Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JinYoung nhanh chóng thay quần áo để đi làm. Rồi anh sẽ gọi cho cậu và giải thích chuyện hôm nay thôi. Trước hết vẫn phải đến công ty cái đã.

Đến giờ ăn trưa cậu bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại từ một số máy lạ

_Mark? Mark anh đang ở đâu?

Chưa đợi người bên kia kịp nói câu gì cậu đã la toáng lên

_Cho hỏi đây có phải số điện thoại của Park Jin Young không?

Một giọng nói trầm ấm vang lên

_À.. à.. vâng! Đúng rồi! Cho hỏi anh là...?

JinYoung lúng túng vì nhận nhầm người

_Tôi là chủ quán cà phê mà sáng nay cậu đã bỏ đi mà chưa trả tiền nước!

_Ấy chết sáng nay vội quá nên tôi quên! Xin lỗi anh! Chiều nay tôi sẽ ghé sang trả lại cho anh!

_Ừm.. không sao đâu! À nhưng cậu không cần chạy tuốt lên sân bay đâu! Tôi sẽ đến chỗ cậu! Ưm.. nhà cậu chẳng hạn! Nếu cậu không phiền!

_Oh cảm ơn anh nhiều lắm! Vậy chúng ta có thể hẹn nhau ra quán cà phê ở gần công ty tôi?

_Ok cậu nhắn địa chỉ cho tôi nhé!

_Vâng! Cảm ơn anh! Nhưng sao anh biết số điện thoại của tôi và cả... tên tôi nữa?

JinYoung muốn hỏi câu này từ đầu kia cơ mà đã quên trả tiền nước cho người ta mà lại hỏi liền thì có hơi....

_Là cậu làm rớt tờ danh thiếp lúc sáng!

_À vâng! Cảm ơn anh nhiều! Tôi sẽ nhắn địa chỉ cho anh! Chào anh

_Chào cậu hẹn gặp cậu chiều nay!

JinYoung cúp máy với tâm trạng bồn chồn. Một phần vì lo lắng cho Mark một phần vì hiếu kì không biết người đàn ông khi nãy sao lại tốt bụng và nhiệt tình như vây. Cậu nhanh chóng nhắn địa chỉ cho anh ta rồi lại gục đầu xuống bàn làm việc. Cả phòng đã đi ăn trưa hết rồi nên không ai trông thấy cậu lúc này. Trông JinYoungie đáng thương làm sao!! Chỉ vài phút sau những thắc mắc về người đàn ông khi nãy dần biến mất. Hình ảnh Mark nhanh chóng chiếm hết tâm trí cậu đến nỗi cậu không nhớ mình có một cuộc hẹn với ai kia_ngươi mà đến giờ cậu vẫn chưa biết tên.

Bên đầu dây bên kia sau khi cúp máy xong thì khóe môi bất giác cong lên "Sao em lại khiến tôi thành ra thế này? Chẳng lẽ tôi lại thích em nhanh như vậy sao? Còn Mark là ai? Tôi cũng rất hiếu kì về người đó"

__6pm__

Một chàng trai với khuôn mặt tuấn tú, mái tóc chải ngược càng làm hiện rõ từng đường nét trên khuôn mặt ấy. Anh đã ngồi ở đây cả tiếng đồng hồ và có vẻ đang đợi ai đó. "Aishh. Chết tiệt Park Jin Young gặp được em khó đến vậy sao?" Anh đứng dậy và bỏ về. "Có lẽ em ấy đã quên mất cuộc hẹn hôm nay rồi" Trước giờ chưa ai dám cho anh leo cây cả "Jin Young anh bắt đầu tò mò về em rồi"

Còn về phần JinYoungie đáng yêu của chúng ta. Là cậu đang ở nhà và đợi điện thoại của Mark. Mới có từ hôm qua đến nay thôi mà trông cậu đã xanh xao hơn hẳn. Cái má phúng phính mới hôm trước bây giờ đã biến đâu mất. "Hay là... qua Mỹ và tìm anh?" Trong đầu cậu chợt nảy ra ý tưởng đó. Với số tiền cậu đã dành dụm được thì điều đó vẫn có thể thực hiện "Nhưng biết tìm anh ở đâu trên đất Mỹ rộng lớn" mới phút trước còn nơm nớp định đi Mỹ tìm anh thì giờ đây cậu lại vùi mặt vào gối mà sụt sịt.

Chợt cậu giật bắn mình "Chết tiệt!! cuộc hẹn chiều nay!" Cậu vớ lấy cái điện thoại bấm gọi ngay cho người đàn ông kia

_Alo? Chào anh! Tôi JinYoung đây! Cuộc hẹn hồi chiều..... tôi thật sự xin lỗi.....

_Bây giờ cậu nhớ ra rồi à? Tôi đã mất cả tiếng để đợi cậu vì cậu thiếu tiền tôi. Nghe có lí chứ?

_Tôi xin lỗi! Vì tôi đang gặp chút chuyện phải giải quyết nên......

_Mark? Là cậu đang muốn tìm người này. Đúng chứ?

_Tại sao anh biết? Anh biết Mark đang ở đâu à? Nói cho tôi biết đi

JinYoung cuống cuồng

_Tôi không biết! Nhưng tôi nghĩ có thể tìm được cậu ta cho cậu. Nếu cậu muốn...

_Thật chứ? Sao anh tìm được anh ấy?

_Đó là chuyện của tôi! Miễn sao tôi đưa cậu ta đến trước mặt cậu là được chứ gì?

_Nếu vậy làm ơn hãy giúp tôi tìm Mark. Cầu xin anh bằng cách nào cũng được tôi cần gặp anh ấy

_Ok! Tôi sẽ tìm Mark cho cậu! Và cậu phải đáp ứng yêu cầu của tôi!

_Yêu cầu của anh?

_Thứ nhất gửi cho tôi một tấm hình của cậu ta và tất cả những gì cậu biết về hắn như hắn đang ở đâu chẳng hạn. Thứ hai tôi muốn gặp cậu bây giờ nên ra mở cửa đi! Tôi đang đứng trước cửa nhà cậu và tôi không thích đợi lâu

JinYoung như mắc nghẹn "Trước cửa nhà á? Làm sao anh ta biết nhà mình? Rõ ràng trên tờ danh thiếp không in địa chỉ mà. Cuối cùng thì anh ta là ai vậy?"
JinYoung vừa day day trán vừa chạy ra mở cửa. Có phải quá nhiều chuyện xảy ra liên tiếp với cậu không. Mark biến mất rồi thêm một người chả quen biết, còn không rõ là người hay ma mà lại biết quá nhiều về cậu như vậy, lại còn đang đứng trước cửa mà đòi gặp cậu. Đầu óc JinYoung nhức inh ỏi. Bình thường thì cậu cũng chẳng hòa đồng gì mấy, cậu không dễ thân thiết với những người mới quen nhưng chẳng phải anh ta nói sẽ tìm Mark cho cậu sao....

_Chào cậu! JinYoung!

Người thanh niên quay lưng lại gật đầu một cách lịch sự mà chào cậu, không quên kèm theo nụ cười tỏa nắng

_Vâng! Chào...anh!

JinYoung bối rối trước sự thân thiện quá mức của anh ta

_À vâng đây là tiền nước của anh! Thật xin lỗi đã bắt anh phải đến tận đây!

_Ưm... nhưng tôi đến đây không phải vì cái này!

Nói rồi hắn bước đến sát bên cậu đến nỗi cậu nghe rõ từng hơi thở của hắn ta.

_Ưm... từ giờ hãy nghe theo những gì tôi yêu cầu đừng cãi lại lời tôi rồi tôi sẽ tìm cậu ta cho em. Còn không thì em tự mà tìm lấy

Nói rồi hắn ta cúi xuống hôn lấy môi cậu. JinYoung giật mình mà cố đẩy hắn ra nhưng với sức của cậu chỉ đủ gãi ngứa cho hắn. "Cái quái gì thế này! Hắn ta đang làm cái trò điên gì vậy? Bỏ ra mau" cậu muốn chửi vào mặt hắn nhưng giờ đây đôi môi cậu đang bị hắn bắt lấy, khăng khăng mà mút mát cho đến khi nó sưng phồng lên và cả hai người đều hết khí thở, hắn mới chịu buông đôi môi ngọt ngào ấy ra.

Jin Young giơ tay lên toan tát hắn như một phản xạ nhưng hắn nhanh chóng chụp tay cậu lại

_Anh... anh dám...!!

_Tôi dám. Em định làm gì? Đánh tôi sao? Còn Mark? Em không muốn gặp lại cậu ta à?

_......

JinYoung khóc nức lên thành tiếng. Cậu ngồi hụp xuống mà khóc. Ai nói cho cậu biết phải làm gì đi. Đánh anh ta? Đuổi anh ta về? Thế còn Mark? Cậu phải khoan nhượng với hạng người như vậy sao? Nước mắt cậu cứ liên tục mà rơi xuống khiến người đối diện không khỏi đau lòng. Hắn ngồi xuống nhẹ nhàng choàng vai cậu

_Xin lỗi vì đã làm như vậy với em! Tôi xin lỗi!

Nói rồi hắn lại nhẹ nhàng hôn lên tóc cậu

_Hãy gửi mail cho tôi sớm! Chào em!

Hắn dìu cậu đứng dậy và một lần nữa gật đầu chào cậu. JinYoung tưởng rằng cái gã khốn này cuối cùng cũng chịu rời đi. Nhưng dương như hắn quên gì đó nên lại quay lại

_Xin lỗi vì vẫn chưa giới thiệu tên cho em. Tôi là Young K.

Nói rồi hắn mỉm cười tinh quái mà quay đi bỏ mặc cậu chìm trong một mớ lộn xộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro