Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hiền cũng đã kể cho anh nghe về việc cậu bị mất trí nhớ, nên anh mỉm cười hiền nhìn cậu rồi nói, "thế có cần anh chọn hộ không?"

Thực sự tốt quá, cậu cười nhẹ nhõm nhìn anh, rồi gật đầu. Thế là anh đã chọn cho cậu một món mà cậu ăn khen ngon tấm tắc. Bữa ăn cũng đã kết thúc nhanh chóng, Chung Nhân muốn giữ cậu thêm chút nữa, nhưng cậu đã từ chối, "cũng đã muộn rồi, hẹn anh dịp khác tôi sẽ mời anh được chứ?"

Anh cười nhìn cậu , "ok, nhưng anh sẽ đưa em về được không?"

Cậu gật đầu đồng ý với anh, thế là cậu ngồi trên cái xe ô tô Audi sang trọng của anh được anh chở về đến tận nhà.

Chiếc xe đỗ trước cổng Phác Gia, Bạch Hiền xuống xe, Chung Nhân cũng xuống theo. Cậu đi được mấy bước ra đằng trước tiến lại gần cái cổng, rồi quay lại cúi đầu chào anh. "Cảm ơn anh rất nhiều vì bữa ăn hôm nay, hẹn gặp anh lần sau."

Chung Nhân gật đầu cười, "ừhm, hẹn gặp lại em lần sau."

Cậu mở cổng vào nhà, nhưng anh còn đứng đó vui mừng hò reo trong lòng, miệng cười toe téo, cậu bảo hẹn gặp anh lần sau, cậu muốn gặp anh nữa, nên làm cho Chung Nhân vui mừng đến khôn xiết, anh lên xe và phóng thẳng về.

Bạch Hiền đi vào phòng, Khánh Thù nhìn thấy cậu chạy nhanh ra kéo cậu vào, để hỏi thăm tình hình hôm nay. "Trời ơi sao rồi? Người đó trông thế nào? Có đẹp trai không? Gia đình có giầu có không?.v.v.."

Khánh Thù hỏi nhiều đến nỗi mà Bạch Hiền không biết trả lời thế nào, cậu đưa tay lên véo mũi cậu bạn mình rồi cười. Khánh Thù biết mình đang hỏi Bạch Hiền dồn dập, nên cậu ngừng không hỏi nữa cười ngượng.

Bạch Hiền đứng dậy lấy quần áo để thay ra, vừa nói, "anh ấy rất tốt, mình cảm thấy nói chuyện rất hợp."

Bạch Hiền hồi hộp hỏi tiếp, "rồi sao nữa?"

Bạch Hiền quay sang chỗ Khánh Thù cười rồi nói tiếp, "cũng rất đẹp trai, con nhà cũng khá giả."

Khánh Thù mừng rỡ mở to hai mắt ra, rồi lại bộ mặt mê trai hiện về, hai tay đưa lên má, mắt lại ngước lên trời mồm thì lảm nhảm, "thế thì tốt quá, không biết có đẹp trai bằng anh Xán Liệt, hôm nay mình gặp không nhỉ?"

Bạch Hiền quay sang Khánh Thù lắc đầu rồi cậu đi vào phòng tắm thay đồ, 2 người họ đi chuẩn bị bữa ăn tối cho Phác Gia. Khánh Thù quay sang nói với Bạch hiền, "Cậu có biết không, cháu đính tôn của Ông Phác mới về đó. Trời ơi công nhận nhé gia đình này đứa cháu trai nào cũng đẹp mĩ mãn luôn, Xán Liệt có khi còn đẹp hơn cả Thế Huân ấy chứ."

Khánh Thù lại bắt đầu với chủ để trai đẹp của mình, Bạch Hiền không nói gì hơn, chỉ cùng cười với lại Khánh Thù. Khánh Thù nhìn thấy cậu bạn không có phản kháng gì kia lại nói tiếp, "nghe nói như là anh ấy sẽ ở Phác Ngư, nơi mà bố mẹ anh ấy ngày trước ở đó thì phải. Thế nên người làm sẽ được anh ấy chọn bớt sang đó. Cầu mong anh ấy chọn mình."

Khánh Thù thật là chết vì trai mà, Bạch Hiền chỉ nhìn cậu bạn mà không nói được lên lời nào. Có cậu bạn như Khánh Thù quả thật là cũng không bao giờ hết chuyện để nói, và không bao giờ nhàm chán. Khánh Thù sống vô tư, nên Bạch Hiền rất hợp với Khánh Thù, hai người đã quen nhau từ ngày Khánh Thù chuyển vào đây, đến nay đã được 4 năm rồi. Cậu bạn Khánh Thù đã thấy Bạch Hiền suốt ngày thui thủi một mình, nên đã đến trò chuyện và làm quen với Bạch Hiền, kể từ đó tình bạn của bọn họ càng lúc càng gắn bó, có khi còn như anh em ấy.

Cả gia đình Phác Gia ngồi vào bàn ăn, Bạch Hiền cùng mấy người làm lùi đi. Lúc đi ra Bạch Hiền chạm phải Thế Huân, anh có vẻ bực mình chuyện gì đó, nên vẻ mặt rất khó coi.

Bạch Hiền cùng với lại Khánh Thù đi ăn tối, hôm nay bác đầu bếp lại có món ngon muốn 2 người họ ăn thử, nên Khánh Thù rất hí hửng kéo Bạch Hiền đi thật nhanh đến đó.

Xán Liệt cùng ông ngồi ăn tối trong cái phòng ăn lớn ở tổng chính, Xán Liệt ngước lên nhìn ông rồi hỏi, "ông biết Bạch Hiền đã đi đâu rồi không?"

Một câu hỏi làm ông gần sặc, ông cứ tưởng là anh quên cậu bé rồi chứ? Ông từ tốn uống ngụm nước rồi nói, "Xán Liệt, cậu bé đó... „ ông ấp úng rồi nói tiếp, cậu bé đó không còn nhớ cháu là ai nữa đâu."

Anh trợn to mắt nhìn ông mình và nghĩ lại lúc sáng nay.. chẳng lẽ đó là cậu, anh không nhầm. Nhưng tại sao? Anh bỏ đũa xuống rồi hỏi ông, "làm sao, đã có chuyện gì ông có thể kể cho cháu được không?"

Thế là ông Phác đã kể cho anh câu chuyện cách đây 8 năm trước. Xán Liệt như bị cái búa đập một phát vào quả tim đang bị bóp nghẹt kia. Anh không thể nào nuốt nổi cơm nữa. Tất cả là tại anh, anh đã bỏ đi để Bạch Hiền ở lại một mình. Bỗng nhiên anh đứng bật dậy, chạy ra ngoài lao đến chỗ người làm ở, để lại ông anh không hiểu anh muốn đi đâu, nhìn theo anh ngơ ngác.

Anh mở tung phòng người làm ra, có mấy cô người làm đang ngồi ăn cơm với nhau, anh đi vào làm mấy cô gái vội đứng lên cúi đầu chào anh không hiểu anh đến đây có chuyện gì? Anh nhìn trong mấy người đó rồi cất giọng lên hỏi, "mấy cô có biết Bạch Hiền ở đâu không?"

Các cô gái mở trừng mắt ra nhìn anh, một cô lên tiếng, "dạ, nghe nói Bạch Hiền cùng Khánh Thù ở nhà bếp lớn, hai cậu ấy đi ăn đồ..."

Không để cô gái nói hết câu, anh đã chạy đi để lại mấy cô gái ngạc nhiên nhìn nhau rồi lại nhìn theo anh.

Anh chạy nhanh đến phòng bếp, mở tung cửa ra, Bạch Hiền cùng Khánh Thù và mọi người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ bị tiếng động mạnh, thì giật mình ngẩng mặt lên nhìn. Anh đứng đó thở hổn hển nhìn cậu. Mọi người không ai hiểu có chuyện gì. Ông đầu bếp chính đi lại gần anh rồi hỏi, "mến chào Xán Liệt, cậu chủ đến đây có chuyện gì không?"

Anh nhìn ông đầu bếp rồi lại nhìn Bạch Hiền, anh đi đến chỗ cậu, bỗng anh ôm chầm cậu vào lòng mình. Làm cho ai ai cũng mồm và mắt mở to hết cỡ, nhất là cậu bạn Khánh Thù đang nhìn anh say đắm, cũng chớp chớp không thể nào ngừng được để mở to mắt ra mà nhìn cảnh tưởng đang sẩy ra.

"Ahhh, biến thái buông tôi ra." Bạch Hiền sợ hãi hét toáng lên đẩy Xán Liệt ra.

Khánh Thù và mọi người giật mình sau tiếng hét của Bạch Hiền và đều trở về trạng thái bình thường, Khánh Thù thấy bạn mình kêu thì lúi húi quay ngang quay ngửa, mắt đảo như điên tìm kiếm cái gì, mồm thì nói, "đâu, đâu? Biến thái đâu?"

Bạch Hiền sợ sệt chỉ tay vào Xán Liệt, nhỏ giọng run rẩy nói, "trước.. mặt mình nè."

Câu nói của Bạch Hiền làm mọi người sặc sụa, có người đáng uống nước mà phút hết cả ra, Xán Liệt đứng đó nhăn hết cả mặt mũi lại. Khánh Thù cậu bạn muốn giúp Bạch Hiền mà đứng im như pho tượng, cứng họng luôn.

Xán Liệt anh thở dài rồi nói, "cái gì mà biến thái chứ?"

Khánh Thù thấy thế kéo Bạch Hiền sang bên mình để giải thích, cười cười xin lỗi Xán Liệt , Khánh Thù thì thầm vào tai Bạch Hiền, "đó là cậu chủ, cháu đích tôn của ông Phác đó."

Bạch Hiền nghe cậu bạn mình nói mà "HẢ" một cái thật to rồi lấy tay che nhanh miệng mình lại, mắt quay sang nhìn anh, nở một nụ cười ngượng ngạo với anh. Anh nhìn cậu rồi lấy tay vút mái tóc mềm mại của mình ủ xuống kia về đằng sau, đi đến gần kéo Bạch Hiền ra khỏi phòng bếp.

Mọi người nhìn theo không hiểu 2 người kia muốn đi đâu, mấy cô gái trong bếp kia, trong đó có cả Khánh Thù đều nhìn theo anh với con mắt long lanh, "quả thật là đẹp trai mà, sao lại có người đẹp đến thế cơ chứ?" Một cô gái lên tiếng mấy cô kia cũng "ừhm" theo, Khánh Thù từ đầu cũng ừhm nhưng sau đó cậu lại lắc lắc đầu, chống nạnh gừm mặt nói, "đẹp, đẹp cái gì chứ, mấy bà mê trai vừa thôi, thấy cậu chủ đẹp trai là lấn tới chứ gì, tôi không để yên đâu. Đừng động đến cậu chủ đẹp trai, tài ba, phong độ của tôi..."

Khánh Thù cứ thế lảm nhảm, mọi người ngồi ăn cơm tiếp không ai thèm nghe cậu nói gì cả, Khánh Thù sững lại, thấy thế lao đến bàn ngồi vào để ăn đồ, sợ người ta ăn hết.

Bạch Hiền bị Xán Liệt kéo ra ngoài, làm cậu hốt hoàng chân thấp chân cao không đi vững, anh thì cứ lao như điên với cái đôi chân dài của mình, thật là tội cho Bạch Hiền nhỏ bé mà.

Đến hồ cá, nơi này tối không có ai, anh quay đầu lại nhì Bạch Hiền, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng với đôi mắt sáng ngời, được những ánh điện sau vườn hắt vào mờ mờ, trông thật đẹp và quyến rũ. Cậu sợ sệt, mặt nhăn nhó vì anh kéo tay mình đau. Xán Liệt thấy thế anh vội buông tay cậu ra.

Xán Liệt cứ đứng đó 2 tay đút túi quần nhìn Bạch Hiền không rời, cậu thấy anh nhìn mình thì ngại ngùng cúi đầu rồi nhỏ giọng, "Cậu chủ, ngài gọi tôi ra đây có chuyện gì không ạ?"

Một câu nói mà làm cho Xán Liệt thấy khó chịu, từ khi nào anh với cậu lại là "Cậu Chủ và Người làm" thế này? Anh cúi người xuống ôm vòng qua eo cậu, bế bổng cô lên, mặt cậu cùng với tầm nhìn của anh.

Bạch Hiền 2 mắt mở to nhìn anh, ú ớ, anh nhìn cậu cười hiền rồi nói, "không nhớ gì nữa sao?"

Bạch Hiền nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt đen tuyền sâu thẳm của anh, thật mê người, nó long lanh như mặt hồ nước kia vậy. Cậu giật mình cúi đầu xuống nói, "xin lỗi ngài, có thể thả tôi xuống được không?"

Anh thấy điệu bộ của cậu quả là dễ thương, bật lên cười nhẹ, trán anh đặt lên trán cậu, lấy trán của mình hơi ấn về phía cậu để cho cậu ngẩn mặt lên, chếc mũi thẳng của anh chặm nhẹ vào sống mũi cậu rồi anh thì thầm với cái giọng nói lẫn cả hơi thở ấm ám nhẹ nhàng thấm vào từng làn da mặt của cậu," Sẽ không buông, không bao giờ buông."

Đôi mắt cậu trợn trừng lên vì câu nói của anh, mặt cậu lại càng đỏ thêm, cậu hỏi, "vì sao ngài lại làm thế?"

Anh càng ôm chặt cậu hơn, cậu thật nhẹ, anh bế cậu cứ như không ấy. Anh lại cười bờ môi mỏng bóng đẹp với hàm răng trắng đều lộ ra, rồi từ đó một lần nữa phát ra một âm thanh trầm ấm đến cuống hút, "anh muốn đền đáp lại tất cả những gì em đã bị mất. Anh xin lỗi Bạch Hiền"

Cậu rất ngạc nhiên về câu nói của anh. Quả thực Bạch Hiền không hiểu gì hết, khuôn mặt dễ thương kia cứ đơ ra, làm anh không chịu nổi đặt môi mình lên môi cậu, một nụ hôn nhẹ nhàng cũng rất nhanh lướt qua môi cậu. Bạch Hiền sợ quá lấy cả hai tay lên che miệng mình lại, nếu đây không phải ông chủ thì như hôi sáng cậu sẽ tát anh thêm một cái nữa rồi, nhưng cậu không dám. Trong lòng cậu lại thấy cái hôn này thật quen thuộc mà không biết đã xãy ra ở đâu rồi, đầu cậu hỗn loạn, người mền nhũ trên tay anh.

Anh cũng cảm giác được sự việc, đặt cậu ngả lên vai mình. Anh muốn cho cậu thấy, anh chính là chỗ dựa an toàn của cậu. Bạch Hiền cũng để cho anh làm những gì anh muốn, mùi hương quen thuộc này lại bao trùm lấy cậu, cậu cảm giác mình thật yếu đúi, anh có thế bóp nát cậu trong tay mình nếu như anh muốn, còn cậu thì không kháng khự lại được.

Bỗng có một tiếng nói từ đằng trước vang lên trong bóng tối, "thả cậu ấy xuống."

Xán Liệt đang dịu dàng với Bạch Hiền trên tay mình bất chợt bị tiếng nói làm giật mình mà đưa mắt lên nhìn. Anh ngặc nhiên nhìn người vừa nói đang đi gần đến mình.

Thế Huân anh vừa đi qua thì bất chợt thấy cảnh tượng, Bạch Hiền và Xán Liệt ôm ấp, anh cảm thấy rất bất an và nóng mặt, nên anh đã đi đến gần Xán Liệt kéo Bạch Hiền từ tay Xán Liệt xuống, làm cậu bị kéo mạnh ngã vào lòng Thế Huân. Thế Huân đỡ lấy cậu vào lòng mình thật chặt, làm cho cậu gần như ngạt thở và choáng váng.

Xán Liệt cau mày nhìn hành động táo bạo Thế Huân với một khuôn mặt không mấy là thiện cảm, rồi anh hỏi, "cậu làm gì thế?"

Thế Huân buông Bạch Hiền ra không thèm để ý đến câu hỏi của Xán Liệt, anh cúi xuống nói với Bạch Hiền, "cậu về phòng đi, đã muộn rồi đó."

Bạch Hiền hỗn loạn rồi gật đầu, cậu lững thững bước về phòng. Để lại Xán Liệt và Thế Huân đứng đó đối mặt với nhau. 2 người họ như một con Hổ với con Sư Tử vậy mà nhìn nhau. *sợ*



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro