Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JinYoung ngồi trên chiếc sofa quen thuộc, nơi hai người vẫn thường ôm nhau xem tivi mỗi buổi tối, nơi cậu luôn nhìn thấy anh chờ đợi mình mỗi khi đi làm về. Cậu đưa mắt nhìn căn bếp vẫn còn nồng nàn hương thơm quá khứ. Dường như mới hôm qua thôi cậu còn nghe tiếng Mark cười đùa vui vẻ, khen món ăn cậu làm thật hợp khẩu vị mặc dù nó có hơi mặn. Phòng ngủ của hai người, thời khắc này, bỗng trở nên thật cô quạnh. Jin nhắm mắt lại, để cảm nhận thật rõ vòng tay êm ấm đã một thời từng thuộc về cậu, chỉ một mình cậu mà thôi. Tất cả mọi thứ trong căn nhà này đều như một quyển nhật kí sống động, ghi lại những ngày tháng hạnh phúc của họ, thân thuộc và gần gũi tới mức khiến cho lòng người quá khó để dứt bỏ. Nhưng JinYoung không có lựa chọn, cậu phải rời đi, vì vốn dĩ căn nhà này chẳng phải là của cậu, mặc dù nó đã từng dang tay che chở và yêu thương cậu ngay cả khi cậu khó khăn nhất, đã từng ở bên và chia sẻ với cậu những niềm vui nhỏ nhỏ giản dị, đã từng lo lắng sốt ruột khi cậu không trở về đúng giờ. Đã đến lúc cậu phải rời khỏi mảng kí ức đó rồi, giống như một giấc mơ trưa, ngắn ngủi thôi, nhưng dễ dàng làm con người ta lún sâu và mê đắm.

Young K đứng chờ cậu trước cửa, không biết đã bao lâu, đưa tay đón lấy đống hành lí từ cậu.

_Đi thôi, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu. Bên giao dịch hẹn sẽ trả nhà lúc năm giờ, đã muộn 10 phút rồi.

Cậu vẫn không đáp lại. Young K hiểu tâm trạng Jin lúc này nên thôi không giục giã nữa, chỉ lặng im ngồi đợi cậu trên xe. Phải đi rồi, thật sự phải đi rồi. JinYoung cứ vương vấn mãi nơi bậc thềm, nửa muốn lưu lại, nửa lại tự giục giã phải đi nhanh thôi. Không biết từ bao giờ, trên hai gò má hồng mềm mại đã xuất hiện những vệt nước trong suốt lăn dài. Cậu quay lưng đi về hướng ngược nắng, những vết thương chưa kịp khô không ngừng đỏ tấy lên, nhức nhối vô cùng.


------------------------------------------------------
JinYoung ngồi trong một quán bar ồn ào, liên tục đưa ly rượu lên miệng, ngửa cổ nốc cạn. Rồi lại thêm một ly nữa, lần này nối tiếp lần kia đến khi đầu óc không còn đủ minh mẫn để nhận ra thứ gì cả. Đã bao lâu rồi nhỉ, kể từ khi cậu dẹp bỏ Mark ra khỏi cuộc đời mình mà sống? Hai năm? Ba năm? Cũng phải hơn thế một chút. Bây giờ cậu đã khác rồi, khác quá nhiều đến mức bản thân cũng không tưởng tượng nổi. Không còn là một Park Jin Young bé nhỏ và yếu đuối nữa, người con trai xưa cũ giờ đã là phó giám đốc bộ phận Sản phẩm Hóa chất thuộc tập đoàn CKD - một tập đoàn lớn nhất nhì Hàn Quốc, trở thành một chàng trai lạnh lùng với gương mặt hoa mỹ mà vốn chưa ai trông thấy nổi một biểu cảm thật tâm, trở thành một người lanh lợi và ranh mãnh trên thương trường. Nhưng chỉ có duy nhất một điều cậu hận bản thân tại sao không thể thay đổi, đó chính là nỗi đau năm nào. Vết thương vẫn cứ nằm ở đó, ẩn dưới muôn vàn những lớp màn che đậy, nhưng chỉ cần gợi lên một chút sẽ lập tức đau nhói, giống như một căn bệnh vô phương cứu chữa. Thi thoảng, cậu vô tình nghĩ đến Mark, tổn thương ấy lại ùa về như chỉ vừa mới hôm qua. Đau, cậu thực sự rất đau, nỗi đau như muốn giằng xé tâm can, như muốn nhắc cho cậu nhớ rằng, thì ra cũng đã từng có một thời mình đã yêu một người nhiều đến thế. Cũng lại từ ngày ấy cậu để mặc cho Young K đi theo mình, không còn xua đuổi anh ta, cũng chẳng buồn gắt gỏng hay đanh đá với anh ta làm gì, thỉnh thoảng lại quên béng đi việc phải giữ chiếc mặt nạ lạnh lùng ấy trên mặt, cậu còn mỉm cười tinh quái với Young K làm cho người ấy không sao dứt ra được bẫy tình mang tên Jinyoung. Cũng như một con người bình thường thôi Jinyoung cũng cần được yêu, được nuông chiều nhưng vết thương từ Mark làm cậu không thể buông bỏ mà đi tìm một tình yêu mới. Đối với cậu Young K như một người anh trai không hơn không kém nhưng đối với Young K mà nói cậu như một thứ bảo bối mà hắn có chết cũng không để tuột khỏi vòng tay.

"Never Ever


Ever gonna let you go


Ta si nottee na jioenha geokjeonghajima


dasi neoreul tteonaji ana geokjeonghajima


Baby you're mine mine mine..."

Chuông điện thoại vang lên, JinYoung lướt mắt qua màn hình, thấy không có tên người gọi bèn tò mò cầm lên, cố chỉnh giọng cho thật tỉnh táo rồi mới đưa đến bên tai.

_Hyung, anh đang ở đâu vậy?

Thì ra là thằng nhóc trợ lý, JinYoung buông lỏng ánh mắt xuống, thật thà khai báo.

_BamBam, hyung đang ở bar, có gì không?

_Jin hyung, mấy giờ rồi mà anh còn ngồi ở đấy? Anh mau về nhà đi chứ. Em vừa nhận được bản dự án từ trên xuống, bản dự án mà sếp tổng đã nói với anh hôm trước ấy. Em liền gửi cho hyung ngay nhé?

_Dự án? Anh đã nói không nhận cơ mà

_Hyung, em chịu thôi, anh cứ từ từ thương lượng với sếp, lúc nào xong thì nhắn cho em, em sẽ gửi cho anh bản hoạch định dự án, vậy nhé, Yugeom đang gọi, em đi đây.

Vừa hết câu, chưa kịp để JinYoung càu nhàu, đầu dây bên kia đã đưa đến một loạt tiếng tút nghe đến là nản. Thằng nhóc này, đã làm việc với anh gần hai năm nay rồi mà vẫn không sửa được cái tính nhanh nhảu ham chơi. Nghĩ đến việc dự án đợt này, JinYoung bất giác nhếch môi, tạo một đường cong lạnh đến run người. Cậu đi ra khỏi tòa nhà ngập mùi rượu và tiếng nhạc ấy, kiếm một chỗ ngồi xuống rồi thản nhiên bấm một dãy số trên điện thoại.

_Thưa giám đốc, tôi nghĩ mình đã nói rõ về việc tôi sẽ không tham gia dự án lần này rồi mà, giám đốc làm như thế chẳng phải là ép buộc tôi quá hay sao?

Jin nói với sếp mình ở đầu dây bên kia, tông giọng ra chiều mệt mỏi lắm.

_JinYoung, tôi biết cậu bây giờ không còn làm ở phòng kế hoạch nữa, nhưng đây là một dự án thực sự rất quan trọng với sự phát triển của tập đoàn. Đối tác đã kết hợp lâu dài với CKD ở cả lĩnh vực xây dựng và điện tử rồi, thậm chí vừa rồi cũng đã đầu tư vào hệ thống CKD Retails nữa, nhân cơ hội này, bộ phận Hóa chất của chúng ta cũng phải nắm ngay lấy đối tác đáng kì vọng đó.

_Điều này tôi cũng đã nghe qua, nhưng đâu nhất thiết phải để tôi ra mặt. Bản thân tôi thấy phòng kế hoạch làm việc rất có trách nhiệm.

_JinYoung à, cả tập đoàn này ai mà không biết tới danh tiếng của cậu chứ, các kế hoạch quan trọng xưa kia đều qua tay cậu cả, nhanh gọn và chính xác. Từ lúc cậu thăng chức đến giờ, những dự án lớn đều không được chất lượng như trước nữa. Những lần khác đều là hợp tác nhỏ lẻ, tôi có thể nhắm mắt cho qua. Nhưng lần này thực sự là một dự án lớn, tôi không yên tâm nếu như người phụ trách không phải cậu.

Cuối cùng thì con cá JinYoung nhắm đến cũng đã cắn câu. Nhưng đâu thể dễ dàng như thế. Cậu bắt đầu chơi trò đưa đẩy.

_Nhưng thưa giám đốc, anh em ở phòng kế hoạch đều đối xử với tôi rất tốt, tôi làm sao có thể nẫng tay trên mất công việc của họ được.

_Vậy bây giờ cậu tính thế nào?

_Tôi đã suy nghĩ rồi. Dự án này tôi sẽ làm cùng với họ, nhưng giám đốc yên tâm, chủ yếu sẽ do tôi ra tay làm hết. Hơn nữa tôi cũng muốn trả công cho họ coi như đền bù, cứ thưởng gấp đôi lương hàng tháng. Được chứ?

_Được, việc ấy tùy cậu. Dù sao họ cũng làm việc vất vả rồi.

Jin cười đắng. Vất vả? Các người thì ra cũng hay biết họ vất vả sao? Thế mà còn đối xử với họ tệ như thế à? Văn phòng thì ẩm thấp, lương thưởng thì thiệt thòi. Lần này họ Park ta đây không ra tay chẳng phải sẽ bị trẻ con cười vào mặt hay sao.

_Còn về phần tôi, chắc tôi cũng sẽ được thưởng chứ?

Cậu ngập ngừng, tỏ vẻ khó xử.

_Đương nhiên. - Tên đàn ông phía bên kia lập tức đồng ý, có vẻ dự án này thực sự khiến hắn phải bận tâm. - "Cậu muốn bao nhiêu cũng được."

_Tốt, vậy cứ làm như lần trước tôi đã nói. Lần này, với một kế hoạch tầm cỡ đến thế này, chắc chủ tịch cũng sẽ chấp nhận thôi.

_Nhưng JinYoung à, 5% không hề ít đâu, huống chi cậu cứ liên tiếp lấy cổ phần của CKD ra để làm điều kiện làm việc, tôi sợ....

_Đây vốn không nằm trong trách nhiệm của tôi, đều là công ty bắt tôi làm thêm, lại chẳng có công việc nào dễ dàng, đương nhiên tôi cần được hưởng phúc lợi. Anh cứ chuyển lời lại với chủ tịch như thế. Ngày gặp mặt đối tác xem ra đã đến gần rồi, ngoài tôi ra chắc chắn sẽ chẳng còn ai có thể hoàn thành bản dự án này đâu. Hơn nữa còn là một dự án quan trọng. Phiền giám đốc nói với Chủ tịch, khi nào trong tay tôi đã có cổ phần. lúc ấy tôi mới bắt đầu làm việc.

JinYoung gác máy ngay sau đó, hài lòng đánh vài dòng tin nhắn ngắn gọn cho Young K.


"Lần này chắc chắn sẽ thành công 5% đấy."


Vài phút sau, đúng như cậu tính, Young K gọi đến. Nhưng thay vì vui vẻ như mọi lần, anh ta lại vô cùng bất an và hối hả

_Hay chúng ta đừng nhận dự án này nữa nhé?

_Tại sao? Đây không phải là một cơ hội tốt sao? Jinyoung gắt gỏng "Tên này lại dở chứng gì đây?"

_Ukmm.... Anh.... Em có thể nghe lời anh một lần không? Đừng nhận dự án này nữa! - Giọng Young K chuyển sang van nài, điều đó càng làm Jinyoung thêm tò mò

_Được thôi chỉ khi em biết được lí do chính xác của nó là gì? - Chàng trai nhỏ cương quyết.

_Nhưng... anh không thể nói cho em biết

_Tùy anh vậy.. - nói rồi cậu dập máy không chút chần chừ làm người bên đầu dây bên kia lòng dạ như đang ngồi trên lửa. Hắn ngửa mặt lên trời, trút một tiếng thở dài não nề, ai oán, thầm nhủ. "Việc chiếm lấy CKD đương nhiên là quan trọng, nhưng tiến trình của chúng ta có thể lùi lại mà, phải không? Miễn là em không gặp lại tên đó. Park Jin Young, tôi nhất định không để em thoát khỏi vòng tay tôi.

Phía bên này Jinyoung không gỡ nổi những nghi vấn trong đầu mình. Chuyện gì khiến Young K từ bỏ một con mồi lớn như vậy? Sự nghiệp nuốt trọn CKD của bọn họ không phải đang diễn ra đúng như dự tính hay sao? Lần này là 5% cổ phần, thực sự không phải một con số nhỏ, hơn nữa còn có thể lôi kéo đối tác, cơ hội ngàn năm mới xuất hiện. Vậy thì rốt cuộc, lí do kia to lớn đến mức nào, đáng sợ đến mức nào cơ chứ?

_Bamie, em lập tức gửi cho anh dự án đó, ngay bây giờ.

Tại sao? Tại sao tên Young K này lại không muốn mình tham gia dự án chẳng phải mấy bữa trước hắn còn khăng khăng đòi làm cho bằng được sao? Chưa đầy ba phút sau điện thoại cậu đã rung lên.Nhìn tệp đính kèm trên màn hình đang còn sáng đèn, JinYoung thắc mắc không biết chuyện gì khiến cho một người như Young K lại phải hấp tấp đến mức ấy. Đập vào mắt cậu là dòng chữ ghi rất rõ, rất đậm ngay đầu tiên, khiến trái tim cậu thực sự đã ngừng đập trong phút chốc.

"Tập đoàn MT - Người phụ trách dự án : Tổng giám đốc Mark Tuan"


...........

Poro_Era

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro