Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xán Liệt anh đang bất chấp tất cả, bây giờ đối với anh điều quan trọng nhất chính là cậu, anh chỉ cần cậu còn nếu cậu không yêu anh, anh sẽ ép cậu phải yêu anh. Anh sẽ cưới cậu làm vợ, kể cả có phải đánh đổi cái gì đi chăng nữa.

Tay anh sờ soạn lên người cậu, Bạch Hiền thoát được môi anh, cậu quay mặt đi để tránh nụ hôn của anh, anh thấy thế ngậm lấy cái tai cậu, thổi những hơi nóng gây mê vào đó. =.=

"Anh Xán Liệt, tôi ghét anh," cậu nói to, nước mắt lại chảy dài.

Anh nhìn cậu cái tay vẫn mân mê trên người câu:"Anh yêu em Bạch Hiền, hãy chấp nhận anh đi."

Cậu quay lại nhìn anh, đôi mắt lại tiếp tục chớp chớp, "sao lại yêu tôi? Anh không phải là người nhà tôi sao?" o.O

Xán Liệt vẻ mặt đau khổ nói, " tại anh hứa với mẹ thế, nhưng anh muốn rút lại lời hứa vì anh đã yêu em theo kiểu khác, chứ không phải là anh em trong gia đình."

Anh hôn lên môi cậu rồi thì thầm nhẹ, "anh sẽ rất hối hận nếu như anh không phát hiện sớm ra."

Bạch Hiền lắc đầu, "không, anh không yêu em, hôm nay em đã thấy hết rồi."

Cậu lấy 2 tay che toàn thể khuôn mặt mình lại, anh thở dài rồi nói tiếp, "cô gái đó là vì, em biết đó anh là đàn ông gần 30 tuổi rồi nên cái điều đó là... Anh xin lỗi, thật xin lỗi. Sẽ không bao giờ có lần thứ 2 nhưng..."

Bạch Hiền vẫn tư thế không muốn nghe không muốn thấy, anh đặt cậu nhẹ xuống giường rồi nói tiếp, "nếu mà em đáp ứng cho anh thì đảm bảo sẽ không bao giờ có người thứ 2."

Cậu lắc lắc đầu tiếp, "không em không muốn, em không yêu anh."

Lần đầu tiên cậu nói dối là thế này sao? Quả thật là cũng bởi vì anh mà ra. Bái hát đó nói thật đúng ghê. [đoạn này edit tào lao quá =_=]

Mặt anh khốn khổ hết cỡ, nhưng anh tự nhủ lòng mình, là không sao hết, cậu sẽ quen thôi, sẽ có ngày cũng sẽ chấp nhận anh.

Anh đè người mình lên người cậu, dữ chặt lấy 2 tay cậu, đầu cúi xuống hôn cậu, thật sâu và cũng thật lâu.

Nụ hôn của anh làm cậu hoang mang đầu óc, giãy dụa chỉ muốn tát vào mặt anh một cái, nhưng cậu chân yếu tay mềm không thể khống chế lại được.

Một tay anh sờ xuống bên dưới nơi 2 đầu nhũ đang cương cứng lên.

Anh nhìn bộ ngực của cậu mê mẩn.Anh đặt một nụ hôn lên một đầu nhũ, còn đầu kia anh đặt tay lên xoa nắn. Anh hôn kịch liệt lên nhũ hoa đang dần đỏ lên của cậu,rồi cắn nhẹ nó một cái.

Bạch Hiền *Áh* lên một tiếng đầy sự khiêu khích đối với anh, cậu thở gấp phát ra một tiếng, "không được, đồ biến thái."

Câu đó cậu không nên nói thì tốt hơn, anh nghe xong mặt mày tối xầm lập tức đưa miệng xuống ngậm lên cái đầu nhũ xinh kia, cắn nhẹ. [biến thái thiệt]

Cậu giật mình, khi bị kích thích đến lạ người, gỡ được tay ra đẩy nhẹ lên vai anh, nó thật cứng chắc, sức của cậu đối với anh như là không. Anh vẫn tiếp tục sự ham muốn của mình, kệ cho cậu không chế, từ chối đến tận cùng.

Xán Liệt vừa hôn cậu vừa lấy tay mình để cởi những cúc áo còn lại với nhau ra, khi chiếc áo rời khỏi thân hình với cơ bắp rắn chắc cuồn cuộn kia lộ ra.

Sự nam tính của anh đã cuốn lấy thân hình mềm mại của cậu, Bạch Hiền ngượng ngạo nhắm chặt mắt mình lại, thân thể cậu hoàng toàn cứng đơ, cậu sợ hãi, anh thật là lộ liễu hết cỡ, cậu tuyệt đối không bao giờ thích người như anh. Anh sàm sỡ cậu, anh thô bạo với cậu, anh toàn tự ý mình.

Cậu thì sao? Sao lại chịu thua thất bại trước kẻ xấu vậy chứ, Bạch Hiền lại khóc trong oan ức không nói ra được lời nào, Xán Liệt anh chứng nào tật ấy, anh đã bảo sẽ không bao giờ làm vậy nữa. Lời hứa gió bay thôi, cậu sẽ không bao giờ tin một lời nào của người đàn ông xấu xa này nữa.

Xán Liệt anh nhìn câu, lại khóc sao? Anh đáng sợ đến vậy hả? Anh ôm nhẹ lấy cậu, bàn tay mình vuốt mái tóc mềm của cậu, "ngủ nhé, không làm gì nữa. Chúng ta ngủ thôi."

Anh hôn nhẹ lên đầu cậu, ôm siết cậu vào lòng, đắp cái mền lên, vô tư nhắm mắt lại. Bạch Hiền sụt sịt một hồi, thấy anh nằm im re, cậu cựa mình nhưng anh lại siết cậu thêm chặt hơn nữa. Cậu ngước cổ lên nhìn anh, giật mình khi nhìn thấy đôi mắt anh mở trừng trừng nhìn cậu, anh thực sự tỉnh rượu lâu rồi, tỉnh từ lúc nhìn thấy cậu nhưng anh cố tình giả vờ xem thái độ của cậu thế nào?

Không ngờ khi nhìn thấy anh ngồi đó cậu cũng có vẻ lo lắng đó chứ? Anh cười với cậu, nhẹ giọng "đi ngủ thôi, sao nhìn anh như thế?"

Bạch Hiền cau mày, "anh bỏ tôi ra, tôi muốn về phòng."

Về là về thế nào, một khi Xán Liệt anh đã muốn dữ ai là không buông tha đâu nhé, không cho anh làm chuyện đó thì phải để cho anh ôm cậu ngủ chứ.

"Em không ngủ ở đây, thì chúng ta làm chuyện đó phòng em vậy, OK?" Xán Liệt quả thật không nhiều kiên nhẫn. Anh định đứng dậy kéo cậu đi, Bạch Hiền trên người còn đúng cái quần lót, sợ hãi chui sâu vào trong chăn nằm thành một đống co ro.

Anh cười rồi lao lên giường nằm, "Bạch Hiền em không thích anh sao?"

Một câu hỏi của anh, làm cho Bạch Hiền không dám nhúc nhích, nằm im cố không cho mình thở mạnh.

Xán Liệt thấy cậu không trả lời thì nói, "không trả lời có lẽ là thích nhé?"

Bạch Hiền vùng khỏi chăn, trợn mắt nhìn anh, "Không, tôi không thích anh. Không thích chút nào hết."

Anh cứ để cho cậu nói hết câu, cúi xuống nhìn bộ ngực cô lộ ra, lưỡi hơi liếm nhẹ đôi môi mỏng sexy của mình, cậu nhìn theo mắt anh, phát hiện ra, ôm ngực hét toáng lên, "BIẾN THÁI" [dù gì cũng thấy hết rồi =.,=]

Anh gõ đầu cậu một cái, "cái gì mà biến thái chứ?"

Bị anh gõ vào đầu đau, Bạch Hiền quên mất cả cơ thể bên dưới đưa tay lên mặt nhăn nhó xuýt xoa chỗ bị đau.

"Anh không phải là biến thái nghe chưa? Nếu nói lần nữa là bị cốc đau hơn thế nữa đó." Anh xoa hộ cậu chỗ đau.

Cậu nhìn anh bàng ánh mắt hết sức là bị thương, cho anh thấy rằng anh cốc đầu cậu đau lắm. Anh luồn tay qua người cậu bế cậu ép vào lòng mình. Thân hình mềm mại nóng bỏng của Bạch Hiền dựa vào cái ngực trần rắn rỏi của anh.

Từng làn da, từng hơi thơ hòa quyện với nhau. Anh lại muốn thêm nữa, "Bạch Hiền, anh muốn có em. Cho anh cơ hội đi."

Bạch Hiền đẩy mạnh anh ra, lấy gối ném vào mặt anh, "thật là quá lắm mà. Tôi ghét anh."

Cậu lao xuống giường, chạy nhanh về phòng mình, anh lao theo. Cậu khẩn trương, muốn đóng cánh cửa phòng mình và khóa lại, nhưng anh đã nhanh tay hơn, đến đẩy được cửa ra.

Bạch Hiền sợ sệt lùi về sau, Xán Liệt lộ ra một nụ cười khỉnh, "em đã tự nguyện chạy về phòng mình nhé."

Cậu lắc lắc đầu, lùi dần về đằng sau hớn.

"không, không, tôi sai rồi, quay lại phòng anh đi." cậu định cùng anh quay lại.

Tay anh giữ lấy tay cậu, "một lần đi không trở lại đâu, Bạch Hiền yêu dấu."

Mặt Bạch Hiền tái đi, nhìn anh. Anh nhanh ý nhấc bổng cậu lên, đi đến giường, cậu thì vùng vẫy. "Chúng ta có thể thỏa thuận mà?"

"Tôi không thích thỏa thuận với em về chuyện chăn gối đâu." Anh ngang ngược thả mạnh cậu xuống giường.

Bạch Hiền vớ được cái chăn, đắp vội lên người, che đi thân thể gần như không mặc gì của mình nữa. Đừng tay ra đẩy anh, "em không muốn, em sẽ khóc nữa đó."

Xán Liệt anh đến gần cậu, "em khóc đi, anh quen với nước mắt cá sấu của em rồi." [kì này chết chắc rồi Hiền ơi T^T]

Anh lao vào người cậu, như một con Sư tử đang đói vậy. Cậu là một con thỏ trắng đang sợ sệt hét lên, khi anh lao đến mình. "Anh Xán Liệt, em buồn ngủ rồi, em không muốn làm vậy đâu."

Bạch Hiền cố tình kiếm cớ để tránh chuyện tình tứ này. Cả đêm hai người họ cứ như là tuồng chéo ấy, may là không có ai ở đó, nếu không chắc đã bị ăn mắng rồi. ..

***

Sáng ra, Xán Liệt tức bực đi ra khỏi phòng, còn Bạch Hiền thì vẫn ngủ ngon. Hôm qua anh không làm ăn được gì cả, tại cậu khống chế anh đến tận cùng, quyết định muốn thỏa thuận với anh. Thế là họ cứ thế cả buổi, cuối cùng thì cậu buốn ngủ quá thiếp đi, làm anh tức sôi máu nhưng không làm gì được, đành phải ôm cậu vào trong lòng mình rồi cũng ngủ lúc nào không hay.

Anh đi vào phòng tắm, đứng ở vòi nước, xả nước lạnh vào thân thể đang nóng ran lên vì tức của mình, đúng là đàn ông ở tuổi này ham muốn ghê quá ta. Không chịu được vì cái đó, hay không chịu được vì đang tức cậu đây? Ai mà biết chỉ có anh mới biết.

Cảm thấy thoải mái, anh vào phòng thay quần áo của mình, đi đến gần cái tủ kính to được làm chôn kín trong tường, kéo cánh tủ sang ngang bên trong toàn là những bộ vest màu đen, từng bộ một được bọc trong những cái li nông treo một dẫy dài trong tủ.

Anh đưa tay lên lấy một bộ xuống, đặt lên mặt bàn kính ngay sau đó mở bọng li nông đó ra mặc bộ đồ Vest sang trọng phẳng lỳ đó lên người.

Tay ấn vào cái nút ở cái đều khiển nhỏ bé màu đen, thì lập tức những chiếc ngăn kéo tự động kéo ra, bên trong đó là những chiếc ca la vát được xếp theo nhiều màu đẹp đẽ ngay ngắn, anh đi lướt qua chọn một cái rồi ra thắt nó lên cổ.

Trong những tủ nhỏ mặt kính nằm giữa căn phòng, là những cái tủ dành riêng cho đồng hồ, nước hoa, rồi nhẫn nam lấp lanh nằm trong đó.

Khi anh bước ra khỏi phòng thay quần áo, đi đến phòng Bạch Hiền mở cửa ra thấy cậu đang phủ trên người một cái chăn mỏng màu trắng, những tia nắng sớm đã soi lói qua rèm cửa sổ chiếc vào thân hình nhỏ bé của cậu, anh mỉm cười rồi đóng nhẹ cửa lại.

Anh đi ra ngoài, chân bước đến gần cái xe đang đỗ ở gara, tay anh cầm chiếc điện thoại mình lên ân nút gọi, đưa tai nghe lên đầu bên kia nhận máy. "Honey, gặp nhau thôi, hôm nay là ngày anh làm chủ tịch đó." [=...=]

Đã là cuối tháng rồi sao? Quả thật thời gian trôi nhanh ghê, anh ngồi lên chiếc xe thể thao màu xanh nước biển của mình lao ra đường rồi phóng đi mất.

Đến công ty chính của gia đình Phác Gia, đây không phải lần đầu tiên Xán Liệt tới đây, nhưng mà đã quá lâu rồi kể từ ngày ba mẹ anh mất đi, đã 8 năm trôi qua anh chưa nhìn lại cái công ty hoành tráng này, nó vẫn to lớn như thế, vẫn cao chọc trời với những mảnh kính dày bóng đến soi gương được.

Anh hiên ngang đút tay vào túi, bước thong thả vào. Khi vào được phòng của chủ tịch anh thấy ông anh và chú anh ông Hiên, có cả cô anh nữa Hạ Mai, cô tuy đã nhiều tuổi rồi nhưng ăn mặc hết sức sang trọng và quý phái. Nói đến Hạ Mai thì rất ít người biết cô, nhưng để mà nói là phó giám đốc của công ty SM thì những người trong mua giới ai ai cũng biết.

Hạ Mai là con của bà thứ 3, bà có vẻ mặt rất giống ông Phác (ông nội áh) luôn luôn lạnh lùng nhưng thực sự bên trong lại là một người hết sức tốt bụng.

Bà sống rất đúng mực, luôn đứng về bố mình hay cãi nhau với lại anh họ là Thế Hiên. Bà ghét tính cách của ông anh này, luôn làm ngược lại với điều ông muốn.

Thấy Xán Liệt đến bà Mai cười, rồi ôm cháu mình vào lòng. "Xán Liệt nhìn giống ông chủ quá. Con khỏe không?"

Anh nhìn thấy cô, thì cũng cười vui vẻ, ôm cô. Do cô anh là một người phụ nữ không lấy chồng nên khi mẹ anh sinh anh ra cô rất quý mến anh, như con mình vậy.

"Con khỏe, cô khỏe không? Wow nhìn cô dạo này đẹp ra đó nhé." Anh cười cười, khen cô mình.

*******



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro