Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu rất vui khi cậu biết được mình có anh 2 nữa, anh ấy rất đẹp trai hơi bạo lực lúc đầu 1 chút nhưng đảm bảo muốn bảo vệ cậu thôi. Bạch Hiền nghĩ về anh mà mặt đỏ hết cả lên.

Kéo ngăn kéo ra thấy chiếc điện thoại màu trắng nhỏ xinh, cậu ấn vào số một. Cậu cảm thấy rất muốn nhìn thấy anh hay là nghe giọng anh. Cái giọng rất trấm ấm và gần gũi.

Cậu rón rén đưa điện thoại lên tai, tiếng chuông vang lên lập tức đầu bên kia bắt máy.

"Em đói bụng sao?" giọng anh ngái ngủ, Bạch Hiền ngước lên nhìn đồng hồ "trời ơi" 2h đêm, cậu thật là vô duyên quá đi, ngủ cho đã rồi dậy làm phiền người khác. [bó tay +.+]

Cậu nhẹ giọng thẹn xấu hổ nói, "em xin lỗi anh 2, anh ngủ tiếp đi nhé."

Chưa để cho Xán Liệt nói lại cậu cúp luôn máy, mặt cậu đỏ hơn quả cà chua luôn. Nghĩ bụng sao mình ngốc thế? Nhưng chiếc điện thoại trong tay lại rung lên. Cậu nhìn vào đó "anh 2". Cậu rụt rè nhận máy.

Giọng nói ấm áp của anh lại vang lên, "em có bị làm sao không? Anh đến bệnh viện ngay đây."

"Không em không sao cả chỉ là... àh mà anh đừng đến đây, anh ngủ tiếp đi." Cậu hơi ấp úng với câu nói của mình.

Xán Liệt quả thật không nghe theo anh đáp lại, "khoảng 10 phút là anh có mặt nhé."

Nói xong anh cúp máy. Bạch Hiền đơ ra, cái gì 10 phút? Trời cậu thật ngốc quá sao lại thế này chứ?????

Lúc này trong bệnh viện chỉ còn một người y tá trực đêm, nên Xán Liệt có thể dễ dàng đi qua mà không bị phát hiện.

Trên hai tay anh cầm một túi đồ ăn và cả túi quần áo cho cậu, đi qua tiệm bánh mì 24h mở cửa anh mua luôn 1 túi bánh mì nóng. Khi anh gõ nhẹ cửa mở ra và bước vào trong. Nhìn lên cái giường không thấy Bạch Hiền đâu, anh thấy điện trong phòng vệ sinh sáng biết cậu đang ở trong đó.

Đặt túi bánh mì và túi quần áo lên bàn, anh ngồi xuống cái ghế gần đó chờ cậu ra, 5 phút....10 phút....rồi 15 phút vẫn không thấy Bạch Hiền ra, anh đứng dậy gõ cửa phòng tắm gọi vào, "Bạch Hiền em có làm sao không?"

"Không em.. em không sao.." Cậu ấp úng nói đáp lại.

Xán Liệt hơi cau mày khả nghi, "em có cần anh giúp gì không?"

Cậu nhanh như chớp đáp lại, "không không....em.em làm được rồi."

Anh không nói gì nữa đi lại ghế ngồi, 15 phút sau nữa vẫn chưa thấy cậu ra, bỗng một tiếng rơi của vật gì đó kêu choang lên một tiếng. Anh giật mình chạy lại gần phòng tắm lo lắng hỏi, "Bạch Hiền? Em làm sao thế? Có bị thương ở đâu không?"

Không thấy cậu trả lời lại, anh thật sực lo lắng, đạp mạnh cửa, 3 phát mạnh liên tiếp thì chiếc cửa mới bung ra, một cảnh tượng đập ngay vào mặt anh. Cậu trên người không mặc gì, làn da trắng ngấn kia lấm tấm những giọt nước nhỏ, mái tóc đen mềm cũng đã ướt sũng. Một chiếc khăn mỏng dữ lấy thân thể của mình , mắt gần như đang sắp khóc ngồi ở dưới nền đất nhìn anh.

Xán Liệt nhìn cảnh tượng mà nuốt nước bọt cái ực một cái. [Biến thái bm] Lấy tay kéo cái khăn to treo trên móc, rang rộng nó ra đi đến quấn vào người cậu. "Em muốn tắm sao?"

Giọng nói của anh càng làm cho cậu ngượng thêm, nhỏ giọng e thẹn, "vâng nhưng cái cây truyền nước nó vướng lên chẳng may làm đổ nó xuống đất."

Bạch Hiền nói như sắp khóc, mặt cậu đỏ bừng lên. Anh nhìn thấy thế búng nhẹ lên trán cậu rồi nhấc bổng cậu lên. "Em kéo cái cây truyền nước nhé."

Xán Liệt đặt nhẹ Bạch Hiền ngồi lên giường, đắp chăn lên cho cậu. Đi vào phòng tắm lấy một cái máy sấy tóc ra, sấy giúp cậu mái tóc ướt nhoẹt kia.

"Lần sau nếu muốn tắm thì để sáng ra tắm chứ bây giờ đã gần 3h sáng rồi, em tắm nữa sẽ bị ốm thêm đó. Mà đầu tóc ướt thế này sẽ ảnh hưởng đến não đó. Nghe chưa?" Xán Liệt vừa sấy vừa nhắc nhở cậu.

Bạch Hiền chỉ biết gật đầu không nói lại được gì. Chuyện thực là thế này, Bạch Hiền nghe anh đến nên cậu vội vàng chạy vào phòng vệ sinh sửa soạn, nhưng thấy người toàn mùi thuốc nên đã đi tắm ngay. Vì ai đây mà một cậu bé đang ốm phải đi tắm thế này?

***

Nếu nói rõ hơn thì Bạch Hiền biết và chấp nhận Xán Liệt là anh trai, nhưng sau khi cậu bị thế này thì cậu lại có một tình cảm hoàn toàn khác về anh. Bạch Hiền quả là một con người khác nhé. Mỗi lần nhìn thấy anh là tim cậu đập loạn mặt đỏ lên, còn thẹn thùng nữa chứ. Cậu không thích anh làm "anh 2" của cậu. Bạch Hiền muốn anh là thay thế Thế Huân sao?

Bạch Hiền nằm ở trong viện được gần 1 tuần cậu bạn Khánh Thù khóc như mưa khi đến gặp cậu. Bạch Hiền cảm giác như ôm một người lạ mặt mà an ủi.

Hôm đến thăm Bạch Hiền đi cùng Khánh Thù là Chung Nhân, anh nhăn nhó đến thật tội khi nhìn thấy "vị hôn thê" của mình không biết mình là ai nữa. Bảo anh làm lại từ đầu với cậu? Coi như là bạn bè bình thường sao? Đến chính anh đã thành ra ghét cái tên Thế Huân kia, tuy chưa nhìn thấy bao giờ mà hắn đã cướp "vợ" chưa cưới của người ta một cách ngoạn mục.

Cả buổi anh chỉ nhìn Bạch Hiền và Khánh Thù nói chuyện với nhau. Khánh Thù muốn rón rén kể từng câu chuyện đem theo ý là cho Bạch Hiền nhớ lại dần, không nhiều quá để cậu tiếp xúc từ từ.

Bạch Hiền quả thật là người như từ trên trời rơi xuống lần nữa (tuy rằng cậu đã quên). Mấy người xa lạ này nhưng lại có một cảm giác gần gũi, là bạn bè cậu sao? Cậu thật sự rất hạnh phúc khi biết mình không cô đơn...

***

"Luật sư Kim? Em tìm đến đâu rồi?" Xán Liệt ngồi trên chiếc ghế làm việc ở công ty nhìn sang bên luật sư Kim, cô đang đi vòng vòng căn phòng lớn ngó nghiêng.
Cô vẫn vừa xem những đồ trong phòng không nhìn anh và nói, "tất nhiên là rất nhiều rồi."

Bao quát xong căn phòng cô tiến lại gần anh, choàng tay qua cổ và ngồi lên đùi anh, ngay lập tức là một nụ hôn say đắm đặt lên môi của anh. Xán Liệt đẩy người cô ra như vẻ không thích.

Luật sư Kim khó chịu trước cái hành động của anh, cô cau mày nhưng lại nũng nịu với anh. "Sao thế honey? Anh không thích hả?"

"Ở đây là công ty, chúng ta không có thể làm chuyện ấy được. Thư ký của tôi còn ở bên ngoài nếu mà phát hiện ra sẽ không hay đâu." Xán Liệt đẩy người cô ra khỏi đùi mình quay người vào trong cái bàn, nhìn đống hồ sơ mà Luật sư Kim đã cầm đến mở ra xem.

"Em nói đi, những thứ điền trong đây là sao?" Xán Liệt ngước lên nhìn Luật sư Kim.

Cô vẻ mặt hơi giận nhìn anh, nhưng rồi cũng nén đi để vào công việc, "Vào khoảng thời gian đêm hôm xảy ra vụ tai nạn, có tới 2 chiếc xe tải chạy trên con đường đó. 1 chiếc trọng lượng không chở đồ gì là 7 tấn, chiếc còn lại trở rất nhiều đồ có trọng lượng tới 15 tấn. 2 Chiếc xe tải đều là của công ty (LBC) vận tải lớn của nước ta. Em đã đến đó và tìm thấy 2 chiếc xe tải và tìm được cả 2 người lái chiếc xe vào tối hôm ấy.Họ đã được giao cho cảnh sát để xét xử."

Luật sư Kim nói đến đó thì tay của Xán Liệt nắm chặt lại thành nắm đấm mà nổi lên gân xanh. "Thế họ đã khai là ai đã làm việc này chưa."

"Tất nhiên là họ không khai rồi, tại vì gia đình của hai người đó đang nằm trong tay kẻ xấu. Nếu họ chỉ cần hé răng thôi là sẽ không bao giờ gặp lại gia đình thân yêu của mình nữa."

Quả thực Xán Liệt anh đã tình nghi là ai, nhưng không có bằng chứng gì để kết tội hắn và anh cũng không muốn nói cho Luật sư Kim biết, người anh đang tình nghi là ai vì quả thật nếu nói ra bây giờ có khi là hơi sớm.

Luật sư Kim nhìn vào chiếc đồng hồ hiệu đeo trên tay mình, rồi nhìn anh nói, "Trong đó là tất cả thông tin em nhập được còn bây giờ em phải đi có việc, hẹn anh tối mai nhé."

Cô đến gần ôm và hôn anh 1 lần nữa, rồi bướcc ra ngoài. Luật sư Kim đi được một đoạn thì gặp phải Ông Hiên và Thế Huân.

Ông Hiên nhìn thấy cô bức ra từ phòng Xán Liệt thì ngạc nhiên hỏi cô, "Cô là ai thế?"

Luật sư Kim nhìn ông rồi nhìn Thê Huân, cô nhẹ giọng đáp, "tôi là Luật sư Kim, chào ông Hiên." Tên tuổi của những người nhiều tiền trên đất Bắc Kinh này thì Luật sư Kim không ai là không biết.

Ông Hiên cau mày rồi cũng đưa tay ra để bắt tay với cô. "Chào cô."

Chào xong ông Hiên không ngại ngần mà hỏi cô, "cô đến đây có chuyện gì thế?"

Luật sư Kim thấy ông hỏi thì cũng vui lòng đáp lại, "tôi đến để đưa tài liệu cho Chủ tịch. Chủ tịch nhờ tôi tìm hộ vài thứ."

Ngoan ngoãn hay là giả vờ ngoan đây hả Luật sư Kim? Cô thật thà không đúng chỗ rồi. Tưởng cô là người thông minh nhậy bén thế nào chứ, thì cũng chỉ là một con rối vì tiền mà không biết đến phẩm chất của chính mình.

Quả thật là làm ông Hiên tình nghi ngay, ông cũng không hỏi gì nhiều. Chỉ cần nghĩ lại lần trước Xán Liệt cố tình nói đểu ông và hôm nay có cả luật sư đây thì tất cả đều đã rõ ràng.

Luật sư Kim cúi đầu chào tạm biệt 2 người đi lướt qua, con mắt còn đảo qua người Thế Huân một cái rồi mới rời đi.

Khuôn mặt ông Hiên quả thật là biến sắc, ông nhìn vào cái phòng Chủ tịnh đang được đóng kín mà lộ ra một vẻ mặt hết sức là ma quái và cười kinh bỉ....

***

Hết giờ làm Xán Liệt phóng thẳng đến bệnh viện thăm Bạch Hiền, khi bước vào trong anh đã thấy Thế Huân đang ở trong đó con mắt anh tối đen lại khi nhìn thấy 2 người cười nói vui vẻ.

Anh bước vào phòng, Bạch Hiền nhìn thấy anh đôi mắt cậu sáng rực lên, đôi môi vang lên giọng nói trong veo như mừng rỡ, "anh Xán Liệt."

Thế Huân nhìn lên theo, anh không thèm nói gì vẫn ngồi đó mà cầm chắc lấy tay của Bạch Hiền, nhưng bàn tay của cậu thì đang như muốn rời bàn tay của anh mà lao đến bên Xán Liệt. Thế Huân càng nắm lấy chặt hơn. [anh ác vậy]

Xán Liệt cười rồi chào 2 người, anh đi đến gần cất lên một giọng nói hơi mệt mỏi của mình, "em thế nào rồi, còn đau đầu không?"

Bạch Hiền vừa cười vừa lắc đầu, "em khỏe rồi bao giờ em mới được ra viện. Em không thích ở đây nữa đâu em thích về nhà cơ."

"Bác sĩ bảo em phải ở thêm 3 ngày nữa tại vì họ còn muốn kiểm tra não em thêm lần nữa." Thế Huân như không hề muốn cậu về nhà, nhưng theo lời bác sĩ anh nói lại cho cậu biết.

Mặt Bạch Hiền ỉu xìu khi nghe được Thế Huân nói thế. Đôi mắt cậu hơi liếc trộm Xán Liệt anh ngồi lên chiếc ghế sofa nhỏ sát tường đối diện với tầm nhìn của cậu. Đôi mắt anh thật buồn nhìn ra ngoài cửa sổ làm cho Bạch Hiền cũng buồn theo.

Cậu đang muốn hỏi anh xem anh làm sao mà buồn như thế? Anh làm nhiều quá nên mệt hay là anh bị ốm. Cậu rất muốn hỏi anh, nhưng mà có Thế Huân ở đây cậu lại ngại.

Thế Huân thấy được đôi mắt của Bạch Hiền đang nhìn Xán Liệt mà không thèm để ý đến mình, anh lên tiếng, "Bạch Hiền em muốn ăn hoa quả không?"

Bạch Hiền giật mình vì câu nói của anh ngay bên cạnh mình, cậu quay sang ngơ ngác tại vừa không nghe thấy anh nói gì. Thế Huân hỏi lại, "em có muốn ăn cái gì không?"

Cậu cứ thế mà gật đầu, Thế Huân hỏi tiếp, "em muốn ăn gì nào?"

Đôi mắt cậu lại liếc sang bên Xán Liệt anh vẫn ngồi đó không thèm để ý đến 2 người họ đôi mắt thì vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Bạch Hiền nhìn Thế Huân rồi nói, "em muốn ăn bánh mì ngọt với uống sữa."

Trời, món đó chỉ Xán Liệt là biết ở đâu có bán, anh lần trước mua cho cậu mà. Thế Huân mặt hơi nghệt ra không biết trả lời thế nào, anh đưa tay lên gãi đầu ấp úng nói, "cái đó mua ở đâu thế?
*******



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro