng đọc những bài kinh kệ lê thê, rồi vài giọt nước mắt của bà Linh, thằng Tâm, cô Lan, vậy là con Sen thành người thiên cổ. Cát bụi về với cát bụi. Chiều hôm đó, khi mọi chuyện đã xong xuôi, cậu hai họp mọi người lại và bắt đầu nói chuyện.
- Chuyện lần này là một chuyện đáng buồn cho nhà ta. Dù sao con Sen cũng đã làm được mấy năm nay. Tôi đã nói chuyện với thầy Long và nhất trí rằng do có ăn trộm vào nhà, bị con Sen phát hiện nên mới ra tay làm hại nó. Bên cảnh ty người ta sẽ tiếp tục điều tra. Còn cậu ba thì vô tình thấy cảnh đó nên hoảng loạn, chứ không có liên quan gì hết. Mọi người đừng bàn tán thêm nữa, mắc công người ngoài nghe rồi lại đàm tiếu. Hiện tại dì Linh với thằng Tâm có lẽ phải chịu cực trong một thời gian vì lúc này chưa thể mướn được người khác thay thế. Khi rảnh thì cô Lan sẽ phụ một tay. Hi vọng mọi người cố gắng vượt qua thời điểm khó khăn này.
Nói như vậy là cái chết của con Sen đã rơi vào quên lãng, sẽ không ai quan tâm tìm hiểu nguyên nhân nữa. "Nhưng rõ ràng mọi chuyện đâu đơn giản như vậy". Thằng Tâm nghĩ thế nhưng cũng im lặng vì không dám làm trái ý chủ. Hũ hài cốt của con Sen được để lại trong phòng nó. Cậu hai đã báo cho gia đình nó biết, đang chờ ngày lên lấy cốt về. Căn phòng của con Sen, tự dưng trở thành một nơi mà ai cũng tránh lui tới, thậm chí là đi ngang cũng e dè.
Đêm hôm đó, thằng Tâm lại thấy khó ngủ. Nó cứ nằm trằn trọc, suy nghĩ miên man về con Sen, về cậu ba, về cây trâm và về cả hành động kì lạ của cậu hai. Bỗng dưng, bóng tối bao trùm lấy cả căn phòng, tối tới mức nó không còn thấy được bàn tay của mình, quay mặt qua nhìn anh Tài cũng không thấy. Chung quanh nó giờ chỉ là một màn đen đặc. Nó hốt hoảng đứng bật dậy, bước đi vài bước nhưng vẫn thấy mình đang đứng trong một không gian tối om om. Nó bước thêm vài bước loạng choạng, đưa tay quơ quào trong bóng tối, rồi bỗng thấy chân mình vấp phải một vật gì đó. Nó lùi ra xa mấy bước để coi mình vừa đá trúng cái gì.
Một luồng ánh sáng bùng lên từ phía sàn nhà. Thứ ánh sáng tím xanh ma quái, huyền bí. Trong luồng sáng đó, thằng Tâm nhìn thấy cái vật mà mình vừa vô tình vấp phải.
Nó giật mình, hốt hoảng vì vừa làm một chuyện động trời, liền lật đật quỳ xuống sàn, đưa tay định hốt lại mớ tro cốt nhưng đã không kịp. Một làn gió nhẹ thoảng qua, đám tro cốt đang vương vãi trên sàn tự dưng bay theo làn gió, rồi từ từ hợp lại, quấn lấy nhau, tượng hình người, là con Sen. Khi đã nhận ra đứng trước mặt mình là ai, thằng Tâm quỳ mọp xuống đất, lạy lấy lạy để.
- Sen ơi, tao lạy mày, mày sống khôn thác thiêng, tao với mày không thù hằn, mày đừng hiện về nhát tao... Tao lạy mày, Sen ơi.
Con Sen vẫn đứng đấy, đưa đôi mắt vô hồn nhìn thằng Tâm. Thân thể mờ ảo trong làn ánh sáng ma quái. Nó cất tiếng nói thều thào, đứt quãng:
- Tôi chết oan... Tâm... ơi...
Nhưng chỉ nói tới đó thì một cơn gió lại thổi qua, thân thể con Sen tan ra thành hàng tỉ hạt bụi như lúc đầu rồi lại cuốn lấy nhau quay về trong cái hũ cốt. Thằng Tâm cũng như bị bóc ra khỏi cái không gian đó, đột ngột trở lại với căn phòng ngủ quen thuộc. Nó mở mắt và ngồi dậy, thấy anh Tài vẫn đang nằm ngáy o o bên cạnh. Trong tai nó vẫn còn đọng lại câu nói của con Sen...
- Vậy là con Sen báo mộng cho mình biết nó chết oan. Ai giết nó? Thì ra ma là có thật, hèn chi lâu nay mình sợ. Có sai đâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro