Chap 1- 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2040

Author:Rồng

Disclaimer: They belong together

Parings: Yunjae

Rating: 17+

Warnings: Có yaoi, shota

Category: SA, thập cẩm

Status: On-going

NOTE: BẠN ĐANG SỐNG TRONG MỘT THẾ GIỚI KHÔNG PHÂN BIỆT BẤT CỨ THỨ GÌ

(Fic của Rồng luôn luôn là thế đấy, câu nói bất hủ)

GIỚI THIỆU NHÂN VẬT

Jung Yunho (40t): Chủ tịch tập đoàn xe hơi J.Co. là một người nghiêm túc và lo làm ăn. Rất khó tính trong công việc và kỹ tính trong sinh hoạt riêng. Là mẫu đàn ông của nhiều thiếu nữ mới lớn cũng như trung niên

Kim Jaejoong (20t): Đang theo học lớp đầu bếp ở Seoul. Bản tính rất đoản và vụng về nhưng khi nấu ăn thì trở thành một người khác. Là một người tuân theo lối sống xưa nên rất dễ mắc cỡ

Chae Rim (36t): Phó tổng giám đốc của J.Co, người yêu của Yunho

Nick Khun (20t): Bạn thân của Jaejoong, con trai cưng của chủ nhà hàng Hoàng Gia lớn nhất Seoul nhưng thích tự lập, muốn làm bằng chính sức lao động của mình

Summary:

Năm anh hai mươi

Em mới sinh ra đời

Ngày anh bốn mươi

Em cũng vừa đôi mươi

Tình đời nhiều lúc mỉa mai

Cuộc đời nhiều đắng nhiều cay

Vui đó….sầu đây

Chap 1

_ Yunho à ! Tiền lương của cậu đây! Cám ơn nhé! – người phụ nữ xinh đẹp đưa cho Yunho một bao thư nhỏ cùng với nụ cười tươi tắn – Nhờ có cháu mà con Taehee nhà bác lên loại khá, cháu hãy giúp đỡ nó nhiều hơn nhé

_Vâng ạ! Cám ơn bác – anh vui vẻ nhận lấy bao thư và ra về

Mỉm cười với số tiền lương ít ỏi trong bao thư. Yunho chạy đến những cửa hàng khác để nhận tiền lương tháng của mình. Hôm nay là ngày lãnh tiền lương chung của anh ở tất cả các nơi anh đã đi làm. Cộng lại cũng được hơn năm triệu, đủ cho anh mua tập sách cho học kỳ sau cũng như sống khỏe vào ba tháng hè sắp tới.

Anh – Jung Yunho – sinh viên ưu tú của đại học Mirotic, trường đại học của những thần đồng nước Hàn và cũng nổi tiếng là trường đại học có những chi phí mắc mỏ nhất Hàn Quốc – con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn xe hơi nổi tiếng Châu Á J.Co. Tuy là con trai của một gia đình giàu có nhưng bản thân lại sống tự lập. Anh không muốn dựa vào gia đình để sống. Anh muốn tập quen dần với cuộc sống bên ngoài. Bố mẹ anh đã quá yêu thương anh nên anh không thể nếm trải được những khổ cực trong cuộc sống. Anh khao khát được biết đến niềm vui khi bàn tay mình cầm số tiền do chính mình tạo ra, muốn có cuộc sống bình dị như những người bạn của mình và không muốn những kẻ làm ăn cùng bố mình nói rằng vì địa vị của bố anh mà anh mới có ngày hôm nay. Anh đã cố gắng học thật tốt để thi vào trường đại học danh tiếng nhất Hàn Quốc – Mirotic

Đăng ký vào ký túc xá trường trong khi mẹ anh khóc hết nước mắt xin anh đừng vào. Bà sợ anh ở đó không có ai chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ, rồi con trai bà sẽ như thế nào đây khi nệm không đủ mềm, chăn không đủ ấm, quần áo không ai giặt giũ cũng như nửa đêm đói bụng ai làm thức ăn cho anh ăn. Bà không muốn anh vào ký túc xã ở như những người tầm thường kia nhưng anh đã phản đối. Anh đã lớn và anh cần cuộc sống tự lập. Anh biết rằng nhà mình giàu nhưng liệu đến bao giờ ? Nếu anh sống mãi trong lớp vỏ mà bố mẹ đã xây nên thì một ngày nào đó, khi gia đình không còn gì cả thì anh phải làm sao ? Sẽ khóc lóc đòi tự vẫn như những tên công tử bột ư ? Không đời nào !

Yunho đã cố gắng học thật tốt để giành lấy học bổng, trong hai năm đại học của mình anh không cần phải đóng tiền học phí và anh cũng kiếm được những công việc thích hợp với mình ở bên ngoài. Với thành tích học của mình mà anh đã tìm được những công việc bán thời gian nhưng lương cao, anh chọn một ngày để lãnh lương và đãi thằng bạn thân của mình – một kẻ hoàn toàn trái ngược anh, chỉ có điều hắn ta học thật sự giỏi.

_Ya! Tao phục mày thiệt, sáng đi học, chiều và tối đi làm mà học kỳ nào mày cũng lãnh học bổng, lại còn không phải đóng học phí nữa. tao phục mày thiệt

_Mày cũng thế mà, chỉ có điều mày ăn chơi thôi nhóc, nếu không mày còn giàu hơn tao – Yunho mỉm cười và uống một ít bia

Yoochun – thằng bạn thân cũng là người cùng phòng với Yunho vừa ăn thịt gà quay một cách ngon lành vừa nói với anh. Hắn không phải là con nhà giàu như anh nhưng lại rất thông minh. Hắn học khoa công nghệ thông tin và cũng liên tiếp được lãnh học bổng của khoa và không cần phải đóng học phí, hắn cũng có công việc parttime lương cao nhưng hắn thật sự không thể nào để dành tiền được. Bao nhiêu tiền hắn có đều đem cho mấy em xinh đẹp ở vũ trường. Lãnh lương một tháng mà chỉ xài trong một đêm và những ngày sau đó, hắn phải nai lưng ra làm để có tiền đi bar tiếp. Cũng may là kẻ học giỏi được miễn tiền ăn trong canteen nếu không hắn cũng không biết phải sống như thế nào nữa

_Còn một tuần nữa là hè rồi, mày định đi làm nữa à ? – Yoochun với tay lấy lon bia của anh và tu ừng ực như kẻ khát gặp trời mưa vậy

_Chắc là vậy. Nghỉ hè thì tao về thăm bố mẹ tao khoảng một tháng rồi đi làm vào hai tháng còn lại. Chứ không làm thì biết làm gì ?

_Hay về quê tao đi. Chị hai tao sinh con, tuần sau là sinh nhật một tháng của cháu tao, mời mày về quê cho biết nhà. Hai năm trời rủ mày về quê mà chưa bao giờ rảnh cả

_Ừ ! Vì mấy tháng hè mày bận đi bar mà ha ha ha ha! Ai chẳng biết công tử Park Yoochun hào hoa phong nhã chứ – Yunho cười lớn – Lần này mày chịu về chắc là có chuyện lớn rồi phải không ?

_Ha ha ha, sinh tao ra là cha mẹ mà hiểu tao chỉ có mình mày thôi. Bà chị hai của tao mới sinh thằng bé bụ bẫm, bà ấy bắt tao về trông con cho bả vì bả và anh rể phải làm ở nhà hàng ở thị trấn, không có thời gian nhiều để chăm sóc, mày biết đấy, nghề gia truyền của gia đình chồng mà

_Ha ha ha! Vậy là thành vú em rồi hửm ? – Yunho mỉm cười châm chọc

_Aish! Mày đừng nói nữa. Hai ổng bả ở tuốt thị trấn. Để thằng bé ở nhà với bà ngoại và bà nội nhưng không yên tâm nên lôi tao về luôn. Có được trả lương đâu, mà quê tao nghèo lắm, không có bar gì cả – Yoochun thở dài

_Đây là cơ hội để mày tu tâm dưỡng tánh đấy, mày sau này ra trường mà còn tính này thì làm sao làm giàu đây ?

_Thì mày mướn tao! – Yoochun nhướn mày

_Tao cũng không dám đâu mày ơi! Mày muốn công ty tao sạ nghiệp hả ?

_Bởi vậy ta nói, người càng giàu thì càng kẹo quả không sai, hứ! – Yoochun hất mặt

_Ừ ! Tao phải kẹo chứ, nếu không cho mày phá sản sao ? – Yunho ném quyển sách vào đầu Yoochun khiến hắn la lên oai oái

_Aish! Tao ghét mày. Rốt cục mày có về quê không ? – hắn ném sách qua một bên và xoa xoa cái đầu đáng thương của mình

_Có!

_Mày dẹp hết mấy công việc của mày đi, dù sao thì tiền mày kiếm được cũng đủ để mày sống phây phây ở quê tao rồi. về trong cháu phụ tao – Yoochun nhấp một ngụm bia nữa

_Cháu mày tên gì ?

_ JaeJoong ! Kim JaeJoong . Cả nhà gọi nó là heo sữa quay vì lúc sinh nó ra, nó đỏ hỏn hà

_Vậy à ! – Yunho xoa cằm – Sinh ra mà da đỏ thì sau này sẽ trắng lắm đó. Tao nghe mẹ tao nói như vậy

_Tao cũng không biết nữa. Tao chưa biết mặt nó mà nhưng nghe mẹ tao đồn là nó mập mạp dễ thương lắm. Cả con heo sữa cũng không bằng nó đâu ha ha ha ha!

_Mẹ mày đồn ? – anh trố mắt

_Ừ ! Mẹ và bà chị tao đồn ha ha ha ha!

Chap 2

“Phịch”

Bước xuống xe bus cùng Yoochun, Yunho hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành và mát mẻ này. Nó thật khác hẳn không khí trên thành thị, lúc nào cũng khói bụi lẫn tiếng xe ồn ào. Quê của Yoochun ở tận vùng quê sâu của Chungnam, xe bus không vào được, phải đón xe thồ đi vào. Con đường thật sự rất sốc và Yunho nhợn mấy lần khi cùng hắn tới nhà

_Mày lần đầu tiên đi xe thồ phải không ? Tại ở quê tao nhỏ mà nghèo lắm, đường cũng nhỏ nên không có mấy loại như ô tô hay xe tải lớn, càng không có xe bus. Hồi tao mới lên Seoul , tao cảm thấy nơi này giống như là một nước khác vậy, tao hồi đó cũng sợ lắm lắm – Yoochun mỉm cười vuốt nhẹ lưng bạn thân của mình

_Tao…chịu nổi mà…ụa! – Yunho cố gắng kiềm cơn nhợn của mình lại nhưng mõi khi xe bị vòng thì anh lại nhợn lên.

“Két!”

_Cám ơn chú! – Yoochun nói lớn và trả tiền cho người láy xe. Hắn đưa Yunho đến ngôi nhà được cho là đẹp nhất vùng cũng là ngôi nhà của hắn.

_ Umma à ! Chị hai! Chun về rồi đây! – hắn hét lớn và cởi giày đi vào

Yunho nhìn ngắm ngôi nhà trước khi cùng Yoochun bước vào. Nó tuy không lớn nhưng lại rất dễ thương và rất mát. Khu vườn hoa Ly ở ngoài sân tỏa hương thơm ngào ngạt, gió thôi mát cả người và không khí trong lành khiến anh cảm thấy vô cùng khoan khoái. Có thể nói đây là nơi anh thích nhất khi đặt chân đến.

_ Chun ? Con về rồi à ! – người phụ nữ luốn tuổi vội chạy ra mừng rỡ

_Umma! Con mới về

_Chào bác! Con mới về – Yunho quỳ lạy bà một cách cung kính

_Giỏi quá! – bà vui vẻ đỡ anh dậy – Lâu lắm rồi mới có một người lịch sự như thế này – Yoochun thì đừng nói đến làm gì, hắn ta về nhà thưa là khá lắm rồi – Con tên gì ? – bà vuốt nhẹ đầu của anh

_Dạ! Con tên là Yunho, bác cứ gọi con là Yun hoặc Ho cho thân mật

_Ừ!

_Umma à ! Chị hai đâu ? – hắn háo hức

_Nó ở trong phòng đấy. Thằng bé mới dậy nên đang bú. Đợi một chút chị mày bế ra, thằng bé dễ thương kinh khủng – bà tự hào

_Ồ ! Con khát nước quá! Con đi uống gì đó đây

Yoochun mỉm cười kéo Yunho vào nhà dưới để anh uống nước và đem đồ của anh vào phòng của hắn.

_Woa! Phòng mày mát thiệt đó – Yunho nói lớn trong khi mở cửa sổ ra để gió luồng vào

_Ừ ! Ờ quê mà mậy, mát lắm. Tối mày đắp hai ba cái mền cũng không đủ ấm đâu. Nhưng như vậy ngủ mới sướng, ngủ mà răng môi lẫn lộn vậy mới đã ha ha ha ha!

Yunho lắc đầu với thằng bạn hết thuốc chữa của mình, đôi khi anh tự hỏi mình, một nơi yên bình như thế này lại có một phần tử phản động như thế đấy à ?

_Chun à ! Ho à ! Ra đây đi – bà Park nói vọng vào phòng – Ra xem Heo sữa quay nè

Yunho bậc cười với cái nickname dễ thương đó. Anh tò mò không biết bé con ấy như thế nào mà được gán với cái nick name Heo sữa quay này đây

_Woa! Chụt chưng à ! Chụt chưng biết cậu là ai không hửm ?

Yoochun lao vào bế lấy bé con lên tay và đưa đẩy, bé con sợ quá khóc toáng lên khiến hắn cũng phát hoảng

_YA! TAO MỚI CHO BÚ ĐÓ, BỒNG THẾ ỌC SỮA CÒN GÌ ? – chị hai của hắn la lên và giật lấy bé con dỗ dành

_ Heo sữa quay ngoan ngoan! Cậu ba không tốt! Không có thương con phải không ? Làm con sợ phải không ? Chưng quá mà! Chưng chưng chưng! – cô giả giọng con nít nói chuyện với bé và lập tức bé nín ngay

Ở phía sau, Yunho vẫn chưa có cơ hội nhìn kỹ mặt bé con nhưng anh biết bé con này sẽ rất dễ thương. Vì sao à ? Part Yoochun là một kẻ đam mê cái đẹp kể cả con nít

_ Em chào chị! – Yunho lịch sự lên tiếng khiến chị của Yoochun vội quay lại

_A ! Em là Yunho bạn của Chun à ? Chị nghe nó kể nhiều về em. Em cứ gọi chị là chị Heebon nhé, hoặc chị hai cho thân mật

_Dạ! Chị hai! – anh mỉm cười

_Em muốn bế Heo sữa quay không ? – cô mỉm cười

_Dạ!

Yunho vội ngồi xuống trong khi Heebon đặt bé vào tay Yunho. Đây là lần đầu tiên anh bế con nít nên không tránh khỏi lúng túng. Heebon đã rất vất vả khi chỉ cho anh cách bế bé đi mà không bị rớt và Yunho cũng chăm chú nghe theo

_Hai đứa chơi với heo sữa quay nhé, chị đi ra tiệm một chút, giờ này chắc là đông khách lắm lắm, một mình bố nó không làm xuể đâu – Heebon vội vã đứng lên và đi ra ngoài

Đến bây giờ, Yunho mới có dịp nhìn kỹ bé con trên tay mình. Da bé hơi hồng nhưng lại rất dễ thương. Cả người bé sỗ sữa và tròn vo vo, anh hiểu vì sao mọi người gọi bé là heo sữa quay rồi. trong bé dễ thương tệ

_Bé con à ! Em dễ thương quá! Anh tên là Yunho, em có quen anh không ?

“oe…oe…”

Yunho cười khì khi bé con đáp lại anh bằng tiếng oe oe dễ thương của mình. Yoochun kế bên cũng nghịch chân nghịch tay bé, và dễ thương làm sao khi bé con nắm lấy tay của Yoochun không rời khiến ắn khoái chí cười sang sảng

_Ha ha ha! Dễ thương quá đi! Sao mà dễ thương đến thế này hửm ?

“BỐP!”

_YA! KHÔNG ĐƯỢC KHEN CON NÍT – bà Park đánh mạnh vào đầu Yoochun đau điến khiến hắn giật mình

_YA! SAO KHÔNG CHO KHEN, DỄ THƯƠNG MÀ! – hắn hậm hực xoa xoa cái đầu đáng thương của mình

_CON NÍT THÌ KHÔNG CÓ ĐƯỢC KHEN, NHỚ CHƯA ? MẸ VÀO NHÀ NẤU NỒI HẦM, TRONG HEO SỮA QUAY ĐI, NÓ MÀ KHÓC LÀ MẸ CẠO ĐẦU MÀY LUÔN

_AISH!

Yoochun phủi đầu vài cái rồi nhẹo nhẹ vào má phúng phính của Heo sữa quay

_Nhóc con! Tại mày đấy

_Ya! Mày làm gì thế ? Đau em mậy !- Yunho đánh vào tay hắn và xoa xoa má bé con – Ôi thương quá! Đỏ hết rồi nè – anh hôn nhẹ lên má bé, mùi sữa xộc vào mũi khiến anh cảm thấy mê mẩn, bé con đúng là bé con

_Ya! Tao mới là cậu nó chứ không phải mày đâu đấy

_Cái mặt đáng ghét quá đi! Đáng ghét quá – Yunho hôn lấy hôn để leemn má bé khiến bé cứ oe oe mãi. Cả ngày hôm đó bé cũng rất ngoan, không khóc nhiều như những hôm khác nữa

Ngày đầy tháng

Mọi người quây quần với nhau chúc mừng bố mẹ của bé sinh được quý tử. Bố bé vui lắm nên uống rất nhiều trong khi mẹ bé phải phụ bà ngoại nấu đồ ăn. Yoochun thì không cần phải nói đến vì hắn đang cưa cẩm mấy nàng trong làng

Riêng Yunho. Từ khi về quê đến nay đã ba ngày nhưng anh quấn quýt với heo sữa quay suốt thôi. Chỉ trừ những lúc bé bú thì khoảng thời gian còn lại anh đều ở cạnh chơi đùa với bé. Yunho cảm thấy thương bé vô cùng, cảm giác như bản thân mình là bố bé vậy đó. Anh nguyện sau này có lấy vợ sinh con thì anh cũng phải sinh ra đứa con giống y như Heo sữa quay anh mới chịu, nhất định là thế

_Bé con à ! Em thật sự rất dễ thương! – Yunho  chọc chọc vào cái má phúng phính của bé và hôn chụt lên nó một cái – Pppa thương em quá đi! – lại một nụ hôn nữa lên chiếc má còn lại – Aish! Sao mà em đáng yêu thế này chứ ? Về phải bảo bố mẹ làm việc hết công suất để sinh cho mình một đứa em nữa quá!

_oe oe oe…

Bé con đưa tay lên nắm lấy tay Yunho khi anh đung đưa ngón tay mình cho bé. Bé nhỏ nhưng bé nắm chắc lắm, Yunho cứ tưởng là cái nắm tay của người yêu vậy đó. Anh cười khì và hôn lên bé một cái nữa. Yunho dám chắc sau này má của bé sẽ xệ đi mất vì ngày nào anh cũng hôn hết. Không những má mà còn cả tay chân anh cũng hôn nốt

_oe oe oe!

_Aish! Cái mỏ chu chu đáng ghét quá! Ghét quá đi! đáng ghét quá!

“Chụt”

Và….

Nụ hôn đầu của Heo sữa quay mất đi như thế đó

Chap 3

20 năm sau

_Chủ tịch! Đây là bảng báo cáo sáu tháng đầu năm nay của công tý chúng ta- cô thư ký đặt xấp hồ sơ lên bàn

_Ừ! Cô ra ngoài đi

Người đàn ông trung niên mỉm cười nhìn thư ký của mình khiến mặt cô đỏ ửng cả lên. Cô lắp bắp vài câu rồi cũng vội ra ngoài vì nếu ở trong thì không biết cô sẽ còn chịu đựng nổi đến bao giờ. Anh – chủ tịch của J.Co sỡ hữu một vẻ đẹp mạnh mẽ mà hiếm người đàn ông nào có được. Anh thành công trong sự nghiệp lẫn tình yêu. Tuy rằng đã 40 nhưng trông anh vẫn còn mạnh mẽ và trẻ khỏe giống như người đàn ông 25 tuổi và nếu đoán thì anh nhiều lắm cũng chỉ 30. Có ai biết được người đàn ông trước mặt hj đã đi qua gần nửa cuộc đời không ?

“Why do bird suddenly appear? Everytime, you are near? Just like me, the long to be…close to you…”

_ Alô ? – Yunho vội lấy máy áp lên tai, anh mỉm cười khi dòng chữ “Đa tình công tử nhấp nháy trên màn hình”

“Ha ha ha! Chào người anh em! Tao mới công tác về đây, tối uống với tao vài ly nha”

_Ha ha ha! Park đại gia đã lên tiếng thì làm sao mà tao không đi nhỉ ? Mày trả nha!

“Ya! Sao mày kẹo thế. mày bây giờ là chủ tịch rồi, còn tao chỉ là chân thứ ký quèn thôi mà con bảo tao đãi hửm ? Tao mời mày thôi còn tiền mày trả, tao còn nuôi vợ nuôi con tao nữa”

_ Ha ha ha! – anh cười lớn – Ừ ! Để tao đãi cho. Vợ mày dạo này sao rồi ?

“Cũng khỏe, cậu ta phiền phức lắm! Ghen tối ngày thôi. Sống với nhau đã gần mười năm rồi, lớn rồi chứ bộ nhỏ nhích gì mà cứ ghen suốt”

_Ai bảo mày dím vợ lập quỹ đen, lấy tiền đi chơi gái làm gì ? Cái nết đánh chết không bỏ, mày coi chừng. Bữa nào cậu ta ghen quá, lấy cái kéo hay cái dao đi vòng vòng giường là mày chết – Yunho bông đùa

“Ya! Nói ác mậy ? Cúp máy nha, tối nay lại quán cũ ha”

_Ok!

Đặt điện thoại xuống bàn, Yunho ngã người ra sau để thư giãn. Yoochun – thằng bạn thân của anh đã lấy vợ cách đây mười năm, khi hắn được cử đi công tác ở Trung Quốc. Hắn đã phải lòng một chàng sinh viên Hàn Quốc đang đi du học – Kim Junsu và đeo đuổi những hai năm trời mới lấy được người đẹp. Trong ngày cưới cậu ta quả thật rất xinh đẹp với đôi má phúng phínhcùng làn da trắng mịn không tì vết. lúc đó anh mới hiểu tại sao Yoochun lại đắm đuối như thế. Vẫn như ngày xưa, hắn ta là một kẻ yêu cái đẹp, kể cả con nít

Nhắc đến con nít, Yunho chợt nhớ đến bé con với cái tên Heo sữa quay. Anh vẫn còn nhớ anh đã yêu thương bé con ấy như thế nào trong suốt những năm làm sinh viên của mình. Cứ mỗi khi nghỉ hè thì anh lại chạy về và bế bồng lấy bé. Bé con dễ thương lắm, da trắng mịn màn và lúc nào cũng thơm mùi sữa cả. Bé không chịu ăn cơm, chỉ bú sữa mẹ thôi, đến khi ba tuổi rồi mà vẫn không chịu dứt sữa. Yunho vẫn còn nhớ anh là người móm sữa cho bé mỗi ngày. Hầu như là bên bé suốt trừ những lúc tắm hoặc mặc đồ cho bé thôi vì người nhà sợ anh tắm bé không kỹ, không có thoa phấn đầy đủ đấy mà

Môi anh nở nụ cười khi tập cho bé nói câu đầu tiên trong cuộc đời. Không phải là omma hay appa mà là Yunho và cả nhà đã ngạc nhiên như thế nào khi bé con nõi mãi từ Yunho . Mỗi ngày anh đều nói tên mình cho bé nghe và đạy bé nói theo, anh muốn bé nhớ lấy tên anh. Đến khi anh ra trường và đi làm thì mỗi 15 ngày phép anh cũng đều chạy về quê của Yoochun và chơi với bé. Bé càng lớn càng đáng yêu làm sao và anh càng lúc càng yêu bé nhiều hơn. Anh đã vui như thế nào mỗi khi thấy dáng bé chân không chạy ra ôm chầm lấy anh và khóc tức tưởi. Bé con của anh là chúa nhõng nhẽo vì được cả nhà thương mà.

Nụ cười trên môi Yunho khẽ tắt khi anh không còn gặp lại Heo sữa quay nữa. Bố mẹ bé đã dọn nhà về quê của bố ở. Anh đã nhiều lần hỏi thăm gia đình của Yoochun nhưng họ cũng không nhớ rõ là nó ở đâu nữa. Kể từ đó, anh không thể nào gặp lại bé con của anh nữa. Cũng may là anh có chụp ảnh bé trong điện thoại nên mới đỡ nhớ nhung. Cũng đã mười năm rồi còn gì. chắc là bé con của anh cũng được 20 tuổi rồi – cái tuổi mơ mộng

“Why do bird suddenly appear? Everytime, you are near? Just like me, the long to be…close to you…”

_ Alô ! Chuyện gì vậy Chae Rim ?

“À không! Tại em nhớ anh nên gọi thôi”

_Ha ha ha! Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn nói cái giọng nhõng nhẽo đó hửm ? Cũng sắp đến ngày đám cưới rồi mà

“Những hai tháng nữa cơ”

_Anh không nôn, em nôn gì ? – Yunho mỉm cười

“Người ta đã chờ anh năm năm trời rồi mà, không nôn sao được. Người ta đã 36 rồi đó”

_36 à ? Vậy mà anh tưởng em mới 20 thôi chứ. Bao nhiêu là chàng trai trẻ theo đuổi em hàng ngày còn gì ?

“Ghét anh quá!”

_Ha ha ha ha ha

“Anh à ! Tối nay mình đi ăn nha”

_Không được! Anh có hẹn với Yoochun rồi. nó mới về Hàn nên rủ anh uống vài ly. Nếu em gọi cho anh cách đây 15 phút thì anh date với em rồi.

“Ừ ! Vậy cũng được. Anh cho em gởi lời hỏi thăm đến Yoochun nha, lâu rồi không có gặp anh ta”

_Ừ ! Anh biết rồi. Bye em nhé

Đặt điện thoại xuống bàn, Yunho thở dài ngao ngán. Anh không biết anh làm thế là sai hay đúng khi quyết định cưới Chae Rim trong khi trong tim anh không hề có cô. Cô là đàn em của anh khi hai người còn đi học. cả hai học chung trường cấp ba và sau đó là đại học. Ngày anh tốt nghiệp cũng là ngày đầu tiên cô bước vào trường đại học Mirotic. Chae Rim quả thật là một người phụ nữ hoàn hảo cho cánh mày râu. Cô xinh đẹp, giỏi giang và đảm đang nữa. cô dịu dàng và làm người khác cảm thấy thoải mái khi nói chuyện cùng.

Anh chấp nhận làm người yêu của cô cách đây năm năm vì lúc đó anh đã 35 tuổi, thương trường có tiếng tăm nhưng tình trường vẫn lặng lẽ. Bố mẹ anh đã lo lắng cho anh như thế nào khi đến tuổi này mà anh vẫn chưa có mảnh tình vắt vai trong khi đám bạn học của anh có vợ có con cả rồi. Anh thấy Chae Rim yêu anh và tốt bụng nên chấp nhận quen với cô để đôi bên cùng tìm hiểu và tiến tới. Nhưng đã năm năm trời mà trong tim anh vẫn không thể khắc hình bóng của cô. Nó trống rỗng cứ như đang mang một vết thương nào sâu lắm, một vết thương vô hình khó lành.

Nhìn tấm ảnh anh và Chae Rim chụp cùng với nhau khi cả hai đi du lịch bên Úc. Cả hai đã rất vui vẻ ở đó nhưng anh vẫn chỉ xem cô là bạn của mình và thân mật hơn là một đứa em gái. Tuy nhiên bố mẹ anh rất thích cô vì cử chỉ ngọt ngào dịu dàng của cô. Họ đốc thúc anh làm đám cưới và anh đã chấp nhận. Cũng đã 40 rồi còn gì. tình yêu có thể dùng thời gian mà. Năm năm không được thì mười năm, 20 năm. Không lẽ không được ?

_Không được!

_ Hửm ? – Yunho giật mình khi nghe giọng thằng bạn thân của mình bên tai

_Tao là tao ghét con nhỏ đó lắm. mày nhìn nó dịu dàng như vậy nhưng tao thấy nó giả tạo sao ấy. tao chẳng thích. Tao đi vũ trường đã nhiều, hạng gái nào tao cũng gặp qua nên nhìn một cái là biết liền. Nó yêu mày thiệt nhưng nó có cái gì đó gian gian. Nói chung là tao không ủng hộ mày cưới con nhỏ đó

_Câu này lần nào gặp tao mày chẳng nói ? Mày không thấy chán à ? – Yunho mỉm cười và nhấp một ngụm rượu. anh biết Yoochun kỵ Chaerim nên không bao giờ dẫn cô theo khi gặp hắn. Thân là một lập trình viên quốc tế mà tính tình giống như trẻ con

_Aish! Chán đời quá!

_ Hửm ? Sao vậy ?

_À! Chuyện nội bộ gia đình thôi. Tao nghe mẹ tao đồn là cháu tao sắp lên Seoul để đi học. Bảo tao chăm sóc nó cẩn thận

_Cháu mày ? – Yunho nhíu mày, anh đang hy vọng

_Ừ ! Nhớ heo sữa quay không ? Là nhóc con đó đấy

_HEO SỮA QUAY ?

Yunho nói lớn trong kinh ngạc khiến những người đang uống cũng  phải quay lại nhìn. Anh mỉm cười cầu hòa với họ và quay sang lắc lấy lắc để vai hắn

_Mày nói sao ? Heo sữa quay của tao sắp lên Seoul à ? – anh không giấu nổi sự vui mừng

_Ừ ! Nghe đồn là hai hôm nữa

_Ai đồn ?

_Mẹ tao đồn! – hắn đáp gỏn lọn – Thằng bé thi đậu vào học việc đầu bếp quốc gia nên được nhà cho đi học. Nhà nội nó ba đời mở nhà hàng rồi nên lần này hãnh diện cho nó đi học ở học viện này lắm, có bao nhiêu tiền lo cho nó hết mà

_Hay quá! Lâu lắm rồi tao mới được gặp heo sữa quay, không biết bé con đó như thế nào rồi – Yunho vừa nói vừa cười tít mắt

_Nghe đồn là trắng trẻo mập mạp dễ cưng lắm. Thằng bé giống bố nó nên đẹp trai cực kỳ, nếu giống bà chị tao chắc ế chồng quá – hắn lắc đầu

_Ế chồng ?

_Ừ! Nghe mẹ tao đồn là mỗi ngày nó có hàng tá con trai đưa đi đón về. lLy vợ đối với nó là chuyện trong mơ thôi. Số nó là lấy chồng. Thời gian đầu nà chị hai và ông anh rể tao buồn lắm nhưng cũng phải chấp nhận sự thật đau thương rồi. Cũng may là ông anh rể tao có người em, cũng sinh con trai và nó sắp lấy vợ rồi. Coi như có con nối dõi

_Rồi hai ngày nữa bé con lên đây ở với mày à ?

_Aish! Chuyện đó đang làm tao đau đầu đây. Mày biết đấy, Junsu rất hay ghen và rất kỹ tính trong khi bé con đó thì hậu đậu lắm. Chuyên gia làm rơi đồ hay bỏ quên. Với lại nó lên đây thể nào cũng có trai theo, rồi cậu ta lại ghen nữa. Tao đang định mua một ngôi nhà rồi cho nó ở

_KHÔNG ĐƯỢC! – Yunho hét lớn lần nữa, lần này anh không quan tâm đến những kẻ đang nhìn anh nữa – MÀY KHÔNG THỂ ĐỂ HEO SỮA QUAY Ở NGOÀI

_Chứ đi đâu ?

_NHÀ TAO! – Yunho đáp chắt nịt

_ Hửm ?

_NHÀ TAO! TAO KHÔNG THỂ ĐỂ HEO SỮA QUAY CỦA TAO BỊ KHỔ ĐƯỢC. DÙ SAO BÉ CON CŨNG LÀ CHÁU TAO! – anh đáp chắt nịch

………….

Trở về nhà với một tâm trạng cực kỳ hưng phấn. Yunho cứ cười suốt vì anh sắp được gặp lại bé con của anh rồi. Bé con thơm mùi sữa bình, hay nhõng nhẽo khi anh trở về, hay vòi quà và hay làm nũng của anh sắp lên rồi và sẽ ở nhà của anh. Anh thật sự tò mò không biết bó con của anh như thế nào nữa, có còn mập mạp trắng trẻo dễ thương như lúc trước không ? Có không ?

Mỉm cười với chính mình lần nữa, Yunho chìm vào giấc ngủ không mộng mị

Chap 4

_Sao đến giờ vẫn chưa thấy tới nhỉ ?

Yunho trông đứng trông ngồi nhìn ra phía cửa, sáng nay anh đã muốn đi đón Heo sữa quay của anh nhưng Yoochun bảo rằng hắn đã đi đón rồi, chốc nữa sẽ chở qua nhà của anh nên anh đành ở nhà. Điểm lại ngôi nhà một lần nữa, Yunho cảm thấy vừa ý lắm, mọi thứ đều thật hoàn hảo để chào đón Heo Sữa Quay.

Anh vẫn còn nhớ hôm qua anh đã mua sắm nhiều như thế nào, một chiếc giường màu hồng xinh xắn cùng với tấm drap hình heo Boo, anh cho người dọn lại phòng ngủ bên cạnh phòng mình và trang trí vào đó rất nhiều thú nhồi bông. Trong tâm trí của anh, Heo sữa quay luôn thích những vật nhỏ dễ thương màu xanh hoặc màu hồng, bé con của anh còn thích cả những bộ áo ngủ xinh xinh nữa nên anh mua hơn mười bộ áo ngủ với đủ màu sắc, mua hai đôi dép hình thỏ con để bé con đi trong nhà, anh mua cả rèm cửa màu hồng cho bé con nữa. Mọi thứ trông rất dễ thương và nhìn vào, người ta sẽ tưởng đó là phòng dành cho một bé con mười tuổi chứ không phải là một chàng trai 20.

Tính tong!

Yunho vội chạy ra mở cửa, anh cười thật tươi khi nhìn thấy Yoochun

_Mày đến rồi à ! Heo sữa quay đâu ? – Yunho hào hứng nói

_Đây! Heo sữa quay!

Yoochun cười lớn và lách người qua một bên để lộ thân người dễ thương sau lưng mình. Heo sữa quay của anh vẫn như thế. Mái tóc đen được cắt gọn gàng, đôi mắt to đen ngây thơ đang nhìn anh, sống mũi cao và thẳng, đôi môi màu cherry đang vẽ ra một nụ cười dễ thương. Làn da bé con của anh trắng và mịn như sữa và thân người cậu vẫn tròn trịa như ngày nào, có khác chỉ khác là cậu cao hơn một chút thôi. Bé con của anh không thay đổi dù đã qua mười năm không gặp, bé con vẫn vậy, vẫn đáng yêu biết chừng nào

_Con chào chú! – heo sữa quay gập người lễ phép

_Trời ơi! Dễ thương quá đi! Con lớn mà vẫn dễ thương thế này sao ? – Yunho vui mừng nựng hai bên má của JaeJoong khiến nó đỏ ửng cả lên – Vào nhà đi! nhanh lên, bên ngoài nắng lắm!

JaeJoong theo cậu của mình là Yoochun bước vào nhà,

“Rầm!”

Giật mình bởi tiềng động lạ, Yunho vội chạy lại đỡ lấy JaeJoong đang nằm sóng soài dưới đất, chân cậu bị vướng vào bậc thềm nên té xuống đất

_Con không sao chứ ? – anh lo lắng hỏi

_Dạ…không sao, con không sao – JaeJoong cười tươi và phủi phủi bụi trên quần mình, Yoochun chỉ lắc đầu nhìn đứa cháu của mình như thế hắn biết điều đó xảy ra là tất nhiên vậy

Chỉnh trang lại quần áo, JaeJoong vội đi theo Yunho vào nhà. Woa! Căn nhà lớn hơn cả nhà hàng ở dưới quê của cậu gấp mấy lần, nội thất cũng toàn là đồ đắt tiền, mấy thứ này cậu thấy hết rồi nhưng chỉ trên ti vi hoặc là báo thôi, chưa bao giờ cậu được chạm vào nó cả, đúng là bạn của cậu Yoochun có khác, ai cũng giàu có. Nhà cậu cũng giàu lắm đấy, nhưng mà giàu ở dưới quê thôi

_Con còn nhớ ai không ? – Yoochun khoát vai Yunho khi cả hai đã yên vị trên sofa

_Dạ ? – JaeJoong tròn mắt trước cặp mắt háo hức của Yunho

_ Heo sữa quay à ! Con còn nhớ chú không ? Chú là Yunho nè! Chú Yunho hay mua quà cho con nè! – Yunho háo hức nói

_Dạ ? – JaeJoong vẫn ngơ ngác

_Thằng này, mày không gặp thằng bé đã mười năm rồi, lúc đó nó mới mười tuổi làm sao mà nhớ nổi chứ – Yoochun cười với anh

_Con thật không nhớ chú là ai sao ? Thật không nhớ sao ? – anh có vẻ thất vọng

_A! – chợt JaeJoong la lên – CON NHỚ RỒI! LÀ CHÚ YUNHO! MUA CHO CON CON GẤU LỚN! – JaeJoong vẽ tay ra thành một vòng tròn lớn để diễn tả độ lớn của chú gấu

_ĐÚNG RỒI! LÀ CHÚ NÈ! LÀ CHÚ NÈ!

_CHÚ YUNHO! CHÚ YUNHO!

JaeJoong vui mừng chạy bổ vào Yunho và ôm lấy anh. Yunho cũng dang rộng tay để ôm lấy chú heo sữa quay của mình vào lòng. Cơ thể cậu mát lạnh trong tay anh, thật là mềm mại và đáng yêu làm sao

_Woa! Heo sữa quay của chú đã lớn đến như thế này rồi sao, con không biết rằng chú đã buồn đến thế nào khi con không nói nhớ chú đấy! – anh véo hai má của JaeJoong

_Hu hu hu! Lâu quá! Con không nhớ nổi! Con không nhớ thật mà – JaeJoong chu mỏ

_Aish! Cái mỏ này đúng là dễ thương nhất – Yunho véo lấy cái môi đang chu ra của cậu – Dễ thương quá!

_Thôi cái màn nhận nhau của chú cháu mày đi, cậu phát bệnh rồi đây, giống như tình nhân gặp nhau sau mười năm xa cách vậy! – Yoochun châm chọc

_Ya! Tao thương cháu tao thì tao ôm, có gì mà mày nói chứ! – Yunho lườm Yoochun – Heo sữa quay à ! Vào đây, chú đã dành riêng một phòng cho cháu đây, đẹp lắm! Đảm bảo cháu thích – Yunho kéo tay JaeJoong đến phòng của cậu

“Cạch !”

_Thích không ?

JaeJoong ngỡ ngàng khi nhìn căn phòng của mình, nó được trang trí đúng với sở thích của cậu, có nhiều thú nhồi bông và có cả quần áo ngủ đủ màu nữa A! Có cả dép hình thỏ nữa đây, cái rèm cửa sổ nàu hồng trông dễ thương quá

_Con thích không! – Yunho tự hào hỏi

_DẠ THÍCH! CHÚ YUNHO LÀ NHẤT! – JaeJoong hét lớn và nhảy lên chiếc giường êm ái của cậu

_Trời! Mày trang trí phòng cho ai đây ? – Yoochun chỉ vào căn phòng – Vho con nít ở à ?

_Cho cháu tao! – Yunho hãnh diện nói – Cháu tao thích

_Cháu mày ? – hắn cười như không tin vào tai mình – JaeJoong thành cháu mày hồi nào ? Nó là cháu tao

_Thì cháu mày, tao là bạn mày, nên heo sữa quay là cháu tao! Mày xem bé con dễ thương quá!

_YA! NÓ 20 TUỔI RỒI, GỌI NÓ LÀ BÉ CON NỮA SAO ?

_KHÔNG SAO ĐÂU CẬU, CON THÍCH TỪ ĐÓ, HA HA HA HA! – JaeJoong nói lớn và chồm tới ôm lấy chú gấu lớn để trên đầu nằm – CÁM ƠN CHÚ YUNHO! THÍCH QUÁ ĐI!!!!!!!!!!

_ A Yunho này! – Yoochun kéo Yunho ra khỏi phòng của JaeJoong – Tao có chuyện này muốn nói với mày

_Chuyện gì ?

_Thật ra….. nghe chị hai tao đồn là…

_Lại đồn ? – anh tròn mắt

_Ừ ! Nghe không ? – hắn khó chịu

_Được rồi! Nói đi

_Bả đồn là….. JaeJoong là một đứa… hậu đậu nhất thế gian

“RẦM!”

Cả 2 đều giật mình khi nghe tiếng động lớn trong phòng của JaeJoong , vội vã vào để xem xét chuyện gì thì họ nhìn thấy…..

_ Chú ơi! Sập giường rồi!

_Cám ơn mày đã cho JaeJoong của tao ở nhờ. Tao đội ơn mày – Yoochun nhìn bạn mình một cách biết ơn

_Không sao! Tao chịu nổi mà! – Yunho nhìn trân trân vào chiếc giường anh mới mua hôm qua, ôi~

Dặn dò Yunho một vài câu rồi Yoochun cũng về. Đóng cửa lại, anh vội vã chạy vào phòng của JaeJoong và nhìn thấy cậu đang khệ nệ khiên chiếc nệm lên, nhưng

“RẦM!”

_ Heo sữa quay à ! Đừng nhấc nữa – anh gượng cười nhìn cậu

_Dạ ? Chú đem đi sửa ạ ? – JaeJoong tròn mắt nhìn anh

_À ! Thật ra thì nó có thể sửa được khi cháu làm nó sập, nhưng mà bây giờ….thì bỏ được rồi, chân giường gãy hết rồi, và nệm cũng bị thủng vì cháu cứ nhấc lên nhưng lại làm rớt…. – JaeJoong méo mó chỉ vào lỗ thủng lớn ở giữa đệm

_Con không cố ý đâu! – cậu nhìn Yunho với vẻ hối lỗi

_Không sao! Con ra ngoài đi! để chú cho người tới dọn.

_Dạ! Để con nấu gì đó cho chú ăn, con nấu ăn ngon lắm!

_Ừ! Nhà bếp ở bên trái đấy! Trong tủ lạnh có nhiều thức ăn lắm, con muốn nấu gì cũng được

_Dạ!

Đợi khi Jaejoong chạy ra khỏi phòng, anh mới lắc đầu chán nản

Ba triệu của tôi….. thậm chí chưa ngủ lên đó được một ngày.

“Phừng!”

“Phừng!”

“Phừng!”

Yunho hoảng hốt chạy vào nhà bếp khi nghe tiếng phựt lửa

_ Heo…

_A! CHÚ YUNHO! CON CÓ NẤU MÓN NÀY NGON LẮM NÈ! NẤU ĂN LÀ SỞ TRƯỜNG CỦA CON ĐẤY!

Yunho không thể nào thốt lên bất cứ một lời nào nữa, nhà bếp của anh…..đang trở thành một bãi chiến trường với rau quả và vô số gia vị “được” để một cách lộn xộn, dầu mỡ dín cả lên tường vì cậu cứ hất miếng trứng lên xuống, tuy rằng trông rất đẹp mắt nhưng mà….dơ quá!

_ Jaejoong  à ! Con….

“Cộp!”

_Chú ăn thử xem! Ngon lắm đó!

Ôi không~

_Con…đi rửa mặt đi được không ? – Yunho chỉ vào gương mặt tèm lem vì mồ hôi của cậu

_DẠ!

Nhìn lại căn bếp ngổn ngang của mình, máu của Yunho đang lên. Anh luôn yêu thích sự sạch sẽ và bây giờ hãy nhìn xem, nhà bếp của anh đang trong tình trạng….không còn gì có thể bẩn hơn nó được

Nuốt cơn giận xuống, đó là Heo sữa quay của anh. Anh biết cậu có tính đoản từ mười năm trước, hể để đâu là quên đó nhưng anh không ngờ cái tính đoản ấy ngày một tăng lên chứ không hề có dấu hiệu giảm xuống. Anh sẽ phải dạy dỗ lại cậu

_Chú ăn cơm!

Jaejoong háo hức nói và ăn lấy phần cơm của mình, cơn giận của Yunho bay đi mất khi nhìn thấy cách ăn uống quen thuộc của cậu, cái miệng chúm chím tém qua tém lại trông rất ngon, bất giác anh chịu không nổi mà véo cái má dễ thương của cậu. Như đã quen với việc đó, JaeJoong chỉ nhìn lên cười với anh một cái rồi lại ăn tiếp. Hôm nay anh rất vui, anh đã được gặp lại heo sữa quay của mình rồi.

_Sau này khi chú có con, nhất định con chú sẽ giống con đấy Heo sữa quay! – Yunho nói chắt nịt!

_Dạ! Ai cũng nói với con như thế

_Dễ thương quá!- Yunho véo lấy mũi cậu

_Sao chú không ăn ? – JaeJoong tròn mắt nhìn bát cơm đầy của anh

_À ! Thật ra thì chú ăn sáng tới giờ vẫn còn no

_Vậy để con ăn nốt cho, bỏ uổng lắm. ba mẹ con nói người ta khổ lắm mới làm ra gạo đấy, bỏ mứa là có tội lắm

JaeJoong lấy bát cơm của Yunho về phía mình và ăn ngon lành

Nhìn JaeJoong ăn cơm một cách ngon lành và trò chuyện tự nhiên với anh. Cảm giác dường như mình đang trở về với lứa tuổi đôi mươi đầy mơ mộng, Yunho lại trở về với một chàng trai 20 đầy sức sống, anh cứ cười mãi, đến khi

“Xoảng!”

_Chú ơi!

Xem ra, anh phải dạy dỗ lại cậu bé hậu đậu này rồi, chỉ có nấu ăn là cậu giỏi thôi, ôi~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro