Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế Huân cười khểnh rồi lên tiếng, "mới về mà muốn làm loạn sao, anh họ ?"

Xán Liệt bình thản tay đút vào túi, đi lướt qua người Thế Huân rồi nói, "ít ra tôi còn thật với lòng mình. Đúng không em họ?"

Rồi anh đi thẳng theo lối đường đá vào nhà để lại Thế Huân vẻ mặt tối sầm lại.

Bạch Hiền về đến phòng, Khánh Thù thấy cậu bạn mình đang ngẩn ngơ, tay thì đang sờ nhẹ lên môi mình, lững thững đi vào phòng như người mất hồn. Khánh Thù chạy đến gần cậu hỏi, "Bạch Hiền có sao không?"

Bạch Hiền vẫn không trả lời mà đứng đơ ra đó, đầu óc vẫn suy nghĩ gì hoang mang, còn Khánh Thù thì đang lo cho bạn mình không biết là Xán Liệt đã làm gì với cậu.

Khánh Thù gọi thật to, làm cho Bạch Hiền tỉnh ngộ, ngước lên nhìn cậu, Bạch Hiền đôi lông mày mỏng manh cau lại, rồi ú ớ nói với Khánh Thù, "cậu làm tớ giật cả mình."

Khánh Thù nhìn Bạch Hiền bằng một ánh mắt lạ, chống nạnh hỏi lại, "làm gì mà cứ như người mất hồn thế hả, cậu chủ có làm gì cậu không?" Khánh Thù như nghĩ ra cái gì đó, 2 tay bám vào 2 vai của Bạch Hiền lắc lắc, "trời hay cậu có làm gì đắc tội với Xán Liệt, nên anh ấy đã đuổi cậu ra khỏi nhà này rồi?"

Bạch Hiền lắc đầu không phải, làm Khánh Thù lại càng tò mò hỏi tiếp, "hay cậu bảo anh Xán Liệt là biến thái nên anh ấy giận đã đánh cậu? Có bị thương ở đâu không?"

Bạch Hiền lắc đầu rồi kéo Khánh Thù đến bên giường, "tớ không sao cả, đi tắm rồi đi ngủ thôi."

Bạch Hiền lấy quần áo chạy vội vào phòng tắm, không muốn cho Khánh Thù đoán linh tinh nữa. Cậu rất bối rối về chuyện Xán Liệt đã hôn cậu, nó lại còn rất là quen thuộc đối với cậu, mùi hương dễ chịu của anh cậu cảm nhận được là đã ngửi thấy ở đâu rồi. Đầu cậu cảm thấy đau và nhức, "lần sau đi đứng cẩn thận nhé, đừng có chạy như thế nữa." Câu nói đó của ai, sao lại thế này? Bạch Hiền ôm đầu mình nhăn nhó, ngồi xổm xuống...

Sáng ra theo thường lệ là Bạch Hiền cùng mấy người làm 6h sáng dậy dọn dẹp chuẩn bị cho bữa sáng của gia đình Phác gia. Nhưng hôm nay thì khác tại Xán Liệt sẽ chuyển sang Phác Ngư, nơi mà đã bị bỏ trống nhiều năm, nên người hầu sẽ do anh chọn để chia bớt sang. Ông anh định thêu thêm, nhưng anh gạt đi vì anh chỉ có một mình không cần nhiều chỉ khoảng 3 đến 4 người là đủ rồi.

Mấy cô người làm hý hửng dậy sớm trang điểm thật đẹp để có khi được anh chọn sang đó, làm cho anh. Khánh Thù không ngoại lệ cậu kéo Bạch Hiền dậy sớm theo mình, lôi cậu khắp cầu thang để đi cho nhanh đến đó. Khi đến nơi, thì thấy đã có rất nhiều người làm đứng thành một hàng, Khánh Thù kéo Bạch Hiền đến gần đứng vào cùng.

Một lúc sau Xán Liệt xuất hiện với một tướng mạo bảnh bao chưa từng thấy, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cộc tay, lồng bên ngoài chiếc áo gile đen kẻ sọc, một chiếc quần âu cũng cùng mầu với chiếc áo gile, kèm theo đôi giày da đen bóng, trông thật oai phong đi đến gần.

Với chiều cao hơn 1m85 và thân hình rắn chắc của anh thì quả thật mặc cái gì cũng đẹp, mái tóc hơi dài màu hạt dẻ của anh được vút hết về đằng sau để lộ ra khuôn mặt dài, từng đường nét hoàn hảo, nam tính kia càng thêm rõ ràng hơn. Làm mấy cô gái chết mê, chết mệt và cầu mong là anh sẽ chọn mình.

Bà Quản Gia đi tới cúi đầu với anh, rồi nói, "đây là những người, làm dọn dẹp. Ngài cần bao nhiêu người trong số đó ạ."

Anh gật đầu với bà Quản Gia, "tôi không cần nhiều đâu 1-2 người là đủ rồi, ông tôi cứ làm quá lên. Đâu cần phải cầu kỳ như thế này chứ? Hỏi người ta một câu ai muốn sang thì cứ việc sang. Làm như đi chọn vợ ấy?" [hô hô :D]

Anh bắt đầu hơi cáu, có nhiều việc còn phải làm, đến mấy việc này mà anh cũng phải đứng ra làm nữa, không hiểu ông anh muốn thử thách anh gì đây. Anh quay sang bà Quản Gia rồi nói, "bà cứ tìm đại cho tôi 2 người là được rồi, cảm ơn."

Rồi anh đút tay vào túi quần đi thẳng qua dãy người làm đứng xếp hàng, thì bỗng anh dừng bước ở trước mặt của Bạch Hiền. Anh quay người sang nhìn cậu, còn cậu thì vẫn cúi đầu lại còn đang ngáp vì ngái ngủ nữa chứ. Anh nở trên môi một nụ cười, cúi đầu xuống mắt chạm mắt với cậu, "hôm qua không ngủ được sao?"

Cậu giật mình, khi cái giọng trầm ấm của anh vang lên, cậu không nói gì, không muốn nhìn vào mắt anh nên càng cúi thấp hơn nữa.

Anh quay sang bà Quản Gia rồi nói, "cậu bé này là đủ rồi."

Ai ai cũng há hết cả miệng ra, không hiểu là anh đang nói gì. Anh thấy mọi người như thế, đứng thẳng người lên chỉ tay vào Bạch Hiền và nói, "tôi suy nghĩ lại rồi, cậu bé này là đủ."

Rồi anh quay đầu đi thẳng, miệng còn huýt sáo rất vui vẻ. Trong đám đông mấy cô gái, ganh tỵ với Bạch Hiền liếc mắt lườm nhìn cậu rồi đi thẳng, còn Khánh Thù chợt hiểu ra cái gì đó, cậu quay sang Bạch Hiền mếu máo nói, "cậu đã đắc tội thật rồi Bạch Hiền, nên cậu bây giờ bị hành hạ đó. Một mình làm sao dọn dẹp hết được Phác Ngư cơ chứ?"

Bạch Hiền nhìn Khánh Thù thấy cậu bạn mình nói thế, nên cũng hơi lo lắng. Haizz 2 cái cậu bé ngốc này hiểu hoàn toàn sai với ý tốt của anh Xán Liệt rồi. (Nhưng một mình Bạch Hiền sao dọn dẹp hết đây? Liệt anh đang nghĩ gì vậy?)

Một mình Bạch Hiền thu dọn quần áo, từ Phác Nhiên sang Phác Ngư, Khánh Thù ôm Bạch Hiền rồi bảo nói, "nếu công việc làm không được, thì cứ chạy sang đây gọi mình, mình sẽ giúp. Cậu thật là xui xẻo mà."

Khánh Thù chính cậu cũng thích sang bên Phác Ngư, nhưng hiện tại cậu lại thấy lo cho Bạch Hiền nhiều hơn, vì Xán Liệt lại chỉ có nhận mỗi Bạch Hiền nên trong đầu Khánh Thù bây giờ nghĩ là anh muốn hành hạ Bạch Hiền về việc lần trước. Cậu không nên nói cho Bạch Hiền là có người "biến thái", nhưng cậu nhìn thấy Bạch Hiền yếu ớt mà lại còn quá ngây thơ, đến nỗi từ đó còn không biết và cậu nghĩ nếu Bạch Hiền biết được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, nên đã chỉ cho Bạch Hiền người biến thái nó thế nào. Ai ngờ lại thành ra thế này.

Bạch Hiền cầm túi mình sang bên Phác Ngư, lại lần nữa cậu gặp Thế Huân. Anh chẳng may nghe thấy mấy cậu người làm nói chuyện với nhau là Xán Liệt chỉ chọn mỗi Bạch Hiền nên anh đã chạy vội đến chỗ cậu. Nhìn thấy Bạch Hiền đang cầm túi quần áo định đi, thì anh đi đến gần.

Bạch Hiền nhìn thấy anh cúi đầu xuống chào, Thế Huân anh đứng đó nhưng lại không biết phải làm gì, hay nên phải nói thế nào với cậu bây giờ?

Cậu định đi tiếp thì Thế Huân giữ tay cậu lại, Bạch Hiền giật mình khi thấy có người giữ lại, quay đầu nhìn anh. Cậu nhìn xuống tay mình bị anh dữ, rồi ngước lên nhìn mặt anh, vẻ không hiểu. "Xin lỗi, Ngài có chuyện gì sao?"

Thế Huân muốn nói, với cậuđừng đi, nhưng anh lại như có cái gì trong cổ họng mà không nói được ra thành câu, buông tay cậu ra rồi quay mặt đi, "không có gì, tôi xin lỗi."

Cậu cúi đầu lần nữa rồi đi thẳng, anh đứng đó nhìn hình bóng nhỏ bé cậu rời xa anh. Sao anh lại có thể như thế chứ? Lúc nào cũng chỉ nhìn thấy lưng cậu khuất dần vậy. Thực sự cậu không nhìn thấy sự tồn tại của anh sao? Thật là chán nản, anh đi nhanh về cái xe đậu trong gara ôtô Thể thao của mình phóng thẳng đến quán bar uống cho say.

Bạch Hiền bước vào Phác Ngư cậu đi trên cái hành lang dài, bỗng những ký ức quen thuộc lại hiện về bên cậu, "Bạch Hiền àh, đừng chạy nhanh như thế được không? Chẳng may té ngã thì sao?"

Bạch Hiền hoa mắt vì câu nói của ai đó, cậu quay ngang, quay dọc xem có ai bên cạnh không, nhưng thực sự không có ai cả, chỉ có mình câu. Làm cho Bạch Hiền thấy ớn lạnh, cậu ôm đầu mình. Nó lại đau, rất đau cả ở trong ngực cậu nữa. Sao lại thế này? Nước mắt Bạch Hiền chảy dài trên khuôn mặt, cậu đâu có muốn khóc đâu.

Nước mắt cậu từ đâu mà tới vậy. Nước mắt của cậu làm mờ đi đôi mắt. Cậu thấy một ai đó ôm cậu vào lòng, nước mắt cậu làm mọi cảnh trước mặt đều không rõ ràng, một người phụ nữ hiền từ đứng đó, bà nở một nụ cười, rồi nói, "đừng khóc Bạch Hiền, cô yêu con."

Bạch Hiền sau đó vì cơn đau mà không chịu được, cậu ngất lịm đi. Khi tỉnh lại thì Bạch Hiền nằm ở trong một cái phòng rộng, toàn màu hồng là màu hồng, những hình hài comic được vẽ lên cái tường mầu hồng thật sống động, thật gần gũi, đầu cậu lại đau thì bỗng cái cửa mở ra, Xán Liệt cao lớn đi vào bên trong, trên tay cầm một cốc nước cam.

Anh nhìn thấy cậu đã tỉnh, thì vẫn vẻ mặt lo lắng đi đến đưa cậu cốc nước cam trên tay mình rồi nói, "em uống đi."

Bạch Hiền nhìn cốc nước ngồi dậy đưa 2 tay lên cầm lấy nó, rồi trong cơn khát uống một hơi hết sạch. Cốc nước cam đó làm cậu tỉnh táo thêm nhiều. Cậu đặt cốc nước xuống bàn ngủ, gỡ mền ra định đi xuống giường.

Anh giữ cậu lại, "mệt thì hãy nghỉ đi, đừng đi lại nhiều."

Cậu nhìn anh, rồi cười cảm ơn, "Tôi khỏe rồi, cảm ơn Ngài."

Bạch Hiền định đứng lên đi, thì Xán Liệt lấy 2 tay mình ấn cậu xuống giường, rồi anh cũng nằm cùng xuống đó, ôm chặt cậu vào lòng mình. Bạch Hiền giật mình, sợ hãi.

Anh sao lại làm như thế? Cậu lấy ta đẩy anh ra, nhưng cũng vô ích. "Ngài, ngài không thể làm thế?"

Xán Liệt vẫn giữ chặt cậu, nở một nụ cười tinh nghịch như trẻ con rồi nói, "làm thế là làm thế nào? Anh không hiểu?"

Bạch Hiền dãy dụa, "ngài, với tôi không thể tình tứ."

Anh bật cười to vì câu nói ngây thơ của Bạch Hiền cậu quả thật là ngốc mà, nhưng anh thích cái ngốc đó của cậu, rất đáng yêu. Anh ôm Bạch Hiền rất chặt, cậu thì dãy dụa cực liệt.

Một hồi sau mệt mỏi, Bạch Hiền thở hổn hển quay sang bên Xán Liệt, mắt anh đã nhắm lại, hơi thở rất thoải mái và đều đặn. Hương thơm trên người anh lan tỏa bao trùm không gian cùng tiếng thở dộc của cậu.

Bỗng anh mở mắt ra nhìn vào mắt của Bạch Hiền làm cậu giật mình giả vờ nhìn đi chỗ khác. Xán Liệt lấy thân thể to ca của mình đè lên người Bạch Hiền, hai tay của cậu được anh giữ ở trên đầu.

Cậu mở to mắt nhìn anh, trong đôi mắt cậu đầy sự hỗn loạn và sợ sệt. Anh cúi người xuống cùng với mùi hương và hơi thở nhẹ của mình tỏa vào người và mặt cậu.

Bạch Hiền nhắm nghiền mắt lại, cậu muốn hét toáng lên, nhưng không thể nào mà hét được.

Trong lúc cậu không nhìn thấy gì, thì bên tai nghe thấy tiếng phì cười của anh, anh lăn sang bên cạnh ôm bụng mình cười, cậu mở hé dần mắt mình ra, thấy anh đang lăn lộn cười.

Bạch Hiền không hiểu ngồi phắt dậy định muốn thoát khỏi đây ngay, Xán Liệt nhanh tay giữ cậu lại, anh vẫn vừa cười vừa nói, "trời Bạch Hiền, em quả là ngây thơ đó. Vẫn như ngày nào."

2 lông mày cậu nhau lại, nước mắt sắp đổ ra, đôi mắt to kia bỗng đỏ heo. Anh thấy thế không cười nữa, tay vẫn giữ lấy tay Bạch Hiền. Anh nhẹ nhẹ ôm cậu vào lòng mình, một nụ hôn đặt lên mái tóc mềm mại, mùi hương quen thuộc đối với anh bấy lâu nay thầm muốn được ngửi lại nó.

"Anh xin lỗi Bạch Hiền vì đã trêu em, em đối với anh như một người thân trong gia đình, ngoài em và ông Nội ra anh không còn ai nữa. Anh đã hứa với mẹ anh sẽ bảo vệ em như người em trai ruột của mình vậy và anh muốn em nhớ lại tất cả."

Bạch Hiền ngước lên nhìn anh, không hiểu, "ý ngài là sao?"

Xán Liệt cúi xuống nhìn cậu, 2 tay anh đặt lên bờ vai mềm mỏng của cậu, "em đừng gọi anh là Ngài" được không? Hãy gọi là anh 2 đi."

"Anh 2?" cậu suy nghĩ rồi hỏi tiếp, "vì sao lại là anh 2, tôi có gia đình gì với Ngài sao?"

Anh cười gật đầu nhẹ, "ừhm đúng thế, khi anh đi xa đã gửi em cho ông. Tại anh nên em đã bị mất trí nhớ. Nên anh muốn đền đáp lại tất cả cho em và mong em tha thứ."

********




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro