Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế Huân cười nhẹ"đó là mẹ anh.''

Cậu hết sức ngạc nhiên không nói mà để cho anh nói tiếp "mẹ anh mất lúc sinh ra Bảo Tuyết, mẹ anh đã bị mất máu rất nhiều vì sức khỏe bà quá yếu nên đã không qua khỏi."

Anh ngập ngừng một lát đưa mắt nhìn Bạch Hiền"mẹ anh rất giống em, từ nụ cười hiền hậu cho đến giọng nói nhẹ nhàng.... và anh có hứa với mẹ sẽ tìm một người giống hệt như mẹ anh để lấy làm vợ đó." [có liên quan giữ =...=!]

Bạch Hiền đưa đôi mắt to tròn lên nhìn anh vừa cảm động vừa ngại ngùng không biết nên phải nói gì hơn.

Thế Huân đến gần Bạch Hiền hơi cúi người ôm cậu vào lòng mình nhẹ nhàng, "Bạch Hiền có thể chấp nhận anh không?" câu đó anh nói ra thì 2 cánh tay to lớn càng siết chặt lấy cậu như không muốn cậu tẩu thoát.

Cậu hết sức bối rối, hơi đẩy nhẹ anh ra không biết nên trả lời anh làm sao đây cho phải, "em...em .. xin lỗi, em ..chỉ coi anh như là ...b..."

Vừa nói đến đó Thế Huân cướp lời và hơi to tiếng nói lại cậu"anh không muốn nghe, anh đã nhìn thấy em trước." Tiếng của anh mỗi lúc một to, anh giữ lấy tay của Bạch Hiền"em không thể thuộc về ai ngoài anh. Em hiểu chưa? " Tay anh giữ chạt cổ tay cậu, làm cho Bạch Hiền vừa đau vừa sợ.

"Anh... Thế Huân..đừng làm ..em ..sơ." cậu run rẩy khi thấy Thế Huân nhìn mình bằng ánh mắt đỏ ngàu vì giật. Anh không để Bạch Hiền nói hết câu, kéo cậu vào lòng mình định bá đạo ôm lấy cậu và định hôn cậu. o.O

Bạch Hiền vùng vẫy cầu xin anh, nhưng Thế Huân càng giữ chặt cậu hơn, "em đừng có vùng vẫy với tôi, đừng để cho tôi thấy em cùng với thằng Xán Liệt tôi sẽ không để cho 2 người yên đâu." [T^T kì này anh giận thiệt ời]

Anh đang dọa cậu đến sợ tái mét hết mặt đi, khuôn mặt của anh biển đổi hoàn toàn không còn là một Thế Huân thanh tú như trước nữa, anh bây giờ nhìn rất là hung dữ như muốn ăn tười nuốt sống cậu ngay tại đây.

"Buông tôi ra." Sau đó là một tiếng *Chátttt* vang lên giữa cánh đồng không mông quạnh này, cậu muốn tự bảo vệ mình mà tát anh, mặt Thế Huân càng biến đổi hơn, làm cho Bạch Hiền lo sợ, nước mắt yếu đuối lại muốn chảy ra.

Trong lúc Thế Huân không để ý, cậu lao mình chạy đi. Tất nhiên là Thế Huân đuổi theo cậu, khi cậu chạy qua 2 ngôi mộ cậu nghe một tiếng lướt qua tai mình, giọng điệu một người phụ nữ rất quen thuộc,"Lộc Hàm con chạy nhanh đi."

Vừa lúc đó Bạch Hiền quay mặt lại để nghe tiếng đó phát ra từ đâu thì Thế Huân anh chạy tới không để ý lao sầm vào cậu, không giữ được thăng bằng Bạch Hiền ngã đập đầu xuống nền đá sỏi và nằm bất tỉnh...

**********

Bầu trời trở nên âm u, ông mặt trời vĩ đại sáng rực kia lại bỗng bị những đám mây đen hung dữ dày đặc che đi mất, làm cho những nhân loài của trái đất ở thành phố này cũng bị u ám theo nó.

Xán Liệt anh đang ngồi trong phòng làm việc, cảm thấy ánh sáng bị che khuất dần nên quay chiếc ghế bằng da màu đen bóng cùng mình ra phía cái cửa sổ kính rộng lớn đằng sau lưng, anh nhìn lên bầu trời đang chuyển hình, những đám mây đen xám xịt lại với nhau rồi bắt đầu những tiếng sét, tiếng sấm vang trời nở đất.

Cảnh tưởng làm cho con người đổi sắc đổi màu, đường phố càng lúc càng ít người hơn tại vì lúc này những cơn mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống. Những hạt mưa đó đập mạnh vào cái cửa kính của phòng làm của anh mà kêu lên những tiếng *tanh tách* nghe sao mà buồn buồn.

Xán Liệt cau mày nhíu chặt lại với nhau, anh rất ghét trời mưa mỗi lần mưa là anh cảm giác có gì đó bất an. Thì bỗng tiếng chuông điện thoái réo lên làm anh giật mình quay người lại bàn làm việc.

Cầm tai nghe lên, bên đầu bên kia là Thư ký củ anh, "ngài chủ tịch, sắp đến giờ họp rồi. Ngài nên chuẩn bị đi đi."

Anh "ừhm" một cái nhẹ rồi cụp máy. Đứng dậy mặc chiếc áo Vest ngoài vào người. Trước khi ra khỏi phòng anh hơi liếc nhìn lại bầu trời đang đổ mưa sấm sét kia một cái rồi rời khỏi đó thật nhanh.

***

Một cậu con trai đang ngất lịm đi được đưa vào viện, các y tá và bác sĩ vây quanh cậu. Họ cho cậu hít ôxi rồi chuyền nước đưa vào phòng cấp cứu.

Một chàng trai dáng người cao lớn, mặc trên mình một bộ đồ tây màu trắng, hốt hoảng đưa cậu vào đó, mặt anh tái nhợt đi không còn giọt máu nào cả, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán đang chảy nhẹ thành dòng lăn xuống theo đường thái dương, xuống khuôn mặt dài thanh tú mà chảy vào sau chiếc áo sơ mi kia rồi biến mất.

Anh phải ở bên ngoài chờ khi phòng cấp cứu mở đèn đỏ, nhưng không lâu sau 2 cô y ta kéo chiếc giường cậu đang nằm ra ngoài, người bác sĩ đi sau. Từ đầu anh định đi theo cậu nhưng rồi ông bác sĩ gọi anh lại.

Thế Huân cùng ông bác sĩ đi vào phòng riêng nói chuyện. Người bác sĩ cao tuổi mời anh ngồi. Thế Huân cúi đầu ngồi xuống vẻ mặt anh vô cùng lo lắng và căng thẳng.

Ông bắc sĩ mở một tập hồ sơ mỏng ở trên bàn ra rồi trầm tư nói, "Cậu này đã một lần bị mất trí nhớ rồi sao? Haizz, quả thật là xui xẻo mà. Sao lại để xảy ra chuyện này lần nữa vậy? May là cậu ấy không bị chấn thương sọ não đó, nếu không thì chúng tôi cũng khó mà cứu chữa."

Anh không nói được gì chỉ biết cúi đầu nghe bác sĩ nói.

"Đối với cậu ấy bây giờ trấn an tinh thần là điều tốt nhất, không được làm gì để cậu ấy kích động quá, nếu không thì trường hợp mà tôi nói sẽ xảy ra đó." Ông bác sĩ nhấn mạnh từng câu nói một, tại vì Bạch Hiền sẽ rất khó qua khỏi, nếu cậu bị thêm một lần nữa va chạm mạnh vào đầu.

Khi ra khỏi phòng của bác sĩ anh đi thẳng đến phòng chỗ cậu nằm. Bạch Hiền đã tỉnh nhưng vẫn còn nằm trên giường, đôi mắt đục ngầu nhìn ra ngoài trời mưa.

Một cô y tá tiến lại gần anh nhẹ giọng thì thầm với anh, "người yêu anh cậu ấy không nhớ gì nữa đâu, anh đừng làm cậu ấy bị kích động quá nhé."

Nói xong người y tá đó rời đi để lại anh và cậu ở trong một phòng tư rộng lớn. Thế Huân thở hắt ra một tiếng rồi anh đi lại bên giường cậu, Bạch Hiền thấy có người tiến lại gần cậu quay mặt sang nhìn, đôi mắt cậu nhìn anh như một người xa lạ. Trái tim của anh lại thêm một lần nữa như vỡ vụt ra, tại anh, tại anh hết.

Anh tiến lại càng gần cậu hơn, cầm nhẹ tay của Bạch Hiền lên, cậu vẫn nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ, miệng mở hé ra để có thể nói với những câu yếu đuối của mình. "Anh là ai thế?"

Thế Huân anh đang muốn khóc, nhưng cố gắng không để lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt cậu. Anh cười, một nụ cười chua sót, "anh là người yêu em từ rất, rất lâu rồi." [Ô___O]

Cậu nhếch đôi môi còn tái nhợn của mình lên cười hiền. "Anh là người yêu em sao?"

Anh như chết đứng vì câu nói này, trong lòng anh lại tham lam nảy ra một suy nghĩ mà sẽ có được cậu mãi mãi. Anh cúi người sát mặt với Bạch Hiền hôn nhẹ lên má cậu một cái rồi nói, "đúng thế, anh là người yêu em."

***

"Thưa chủ tịch vừa rồi có một cuộc điện thoại của một anh thanh niên, tên là Chung Nhân. Anh ấy muốn hỏi anh về người tên Bạch Hiền. Anh ta bảo gọi cho cậu ấy đó không được, gọi về nhà không có ai bắt máy còn điện thoại di động thì tắt. Nếu chủ tịch biết tin gì về cậu ấy đó xin báo hộ cho anh ấy biết." Thư ký của Xán Liệt thao thao bất tuyệt một hồi rồi hạ tập hồ sơ xuống bàn cho anh cúi đầu lùi đi.

Xán Liệt lập tức gọi về nhà mình, không có ai bắt máy, gọi vào di động của Bạch Hiền thì tắt máy. Anh gọi thẳng về cho ông Nội mình hỏi người xem cậu ở đâu. Nhưng không ai biết Bạch Hiền ở đâu cả.

Anh bắt đầu lo lắng, nhìn lên đồng hồ, đã là 5h chiều rồi. Xán Liệt mặc áo Vest vào người đi ra ngoài. "Tôi đi về trước nhà có chút chuyện, tập hồ sơ kia tôi sẽ ký sau."

Thư Ký cúi đầu chào anh, Xán Liệtlên xe phóng thẳng về nhà. Ngôi nhà trống trơ không có ai hết, tăm hơi của Bạch Hiền không thấy đâu cả.

Ruột của anh nóng ran lên, đã xảy ra chuyện gì sao? Anh chạy qua bên Phác Nhiên, đến phòng người làm gặp được Khánh Thù "Cậu có biết Bạch Hiền đi đâu không?"

Khánh Thù cùng mấy người nữa ngạc nhiên nhìn anh, Khánh Thù lắc đầu, "không tôi không biết, cậu ấy không nói gì với tôi cả."

Quả thật Xán Liệt không biết là Bạch Hiền có thể đi đâu được nữa, cậu ít khi ra ngoài mà không nói, nếu mà có ra ngoài thì thường đi với một người nào đó chứ không có đi 1 mình.

Trong đầu anh bất chợt nhớ đến Thế Huân, anh cầm điện thoại mình lên gọi cho Thế Huân luôn. Tiếng chuông đầu bên kia reo lên rất lâu nhưng cũng không ai bắt máy cả. Xán Liệt tức tối ấn nút tắt đi.

Anh đi đến chỗ Ông Nội thì nhìn thấy một người đàn ông đang cắt cỏ, ông ta đang lúi húi cắt cỏ nhìn thấy anh ông liền gọi anh lại"Thưa cậu chủ, chờ một lát được không ạ."

Xán Liệt quay sang nhìn ông, ông lão chạy tới cầm trên tay một chậu hoa phong lan, đưa cho anh rồi nói"Cậu chủ, đây là hoa phong Lan cho nhỏ Bạch Hiền, sáng nay cậu ấy nhờ tôi mua dùm, nhưng khi tôi cầm đến cho cậu ấy, thì thấy cậu đang nói chuyện với cậu Thế Huân rồi 2 người họ lên xe đi đâu đó. Do đó mà tôi không kịp đưa. Nhờ cậu đưa dùm."

Anh cầm chậu trên tay, cúi đầu cảm ơn ông. Ông lão rời đi, anh lấy điện thoại mình ra gọi tiếp cho Thế Huân nhưng cũng không thấy ai nhận máy hết.

Quả thật là muốn làm anh tức điên lên đây mà. Thế Huân mày đang làm gì thế? Anh đi thẳng vào nhà ông Nội nói ông gọi cho Thế Huân bảo cậu ấy về ngay.

Ông Nội anh gọi cho ông Hiên của mình, đối với Thế Huân chỉ có bố anh thì anh mới sợ chứ không còn ai khác. Quả thật một lúc sau, Thế Huân gọi lại cho ông Nội, nhưng mà lại là Xán Liệt cầm máy.

"Đang ở đâu thế? Sao tôi gọi không nhấc máy." Anh muốn quát to với Thế Huân nhưng cố kìm cơn giận xuống.

Thế Huân bỉnh thản nói lại, "tôi đang ở bệnh viện."

Xán Liệt hỏi lại nhanh, "sao lại ở bệnh viện, thế còn Bạch Hiền đâu?"

"Anh họ đến bệnh viện đi rồi biết." Thế Huân nói xong cụp máy luôn.

Xán Liệt khó chịu với cách ăn nói của Thế Huân, chạy nhanh ra xe phóng như bay tới bệnh viện. "cho hỏi ở đây có bệnh nhân nào là,Ngô Thế Huân không?"

Cô ý tá nhìn hồ sơ rồi lắc đầu, "xin lỗi không có bệnh nhân nào tên như thế nằm đây cả.

"Thế còn Bạch Hiền?"Anh đang lo lắng, mong là cô y ta lắc đầu thêm lần nữa.

Nhưng anh đã nhầm, cô y tá xem xong thì gật đầu. Anh không tin nổi vào mắt mình hỏi luôn, "cho hỏi cô ấy nằm ở đâu?"

"cho hỏi anh là gì của bệnh nhân?" Cô ý ta hỏi lại anh.

Xán Liệt anh đang nóng hết cả ruột gan, trả lời nhanh "tôi là người nhà của bệnh nhân."

Cô ý ta sợ vì thái độ của anh. Nhưng rồi cũng điềm tĩnh lại rồi nói,"vâng xin mời anh đi theo tôi. Nhưng trước hết tôi muốn nói cho anh biết là, bệnh nhân hiện tai đang trong tình trạng mất trí nhớ nên giờ cậu ấy không nhớ gì cả. Mong anh hãy bình tĩnh và không nên làm cho cậu ấy bị kích động quá."

Cái gì, mất trí nhớ? Sao lại như vậy được? Anh không tin vào tai mình nữa, nó đang ù lên. Mặt anh bỗng nhiện hiện ra một bộ dạng đáng sợ chưa từng thấy, anh nghiến răng nghiến lợi lảm nhảm. "Thế Huân mày đã làm gì?"

*********





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro