Chap 5- 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5

_Woa! Đẹp quá chú Yunho à ! Seoul đẹp thật!

JaeJoong reo lên một cách háo hức khi Yunho đưa cậu ra ngoài chơi cho biết những con đường ở Seoul . Anh đưa cậu đến học viện đầu bếp – nơi mà cậu sẽ theo học vào hai ngày nữa, chỉ cho cậu biết từ nhà đến trường và từ nhà đến siêu thị. JaeJoong có vẻ thích thú với những tấm biển hiệu to lớn có ánh chớp, cậu luôn nói mai mốt sẽ về làm cho nhà hàng của gia đình một cái y như vậy mới được

Đi được một đoạn thì trời cũng sập tối, JaeJoong lại đói bụng và Yunho đã đưa cậu đến cửa hàng KFC để ăn vì cậu hỏi anh KFC là món như thế nào

_Cho tôi một phần lớn! – anh vừa nói vừa nhìn vào menu – Heo sữa à ! Con ăn đùi hay cánh ?

_Ăn đùi ạ!

_ Dạ! Hôm nay tiệm chúng tôi có khuyến mãi lớn, mua hai phần A được tặng thêm một phần A nữa ạ!

_Vậy àh! Lấy hai phần đi – anh mỉm cười

_Dạ!

Cách đó không xa

_Mẹ à ! Bố anh ấy mua cho anh ấy những hai phần mà còn được tặng thêm một phần nữa kìa.Mẹ à ! Mua cho con nữa đi – đứa bé nắm lấy tay mẹ mình

_Anh lớn anh ăn hai phần, con nhỏ thì con ăn một phần thôi

_Hu hu hu! Con không chịu đâu

Yunho lắc đầu và đem hai phần thức ăn đến bàn, JaeJoong đi theo sau cũng cầm một phần. mùi thơm của gà rán khiến cậu càng lúc càng đói bụng hơn

_Ngon không ? – Yunho mỉm cười và lấy khăn giấy đưa cho cậu

_Ngon ạ! Thơm, mềm nhưng lại giòn lắm lắm. Lần đầu tiên con ăn thứ gọi là thức ăn nhanh đấy. Ngon lắm! – JaeJoong gật đầu nhanh

_Hồi nãy con có nghe không ? Họ nói chú là bố con đấy! – anh hớn hở – Nếu chú có một đứa con dễ thương như con thì còn gì bằng chứ – anh cười xòa và xoa đầu cậu

Trở về nhau sau khi đã ăn uống no nê, JaeJoong cảm thấy buồn ngủ lắm lắm, cậu đã ngủ gục trên xe vài lần rồi. Ở dưới quê cậu đi ngủ sớm lắm. Thường thì 8 giờ là đã tắt đèn và đi ngủ cả. bây giờ đã 9 giờ hơn rồi mà vẫn chưa về nhà nên cậu mệt lắm , chỉ muốn ngủ thôi

_Heo sữa à ! Dậy đi! Dậy đi! Về tới nhà rồi – anh lắc nhẹ vai JaeJoong khiến cậu giật mình

_A! Tới nhà rồi ạ ? – cậu dụi mắt

_Dễ thương quá! – anh lại cười và véo lấy má cậu – Sao con đã 20 nhưng vẫn dễ thương thế này hửm ?

Yunho cười lớn và mở cửa đi vào nhà

“RẦM!”

Lại cái bậc cửa

_Con không sao! Con không sao!

…………………….

_ Heo sữa à ! Giường của con bị hư rồi. Hôm nay con ngủ cùng chú nhé – anh vừa nói vừa chà sạch răng của mình

_Dạ!

Bước vào phòng của Yunho với bộ đồ ngủ heo boo mà xanh, JaeJoong nhảy phóc lên giường và bắt đầu nhúng nó. Cậu cực kỳ thích nhúng giường vì ở quê cậu không được ngủ trên chiếc giường êm như thế này đâu, toàn là ngủ giường cây thôi vì cậu đã làm sập mấy chiếc giường nhúng ở nhà rồi

_Phòng chú khác phòng con quá! – Jaejoong nhìn quanh

_ Heo sữa ah! Nếu con cứ tiếp tục nhúng như thế thì chúng ta sẽ ngủ dưới sàn đấy – anh méo mó chỉ vào chiếc giường đáng thương của mình

_Ồ!

Yunho mỉm cười và ngồi xuống chiếc ghế lớn để làm việc. Tuy ngày mai là chủ nhật nhưng công việc của anh quá nhiều để có thể nghỉ ngơi và cuối tuần, nếu anh không làm nốt thì công việc sẽ ngày càng chất chồng, anh sẽ không thể kham nổi

_Chú à ! Sao chú chưa đi ngủ ? – JaeJoong ngoan ngoãn nằm xuống giường và ôm lấy chiếc gối ôm duy nhất trên giường

_Chú còn phải làm việc nữa – Yunho trả lời trong khi mắt vẫn dán vào màn hình vi tính – Khi con học xong, con cũng phải làm việc như chú nhưng có lẽ con sẽ không phải căng thẳng như thế này vì con học làm bếp mà – anh cười nhẹ

_Chú Yunho à ! Chú nói là 40 nhưng nhìn chú thì giỏi lắm là 25 hoặc 30 thôi

_Thật sao ? Đừng có nịnh nhé! – anh lại cười

_Không! Con nói thật đấy! Chú nhìn trẻ lắm. Như thế này thì khối cô mê chú, đến cháu mà còn mê mà – JaeJoong cười khúc khích

_Thật không ? Chú đẹp trai đến thế à ? – Yunho cười tươi hơn nữa, anh cảm thấy anh không còn là một ông già bốn mươi nữa mà đã trở thành một chàng trai 20 mất rồi, nói chuyện với JaeJoong khiến anh rất vui

_Thật! Chú đẹp trai lắm……- giọng JaeJoong nhỏ dần

_ Heo sữa à ! Ngày mai con muốn ăn cái gì chú chở con đi ăn, ở Seoul nhiều món ngon lắm, điều đó sẽ giúp cho con trong việc trở thành đầu bếp đấy.

_…………..

_Thật sự thì con rất dễ thương, chú cứ tưởng là con sẽ khác hồi chú gặp nhiều lắm nhưng mừng là con vẫn dễ thương như vậy, chú rất vui

_……………

Nói một lúc mà vẫn chỉ một mình mình độc thoại, Yunho nhìn sang bên giường và bật cười khi JaeJoong đã ngủ từ lúc nào. Cậu cuộn tròn như một chú thủ con và ôm cứng lấy cái gối ôm. Đôi má bầu bĩnh của cậu ửng lên trong thấy, thật đáng yêu quá sức

_Nhóc! Con ngủ như vậy thì làm sao chú ngủ đây ?

Yunho mỉm cười và luồn tay xuống đầu gối và vòng tay qua vai của JaeJoong để điều chình lại tư thế nằm cho cậu.

Ây da! Nặng quá nhỉ!

Mất một lúc anh mới khiến cho cậu nằm ngay ngắn được, mỉm cười một lần nữa, anh đi lại bàn làm việc

_Đúng là mình đã già rồi! – Yunho bóp vai mình vài cái – Đã già rồi!

1:00 Am

Yunho gỡ mắt kính ra và xoa mắt vài cái, đã quá khuya để mắt anh có thể chịu đựng nổi nữa rồi, nó cần được nghỉ ngơi. Nhìn về phía giường, JaeJoong vẫn đang ngủ ngon lành và tư thế của cậu không khác nào lúc đầu hôm, đúng là…..

Nhích người JaeJoong ra một lần nữa, anh nhẹ nhàng nằm xuống gần bên cậu

“Hự!”

Yunho gần như ngồi dậy khi chân JaeJoong đặt mạnh xuống bụng anh trong khi tay cậu cũng ôm cứng lấy anh khiến anh không thể nào nhúc nhích nổi

_Aish!

Yunho cố gắng xoay người để lấy gối ôm cho Jaejoong, anh không thích người khác ôm mình chút nào cả nhưng với tư thế khá là nhạy cảm này thì anh không thể nào nhúc nhích nổi nữa

Đẩy chân JaeJoong xuống giường, vừa mới thở được một chút thì cậu lại gát lên lần nữa. tay chân anh đều bị cậu ôm cả rồi. làm sao đây?

_Con thật bướng bỉnh – Yunho mỉm cười, dùng bàn tay còn lại của mình vuốt tóc cậu – Con không còn mùi sữa bình nữa rồi à ?

Yunho mỉm cười và xoa đầu cậu một lần nữa, mùi sữa bình năm nào được thay thế bởi mùi vani dịu ngọt thoang thoảng. Làn da trắng mịn như em bé vẫn còn nhưng nó có phần đẹp hơn một chút. Cơ thể cậu vẫn mềm mũm mỉm như ngày nào.

Yunho không ngủ được, anh với tay lấy điện thoại và mở hình lên coi, những tấm ảnh anh đã chụp mười năm nay vẫn không phai, rất đáng yêu. Anh vẫn còn nhớ, ngày trước JaeJoong cũng hay bị vấp cửa nhà, hầu như ngày nào cậu cũng té ngay chổ đó, mọi người còn bảo rằng cậu chân thấp chân cao làm cậu khóc liền mấy ngày trời. Không ai dỗ được cả, cũng may lúc đó anh về chơi và mua rất nhiều quà cho cậu nên cậu mới nín thôi.

_ư…

Yunho giật mình bởi cái ôm chặt của JaeJoong , quay sang để xoa đầu cậu lần nữa

“Chụt!”

Yunho bất động khi môi của cậu yêu vị trên cằm anh. Cảm giác ấm về mềm lên làn da rám nắng đã chai sạn của anh khiến anh bối rối. Gương mặt không biết tự lúc nào đã đỏ lên

_Con ngủ thật là xấu Heo sữa à ! – anh thì thầm với chính mình nhưng vẫn giữ nguyên tư thế. Anh thật sự không muốn đẩy JaeJoong ra.

Hơi thở ngày càng gấp gáp hơn, Yunho không thể nào chịu nổi nữa, anh với tay lấy remote để cho máy điều hòa hoạt động hết công suất, không được rồi! Cảm giác gì đây ?

7:00 Am

_WOA! NGỦ NGON QUÁ! – JaeJoong vươn vai lên và lắc người vài cái cho rản gân rản cốt – Chú Yunho à ! Dậy đi, bảy giờ sáng rồi! dậy đi chú! – cậu lay lay cái thân người đang nằm sát mép giường – Chú à !

_Để chú ngủ heo sữa à ! Chú mới ngủ được một tiếng thôi, chú buồn ngủ lắm – Yunho nói với giọng mệt mỏi

_Dạ được ạ! Để con đi làm thức ăn sáng cho chú

_Ừ!

JaeJoong hớn hở bước ra khỏi phòng

“RẦM!”

Hơi giật mình, Yunho lồm cồm ngồi dậy và nhìn ra phía cửa, nơi có con heo Boo đang nằm đo sàn

_Con không sao! Con không sao!

Ting tong! Ting tong!

JaeJoong vội vã ngồi dậy và chạy về phía cửa

“Cạch!”

_Tén ten! Hôm nay em sẽ nấu lẩu cho anh ă…..

_…….

Mất hai giây để hai người đối diện im lặng trong sững sờ

_Cậu là…..

_Chào cô! Con là Kim JaeJoong – cậu niềm nở đáp

_À! Chào….tôi muốn gặp Yunho

_Chú Yunho ? Chú Yunho vẫn còn ngủ, mời cô vào!

JaeJoong đứng nép qua một bên để cô gái xinh đẹp có thể bước vào nhà, cậu chạy vội vào phòng và nhảy lên giường của Yunho, tay cậu nắm chắt lấy bắp tay anh và lắc liên tục

_ Chú Yunho à ! Có cô nào đẹp lắm tìm chú kìa! Dậy đi chú Yunho à ! Dậy đi!

_Chú mệt lắm…..cho chú ngủ đi…..ai tìm ?

_Chú à ! Làm như vậy mất mặt lắm! Dậy đi! dậy!

Đứng bên ngoài, cô gái nhíu đôi mày thanh lại khi nhìn thấy cảnh tượng đó, siết nhẹ bịch thức ăn, cô bước vào phòng

_Em đến rồi Yunho à !

Chap 6

_Cô Chae Rim uống nước!

_Cám ơn con nhé!

Chae Rim cười thật tươi khi Yunho nói đây là cháu của Yoochun lên đây để đi học nhưng không thể ở nhà Yoochun được nên mới ở nhà anh. Cậu thật thà và dễ thương nên chiếm được cảm tình của Chae Rim ngay sau đó. Mối hoài nghi về quan hệ của Yunho và JaeJoong cũng được sáng tỏ. Đối với một người có trước có sau như anh thì cô hoàn toàn tin tưởng.

_Con lên đây học bao lâu ?

_Dạ ba năm.

_Được rồi! Để cô đi nấu ăn cho hai người nhé.

Chae Rim mỉm cười và xoắn tay áo lên cao để chuẩn bị thức ăn cho anh. Nhìn Yunho đang nằm trong phòng với bộ đồ ngủ xộc xệch và JaeJoong đang lăn xăng súc miệng thay đồ, cô có cảm giác đây giống như một gia đình thật sự với bố mẹ và con trai. Nghĩ đến đây, cô lại không kềm được tiếng người nhỏ của mình

_Con phụ cô nhé! – JaeJoong cười tươi và đứng bên cạnh Chae Rim sau khi cậu thay đồ xong

Nhìn JaeJoong từ trên xuống, cậu đúng là một người nhà quê chính gốc với những bộ quần áo rộng phùng phình và màu sắc sặc sỡ. Nhưng làn da trắng và thân ngườ hơi tròn của cậu khiến bộ đồ cậu đang mặc cũng dễ thương hơn một chút

Ting tong!

JaeJoong vội chạy ra mở cửa và cậu reo lên bởi người bấm chuông

_CẬU BA! MỢ BA!

Yoochun xoa đầu JaeJoong và đi vào cùng với Junsu. Hôm nay là chủ nhật nên hắn muốn đưa Junsu đến chơi nhà Yunho sẵn tiện để cậu nấu vài món cho Yunho và JaeJoong ăn. Nhìn thấy Chae Rim trong bếp, nụ cười của Yoochun tắt hẳn và của Chae Rim cũng thế. Họ giống như nước với lửa chạm vào nhau vậy. Họ chàu nhau bởi cái gật đầu rồi ai cũng về công chuyện của người nấy. Không ai nói với ai câu nào

_ Mày đến rồi à ? – Yunho dụi mắt khi nghe thấy tiếng ồn từ nhà bếp

_Ya! Mày kêu con nhỏ đó tới làm gì hả ?

_Chae Rim là người yêu của tao mà, mày hỏi lạ! – anh ngạc nhiên

_Nhưng mà tao không ưa cô ta. Đã nói là mặt gian rồi mà! – hắn nói một cách bực bội

_Này! Mày là bạn thân của tao và Chae Rim là bạn gái của tao. Tao hoàn toàn không muốn bạn và người yêu tao thù hằn lẫn nhau ok! Nếu mày không thích thì mày có thể không nói chuyện với Chae Rim chứ đừng tỏ thái độ hằn học như vậy ok!

_Ok ok ok! – Yoochun đư hai tay lên cầu hòa. Hắn biết Yunho là một người nghiên túc và anh không muốn mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng tệ hơn.

_Hôm nay sao không dẫn Minnie lại chơi ? – tiếng Yunho vọng ra từ nhà tắm

_Nó về nhà nội nó chơi rồi. mới đi cách đây ba hôm.

_ Ừ !

_AAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!

_Tiếng la gì đó ? – Yunho hốt hoảng định đi ra xem có chyện gì mà Chae Rim và Junsu lại la thế kia. Chắc chắn là Jaejoong đang gây ra rắc rối rồi

_Không sao đâu, mày cứ tiếp tục đi. Cháu tao tao biết. Chẳng có gì nguy hiểm đâu – Yoochun phaair tay và tiếp tục đọc vài tờ báo trên bàn của Yunho

Nhà bếp

_Con làm được mà! Cho con làm đi mợ ba!

_Không được! con ra ghế đi. Hai người là đủ để làm một bữa ăn thịnh soạn rồi ok ?

_Con ra ghế đi! Ở đây có cô và Junsu là được rồi!

JaeJoong tiu nghỉu đi ra ngoài và phóng len ghế sofa ngồi. Lúc nãy cậu định biễu diễn kỹ năng tuyệt nhất của mình cho họ xem nhưng điều đó lại khiến họ sợ chết khiếp lên được

——————————-Flash Back —————————-

_Mợ ba! Cô Chae Rim. Để con xào sò cho. Con tự tin lắm đó.

_Được mới nói nha! – Junsu cốc đầu JaeJoong

_Dạ được mà!

JaeJoong phấn khích bắt chảo lên và để lửa lớn khiến Chae Rim giật mình lùi ra xa. Cậu cho dầu vào để cho nó sôi lên và đổ sò vào. Lửa phừng lên từ chảo khiến Junsu và Chae Rim la lên một cách hốt hoảng. Ngọn lửa thật sự rất lớn và nó cứ phừng phừng lên. Mỗi khi cậu cho gia vị vào thì nó lại phừng lên một lần khiến Junsu và Chae Rim đứng tim khi nhìn. Rốt cục thì sau món đó, JaeJoong bị cho ra ngoài salon vì lý do an toàn cho cả ba. Họ quá sợ khi để JaeJoong ở trong bếp với mình.

—————————End Flash Back————————–

_ JaeJoong à ! – Yoochun mỉm cười và xoa đầu chàng thanh niên có tâm hồn của một đứa con nít khiến tóc cậu rối tung lên

_Cậu ba!

_Một hồi cậu chở con đi siêu thị mua đồ cho con. Mua vài bộ đi học và tập sách nữa.

_Con có đồ rồi. Ba mẹ may toàn đồ mới cho con không đấy.

_Không được! Đồ đó con mặc ở nhà đi. Cậu sẽ đưa con đi mua vài bộ đẹp đẹp một chút để con không bị bạn bè chọc ghẹo. Dân thành phố hay chọc ghẹo người khác lắm. Con lại thiệt thà quá.

_Dạ cậu ba!

_ Yunho! Mày đi không ? – Yoochun hất mặt về phía Yunho, người đnang hớp một ngụ café do Chae Rim mang lại

_Không! Mày dẫn heo sữa đi đi. Tao ở nhà thôi. Làm biếng ra ngoài lắm. già rồi! – anh đùa

_Ừ! Mày già rồi. Mày và JaeJoong ra ngoài thì người lầm mày là cha nó ha ha ha ha!

_Ừ! Tao cũng muốn có một đứa con giống với heo sữa – Yunho cười và chăm chú đọc báo

Bữa sáng diễn ra một cách khá suông sẻ với nhiều món ăn thịnh soạn cho Chae Rim và Junsu nấu. Món sò xào của JaeJoong cũng được hưởng ứng nhiệt liệt nhưng họ thật sự sợ cái cách mà JaeJoong làm. Nó quá nguy hiểm.

Ra ngoài cùng với Yoochun và Junsu để mua quần áo. Nhà chỉ còn lại Chae Rim và anh. Yunho vẫn như mọi khi. Anh ngồi đọc tiếp tờ báo còn dở và nhâm nhi tách cà phê mà Chae Rim vừa pha trong khi cô đang rửa số bát đĩa. Chae Rim cảm thấy thật hạnh phúc khi có thể làm công việc của một người nội trợ cho anh. Chỉ còn hai tháng nữa thôi thì cả hai sẽ kết hôn. Mọi thứ trở nên đẹp đẽ trước mắt cô vì cô đã có được người đàn ông trong mơ của mình.

_Ăn trái cây đi anh! – Chae Rim đem đĩa trái cây ra và ngồi cạnh Yunho

_Ừ! Sau này đừng mua nhiều như thế nữa. Anh có ăn hết đâu – anh mỉm cười nhìn Chae Rim

_Không được. Em không mua thì anh không có ăn. Thức ăn mua sẵn anh cũng không động tới nữa là. Cũng may là nhà có chị giúp việc nếu không thì em chẳng biết anh sống làm sao nữa.

_Ăn qua loa cũng được mà. Anh cũng không chết!

_Nói gỡ quá.

Yunho mỉm cười và tiếp tục cuộc trò chuyện như mọi ngày chủ nhật khác của mình. Anh cùng Chae Rim coi tivi và đi chơi vào buổi tối. Cuộc sống của hai người quá bận rộn để có thể dành thời gian cho những điều ngọt ngào giống như những đôi tình nhân khác và vì số tuổi của họ cũng không cho phép họ làm những điều như thế, đặt biệt là Yunho. Anh chưa bao giờ thoải mái với cô khi ở bên ngoài cũng chưa bao giờ có những hành động thân mật như những teens. Như thế cũng dễ hiểu thôi. Cả hai đều có chức vị cao trong xã hội nên cách đi đứng nói năng cũng phải điềm đạm và tính trước tính sau. Đôi khi Chae Rim cảm thấy thiếu thốn và mệt mỏi lắm nhưng chỉ cần nhìn thấy anh thì mọi muộn phiền trôi đi mất. Cô hạnh phúc khi bên cạnh anh. Như thế là đủ rồi.

Trong khi đó, JaeJoong được Yoochun mua rất nhiều quần áo. Hắn đã không thể để JaeJoong ở nhà mình nên mua cho cậu những thứ cậu thích để phục vụ cho việc học sau này. JaeJoong hơi khó chịu khi mặc những cái quần bó sát, cậu thích những cái tạp dề với những con thú dễ thương. Ngày mai là cậu đi học rồi. Mong quá!

Trở về nhà với nhiều túi quần áo cũng là lúc trời đã về chiều, đầu gối JaeJoong hơi đau vì bị vấp ở bậc thềm nhà. Cậu luôn bị té ở chổ đó và ở dưới quê cũng thế nên cũng không thấy khó chịu lắm. Yunho và Chae Rim đã đi ra ngoài. Cậu cũng có một chiếc giường mới trong phòng. Ngã người xuống nệm và nhúng lấy nó một cách thích thú. Chợt JaeJoong nhìn thấy một tờ giấy nhỏ đặt trên đầu giường

“Đừng nhún nó quánh mạnh nếu con muốn tối nay ngủ dưới sàn. Yunho.”

Đặt nó vào hộc tủ và nằm im ắng lại. JaeJoong thích thú lấy sách vở và đồ của mình ra mà ngắm nghía. Đồ may ở dưới quê lúc nào cũng đẹp và hợp với sở thích của cậu. Bất giác cậu nhớ nhà quá. Ôm lấy đồ và ngửi mùi hương của quên nhà, mắt JaeJoong bổng thấy cay cay.

…………..

Trở về nhà vào lúc 9 giờ tối sau khi rời khỏi nhà của Chae Rim. Yunho biết giờ này JaeJoong đã ngủ rồi nên anh cố gắng đi thật nhẹ nhàng và mở cửa phòng cậu ra xem cậu đã ngủ chưa. Mỉm cười với cái dáng nằm không đụng hàng của JaeJoong, cậu đang ôm bộ quần áo mộc mạc của mình. Chắc là nhớ quê nhà rồi khóc và lăn ra ngủ đây mà. Heo sữa đúng là heo sữa. Thật vô tư. Ngày anh 20 tuổi, sao anh lại không được như thế nhỉ ? Nhớ lại khoảng thời gian đó, Yunho cảm thấy cuộc sống của anh thật vô vị.

Ngã người lên giường, Yunho nhìn lên trần nhà và suy nghĩ. Anh thật sự không muốn làm cho Chae Rim khổ tâm vì trong tim anh thật sự không có hình bóng của cô. Anh yêu cô nhưng đó là tình yêu của một anh trai dành cho em gái của mình nhưng Chae Rim thật sự quá tốt. Có lẽ anh sẽ phải cố gắng nhiều hơn. Anh vẫn tin rằng tình yêu có thể được bù đắp bởi thời gian. Suy nghĩ mãi, anh thấy mắt nặng trĩu và anh chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

……………

Buổi sáng đến với JaeJoong thật tràn đầy sinh lực. Cậu dậy thật sớm và chuẩn bị mọi thứ để đi học. Trong lòng có hơi run và hồi hộp vì ngày hôm nay là ngày đầu tiên cậu đến trường. Cậu đã được Yunho chỉ lối đi trước đó rồi nên cậu không cần phải lo lắng.

_Hôm nay heo sữa chúng ta đi học rồi nhỉ ? Hồi hộp không ? – Yunho xoa xoa đầu của JaeJoong khi cậu đang uống nốt cốc sữa của mình – Ăn đi rồi chú đưa con đi học.

_Dạ! Cám ơn chú Yunho.

Yunho không đáp, anh chỉ mỉm cười và ngồi xuống ăn phần ăn sáng của mình. Hôm nay anh cảm thấy bữa sáng thật là vui vì anh không còn phải ăn một mình nữa rồi.

…………

Bước vào học viện đầu bếp quốc gia sau khi đã chào Yunho. JaeJoong háo hức đi vào trường. hei bên con đường mát rượi bởi những cây to ơi là to, gió mát thổi bay cả mái tóc của cậu. tâm trạng háo hức chẳng khác nào JaeJoong đang trở lại cái thời lần đầi tiên đi học, mẹ dắt tay từng bước cả. thật thú vị

_Woa! Đông quá!

JaeJoong nhìn dáo dát khắp nơi khi bước vào giảng đường của học viện. Nơi đay sẽ là nơi cậu nghe các thầy cô giới thiệu về nội quy cũng như sơ lượt về lịch sử của học viện. tất cả ghế ngồi đều đã chật cứng. không khéo cậu sẽ đứng mất

_A! Có chổ!

JaeJoong vội vã chạy lại chổ trống phía bên phải của bục giảng, có đúng một chổ duy nhất cho kẻ nào nhanh chân và JaeJoong đã đến trước.Nhưng mà….cái tật vấp chân không bao giờ cho cậu ngồi một cách yên ổn cả

_Á!

JaeJoong nhắm chặt mắt khi đinh ninh rằng mặt mình sẽ đập và ghế nhưng không, Chắc lại là một cái gì đó mềm và êm kinh khủng khiếp

_Cậu không sao chứ ?

_A! Cám ơn bạn!

Ngẩng lên và JaeJoong lóa mắt với một bạn quá sức là đẹp trai. Bạn ấy đã đỡ lấy mặt của cậu bằng hai tay của mình. làn da bạn ấy trắng và mịn lắm. Đôi môi cũng đỏ tươi như môi cậu, chỉ có điều là tóc bạn ấy màu nâu trong khi tóc cậu màu đen thôi

_Cám ơn bạn nha, mình là JaeJoong – JaeJoong cười thật tươi với người bạn mới của mình

_Mình là Nick Khun – người đó cũng cười thật tươi và JaeJoong thề rằng cậu chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười nào đẹp như thế cả

Trong suốt buổi giới thiệu đó, JaeJoong và Nick Khun nói chuyện rất hợp ý nhau. Họ trao đổi cho nhau nhiều thứ lắm và Nick Khun đã cho cậu số điện thoại vì JaeJoong không có xài di động. họ trở nên thân thiết một cách bất ngờ và JaeJoong không biết rằng phía sau cậu là cả một ngọn núi lửa đang phun trào

Chap 7

_ Tôi đi vệ sinh một chút

Nick Khun mỉm cười và nói nhỏ với JaeJoong. Cậu cũng gật đầu lại và chăm chú nghe các thầy cô đang say sưa với bài diễn văn dài hàng chục trang A4

_Lần này cậu chết chắt rồi!

JaeJoong giật mình bởi tiếng nói nhỏ bên cạnh mình.

_Chào!

_ Tôi là Yesung. Cho cậu biết nhé, sau này cậu phải cẩn thận đấy. Không khéo thì chết như chơi – nó nói với một vẻ mặt cự kỳ nghiêm trọng

_ Hửm ? Sao vậy ?

_ Cậu đang nói chuyện với ai biết không ? Anh ta là Nick Khun – hoàng tử của học viện đấy. bố cậu ta chính là hiệu trưởng của học viện này trong khi mẹ anh ta là chủ của nhà hàng lớn nhất Seoul đó. Ai ở đây mà không biết anh ta chứ. Ai mà lỡ thân thiết với anh ta thì thể nào cũng bị fan của anh ta giết chết.

JaeJoong nuốt nước bọt một cách khó khăn khi Yesung nói với một gương mặt THẬT SỰ NGHIÊM TRỌNG cho cậu biết. Theo hướng chỉ của nó, JaeJoong xanh mặt khi nhìn thấy những gương mặt xinh đẹp nhưng đằng đằng sát khí ở phía dưới mình. Cậu có thể thếu núi lửa đang sôi ùng ục trên đầu của họ

_Thấy chứ ? – Yesung khều vai cậu

_Thấy rồi. Làm sao đây ? Sao lại có fan club giống như ca sĩ vậy ?

_Thì ổng còn nổi tiếng hơn ca sĩ nữa đó. Ai ở học viện này mà khong biết ổng đâu chứ. Cậu cẩn thận đấy. Cậu sẽ là tầm ngắm của bọn họ rồi.- Yesung đưa tay ngang cổ và kéo một cái rẹt khiến JaeJoong giật mình. Cậu có cảm tình rất tốt với Nick Khun và đó cũng là người bạn đầu tiên của cậu ở đây nên cậu thật sự không muốn tránh anh chút nào cả.

_Xin lỗi! Tôi về muộn! – Nick Khun vui vẻ nói với cậu

_Ờ ! – JaeJoong hơi giật mình và điều này khiến Nick Khun cảm thấy lạ – Nick Khun à ! Cậu có fan club à ? – JaeJoong hỏi nhỏ

_ Hửm ? À …ừ….cậu biết rồi à ? – Nick Khun mỉm cười với cậu nhưng nó không còn tươi nữa – Tôi ….không có bạn thân vì họ đấy. Khi thấy tôi thân với ai hoặc người đó biết tôi có fan club thì họ đều tránh xa tôi để không phải gặp rắc rối.- giọng anh buồn hẳn và JaeJoong cảm thấy thật tội nghiệp khi bản thân không có lấy một người bạn thật sự. Cậu cảm động quá. Tuy là sợ thật nhưng thấy anh như vậy cậu cũng thương lắm. Kệ! Ra sao thì ra, cậu sẽ làm bạn với anh

_ Nick Khun à ! – JaeJoong mỉm cười và đưa tay ra – Tôi sẽ là bạn của cậu, tôi không bỏ cậu đâu – JaeJoong nói chắc

_ JaeJoong à ! Cậu không sợ à ?

_Sợ chứ! Nhưng tôi tin cậu sẽ không để cho tôi bị gì đâu, phải không ?

_Ừ !

Một cái nắm tay, họ chính thức là bạn bè. Mặc cho những ngọn núi lửa đang phun trào một cách dữ dội ở phía sau, JaeJoong vẫn nhìn thẳng về phía trước.

Mỉm cười và nắm chắt tay của người bạn đầu tiên của mình, Nick Khun cũng nhìn về phía trước. Lần đầu tiên có người không sợ phiền nhiễu và không làm bạn với anh vì mục đích xấu, anh hứa sẽ dùng hết sức mình để bảo vệ người bạn đầu tiên này của mình

…………….

_Cậu đứng đây đi. kế tôi nè.

Nick Khun cười tươi và kéo cậu đứng gần anh. Sau giờ giới thiệu trường, các học viên mới được đưa về lớp của mình và họ sẽ trải qua ba năm học của mình ở đây. JaeJoong choáng ngợp trước một lớp học quá sức hiện đại và đẹp. Đó giống như là một nhà bếp khổng lồ với nhiều dụng cụ hiện đại vậy. Tất cả đều được sơn màu trắng thanh nhã nhưng lại rất sang trọng. Có khoảng hai mươi bàn cho học viên với mỗi bàn là những dụng cụ cần có của một nhà bếp. Cậu sẽ được dạy những món cơ bản nhất cho đến những món phức tạp nhất theo lựa chọn của mình. Sau một năm học, mọi người sẽ được chọn học món ăn của nước nào và họ sẽ phân lớp ra để dạy theo từng nước. JaeJoong đã chọn món ăn Hàn Quốc. Cậu không thích những món Anh Pháp Mỹ gì đó đâu, ở Hàn Quốc thì nấu món Hàn Quốc là được rồi. Với lại cậu mở nhà hàng ở quên thì mấy món Anh Pháp quá mắc mỏ so với túi tiền của người dân

JaeJoong đến chổ mà Nick Khun chỉ, cậu lấy gia vị để một dọc bên tay trái của mình khiến cho anh rất ngạc nhiên. Hỏi ra mới biết JaeJoong có thói quen như thế. Nếu không để như vậy cậu sẽ không biết phải nêm như thế nào. Đó cũng giống như thói quen của cậu vậy.

_Xin chào! Tôi là Nam Sang Mi. tôi sẽ phụ trách dạy cho các bạn những điều cơ bản nhất của một đầu bếp. Đầu tiên là….

JaeJoong nghe một cách chăm chú khi cô giáo đang giảng giải về các gia vị và sự kết hợp của chúng. Cậu nghe một cách thích thú trong khi những bạn khác thì ngáp dài ngáp ngắn. Cũng phải thôi, những điều đó thì ai cũng phải biết khi bắt đầu nấu nướng nhưng JaeJoong muốn nghe thật kỹ để nắm thật rõ ràng. Trong tuần này cậu và mọi người sẽ được cô Sang Mi giảng về cách phân biệt thực phẩm tươi sống và nhận ra cái nào là ngon cho món nào. Tuần sau cả lớp sẽ chính thức thực hành.

_Ăn kem không JaeJoong ?

_Ừ !

_Vậy chờ tôi ở đây. Tôi đi lấy xe

JaeJoong đứng ngoài cổng trường và chờ Nick Khun. Anh chạy ra với chiếc martin đen đơn giản. Không như những bạn sinh viên ở đây, toàn là đi xe xịn thôi nếu không thì cũng tài xế nhà đến đón. Hình như chỉ có mình Nick Khun là đi xe đạp.Nhưng như thế khiến cậu thoải mái và có cảm giác thân thiết hơn.

_ Tôi sẽ chở cậu đi ăn món kem nổi tiếng ở Seoul này – Nick Khun nói một cách phấn khởi

_Có mắc không ?

_Không! Rẻ rề hà. Yên tâm.

Nick Khun chạy qua mấy con đường và đưa JaeJoong vào một quán kem nhỏ với tên là Time Out. Cách bài trí ở đây thật sự rất đẹp và nó khiến cho JaeJoong cảm thấy thích thú bởi màu sắc sống động như không quá phô trương, bà chủ lại rất nhiệt tình và vui vẻ. Giá kem từng loại cũng không quá mắc mỏ.

_Ai ở Seoul mà không lại đây ăn kem là coi như chưa tới Seoul đấy. Ngon lắm – Nick Khun háo hức nói với cậu – Cậu ăn gì để tui lấy cho

_ Tôi ăn kem socola, để miếng dâu lên cho tôi nha

Trở lại bàn với hail y xem thật to. JaeJoong và Nick Khun ăn một cách ngon lành. Họ trao đổi cho nhau những muỗng kem lạnh và thích thú khi mùi vị của chúng hòa quyện vào nhau. JaeJoong tự hứa với lòng sẽ đến đây ăn thường xuyên

_Cậu định đi làm thêm không JaeJoong ?

_ Hửm ? – JaeJoong nhướng mày

_ Tôi hỏi cậu định đi làm thêm không ? Tôi giới thiệu chỗ cho

_ Tôi không biết nữa. cái này tôi phải hỏi cậu tôi mới được. Chứ mình tôi quyết định là không được.

_Sao vậy ?

_Mẹ tôi dặn là muốn làm gì thì cũng phải hỏi ý cậu tôi. Cậu tôi cho thì tôi mới được làm đó mà vì ở đây cậu tôi rành hơn tôi

_Ừ ! Nếu cậu cậu cho thì gọi cho tôi. Chổ tôi làm thêm đang tuyên người đó, để tôi giữ cho cậu một chân

_Ừ ! Để tôi xem thử đã.

Ra khỏi Time Out cũng đã gần 9 giờ rồi. Nick Khun hỏi JaeJoong nhà để đưa về nhưng cậu thật sự cũng không nhớ nổi đường về nhà nữa vì chổ này lạ quá, Yunho chỉ chỉ cậu đường từ trường về nhà thôi còn đường này là đường nào làm sao cậu biết được. Cậu không biết đường về nhà. Ôi~

_ Nick Khun à ! Cậu đưa tôi về trường được không ? Tôi chỉ biết đường từ trường về nhà thôi. Ở đây tôi không biết.

_Ừ !

Nick Khun lại chở JaeJoong về trường và cậu bảo cậu có thể tự mình về nhà được. Nick Khun cũng gật đầu vì anh cũng đã đến giờ làm thêm của mình rồi.

“RẦM!”

Lại cái bậc tam cấp khiến cho đầu gối JaeJoong đỏ tấy lên vì đau. Cậu luôn bị vấp bởi chúng và đó là lý do mà ở nhà cậu không bao giờ xuất hiện chúng. Vào phòng và lấy tập ra xem hôm nay cậu đã thu hoạch được những gì nhưng khi mở vở ra, cậu lại giật mình bởi một bông hoa thật dễ thương và tên cậu nằm trong phần nhụy của hoa trông rất dễ thương. Chắc là Nick Khun đã vẽ trong lúc cậu không chú ý đến. Việc có một người bạn hợp ý trong ngày đầu tiên đi học đối với JaeJoong là một việc hết sức trọng đại và cậu thật sự thích người bạn này

Reng! Reng! Reng!

_ Alô ! – JaeJoong vội vã chạy ra bắt máy

“Con đi học về rồi ạ ?”

_Dạ chú Yunho!

“Sao rồi, hôm nay học hành như thế nào ? Có bị khớp không ?”

_Dạ không ạ ! Con còn quen bạn  nữa cơ. Chú biết không….

Thế là JaeJoong ngồi lên ghế sofa và kể cho Yunho nghe mọi chuyện xảy ra ở trường. Cậu kể một cách háo hức về Nick Khun, cậu vui mừng khi quen biết một người bạn như thế và cậu không biết phải nói như thế nào để diễn tả sự vui sướng của mình

“Thôi con đi ăn đi, trong tủ lạnh có đồ ăn sẵn đó, người giúp việc đã nấu cho con rồi. Ăn hết nha”

_Dạ! trưa chú có về ăn cơm không ?

“Không! Chú ăn trong công ty. Con cứ ăn đi. tối chú về rồi ăn chung với con. Đừng đi ra ngoài vì con không rành đường đâu.”

_Dạ!

“Ừ ! Chú cúp máy đây”

_Dạ!

Bỏ máy xuống, Yunho bóp trán mình một cách mệt mỏi. Hôm nay anh không làm việc gì cho ra hồn vì không biết JaeJoong ở trường sẽ như thế nào đây. Định gọi cho cậu nhưng nhớ ra rằng cậu không có di động nên không thể gọi được. Anh đã gọi về nhà hàng chục lần và vui mừng khi lần này JaeJoong lại bắt máy. Nhưng niềm vui đó nhanh chóng bay đi khi JaeJoong say mê kể về người bạn mới của mình. Anh biết JaeJoong quen được bạn là tốt nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy hơi khó chịu khi JaeJoong kể về người bạn ấy một cách hăng hái đến như vậy.

Đưa tay lên xoa cằm của mình, nơi mà JaeJoong đã vô tình chạm môi vào hôm qua. Yunho giật mình bởi cái ý nghĩ muốn đôi môi mềm mại đó chạm vào môi mình. Anh tát nhẹ mặt mình để tỉnh lại và nhủ trong lòng JaeJoong đáng tuổi con cháu của mình. Anh không nên có những ý nghĩ xấu xa như vậy. JaeJoong chỉ mới 20 và anh cần phải yêu thương cậu như con cháu của mình. Nhưng….. lại nhưng, anh cảm thấy không thoải mái lắm với cái tên Nick Khun. Anh…..

“Cốc Cốc Cốc”

_Vào đi!

_ Yunho à ! Đi ăn cơm đi anh!

_Ừ! Anh đi ngay! – Yunho mỉm cười và lấy áo khoác

……………….

Trở về nhà sau khi đã hoàn thành xong số công việc trong ngày. Yunho thả người xuống sofa một cách mệt mỏi. Công việc hôm nay quá nhiều so với thường ngày và anh đã làm việc một cách chăm chỉ để có thể có một giấc ngủ ngon ở nhà mà không phải lo nghĩ đến hàng tá công việc ở công ty nữa. Nhắm mắt để thư giãn nhưng Yunho vội giật mình khi tiếng cậu vang lên ở phía sau

_Chú về rồi ạ ?

_A! Heo sữa đó à !

_Trông chú mệt mỏi quá! Chắc là căng thẳng lắm hả ? – JaeJoong vội ngồi xuống bên cạnh và nhìn chăm chăm vào Yunho

_Ừ ! Khá căng thẳng, ngồi ghế hoài nên mỏi mệt lắm!

_Chú ơi, vào đây đi, con giúp chú cho

_ Hửm ? YA! ĐỪNG CÓ LÔI CHÚ NHƯ THẾ! HEO SỮA À !

Phòng ngủ

_AAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!ÔI TRỜI ƠI! CHÚ CHỊU KHÔNG NỔI NỮA RỒI! HEO SỮA À !!!!!!!!

_Sao chú! Thấy thoải mái không ?

_TRỜI ƠI! XUỐNG ĐI HEO SỮA À ! CON LÀM NHƯ VẦY CHÚ CHẾT MẤT. XUỐNG ĐI!

_Không sao đâu! Chú cứ thoải mái đi. Cái gì chứ cái này là con rành lắm. Thả lỏng đi chú!

_KHÔNG ĐƯỢC! XUỐNG ĐI HEO SỮA À ! CHÚ CHẾT MẤT. AAAAAAA!!!!!!! ĐỪNG MÀ!

_Không! Con sẽ cho chú giãn gân giãn cốt!

Mặc cho Yunho la oai oái vì đau, JaeJoong vẫn vô tư “đạp” lên lưng của anh và đi tới đi lui để mát-xa. Cậu tự hào nói với Yunho rằng cậu mát- xa là tuyệt nhất. Bố cậu thích cậu làm như thế này lắm. nó giúp cho lưng của ông có thể giãn ra và không bị mỏi nữa nhưng với sức nặng của cậu đang đạp lên lưng Yunho thì anh….

_Làm ơn đi Heo sữa, chú sẽ chết mất. lưng chú chịu không nổi nữa đâu – Yunho kêu thều thào, anh thật sự đau rồi

_Chú dở quá! Tại chú không chịu vận động nên mới yếu như thế chứ mấy người ở dưới quên con toàn nhờ con làm thế thôi. Ai cũng khỏe lên cả.- JaeJoong phụng phịu đi xuống và ngồi bên cạnh một Yunho đang bèo nhèo vì đau

_Lưng chú đỏ không ? – Yunho chỉ vào lưng mình

_Đỏ hết rồi nhưng nghỉ một hồi là chú khỏe lên liền hà! – Jaejoong vô tư – Lần sau chú có đau thì gọi con một tiếng. Con là chuyên viên mát- xa cho bố. Cái gì con cũng biết cả

_Được rồi, được rồi! Chú cần nằm một chút

_Dạ! Vậy con đi tắm rồi hâm đồ ăn lại ha.

_Ừ

JaeJoong tuột xuống giường và đi ra ngoài, để lại một cái xác đang nằm dài trên giường. Anh thậm chí không thể lật người để nằm ngửa nữa. Anh sắp chết rồi. Đau quá

Chap 8

_Dậy nổi không chú Yunho ?

Đây là lần thứ ba JaeJoong vào phòng của Yunho để gọi anh đi ăn cơm nhưng quả thực là không thể rồi. Anh thậm chí nhất người lên còn không nổi thì lấy gì mà đi chứ. Không phải là anh yếu quá nhưng mà với một sức nặng của một kẻ tròn trĩnh như cậu mà dồn lên lưng thì…..

_Chú không ăn đâu. Chú chỉ muốn nằm thôi.- Yunho thều thào

_Thôi mà chú. Mai chú đi làm nữa. Không ăn là không được. Hôm nay con nấu canh kim chi cho chú đây. Canh kim chi ở nhà con là ngon nhất làng đấy. Dậy đi!

Vất vả lắm JaeJoong mới đỡ Yunho ngồi dậy nổi. Anh vịn eo mình để lấy thế đứng lên nhưng cơn đau khiến anh choáng ván và ngã ập xuống người JaeJoong, cậu cũng bất ngờ nên trụ không kịp

“RẦM!”

“Chụt”

Yunho giật mình bởi hơi ấm trên cổ mình. Môi của JaeJoong đang yên vị trên đó khi cả hai ngã xuống đất. Anh ngã và đang nằm đè lên JaeJoong trong khi môi cậu đang in lên cổ anh và môi anh đang trên trán cậu. Hơi ấm anh bao phủ lấy cậu, vô thức, anh nhắm mắt và vòng tay ôm JaeJoong vào lòng

_Chú ơi! Chú có sao không ? Chú đứng lên nổi không chú ?

“Chú ?”

Giật mình bởi tiếng gọi của JaeJoong. Yunho vội vã ngồi dậy và anh quên luôn cơn đau của mình. Anh đang làm gì thế này ? Anh vừa có ý định ôm JaeJoong vào lòng và hôn lên trán cậu lần nữa. Anh đang làm gì đây ? Anh đáng tuổi cha chú của JaeJoong. Anh làm thế là không được! Điều đó không được chấp nhận. Và rồi JaeJoong sẽ nhìn anh bằng ánh mắt như thế nào đây ? Cậu còn quá nhỏ và quá ngây thơ để hiểu được điều này.

_À! Chú không sao! Chỉ là đau lưng thôi. Con đi ăn đi. Chú ngủ đây.

_Chú à ! Ăn đi. Chú sẽ đói mất. Con đỡ chú đi ha!

JaeJoong vô tư lấy tay anh khoác qua vai cậu và dìu anh ra ngoài. Vì anh cao lớn hơn nên thật khó khăn để đỡ anh ra ngoài nhưng JaeJoong không chịu thua. Cậu phải để anh ăn cái gì đó để mai còn phải đi làm. Bố cậu bảo tối mà không chịu ăn thì sẽ bị đau bao tử đấy.

Miễn cưỡng ăn chén cơm mà JaeJoong bới cho, Yunho thật sự không có tâm trạng nào để ăn cả. Anh đang không hiểu chính con người mình. Anh đang làm gì với JaeJoong đây ? Anh là gì với cậu ? Anh là chú của cậu. Tuy là không phải ruột thịt nhưng anh lớn tuổi hơn. Khi đi ra ngoài, người ta tưởng lầm anh là bố cậu. Vậy cũng đủ chứng mình giữa anh và cậu là không thể. Chênh lệch tuổi tác quá lớn để đến với nhau và trên hết, JaeJoong chỉ coi anh là một người chú không hơn không kém.

_Chú à ! Không sao chứ ? Sao chú thẩn thờ quá vậy ?

_À! Không sao, chú chỉ hơi nhức đầu thôi. Chú về phòng trước nhé. Con ăn đi. Và đừng là bể chén nữa. Nhà chỉ còn hai cái chén của chú và con thôi đấy.

_Vâng ạ!

“XOẢNG!”

_Con xin lỗi

Lắc đầu khi cái chén tuột ra khỏi tay của JaeJoong. Từ ngày cậu đến đây ở với anh chỉ vài ngày thôi nhưng chén ăn cơm đã bể gần hết rồi. Anh đã căn dặn là phải cầm ở dưới đáy để an toàn nhưng JaeJoong vẫn làm rơi chúng. Anh thật hết cách rồi

Chán nản bước vào phòng, Yunho ngã người lên giường và cố dỗ mình vào giấc ngủ. Anh không muốn suy nghĩ nữa. Anh đau đầu quá rồi. Anh phải kiềm nén cái cảm giác kỳ lạ của mình với JaeJoong xuống, anh đã 40, anh là một người từng trải và biết suy nghĩ. Anh sẽ không làm điều gì đi quá giới hạn và khuôn phép của mình.

_Chú à !

Mở mắt khi nghe giọng của JaeJoong, chắc cậu muốn xin lỗi anh về việc làm bể chén

_ Hửm ?

_Chú bị đau đầu à ?

_Ừ ! – anh đáp mà không mở mắt – Con làm gì vậy ?

Giật mình khi đầu của mình bị nhấc bổng lên cao, Yunho vội vã mở mắt

_Con làm gì vậy ? Nè!

_Chú cứ nằm đi, con xoa đầu cho chú. Bảo đảm hết nhức đầu

JaeJoong để cho đầu Yunho nằm lên đôi chân đã xếp bằng của mình.Cậu lấy tay xoa nhẹ hai bên thái dương của Yunho khiến đôi mày anh giãn ra một cách nhanh chóng.

_Thoải mái không chú ?

_Ừ !

Yunho mỉm cười và tận hưởng cảm giác thoải mái mà JaeJoong đang mang lại cho mình. Cậu có đôi bàn tay thật thần kỳ. Chúng là cho cái đầu đang muốn nổ tung ra vì suy nghĩ quá nhiều trở về sự yên bình thanh thản. Môi anh mỉm cười nhẹ khi JaeJoong hát một câu hát dân gian cho anh nghe. Cậu hát không hay nhưng lại rất dễ thương. Bất giác anh đưa tay lên và nựng lấy đôi má của cậu.

_Chú à ! Hôm nay con quen được một bạn mới. Tội bạn đó lắm chú, trong trường có fanclub nên không ai dám làm quen cả.

_Vậy à !

_Dạ. Là Nick Khun đấy ạ. Mới đầu con cũng sợ lắm vì thấy bạn bè nói ghê quá. Nhưng mà tội Nick Khun lắm, không có lấy một bạn thân nên con quyết định làm bạn với Nick Khun luôn. Anh ấy dễ thương lắm lắm. Hôm nay còn chở con đi ăn kem nữa. Ngon lắm lắm.

_Ừ ! – Yunho vẫn trả lời nhưng đôi mày anh đang chau lại. Anh không muốn nghe

_À mà chú ơi, chú cho con mượn điện thoại đi.

_Chuyện gì ? – Yunho hỏi nhưng vẫn đưa điện thoại cho cậu

_Con gọi cho cậu ba. Nick Khun rủ con đi làm thêm nên con hỏi cậu ba xem có cho con không – JaeJoong nói khi gọi cho Yoochun

_KHÔNG ĐƯỢC! CON KHÔNG ĐƯƠC!

_Dạ ?

JaeJoong giật mình khi Yunho nói lớn và nhanh. Anh ngồi bật dậy và nhìn thẳng vào cậu

“Alô ?”

_Cậu ba!

“Chuyển máy cho Yunho cho cậu”

_Dạ!

Đưa điện thoại cho Yunho một cách nhanh chóng, JaeJoong tìm quyển tạp chí để đọc trong khi Yunho nói chuyện với Yoochun

“Ya! Tao nghe tiếng mày la. Chuyện gì vậy ?”

_À ! Heo sữa bảo xin mày cho đi làm thêm nên tao nói không cho

“Trời! Đi làm thêm thì biết thêm kinh nghiệm mà. Làm gì mà không cho ?”

_Tao thấy….tao thấy Heo sữa là người ở quê. Không như chúng ta. Thằng bé đi làm…tao không yên tâm

“Ôi dào! Mày khéo lo quá. Phải cho nó đi làm mới được chứ. Như thế mới lanh lợi. thôi đưa máy cho JaeJoong đi”

_Heo sữa à !

_Dạ!

Nhận lấy điện thoại từ tay của Yunho, JaeJoong vội áp tai để nghe

“Cậu nghe Yunho nói rồi. ừ, con đi làm đi nhưng phải cẩn thận nha”

_Cậu cho ạ ? Chú Yunho không cho con đi làm

“Không sao đâu. Cậu cho con đi làm. Cứ đi làm để rút kinh nghiệm”

_Dạ! Cám ơn cậu ạ !

JaeJoong vui vẻ trả điện thoại lại cho Yunho và tiếp tục mát-xa cho anh. Yunho nhắm mắt lại nhưng anh thật sự không còn cảm giác thanh thản nhẹ nhàng do đôi tay cậu mang lại nữa. Có cái gì đó, không yên trong lòng.

Chap 9

_ JaeJoong à ! Cậu không thấy chán sao ?

Nick Khun xoay xoay cây viết mà nhìn bà cô đang say sưa giảng về công dụng của các loại rau quả trong khi JaeJoong đang viết một cách say sưa. Anh phải công nhận là JaeJoong chăm chỉ thật, cứ ngồi đó ghi chép suốt thôi. Những điều này là cơ bản mà, ai cầm dao nấu ăn mà không biết chứ.

_Không! Nhưng hình như có mình tôi là ghi thôi. Mấy người khác giống cậu lắm đó Nick Khun à !

_Ừ ! Chỉ có cậu là không thôi. Chán muốn chết! Mà nè. Nhà cậu cho cậu đi làm thêm chưa ? Tôi chỉ cho.

_Ờ ! Cho rồi – JaeJoong mỉm cười và nói nhỏ vào tai Nick Khun – Tụi gọi cho cậu tui và xin phép rồi. Cậu tôi cho

_A ha! Hay quá. Để tôi dẫn cậu đi làm. Bảo đảm tiền lương cao mà học hỏi được nhiều kinh nghiệm nữa. Tôi làm bảo kê cho – Nick Khun vỗ ngực

“BỐP!”

_ NICK KHUN! KIM JAEJOONG! HAI EM RA NGOÀI LỚP CHO TÔI.

_Tại cậu đây! – Nick Khun huých vai JaeJoong

_Không! Tại cậu ! – JaeJoong liếc Nick Khun một cái trước khi nhìn vào lớp

_ JaeJoong à ! Đưa tay đây, để tôi xem bói cho cậu

_Biết sao ?

_Ừ ! Xòe tay ra đi

JaeJoong thích thú với trò bói toán của Nick Khun. Không biết anh nói có đúng không nhưng hay lắm. Có một chi tiết mà cậu thắc mắc mãi. Đó là câu

“Sau này cậu là vợ của tôi, mà cũng không chắc. Hình như đám cưới với tôi mà không phải là vợ tôi.”

Càng nghĩ càng nhức đầu, thôi thì không nghĩ nữa. Tương lai mà, ai biết được chứ.

_ JaeJoong à! cho cậu nè.- Nick Khun chìa ra cho JaeJoong chiếc điện thọai bậc nắp dễ thương

_Chi vậy ? Tôi đâu có cần nó

_Lấy đi. thấy cậu không có, làm sao tôi liên lạc được. Trong đó số 1 là số của tôi đó. Có gì thì gọi cho tôi liền nha.

_Thôi! Tôi không nhận đâu. Cái này mắc lắm.

_Kệ! Cầm đi. Sau này làm có tiền rồi trả cho tôi. Tôi cũng không có giàu gì. Điện thoại thường thôi. Đủ để nghe gọi thôi hà. Lấy đi.

Mặc cho JaeJoong từ chối, Nick Khun vẫn nhét vào tay cậu. miễn cưỡng JaeJoong cũng nhận lấy. Trong lòng cậu cảm thấy vui vì đã quen biết một người bạn thật tuyệt vời như Nick Khun. Rồi cậu sẽ mua tặng cho anh một cái gì đó khi nhận tháng lương đầu tiên.

Trở vào lớp học sau khi bị cô giáo phạt đứng hai tiếng ở ngoài vì tội nói chuyện. Nick Khun hứa sẽ chở cậu đến nơi mà anh đang làm thêm để xin cho cậu. JaeJoong mừng lắm vì cậu vừa có thể giết thời gian, vừa có tiền tiêu vặt mà không phải xin gia đình, vừa có thể học hỏi kinh nghiệm nữa. Thật là có lợi mà không có hại. Nơi đó chắc không quá phức tạp vì cậu có Nick Khun bên cạnh nữa mà.

_AAAAAA!!!!!!!!!!!TRỜI ƠI!

JaeJoong hét lên và quẳng cặp của mình ra xa khi cậu phát hiện có con chuột chết nằm trong cặp. Cậu đã vô tình nắm trúng lấy nó. Nick Khun vội vã lấy con chuột ra ngoài và đặt lên bàn với ánh mắt giận dữ.

_AI LÀM CHUYỆN NÀY ?

Cả lớp im phăng phắt khi nghe thấy giọng nói giận dữ của Nick Khun. Anh chắn phía trước một JaeJoong đang xanh mặt xanh mày, run cầm cập vì sợ. Chuyện này thường xuyên xảy ra với những ai muốn làm bạn thân thiết với anh, khó khăn lắm anh mới có một người bạn như cậu, anh sẽ không để cậu bị những trò lố lăng như thế này làm sợ hãi nữa. Anh nhất định phải bảo vệ cậu.

_ Tôi nói cho các bạn biết. nếu tình trạng này lập lại lần thứ hai thì các bạn đừng trách tôi. Tôi nói được là làm được – Nick Khun giúp JaeJoong thu dọn sách vở và kéo cậu ra ngoài

Lấy xe một cách nhanh chóng, Nick Khun bảo cậu lên để anh chở cậu đến chổ làm thêm. JaeJoong vẫn không dám cầm cặp mình và tay cậu vẫn run run nắm lấy áo của Nick Khun. Cậu sợ chuột lắm, từ nhỏ tới lớn và vậy rồi. ngay cả con chuột be xe cán dẹp lép và khô đến nổi dín sát vào mặt đường và JaeJoong vẫn không dám giẫm lên. Đằng này lại chính tay cầm lấy nó, điều đó khiến JaeJoong nhất thời không thể kiềm nén cảm xúc mà bậc ra một tiếng nấc nhỏ. Cậu sợ lắm mà.

_Đừng sợ JaeJoong. Sẽ không có lần thứ hai đâu. Tôi hứa với cậu đấy.- Nick Khun vỗ nhẹ vào tay cậu

_Ưm…

Nhà hàng Hoàng Gia

_Chú Kim à ! Con dẫn bạn mà con nói với chú đây. Cậu ấy là JaeJoong. Cùng họ với chú đấy.- Nick Khun cười tươi khi giới thiệu JaeJoong cho chú quản lý.

_Vậy à ! Được rồi. Cậu có một tháng để thử việc. Lương là 500000 won. Sau khi hoàn thành thì lương cậu là 1000000 won! – chú quản lý vẫn nói giọng đều đều.- Nếu cậu phạm lỗi quá ba lần ở đây thì cậu bị đuổi việc

_Vâng ạ! – JaeJoong mừng rỡ đáp – Cám ơn chú!

_Vào phòng thay đồ đi JaeJoong ! – Nick Khun đẩy cậu vào trong phòng.

JaeJoong được Nick Khun lựa cho một bộ đồ nhỏ nhắn sao cho hợp với thân người của cậu nhất. Cậu tuy hơi nhỏ con nhưng lại khá tròn, bộ nhỏ thì không vừa chiều ngang còn bộ lớn thì không được chiều dài. Cuối cùng anh phải lấy cho cậu bộ lớn và xăn ống quần lên cho cậu. Ngày đầu tiên thì chịu như thế này thôi

_Xong! Trong cậu dễ thương ghê! – Nick Khun cười tươi khi nhìn ngắm thành quả của mình – Cậu chưa thể đem đồ ăn ra cho khách đâu. Thôi đi lau chùi những bàn trống đi ha

_Ừ !

Nick Khun vui vẻ kéo JaeJoong ra ngoài đại sảnh. Thật sự đây là lần đầu tiên cậu bước chân vào một nhà hàng lớn như thế này. Nó rộng gấp 10 lần nhà hàng nhà cậu. Nơi nào cũng được trang trí một cách sang trọng, bàn ghế thì theo lối cỗ điển trông rất trang trọng. Cậu cảm thấy thích nhà hàng này quá chừng.

_Sẽ cực lắm đó. cố lên nha – Nick Khun nói nhỏ vào tai cậu

_Ừ ! Tớ sẽ cố gắng hết sức.

JaeJoong nhận lấy cái khăn lớn từ tay của Nick Khun và bắt đầu công việc của mình. Nỗi sợ lúc nãy cũng đã qua phần nào. Cậu sẽ mau quên thôi

Trong khi đó

Ngắm nghía chiếc di động màu đỏ trên tay mình, Yunho tưởng tượng gương mặt của JaeJoong sẽ như thế nào khi cậu nhận được chiếc điện thoại này ? Đây là loại mới nhất và đẹp nhất. Nhất định JaeJoong sẽ vui mừng lắm. Sẽ cám ơn anh rối rít và mat-xa miễn phí cho anh nữa. Nghĩ đến đây anh lại bật cười.

Bấm dòng lưu số mình ở vị trí trí số 1. Yunho cho nó vào một chiếc hộp nhỏ để làm quà cho JaeJoong. Tối nay anh sẽ dành cho cậu một bấc ngờ.

_ Yunho à ! Chúng ta đi ăn cơm nha .- Chae Rim mỉm cười khi nhìn thấy nụ cười của anh

_ Hửm ? Ừ !

Hôm nay Chae Rim muốn ăn beefsteak, mà món đó thì chỉ có nhà hàng Hoàng Gia là làm ngon nhất nên Yunho đưa Chae Rim đến đó để dùng bữa trưa. Anh cũng thích những món ăn ở đó lắm vì nó nấu khá là vừa miệng anh. Nhưng hôm nay, anh ước chi mình đừng vào

_Quý khách dùng gì ạ ?

_ Một beefsteak, một spaggety. Cám ơn!

_Vâng! Quý khách có dùng nước uống không ạ ?

_Cho tôi một nước cam vắt và một cà phê đen ít đường.

_Vâng! Chúng tôi sẽ chuẩn bị ngay!

Mỉm cười với người phục vụ lịch sự, Yunho tiếp tục câu chuyện với Chae Rim. Cả hai cũng không có gì để nói ngoài công việc và chuyện kết hôn sắp tới của mình. anh cảm thấy việc kết hôn chẳng có gì phải tính toán nữa vì điều đó gia đình hai bên đã sắp xếp hết rồi. Bố mẹ anh vui mừng vì sắp có đứa con dâu nên lo lắng từ A đến Z. Anh không cần phải lo nhiều.

Mỉm cười với câu chuyện của Chae Rim, chợt nụ cười Yunho tắt hẳn khi nhìn thấy JaeJoong đang lấp ló phía trong nhà bếp. Cậu đang được cậu phục vụ lúc nãy lau mồ hôi trên mặt. Mắt anh tối đi khi người đó véo má JaeJoong và chỉ cậu về phía bàn của anh

_Mời hai vị dùng….Ủa ? Chú Yunho ?

JaeJoong tròn mắt khi người khách đầu tiên của cậu là Yunho và Chae Rim. Cậu vui lắm, cứ tủm tỉm cười suốt. Chae Rim cũng mỉm cười và xoa đầu cậu.

_Con làm ở đây à ?

_Dạ! Con mới làm thôi cô.

_Ừ ! Làm tốt nha. Ở đây khó lắm đấy. Cần gì thì nói cô một tiếng nha. Ở đây cô cũng có máu mặt lắm đó – Chae Rim cười tinh nghịch với cậu

_Dạ! Được mà cô. Cô và chú Yunho ngon miệng nha. Con đi làm nữa.

JaeJoong cúi đầu chàu một cách lịch sự trước khi quay người bước đi. Cậu vội vã chạy đến chổ người phục vụ lúc nãy và nói điều gì đó vui lắm. Điều này khiến bữa ăn của anh không ngon chút nào. Spaggety hôm nay nhạt quá

………….

Trở về với món quà nằm trong túi, Yunho định tặng cho JaeJoong và sẽ hỏi cậu hôm nay đi làm sao không nói cho anh biết. Vào đến nhà và thấy bật tam cấp bóng bẩy, chắc chắn cậu đã ngã ở đây rồi. Anh sẽ phải đập bỏ cái này mới được

_ JaeJoong à ! Chú cho con….

Nụ cười một lần nữa tắt trên môi Yunho khi nhìn thấy JaeJoong đang săm soi chiếc điện thoại màu hồng dễ thương.

_Chú! Chú về rồi à ! Chú ơi, chỉ con với, cái này toàn tiếng anh nên không không biết. Chú chỉnh sang tiếng Hàn cho con được không ? – JaeJoong chạy lại và đưa điện thoại cho Yunho

_Cái này… ở đâu con có ?

_Là Nick Khun tặng cho con. Cậu ấy nói không có thì phiền phức lắm, muốn gọi cũng không được nữa nên mua tặng cho con. Cái này là cái bình dân thôi nhưng dễ thương quá trời. Chú ơi, chỉnh sang tiếng Hàn cho con nha

_Ừ !

Yunho mỉm cười và chỉnh lại điện thoại cho JaeJoong. Món quà trong túi anh vẫn nằm trong đó. Có vẻ như nó không có duyên với cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro