End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vĩ thanh 
Con Thu ngồi ở bàn gỗ trong phòng ông Thành ngày trước, nhìn lên bàn thờ của ba chồng. Lại có thêm một tấm hình trên đó, khi mới bước chân vào nhà này, trên bàn thờ chỉ có duy nhất tấm di ảnh bà Dung, nhưng bây giờ đã thêm ba gương mặt khác. Nó khẽ bật cười.
Trả thù!
Nó đã trả thù được rồi. Con Thu quay quay cây trâm ngọc trên tay, nhìn thân cây trâm, "Lý Lệ Dung". Nó lại cười khẩy, ném mạnh cây trâm lên bàn thờ, hít một hơi dài mùi nhang trầm phảng phất.
Chưa bao giờ nó lại thấy trong lòng trống trải như hiện tại. Trả thù, trả thù để rồi được cái gì? Mười mấy năm qua, chưa lúc nào nó suy nghĩ đến sau khi trả thù thì cuộc đời mình sẽ ra sao. Giờ đây, nó mới thật sự thấy sự lạc lõng bao trùm. Và có một thứ nó không thể tự lừa dối mình được nữa, trong lòng nó thật sự đã yêu thương cậu út. Trong lúc giận dữ, tìm mọi cách để trả thù, nó không nhận ra điều đó, nhưng giờ khi lòng chùng xuống, nó mới nhận ra điều này. Có lẽ đã quá muộn.
Bỗng dưng nó nghe thấy tiếng nhạc... rất nhỏ...
Anh hỏi em yêu anh có sâu đậm không
Anh yêu em bao nhiêu phần
Tình cảm của em là chân thật
Tình yêu em dành cho anh cũng là chân thật
Ánh trăng đã nói hộ lòng em.
Con Thu quay lại nhìn cái máy hát đĩa, không biết tự lúc nào nó đang quay chầm chậm. Vô lý! Không thể được, từ nãy giờ con Thu không hề đụng tới cái máy. Làm sao có thể?
Con Thu nhào tới, gạt phăng cây kim ra khỏi mặt đĩa. Một tiếng rít cao vói kêu lên làm nó nhức đầu, vội đưa tay lên bịt tai mình lại. Nhưng âm thanh đó vẫn tiếp tục hiển hiện trong tâm trí nó. Con Thu hoảng hồn ngước mắt nhìn lên bàn thờ, bốn khuôn mặt trong di ảnh đang nở những nụ cười méo mó, dị dạng.
Gió từ ngoài cửa sổ bỗng thổi phần phật vào trong phòng, tấm rèm đỏ phất phơ tung bay. Con Thu đứng dậy, nó vốn không tin vào ma quỷ hiện hình, chính nó, chính nó đã từng giả ma thì làm gì có chuyện sợ hãi. Nhưng trấn tĩnh chưa được bao lâu, bỗng dưng cái hộc tủ nhỏ bật tung ra, xấp giấy để trong đó cũng không hiểu sao lại bay loạn xạ. Con Thu với tay lấy một tờ giấy đọc, hóa ra là cuốn nhật ký nó từng ghi.
"Lê Hân Thu phải trả thù."
Phải trả thù, phải trả thù...
Rồi khi nó đang còn gom mớ giấy đang bay, bất thình lình trước mặt nó xuất hiện hình bóng một người quen thuộc, là chồng nó, cậu út Trí.
- Không, cậu đã chết rồi, cậu không thể về làm hại tôi.
Con Thu hốt hoảng lùi dần, cho đến khi đụng phải bàn thờ vội quơ quào chụp lại cây trâm ban nãy quẳng lên đó.
- Cậu không thể làm hại tôi... Cậu chỉ là ma thôi.
Hình ảnh cậu út Trí vẫn im lặng, trơ mắt nhìn nó rồi từ từ tiến tới, mặc cho nó giơ cây trâm ngọc ra đe dọa. Gió vẫn thổi phần phật ngoài kia, đêm như kêu rít vì những nỗi oan khiên tích tụ.
Con Thu lùi thêm vài bước mà không ngờ rằng mình đang ở sát bên cửa sổ.
- Không! Đừng trả thù tôi...
Và cứ thế, con Thu lùi thêm một bước nữa, vấp chân vào cái ghế ai đã đặt sẵn bên cửa sổ đang bật mở...
***
Cây trâm ngọc từ trên lầu cao rơi xuống đất, vỡ tan tành, khéo làm sao một mảnh vỡ đúng ngay chữ Lệ nằm chỏng trơ dưới ánh trăng bạc.
Lệ, như nước mắt của những người đã sống, và đã chết.
Lệ, vỡ tan như bao nhiêu yêu thương, hận thù giờ đây cũng đã không còn.
Nhạc vẫn rỉ rả phát ra từ căn nhà có cánh cửa gỗ màu đỏ...
Nụ hôn ngọt ngào đã khiến con tim em đập rộn ràng.
Mối tình đậm đà của anh, em sẽ ghi nhớ suốt đời
Anh hỏi em yêu anh có sâu đậm không
Anh yêu em bao nhiêu phần
Anh thử nghĩ xem, anh thử nhìn xem, ánh trăng đã
nói hộ cho lòng em.
_Hết_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro