Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khánh Thù quay sang nói với Bạch Hiền, "hay là anh ta thích cậu?"

Bạch Hiền lắc đầu, "không thể, anh ấy bảo với mình là, anh ấy là gia đình mình. Là anh 2 đó!"

Chuyện đến thế này, thì cả Khánh Thù cũng chịu thua. Cậu suy nghĩ rồi quay sang Bạch Hiền nhìn cậu bạn đang bối rối đến tội nghiệp, cậu nhăn nhó nói, "hay cậu lấy hết can đảm lên hỏi anh ấy cho rõ đi, dù gì thì cứ cho là gia đình đi, mọi chuyện sẽ dễ nói hơn."

Bạch Hiền thấy Khánh Thù nói có lý, dù gì cứ cho là thế đi. Cậu vừa gật đầu nhẹ miệng nở ra một nụ cười dịu dàng.

Bạch Hiền quay lại Phác Ngư, cậu thấy một chiếc xe màu đỏ sang trọng đậu trước sân nhà. Nhà có khách sao? chẳng thấy Xán Liệt nói gì cả?

Cậu bước vào nhà cũng không thấy ai ở phòng khách, cậu nhìn xung quanh cũng không thấy một ai ở đó.

Cậu đi lên trên phòng nơi làm việc của Xán Liệt, thấy cái cửa hơi hé mở, Đi đến gần, cậu nghe có tiếng kêu và thở nhẹ của một người con gái. Cậu tò mò, hơi nhìn qua khe cửa, thì cậu nhìn thấy một cảnh tượng đập ngay vào mắt mình.

Một người con gái đang ngồi lên anh, còn anh thì ngồi ở cái ghế làm của mình, 2 người họ đang làm chuyện đó như lúc trước anh muốn làm với cậu chăng?

Mái tóc cô gái kia cứ bay lên rồi lại hạ xuống theo nhịp của người mình. Bạch Hiền hoa hết cả mắt, đầu óc choáng váng, cậu không muốn nhìn nữa. [T^T]

Cậu lùi về đằng sau, chân cậu đứng không vữa nữa khụy xuống, nền nhà thật lạnh khiến cho cậu run lên vì cái lạnh.

Cậu không hiểu vì sao trong trái tim nhỏ bé kia như muốn rỉ máu, nó đang bị cái gì đó đâm vào đau lên từng hồi. Hơi thở khó khăn, cậu đưa tay lên ngực cố giữ nó lại.

Sao lại đau? Đừng đau thế được không?

Một tiếng hét nhẹ của người con gái và tiếng gầm của người con trai làm cậu giật mình đứng dậy. Sau 2 cái tiếng kêu đó, tai cậu như bị ù điếc không còn nghe gì nữa. Cậu cố bám vào cầu thang để đi xuống nhà, để coi như mình không nghe và không thấy gì hết.

Từ bậc cầu thàng thấp cao rồi lại thấp cao, cậu sợ mình sắp ngã mà cố bám vào thành của cầu thang để đi xuống.

"Bạch Hiền?" một tiếng gọi cậu to

Bạch Hiền đứng chôn chân ở giữa cầu thang, không dám động đậy cũng không dám quay đầu lại, vì cậu đang khóc nên không muốn cho ai nhìn thấy.

Xán Liệt anh gọi cậu một lần nữa nhưng không thấy cậu có động tĩnh gì, anh chạy xuống xem thì Bạch Hiền ngay lập tức lao xuống thật nhanh và chạy luôn ra ngoài.

Cậu lao ra ngoài như tên bay, bỗng đâm sầm vào một bóng hình to lớn nào đó, mà cậu súyt nữa thì ngã ngửa về đằng sau, nhưng cánh tay to lớn của người đó đã đỡ lấy cái eo thon nhỏ của câu, để cậu khỏi ngã.

Bạch Hiền ngước lên nhìn người đó, là Thế Huân, anh bàng hoàng khi thấy cậu nước mắt rơi tầm tã trên khuôn mặt.

Thế Huân lo lắng hỏi, "Bạch Hiền cậu sao vậy?"

Bạch Hiền đứng thẳng dậy cúi thấp đầu không muốn cho anh thấy vẻ mặt của mình, rồi lắc đầu, "xin lỗi, tôi không sao."

Nhưng Thế Huân đã tưởng rằng Xán Liệt đã bát nạt cậu, anh rất tức giận, kéo tay Bạch Hiền quay lại thì lúc đó nhìn thấy Xán Liệt cùng người phụ nữ khác đi từ trong nhà ra, cô gái yêu kiều kia ôm qua cổ của Xán Liệt nũng nịu anh gì đó, mà Thế Huân đứng xa cùng với Bạch Hiền không thể nghe thấy.

Thế Huân cúi xuống nhìn cậu, chẳng lẽ cậu thích Xán Liệt ? Cậu đang khóc vì Xán Liệt có người khác sao? Cậu biết yêu rồi sao? =.=

Thế Huân quả thật vẫn nghĩ Bạch Hiền còn nhỏ sao? Cậu tuy là tuổi thì bé nhưng đầu óc của cậu bao giờ cũng suy nghĩ chững chạng hơn. Anh thật là vì suy tình mà không nhìn ra được gì nữa.

Trong lòng Thế Huân đang hò reo một niềm vui gì đó, trên môi anh cũng nở một nụ cười, tay anh sờ lên má cậu lau hộ cậu những giọt nước mắt còn vương vấn đọng lại trên khuôn mặt xinh đẹp.

Anh mạnh bạo kéo tay cậu đi, khi đó Xán Liệt đang ôm cô gái kia cũng đưa mắt lên nhìn thấy Thế Huân đang kéo tay Bạch Hiền, anh vẻ mặt khó chịu đến tối đen mặt mày lại, tay anh bóp cô gái trong tay mình kia đến gần ngạt thở, cô gái vội vàng đẩy anh ra, thở hổn hển nhìn anh.

Xán Liệt không nói gì, tạm biệt cô gái kia rồi đi thẳng vào nhà. Anh ngồi trong phòng làm việc lấy chai rượu trong tủ ra uống, từng chén, từng chén...

***

Thế Huân kéo Bạch Hiền đi ra khỏi Phác Ngư, chiếc xe của Thế Huân lao như bay trên đường cùng đưa 2 người đi ra biển, khi đến nơi mặt trời đã xế chiều, 2 người họ cứ đứng ở trên cát ngắm nhìn biển. Nhất là Bạch Hiền,những ánh nắng của thủy chiều hắt vào cái mặt xinh đẹp đang buồn rầu hỗn loạn của câu.

Thế Huân lấy từ trong xe của mình chai nước lọc đi đến gần chỗ cậu đưa cho cậu , cậu mỉm cười với anh cầm chai nước.

Anh nhìn cậu rồi nhìn ra biển, mặt nước biển đỏ rực bởi ánh mặt trời tỏa xuống, làm mắt anh nheo lại, anh thở dài một hơi rồi nói, "Bạch Hiền , em có thích làm bạn với anh không?"

Câu nói quen thuộc ghê, anh Thế Huân chắc không bao giờ thay đổi được quá.

Bạch Hiền nhìn anh bật lên cười, lấy tay hơi che miệng, "sao ngài lại thích làm bạn với tôi?" o.O

Thế Huân táo bạo hơn, anh đến gần Bạch Hiền cúi xát xuống mặt cậu, nhìn vào ánh mắt câu,"anh không muốn làm ông chủ của em, hãy gọi là anh đi."

Sau câu nói là đôi mắt cong lên cười của anh, bây giờ nhìn gần thì khuôn mặt anh quả là dễ mến, cái mũi dọc dừa rất hợp với khuôn mặt thanh tú. Anh nhìn cũng rất đẹp, nhưng có gì đó khác với Xán Liệt...

Lại Xán Liệt, cậu đang không muốn nghĩ tới anh mà sao lại nghĩ tới, tim cậu lại đập và mặt cậu lại đỏ, không hiểu mình làm sao nữa? Bạch Hiền nhanh chóng quay đi chỗ khác không trả lời Thế Huân.

Anh không hài lòng với thái độ của cậu, "hãy gọi là anh nhé, nếu em gọi là "cậu chủ, hay ngài nữa là không có được đâu đó nghe chưa?"

Nhưng Bạch Hiền lại thấy Thế Huân và Xán Liệt đều cứng đầu giống nhau àh. Sao lại có kiểu sai khiến thế này chứ, thôi thì dù sao cậu cũng chỉ là người làm, chủ sai bảo là chuyện đương nhiên rồi.

Cậu gật đầu với anh, nở một nụ cười mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành của mình ra, làm cho anh siêu vẹo suýt nữa thì chùn đầu gối mà khụy xuống.

Anh cũng cười theo cậu, chạy đến gần trêu Bạch Hiền, anh bế bổng cậu lên giả vở như muốn ném cậu xuống nước, cậu hoảng hốt bám chặt vào người anh, dãy dụa làm cho anh mất thăng bằng ngã cái "Rầm". Thôi thì cả 2 người cùng ướt vậy, 2 người họ nhìn nhau 1 cái cùng phá lên cười. [rõ điên lun]

Cậu cau mặt lại, tại vì cậu là người bị ướt nhất từ trên đầu xuống dưới, cậu bĩu môi mình ra nhưng muốn khóc, trông dễ thương đến động lòng.

Thế Huân véo mũi cậu rồi nói, "đó là trừng phạt em, khi đã quên anh."

Cậu ngước lên không hiểu, anh lấy tay té thêm nước lên mặt cậu, làm cậu nhăn hết cả mặt mũi lại. Thế Huân lại cười to hơn khi cậu có bộ dạng như thế này.

Lần đầu tiên cậu thấy anh cười như thế, thật là thoải mái ghê, cậu nhìn anh rồi cũng té nước lên anh làm cho Thế Huân giật mình, mặt anh tối sầm xuống. Bạch Hiền sợ sệt định xin lỗi thì anh ôm cậu bế lên lần nữa vừa cười vừa dọa, "Bạch Hiền anh sẽ thả em xuống nước lần nữa, em dám té nước lên mặt anh sao?"

Cậu hoảng hốt xin anh ta thứ, "không em xin lỗi, không muốn... Cứuuuuuuuuuu..."

***

Xán Liệt anh đã say, nhìn lên đồng hồ là 6h tối, cậu vẫn chưa về sao? Thích đi chơi thế sao? Anh tức giận ném chai rượu vào tường kêu "Choang" một tiếng thật mạnh, rượu trong chai thủy tinh vỡ ra văng tung téo lên tường và nền nhà.

Anh lấy tay xoa mặt mình, cười cười rồi tự nói, "em được lắm, tôi động vào em thì em sợ, còn thằng khác kéo em đi thì em không phản đối là sao?" [dự là sắp có chuyện xảy ra đấy =_=]

Xán Liệt nghiến răng ngiến lợi tự nói tiếp, "trong mắt em, tôi là gì đây? Tôi không muốn làm anh trai em, không muốn làm, không muốn...khô..muô.."

Thân hình cao lớn của anh tựa vào tường vì đôi chân anh không còn đứng vững mà kéo anh theo bức tường trơn tru ngồi xuống nền đất, tay anh để lên đầu, chiếc áo sơ mi trắng đã xộc xệch nhau nhúm hết rồi, đôi chân dài cùng với chiếc quần âu đang mặc co lên, để có thể chống tay mình vào đó, ngồi cúi đầu gục xuống.

Không hiểu anh đang ngủ hay còn tỉnh nữa, anh cứ ngồi như thế không biết bao nhiêu lâu. Đến lúc ở dưới sân có tiếng xe ô tô. Bạch Hiền trên người đầu tóc còn hơi ẩm ướt bước xuống xe. Cậu cúi ngưới xuống đưa tay lên tạm biệt Thế Huân, "cảm ơn anh vì hôm nay nhé, rất vui vì đã có được người bạn như anh."

Thế Huân cười hiền rồi nói, "luôn sẵn sàng, cũng cảm ơn em đã muốn làm bạn với anh."

Cậu cười theo tạm biệt lần cuối, rồi đứng thẳng người quay vào nhà, Thế Huân ngồi trong xe nhìn cậu bước vào cửa rồi mới lái xe đi.

Bạch Hiền thấy nhà tối đen như mực, cậu mò công tắc điện, bật đèn sáng lên. Cậu thấy trong nhà im lặng nghĩ trong đầu là nhà không có ai. Đi lên trên lầu định vào phòng mình thay đồ, nhưng lại nghe thấy có tiếng gì ở trong phòng làm.

Cậu tiến đến gần, cái cửa phòng vẫn hé mở như sáng nay, cậu lại sợ nhìn thấy như thế một lần nữa định quay đầu đi thì, "Bạch Hiền..."

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ trong cái phòng đó, cậu đẩy cửa tay sờ công tắc điện bật điện lên, căn phòng bỗng sáng choang, nhìn thấy anh đang ngồi dựa vào tường đầu gục xuống, còn những mảnh thủy tinh văng tung téo trên nên nhà, làm cậu hoảng hốt chạy lại chỗ anh.

Cậu quỳ gối xuống gần anh, lấy tay mình lay lay người anh, "anh 2? Anh làm sao thế?"

Xán Liệt nghe thấy giọng nói trong trẻo của Bạch Hiền anh ngẩng đầu lên nhìn, tay anh dơ lên chạm nhẹ lên sống mũi cậu, cậu hơi dụt lại vì hạnh động lạ lùng của anh.

Anh cười nhạt một cái, rồi chống tay xuống đất để đỡ cơ thể mình đứng dậy khỏi cái mặt đất lạnh tanh này. Nhưng anh đã khụy lại xuống ngay sau đó. Bạch Hiền thấy vậy vội đỡ lấy anh.

Xán Liệt nhìn cậu, rồi cúi xuống sát mắt cậu và nói, "không sợ tôi sao?"

Cậu không nói gì, vẫn tiếp tục đỡ lấy anh. Anh hẩy tay cậu ra, tự mình lảo đảo đi, còn cậu thì lếch thếch theo sau anh, chỉ sợ anh ngã.

Anh đi trước cậu đi sau, bỗng anh dừng bướcc làm cậu không để ý lên cả cái trán cậu đập mạnh vào lưng anh. Bạch Hiền ôm trán đau mà không dám kêu to. Xán Liệt quay người lại nhìn thấy đang nhăn mặt mũi vì đau. Tay anh đưa lên xoa hộ cậu rồi nói, "đau lắm sao?"

Bạch Hiền ngước đôi mắt to đen nhánh của mình lên nhìn anh, cậu lắc đầu nhẹ, tất thì anh lấy trán mình đặt lên trán cậu rồi lảm nhảm, "Bạch Hiền đừng tránh xa anh có được không?"

Anh vòng tay qua người cậu ôm trọn cậu vào lòng mình, lần này cậu lại để im cho anh ôm cậu không kháng ngự lại. Người cậu vẫn còn hơi ướt, anh cảm giác được buông cậu ra, kéo cậu vào phòng.

Cậu lại hoảng loạn nhìn anh, " anh? Chúng ta... chúng ta không thể?"

Trong mắt anh lại là ngọn lửa của lần trước anh tiến đến chỗ cậu, giữ chặt lấy cậu không để cho cậu có thể khống chế, anh kéo cái áo cậu lên, trong nháy mắt cậu chỉ còn một chíêc quần lót và đứng đó.

Xấu hổ muốn chạy thoát, nhưng không thể vì anh đã ôm lấy cậu, còn cậu thì dùng sức mình để đẩy anh ra. "Không buông em ra, đừng làm thế. Anh say rồi."

Anh không muốn nghe gì hết bá đạo hơn, hôn lên môi cậy, chiếc lưỡi nhanh chóng đi vào trong miệng mà hút lấy sự trong trắng của cậu.

********



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro