Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh làm cho cô y tá càng sợ thêm, cô hơi rụt rè chỉ phòng cho anh, Xán Liệt không nói câu gì vẫn cái vẻ mặt như thế kéo cửa bức vào.

Bạch Hiền đang nằm trên giường bệnh còn Thế Huân đang ngồi ở ghế sát cạnh giường, bàn tay anh đang cầm lấy tay Bạch Hiền.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Thế Huân ngước nhìn lên, Bạch Hiền cũng quay mặt sang nhìn theo. Xán Liệt không nói gì, đi nhanh đến chỗ gần 2 người hất mạnh tay của Thế Huân ra, túm lấy áo Thế Huân gầm lên, "mày đã làm cái gì hả?" (=.='')

Cô y tá cùng Bạch Hiền hết sức ngạc nhiên. Một cú đấm thật mạnh giáng xuống mặt của Thế Huân, làm cho anh quay lăn xuống đất.

Bạch Hiền hết sức hoảng sợ còn cô y tá hét lên một tiếng lao đến trước mặt Xán Liệt"anh làm gì vậy? Đây là bệnh viện, không thể đánh nhau trong này tôi sẽ gọi bảo vệ lên đó."

" anh Thế Huân" tiếng nói nhỏ nhẹ của Bạch Hiền yếu ớt vang lên. 2 hàng nước mắt tuôn ra nhìn Thế Huân đang nằm ôm mặt ở dưới đất.

Xán Liệt thấy thế, lo lắng chạy đến bên cạnh cậu "Bạch Hiền em có sao không? Anh là Xán Liệt đây? Em nhớ anh chứ?"

Anh hỏi nhiều quá làm cậu đau đầu, vừa ôm đầu nước mắt thì cứ tuôn rơi, "không tránh xa tôi ra. Đừng làm hại đến người yêu tôi.

Cô y tá thấy thế, chạy nhanh đến đẩy anh ra. Thế Huân đứng lên cũng đi đến giường chỗ Bạch Hiền. Cậu sợ quá ôm chầm lấy anh. Xán Liệt không tin những gì anh đang nhìn là thật, định lao vào thì cô ý tá dũng cảm chặn anh lại. [một tràng pháo tay dành cho cô y tá*bộp bộp*]

"Anh mà đến gần nữa tôi sẽ gọi bảo vệ đó." Cô y tá giơ 2 tay ra để chặn đường.

Xán Liệt hẩy mạnh cô y tá ra, lao đến chỗ của Bạch Hiền và Thế Huân. Anh quả thật là đang điên lên đây, túm lấy cổ áo Thế Huân, lôi ra khỏi người Bạch Hiền"thằng chết tiệt này, nói nghe coi đã xảy ra chuyện gì? Mày đã làm gì để Bạch Hiền ra nông nỗi này?"

Một lúc sau, tiếng cửa mở ra, mấy người bảo vệ cao lớn túm lấy Xán Liệt, kéo anh ra ngoài. Xán Liệt bị mấy người to xác kéo mình ra, anh không chịu, quay đầu lại nói với theo, "Thế Huân, mày chết với tao."[ô mô ô_o]

Bị ném ra ngoài thật là thảm thương, nhưng anh lại muốn xông vào ngay. Tất nhiên là không được, mấy người kia giữ anh lại, rồi cảnh cáo anh còn lao vào trong nữa sẽ gọi cảnh sát.

***

Nửa tiếng sau, anh đang đứng dựa vào chiếc xe ô tô của mình hút thuốc nhìn thấy Thế Huân đi ra anh lao đến túm cổ áo lôi ra đằng sau. [đằng sau nào =...=]

Xán Liệt vẻ mặt sát thủ vẫn túm lấy cổ áo của Thế Huân đến nhăn nhúm hết lại. Gừm mắt quát, "nói cho tao biết có chuyện gì? Không mày sẽ chết ngay tại đây đó?" [dám giết hông =_=]

"Bỏ ra." Thế Huân cũng tức vì bị lôi đi xềnh xệc, nên anh lạnh lùng đáp lại.

Xán Liệt kéo sát mặt mình vào Thế Huân , khuôn mặt đỏ bừng, gân tay anh nổi lên cuồn cuộn, nghiến răng nói, "mày nói cho tao nhanh lên, cái thằng khốn khiếp." [hành động dễ gây hiểu lầm =.,=]

Thế Huân cười nhạt với câu nói của anh, nhếc miệng. "Bạch Hiền sẽ là của em đó anh họ. Bây giờ ngoài em ra cậu ấy không còn biết đến ai nữa. Nếu anh không muốn cậu ấy bị làm sao thì hãy chấp nhận sự việc đi."

"Cái gì? Mày nói cái gì?" Xán Liệt vừa đấm vào mặt của Thế Huân một cái thật mạnh vừa gào lên.

Thế Huân bị đấm đến chảy cả máu miệng. Lấy tay mình lên lau đi vệt máu đang chảy ra, nhìn nó rồi lại cười nhạt. "dù thế nào tôi chỉ muốn nói cho anh biết vậy thôi. Tôi sẽ chuẩn bị cho cậu ấy chỗ ở khác."

"Ý mày là sao? Hãy nói ro cho tao biết đi?" Xán Liệt bình tĩnh lại, cố gắng để nghe Thế Huân giải thích, chứ anh bây giờ đang hỗn loạn không còn nhìn nhận được gì nữa.[hông lẽ điên rồi sao =•=]

Thế Huân đút tay vào túi thong thả nói, "Bạch Hiền bị ngã đầu đập xuống đất, nên cậu ấy không còn nhớ gì nữa, bác sĩ nói bây giờ phải cần tĩnh dưỡng rất nhiều, nếu không sẽ bị dối loạn tinh thần và có thể dẫn đến điên hoạch đột tử, bởi Bạch Hiền lúc nhỏ đã bị mất trí nhớ một lần rồi, lần này nữa là lần thứ 2, nếu thêm lần nữa thì các bác sĩ cũng sẽ bó tay."

Xán Liệt như chết lặng đi, anh đứng im không nói được gì 2 hàng lông mày cau lại đến tột cùng. [chắc lúc này anh xấu lắm ]

Thế Huân quay sang nói tiếp, "Cậu ấy bây giờ là người yêu tôi, nếu muốn tôi không cần tìm cho cậu ấy chỗ ở khác, anh có thể trên danh nghĩa anh em ruột với cậu ấy mà vẫn sống tiếp như thế này."

"Cái gì? Sao lại là người yêu mày?" Xán Liệt ngang nhiên hỏi lại.

Thế Huân quay sang cười một điệu cười phải nói là sác bén, "cậu ấy nghĩ bây giờ tôi là người yêu cậu ấy thế nên tôi không có gì mà từ chối cả." [trơ trẻn =...=]

Xán Liệt trợn mắt lên nhìn Thế Huân, trong mắt anh toàn là những gân đỏ nhìn trông thật đáng sợ. Thế Huân vỗ lên vai anh, "nếu anh muốn cậu ấy sống hãy làm theo lời tôi nói đi."

Thế Huân nói xong rời đi để mặc cho Xán Liệt còn đứng đó như pho tượng không biết nên làm cái gì. Anh rất muốn gặp cậu, nhưng làm cách nào bây giờ?

Bỗng có một người làm ở trong Bệnh viện kéo 1 cái thùng quần áo mới của bác sĩ được gấp đàng hoàng trong từng bọng một. Trong đầu anh nảy ra một cái ý nghĩ trẻ con nhưng mà có thể giúp được cho anh. =O=

Lúc người kia, quay sang để lấy cái thùng nữa, anh thò tay nhanh vào lấy một cái bọc ra, chạy vào xe, thay quần áo. May cho anh trong cái bọc to có rất là nhiều áo và quần bác sĩ đủ cỡ, anh chọn một bộ vừa với mình.

Nhìn anh bây giờ chẳng khác gì một bác sĩ trẻ tuổi cao to đẹp trai cả, nhưng cô y tá sẽ nhận ra mặt anh. Đành đâm lao thì phải theo lao thôi, anh phóng xe mình nhanh đến một cửa tiệp hóa trang, đội tóc giả và đeo cái kinh cận lên.

Mấy người bán hàng không nhận ra anh nữa, quả thật là nhìn anh rất thư sinh, mái tóc giả ngắn màu đen tuyền kia hợp với anh vô cùng, chiếc kính viền đen làm tôn thêm đôi mắt sâu và hút hồn kia.

Anh phóng xe ra ngoài đến bệnh viện, đi qua mấy người bảo vệ mà không có ai nhận ra, anh cười thầm trong bụng. Anh ngang nhiên đi trong cái hành lang rộng ở bệnh viện. Tất cả con mắt đổ rồn về anh, bác sĩ trẻ đẹp trai hiếm có này làm thu hút mọi ánh mắt, mà đa số là phụ nữ.

Xán Liệt liếc nhanh vào một cái tủ đang treo cái ống nghe, rồi cuổn sổ và cây bút đang đặt trên mặt tủ, anh đi lướt qua tiện thể lấy luôn.

Đi đến nới, anh hơi cúi mặt xuống giả vờ nhìn vào quyển sổ đang cầm trên tay. Mấy cô y tá ngồi trực nhìn thấy anh, cúi đầu chào, "bác sĩ, đây là hồ sơ của ở phòng 201 người này mới vào viện bác sĩ có thể xem qua không ạ?" [phải nói là mấy người này khờ hay mê trai mà dễ bị dụ quá vậy=.='']

Xán Liệt ngẩn mặt lên nhìn, "xin lỗi tôi là đến để khám cho bệnh nhân Bạch Hiền."

Cô y tá đứng trước mặt cùng mấy cô đằng sau vẫn cứ nhìn anh đăm đuối, không nói được lên lời.

Anh khua khua tay trước mặt cô y tá đó, "xin lỗi?"

Cô y tá giật mình lấy lại tư thế chỉ tay vào phòng đằng cuối rồi nói lên cái giọng nhỏ nhẹ, "dạ thưa ngài, bệnh nhân đó nằm ở cái phòng đằng kia ạ."

Anh cảm ơn rồi đi tiếp. Mấy cô y tá sấn lại với nhau, "wow đẹp trai ghê? Bác sĩ mới sao? Hôm nay sao mình có duyên gặp trai đẹp hay sao ấy mà suốt từ sáng đến giờ tòan là mỹ nam không vậy?"

[Cảnh này giống Khánh Thù cùng mấy người làm ở nhà ghê. ^^]

Xán Liệt đi đến phòng của Bạch Hiền anh kéo cửa bước vào. Cậu con trai bé nhỏ vẫn đang nằm đó đôi mắt mơ hồ nhìn ra cửa sổ, ngoài trời đã tối rồi không còn nhìn thấy gì ngoài ánh điện đường và những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời rộng lớn.

Bước chân anh nhẹ nhàng đến sát cậu, Bạch Hiền nhìn thấy anh lộ ra một nụ cười muốn chào anh.

Anh cúi xuống gần mặt cậu, "em có đau ở đâu không?"

"Cảm ơn bác sĩ, tôi thấy ổn rồi ạ." cậu vẫn giọng nói còn yếu cất lên thật nhẹ, thật êm tai nhưng lại thật đau lòng.

Xán Liệt nuốt nghẹn xuống, cầm nhẹ tay cậu lên. Cậu nhìn theo vẻ mặt khó hiểu.

Anh tháo bộ tóc giả và cái kính ra, mắt cậu mở to sợ hãi nhìn. Bạch Hiền định hét lên, anh nhanh tay bịp miệng cậu lại. "Anh là Xán Liệt là anh trai em, em đừng sợ."

Cậu vẫn còn hoảng, anh cười chìu mến rồi nói tiếp, "anh là anh trai em thật đó, bây giờ anh bỏ tay ra khỏi miệng em, nhưng em đừng hét Ok?"

Bạch Hiền gật nhẹ đầu, anh buông tay ra khỏi miệng cậu. Xoa tay lên đầu cậu, tỏ ra anh là người anh Trai của cậu.

" Anh là anh trai của em sao?" Cậu hỏi nhẹ lại

Xán Liệt miễng cưỡng gật đầu, anh ôm cậu nhẹ vào lòng mình. Bạch Hiền cảm thấy cái ôm này nó thật gần gũi và quen thuộc, nó lấp đi khoảng trống đang vô cùng phẫn nộ kia của cậu đi.

Cậu nhắm nhẹ mắt mình lại, cũng ôm lấy anh, mùi hương của anh tất cả đều rất gần gũi làm cậu cảm thấy không còn sợ hãi và cô đơn nứa. Chỉ có thể là người nhà thì mình luôn luôn thấy an toàn và không sợ hãi.

Anh buông cậu ra thì thấy cậu đã ngủ, mệt đến thế sao? Có thể ôm anh mà ngủ được nhanh ghê? Xán Liệt cười thầm trong lòng, anh đặt nhẹ cậu xuống giường, một nụ hôn nhẹ lên môi cậu rồi định rời đi, nhưng bàn tay Bạch Hiền vẫn giữ chặt lấy tay anh không buông. o__O

Anh ngạc nhiên quay lại nhìn, nhưng cậu vẫn ngủ không có chút động tĩnh gì là thức. Một nụ cười đẹp nở ra trên đôi môi anh, 2 bàn tay của anh và cậu vẫn nắm chặt lấy nhau, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường nhìn cậu ngủ.

Tiếng thở nhè nhẹ của cậu, đôi lông mi cong rung rung, khuôn mặt xanh xao của cậu làm cho Xán Liệt thấy rất đau lòng. Anh cứ ngắm nhìn cậu suy nghĩ lại chuyện đã qua, không biết anh đã thích cậu từ lúc nào nữa. Từ khi mới gặp cậu còn là đứa bé 10 tuổi hay là lúc nhìn lại thấy cậu là một thiếu niên 18 tuổi?

Nhưng hiện tại anh đang rất yêu cậu, thèm khát cậu, mong có được cậu, nhưng mà sao cậu vẫn cứ xa tầm tay anh với. Cậu khác hoàn toàn so với mấy người anh biết và từng qua lại. Cho dù họ cũng ngây thơ như thế, nhưng sao vẫn thấy họ không trong trắng và hồn nhiên như cậu?

Bạch Hiền luôn toán ra một vẻ tinh khiết như thủy tinh mỏng manh, chỉ sợ chặm nhẹ vào nó sẽ vỡ tan ra mất. Anh lo sợ cậu sẽ bị làm sao, sẽ rời xa anh như bố mẹ anh nên anh phải ngậm đắng cố gắng đóng cái vai "anh 2" này vậy. Không cho cậu xảy ra chuyện như thế này lần nữa, anh cam đoan đó.

Bạch Hiền mở mắt ra thì không còn thấy anh ở bên cạnh nữa, mặt cậu tội nghiệp ỉu xùi xuống. Cậu nhìn lên cái bàn ngủ thấy một mảnh giấy trắng gấp làm đôi dựng ở trên mặt tủ.

Cậu vươn mình ra lấy mảnh giấy mở ra đọc.

Bạch Hiền anh về trước sắp đồ cho em.

Anh muốn ở lại bệnh viện nhưng y tá không cho, mai anh sẽ đến sớm.

Nếu đói thì gọi cho anh, điện thoai di động anh để trong ngăn kéo. Gọi cho anh chỉ cần ấn số 1 là sẽ kết nối luôn.

Anh "2" yêu em

Xán Liệt.

***

Bạch Hiền đọc những dòng chữ ngay ngắn đẹp đẽ của anh xong, miệng cậu tủm tỉm cười, cầm tờ giấy lên miệng hôn nhẹ.

******



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro