Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu nhìn anh, rồi vui vẻ đáp, "Em vừa ăn cơm viện rồi."

Chung Nhân gật đầu, anh lại hỏi, "em bao giờ ra viện?"

Mặt Bạch Hiền trở nên ủ rũ đi, "còn 3 ngày nữa em mới được ra viện."

"Tiếc ghê, hôm nay anh muốn em cùng đi dự tiệc của Xán Liệt cùng anh, nhưng chắc là không được rồi." Xán Liệt tiếng nuối

Bạch Hiền nghe thấy anh nói về tiệc của Xán Liệt, thì đôi mắt cậu sáng lên nhìn anh. "Anh Chung Nhân, anh cho em đi cùng đi."

Chung Nhân mở to mắt nhìn cậu "nhưng em còn chưa xuất viện sao đi?"

Mặt cậu buồn thiu, môi bĩu ra. "Em thực sự khỏe rồi chỉ là mai bác sĩ muốn khám nghiệm lần cuối thôi."

Quả thật Chung Nhân cũng muốn cậu đi cùng anh lắm, nhưng như thế là trốn viện gây rắc rối cho cậu. "Nhưng mà trốn viện thế thì y tá sẽ biết không có được đâu."

Bạch Hiền mở to 2 mắt long lanh, đến mê người nhìn anh. "Anh đồng ý cho em đi đi. Em sẽ có cách trốn ra khỏi viện mà không ai biết. Đêm chúng ta quay lại mà."

Tay cậu víu lấy tay anh, làm nũng, như thế này thì đến 10 Chung Nhân cũng cho cậu đi chứ không phải 1.

Chung Nhân gật đầu đồng ý, cậu nhìn lên cái đồng hồ treo trên tường rồi quay sang hỏi anh, "bữa tiệc đó tổ chức vào mấy giờ vậy?"

Đôi mắt anh cũng nhìn lên cái đồng hồ, "khoảng 20h tối nay."

"Thế thì ok rồi, 19h tối là y tá không có vào phòng nữa. Anh chờ em bên dưới em sẽ xuống lúc tầm 19:15h hoạch trễ hơn là 19:30h."Bạch Hiền nhanh nhảu nói cho anh biết.

Quả thật cậu là một con người hoàn toàn khác so với lúc trước mà. Bạch Hiền hiền dịu, hay rụt rè sợ sệt của chúng ta bây giờ còn dám trốn viện nữa nè. Quả thật là tình yêu mãnh liệt ghê.

***

Lúc 18h 58' cô y tá đưa cho Bạch Hiền thuốc uống chúc cậu ngủ ngon rồi đi ra ngoài. Chiếc cửa vừa đóng một cái, Bạch Hiền nhanh như chớp lao xuống giường chạy vào phòng tắm thay quần áo.

Cậu lấy bộ vest trắng mà lần trước Xán Liệt sắp cho câu, quấn thêm một cái khăn mỏng cũng màu trắng lên cậu.

Bạch Hiền tắt hết điện phòng đi, mở cửa ngó ra ngoài nhìn xem có ai không. Bây giờ cái hành lang rộng lớn không còn bóng người đã chuyển sang một ánh điện mờ mờ. Chỉ còn cái điện từ phòng y tá được làm bằng kính là sáng choang hắt ra ngoài.

Cậu đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, 19h12' cậu rón rén từng bước nhẹ nhưng tốc độ nhanh hơn. Cúi thấp đầu đi qua cái cửa kính. Khi đi được qua phòng y ta cậu thở "bùhhh" nhẹ nhõm.

Tưởng là đã thoát bỗng có tiếng nói từ đằng sau, "Cậu gì ơi, cậu làm rơi cái khăn."

Bạch Hiền đứng đơ như tượng, nuốt nước bọt cái ực, nghĩ trong bụng là tiêu đời rồi, bây giờ làm sao đây? Nửa giây cậu suy nghĩ rồi một ý tưởng nẩy ra trong đầu. Cậu cho mái tóc xõa dài hơi che đi khuôn mặt từ từ quay người lại.

Nhìn Bạch Hiền lúc này không khác gì một con ma cả, do ánh điện mờ mờ tỏa vào bộ vest trắng của cậu nhìn trông thật rùng rợn, mái tóc cậu còn lòa xòa trước mặt mang thêm sự mập mờ của khuôn mặt.

Bạch Hiền từ từ tiến lại gần cô y tá, làm cô y tá run lên. Mồ hôi lạnh toát ra sau gáy. Gai ốc nổi hết lên, cầm chiếc khăn mỏng trắng của cậu mà run rẩy đưa ra cho cậu.

Cậu cầm nhanh chiếc khăn của mình, không nói chỉ hơi cúi đầu cảm ơn rồi từ từ bứng đi. Khi đi được khỏi tầm mắt cô y tá Bạch Hiền mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm chạy nhanh xuống dưới còn cô y tá tôi nghiệp đứng chôn chân mặt tái mét miệng ú ớ, "ma..a.aaa"

***

Bạch Hiền cậu bước nhanh ra ngoài, thì chiếc xe Audi đen bóng của Chung Nhân cũng lao tới, cậu nhanh chóng mở cửa ngồi vào trong xe.

Woaa nhìn Chung Nhân hôm nay bãnh bao đẹp trai ghê, anh mặc một bộ âu tây màu blue đen đậm kẻ sọc cùng chiếc áo sơ mi trắng trên cổ gắn thêm chiếc nơ cùng màu với bộ đồ âu, nhìn quả thật là chững chạc và cuốn hút.

"Em trốn kiểu gì thế." Anh quay sang hỏi câu.

Bạch Hiền nhí nhảnh cười rồi đưa ngón trỏ lên miệng" bí mật"

Anh cũng cười theo cậu, "chúng ta đến tiệm hóa trang nào."

Cậu ngơ ngác hỏi lại anh. "Vì sao phải đến đó làm gì?"

Chung Nhân nhìn cậu hiền từ rồi nói cho cậu hiểu. "Tại vì nếu không hóa trang cho em thì Xán Liệt sẽ nhận ra em và sẽ rất là giận khi biết em trai mình trốn viện."

Anh nói quá đúng, nếu Xán Liệt và cả Thế Huân biết cậu làm chuyện này thì sẽ giận chết thôi. Nên cậu quay sang Chung Nhân gật đầu lia lịa đồng ý với anh.

Xe của anh đỗ ở một tiệm hóa trang cao cấp sang trọng, vừa là chọn trang phục rồi make up và làm tóc theo ý muốn.

Họ bức vào trong tiệm anh nói với người nhân viên, "có thể hóa trang cho chàng trai này đi dạ hội trong vòng 30 phút không? Đặc biệt là phải nhìn cậu ấy hoàn toàn khác so với bây giờ."

Mấy nhân viên hiểu ý gật đầu, chạy đến lôi cậu vào trong. Anh nhìn theo mà mắc cười với cậu khi nhìn thấy Bạch Hiền mắt đảo như bi vì không biết là mình sẽ bị lôi đi đâu.

Nửa tiếng sau Bạch Hiền bước ra sau một cái rèm đỏ, Chung Nhân ngước lên nhìn cậu người anh cứng đơ lại. Cậu.... cậu,đây không phải là Bạch Hiền mà anh đã nhìn thấy ngày đầu tiên nữa, cậu quả thật khác hoàn toàn. Mồm Chung Nhân há to cùng với đôi mắt.

Bạch Hiền mái tóc được cắt thành đầu nấm màu đen tuyền, mặc trên người một bộ vest trắng làm tôn lên nước da trắng như tuyết của cậu, bộ vest bó sát lấy người cậu đường cong tuyệt đẹp lộ ta.

Cậu được trang điểm rất tỉ mỉ để trở thành một người hoàn toàn khác, trông cậu vừa có gì đó là kiêu xa của xưa và nay trộn lẫn với nhau. Cái vẻ đẹp khó mà rời mắt, mấy người làm xong cho cậu đều rất là tự hào về thanh công của mình.

Chung Nhân hồn vía lên mây thì cậu gọi anh về lại với trái đất, "anh Chung Nhân chúng ta đi được chưa?"

Hồn đã về với thể xác anh trả tiền rồi 2 người cùng đi, trên xe anh cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu trông anh rất là dễ thương. "Em nhìn khác lắm, nếu anh mà gặp em thế này ngoài đường quả thật anh sẽ không nhận ra đâu."

"Trông em kỳ lắm sao?" Cậu cau mày hỏi lại.

Anh vội đính chính, "không đẹp, rất đẹp. Vẻ đẹp thật hiếm thấy luôn đó."

Sự bối rối của anh làm cậu bật cười cảm ơn anh. Khi anh và cậu đến nơi, thì mọi người đã đến đầy đủ. Cậu khoác vào tay anh 2 người cùng đi vào bữa tiệc....


********

Toàn nhà sang trọng lộng lẫy với những điêu khắc trên tường đến đẹp mắt, tiếng nhạc chạy nhẹ kèm theo ánh điện sáng rực. Nơi đây là những con người lộng lẫy dưới ánh đèn tỏa sáng cùng với những hàng hiệu đắt tiền của họ. Một lễ hội thật là to lớn có phóng viên và nhà báo cũng góp mặt đông đủ .

Với một cái sân khấu người nam ca sĩ nổi tiếng của Bắc Kinh cất giọng hát trầm ấm lên để cùng cho mọi người thưởng thức giọng ca của mình.

Những người giàu có họ đang ngồi bên giưới ở những cái bàn tròn to sang trọng được trang trí trông thật đẹp mắt với khăn trải bàn dài và bó hoa to được cắm để trên mặt bàn. Đến những người bồi bàn ăn mặc cũng rất lịch sự trang nghiêm bê những khay rượu đủ loại mầu đi qua đi lại nhẹ nhàng.

Không khí của những người giầu có quả thật khác hẳn so với người bình thường, họ không thích ầm mĩ chì cần du dương đủ nghe là được rồi, còn sở thích của họ nói chuyện không phải là về đời sống hàng ngày mà là về tiền và của. Họ đeo trên người hay mặc nó với giá trị tới tiền tỷ, họ ăn nói theo một cách kiêu xa. Có thể nói tóm gọn nhìn cuộc đời này bằng nửa con mắt, tại họ nghĩ mình có thể mua được hết những gì mình muốn. Quả thật đồng tiền thật đáng sợ, nó có một sức mạnh mà không ai thể nhìn thấy nhưng mà lại cảm nhận được, đó mới là sự lợi hại của đồng tiền.

Bạch Hiền quả là một người không phải trong số bọn họ, cậu là thuộc người nếu gọi là sống bên dưới chân của họ thì hơi quá, nhưng nếu cậu đã làm 1 người hầu cho gia đình Phác Gia mấy năm trời thì quả là nằm dưới chân của những người này rồi.

Một thế giới xa lạ với Bạch Hiền, cậu mắt đảo như bi, nhìn quanh mọi thứ trông thật tội nghiệp pha chút đáng yêu. Chung Nhân anh nắm chắc lấy tay cậu để cho cậu đỡ ngại ngùng, đôi mắt cậu nhìn anh như biết cười, thay lời cảm ơn anh đã đưa cậu tới đây.

Cậu và Chung Nhân được một người bồi bàn dẫn vào một cái bàn tròn riêng mà chỉ có 2 người ngồi đó, nhưng chỗ này kín đáo chắc không có ai thấy được họ.

Khi ngồi đối diện với Chung Nhân, cảm giác của Bạch Hiền thấy quen thuộc như đã ngồi với anh nhiều lần như thế này rồi. Chung Nhân có khuôn mặt rất men tuy còn trẻ tuổi hơn Xán Liệt và Thế Huân nhưng nhìn anh so với 2 người kia thì trạc tuổi nhau. Anh rất là ân cần và chu đáo cho câu. Nhìn 2 người họ như là đôi vợ chồng mới cưới, mấy người đàn ông ngồi cạnh nhìn cậu đến say mê không muốn rời, có ông còn bị vợ véo cho một cái đau điếng, nhưng mà mắt thì vẫn thỉnh thoảng liếc sang trộm.

Chung Nhân anh phải để mắt đến cậu nhiều, ở đây nhiều râu xanh quá àh, họ sẽ hại cậu nếu anh chỉ cần 1 phút lơ đãng là xong đó.

Người nam ca sĩ hát xong bài hát cúi đầu chào khán giả với những chàng pháo tay rầm rộ. Ở đây quả thật là đông, chắc phải đến mấy trăm người ấy chứ, nhưng may thay là cái quảng trường này đủ to và rộng để có thể thấy không khí thoải mái không bị ngột ngạt.

Một người MC trẻ tuổi lên giới thiệu về tiết mục tiếp theo, nhưng Bạch Hiền vẫn không thấy Xán Liệt đâu cả, chỗ này đông quá không thể nhìn thấy được. Thì ở trên sân khấu cái màn hình to đang có mặt của anh qua chiếc ống quay bên dưới chiếu lên. Anh đang ngồi cùng với ông Nội và có cả Thế Huân, Bảo Tuyết, ông Hiên và cô anh Hạ Mai. Họ được ngồi trên cái bàn đầu sang trọng và to lớn.

Nhưng rồi sau đó là bữa ăn được bưng ra, Bạch Hiền không còn để ý lên cái màn hình đó nữa mà mắt hoa lên nhìn đống đồ ăn đắt tiền được thịnh soạn tới đẹp mắt.

Chung Nhân anh gắp cho cậu rất nhiều thứ vào bát. Anh nghĩ bụng nếu cậu mà lấy anh, chắc anh cho cậu đi ăn hết nhà hàng này đến nhà hàng khác để cho cậu đỡ phải lạ lẫm như thế này, nhưng anh yêu cậu vì cái tính cách này mà.

"Có ngon không Bạch Hiền?" anh vui vẻ hỏi cậu.

Bạch Hiền mãi ăn chỉ biết gật đầu, trông cậu dễ thương quá. Chung Nhân anh không thể ăn mà chỉ nhìn cậu ăn, nếu không phải tên Thế Huân chết tiệt kia thì anh đã cầu hôn cậu rồi.

Bạch Hiền nhìn lên Chung Nhân, tại anh cứ nhìn cậu hoài, cậu ngượng ngùng hỏi, "anh Chung Nhân không ăn sao? Ngon lắm đó."
********



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro