Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh cười tươi gật đầu, "em có muốn ăn nhiều món khác không? Nếu thích khi nào anh sẽ dẫn em đi"


Mắt cậu mở to vui mừng nhận lời với anh, "tất nhiên rồi, em muốn ăn thật nhiều thứ tại vì em không nhớ mình đã được ăn những món gì nữa."


Chung Nhân đưa mắt trìu mến, lấy khăn lau miệng hộ cậu. Cậu nhìn theo hành động của anh lúc đầu ngơ ngác nhưng sau lại cười ngượng với anh, lấy tay gãi gãi đầu.


Người MC lên nói chuyện, anh ta muốn bày một trò chơi để thay đổi không khí, ai sẽ là người xứng với chủ tịch mới trẻ tuổi Xán Liệt này.


Những người được chọn lên là do tất cả đàn ông ở đây, những người bồi bàn phát cho mỗi ông một tờ giấy với cái bút để ghi tên hay là vị chọn người đó ngồi vào. Sẽ chọn ra 10 người được nhiều đàn ông bình chọn nhất.

Chung Nhân anh cũng được phát một mẩu giấy, nhưng tất nhiên là anh không ngu mà chọn Bạch Hiền, anh lấy đại một cô gái bên cạnh ghi chỗ cô ấy ngồi vào là xong.


Người MC nhận được một cái thùng giấy to, sau đó anh mời ca sĩ tiếp theo để có thể vào trong sét duyệt cái thùng này.......


Tiếng nhạc chấm dứt người MC bước ra, trên tay là một mảnh giấy đã được soạn 10 người anh đọc người đầu tiên đó là Luật sư Kim. Mọi người ồ lên một tiếng, cô Kim hôm nay trông thật là lộng lẫy, cô mặc một cái váy dài thướt tha chắc là mắc tiền lắm. Khi cô bước lên mấy người đàn ông trẻ tuổi bên dưới huýt sáo theo cô.


Người thứ 2 là Chi Mỹ, đúng Chi Mỹ của chúng ta cũng đến đây đó. Gia Đình giàu có, có tiếng thì ai mà chẳng ở đây, Không ngoại trừ gia đình Chi Mỹ. Nói đến Chi Mỹ, kể từ ngày cô bị Xán Liệt đá đít, thì cô vẫn theo đuổi anh nhưng bằng cách của cô là âm thầm và lặng lẽ, có thể Chi Mỹ đã thay đổi. Cô bây giờ trông dễ thương hơn không còn bộ dạng ghê gớm như trước nữa, chắc là vì cô đã lớn và hiểu biết hơn nhiều rồi.


Rồi tới tận 7 người tiếp theo, mấy người này đến chính tác giả cũng không biết là ai. Cứ coi như cũng xinh đẹp và là những công chúa của mấy nhà Thượng Lưu khác đi ha.


Người cuối cùng, khi MC chỉ đọc được số ghế mà cậu đang ngồi, thì lập tức cái Camera trên đầu lướt đến chỗ Bạch Hiền nhanh như chớp làm cậu giật bắn mình. Chung Nhân anh cũng nhanh chân đứng chặn lại trước cái máy quay kia cho cậu.


"Chàng trai trẻ, đây chỉ là trò chơi thôi cho chúng tôi mượn vợ anh 1 chút thôi nhé." Người MC nói xong thì mọi người ồ lên cười.


Chung Nhân anh đang toát mồ hôi lạnh mặt anh bây giờ đang được phóng lên cái màn hình to đại bác trên sân khấu. Tất nhiên là làm cho Xán Liệt thấy ngạc nhiên, anh hơi cau mày nhìn.


Mọi người ai ai cũng nói vào, thế là Chung Nhân phải chịu thua, nhưng trong lòng anh đang nóng như lửa sợ Bạch Hiền sẽ bị phát hiện. Biết thế này để cậu ở viện cho an toàn.


Bạch Hiền cũng sợ hết hồn, tay còn che đi mặt mình,  Chung Nhân cúi xuống nói nhỏ với cậu"em nói, em tên là Vương Nguyên nhé, em đã 22 tuổi và có chồng rồi."


Cậu nghe theo anh, gật nhẹ đầu. Bạch Hiền nhẹ nhẹ bước lên, lộ ra cái dáng người đẹp cùng bộ vest bó sát theo thân hình nhỏ nhắn mềm mại nhưng lại phần nào ra phần ấy của mình. Trời sanh cho cái đẹp hoàn mỹ đúng là sướng.


Thân hình cậu được bởi cái ống quay chết tiệt rõi theo làm toàn thể đàn ông ở nơi này thèm muốn mắt mở to quan sát từng ly từng tí, người MC cũng chỉ đưa mắt nhìn lên cái màn hình để chiêm ngưỡng sắc đẹp.


Quả thật là may cho cậu, là Thế Huân và Xán Liệt đều không nhận ra cậu, nhưng Xán Liệt khi nhìn thấy cậu thì anh đã có cảm giác gì đó quen thuộc nhưng không dám lên tiếng, vì sợ nhầm người.

Cậu bước lên sân khấu mấy ông đàn ông huýt sáo như điên, nhưng bị người yêu hoặc vợ tức giận dữ lại.


Thế Huân và Xán Liệt quả thật không khác gì mấy người đó, nhưng theo cách ầm thầm chiêm ngưỡng nhìn cậu không rời. Đàn ông mà, không nhìn người đẹp không phải là đàn ông. [ câu này là gái đẹp không phải người đẹp, Bạch Hiền là con trai nên hăm để gái dc hehe]


Người MC nhìn thấy cậu đến gần, thì thấy vẻ đẹp của cậu lại càng đậm nét hơn, anh ta cứ nhìn như thế đến khi cậu đứng im vào một chỗ thì mới, hoàn hồn lại mà giới thiệu tiếp.

Người MC mời Xán Liệt lên trên sân khấu. Lần này thì đến lượt mọi người chúng ta có thể chiêm ngưỡng phái đẹp Mỹ Nam rồi. Trời ơi oai phong làm sao, dáng người cao to mặc trên mình bộ đồ tây mầu trắng gắn kim tuyến và bông hoa nhỏ trướng ngực. Mái tóc trải vúi hết về đằng sau để lộ khôn mặt men dài và thanh tú đẹp đến từng góc cạnh nhỏ một.


Mấy cô gái ngất ngây nhìn anh còn mấy bà thì cũng không kém, làm mấy ông chồng tức mà không nói được gì.


Đúng là Xán Liệt, anh đi và đứng gần ngay bên cạnh Bạch Hiền, làm cậu sợ đứng tim thở không dám thở mạnh chỉ sợ anh phát hiện ra. Nước hoa mà mấy cô nhân viên xịt cho cậu làm át được mùi hương vốn có của cậu, nên may cho cậu.

MC cho míc đi đến từng người để giời thiệu về mình, đến lượt Bạch Hiền rón rén ngón tay nhỏ của mình cầm lấy cái míc của MC, bất chợt cậu nghĩ được ra là giọng của cậu bây giờ mà cất lên thì Xán Liệt sẽ phát hiện ra ngay, cậu vẫn không nói gì, mắt hơi liếc nhìn anh rồi nhìn xuống khán giả.


Bên dưới mọi người vẫn chờ cậu nói, tất cả đều im lặng. Bạch Hiền sợ hãi, sao bây giờ? Mắt cậu lại liếc lên nhìn anh thêm một lần nữa, bắt gặp ánh mắt sát lạnh của Xán Liệt, làm cậu sợ thêm chảy mồ hôi hột.


Bây giờ bên dưới mọi người không còn kiên nhẫn nữa và bắt đầu ồn ào. Người MC tiến lại gần cậu nói nhỏ, "cậu nói gì đi chứ?"


Trong lúc đang bối rối sợ sẽ bị lộ tẩy, thì Chung Nhân anh nhanh ý chạy lên trên sân khấu cầm lấy míc và nói, "xin lỗi mọi người cậu ấy bị câm."o.O

TRỜi Oai, anh quả thật không nghĩ được ra cái gì hay hơn sao? Mà lại nói cậu câm, nhưng mà suy ra thì thế lại càng tốt sẽ không phải nói. Mọi người bên dưới quả thật là đang hỗn loạn với câu nói của anh, người MC cầm lại míc, tiếc nuối nói, "chà thật là đáng tiếc, một mỹ nam lại không thể nói được."


Người MC thao thao bất tuyệt cuộc chơi, họ phải lựa chọn cho mình một tiết mục biểu diễn, thí dụ như (Múa, hát, nhảy, hay chơi nhạc cụ. v.v.). Trong 10 người sẽ chọn ra 3 người để vào phần trong.

Bạch Hiền quả thật chẳng biết làm gì cả mà cậu cũng không muốn chơi, chỉ muốn biến khỏi đây thật nhanh. Trong người cậu cảm thấy rất khó chịu nó làm con mắt cậu giật giật mạnh.


Thí sinh đầu tiên là Luật sư Kim, cô Kim biết chơi đàn violon, nên cô đã mượn của ban nhạc đằng sau một cái và chơi bản của Mozart, cô Kim rất uyển chuyển kéo tiếng đàn vang xa, nghe thật êm tai. Ai ai trong hội trường to lớn đều im lặng nghe cô kéo đàn.


Cô Kim xong phần trình bầy của mình, chàng pháo tay lớn được tặng cho cô. Luật sư Kim biết khả năng của mình nên rất kiêu ngạo, cô lấy tay hất mái tóc dài xoan của mình về đằng sau. Đưa lại chiếc Violon cho MC rồi ra chỗ mình ngồi.

"woahh, quả thật là tuyệt vời phải không quý vị." Người MC khen ngợi cô Kim

Rồi anh cũng nhanh chóng giới thiệu người tiếp theo, là Chi Mỹ. Khi Chi Mỹ bước lên, cô nói cho MC và toàn thể mọi người xin hát một bài hát và bài hát này cô xin tặng riêng cho Thế Huân.

Chi Mỹ nhanh nhẹn chạy đến chỗ ban nhạc nói gì đó rồi quay lại phía trước đứng, tiếng nhạc cất lên đó là bài hát trong bộ phim "Khi người ta yêu" ( Các bạn nghe thử bài đó đi, hay lắm^^,au nghe rồi).

Giọng của Chi Mỹ cất lên rất trầm ấm, cô hát rất hay và rất hợp giọng với bài hát. Giai điệu bài hát thật là du dương, khi đoạn cuối của bài hát gần kết thúc, Chi Mỹ đã rơi nước mắt nó chạy nhẹ long lanh trên gò má cô chảy xuống. Nhìn trông thật chuyên nghiệp và cảm động.


Khán giả vỗ tay nhiệt liệt với phần trình bày, thật là đi vào lòng người của cô. Chi Mỹ cảm ơn rồi lấy tay lau nhẹ nước mắt và quay đầu lại, mắt liếc nhìn Xán Liệt. Xán Liệt anh cũng nhìn Chi Mỹ. Bạch Hiền nhận thấy được khi 2 người đó nhìn nhau, cậu cảm thấy, tim cậu rất đau nhức nhối. Trong đầu cậu nghĩ người anh nói anh yêu mà càng lúc càng xa anh là Chi Mỹ sao? Cả buổi cậu nhìn Chi Mỹ, cậu so sánh Chi Mỹ với mình đến thật tội.


Thà cậu không đến đây còn hơn, nhìn thấy thế này cậu cảm thấy còn khó chịu hơn nữa. Cậu cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa, dù gì cậu cũng là em trai của Xán Liệt mà nhưng nếu có một phép màu cậu ước cậu không phải là người nhà anh. 2 mắt cậu cay xè như muốn khóc, lấy tay mình đặt lên ngực cố nén cảm xúc lại.

Xán Liệt ngồi bên cạnh cậu, anh nhìn thấy cử chỉ của con trai ngồi cạnh mình, hơi cau mày vì nó rất giống với cử chỉ khi muốn khóc mà cố kìm nén của Bạch Hiền. Anh hơi nhếch đôi môi lên cười nhạt, sao anh đi đâu cũng nghĩ đến Bạch Hiền vậy? Cậu đang ở viện mà làm sao có thể đến đây được cơ chứ. Nhưng anh lại rất muốn cậu ở đây để xem anh thành đạt, anh muốn ôm người anh yêu vào lòng và nói với cậu rằng anh yêu cậu, anh không phải là anh 2 của cậu.

Nhưng tất cả đó chỉ là mơ ước của anh, cậu không bao giờ nhận ra điều đó và anh không muốn cậu bị tổn thương thêm một lần nữa. Xán Liệt đã quyết định chỉ cần cậu được hạnh phúc thì bắt anh làm cái gì anh cũng làm, kể cả đâm đầu vào lửa để cứu cậu ra anh cũng cam chịu và tình nguyện.


Bạch Hiền cảm thấy đôi mắt mình dần dần nặng trĩu, cậu ngáp dài. Còn 2 người nữa là đến lượt cậu, mà cậu còn chưa không biết mình nên biểu diễn cái gì. Bây giờ lại thêm cơn buồn ngủ nữa chứ, sao cậu có thể buồn ngủ thế này được cậu nhìn đồng hồ đeo tay của mình đã 10h kém 20 rồi. Khi nhìn vào đồng hồ thì cô nghĩ đến viên thuốc mà cô ý tá buổi tối đưa cho cậu chẳng lẽ thuốc đó làm buồn ngủ sao? Bây giờ nó đang ngấm dần dần vào trong cơ thể cậu, quả thật là không đúng lúc mà. Bạch Hiền ngáp ngắn ngáp dài, mắt cậu như muốn nhắm lại, đầu gật gù trông đáng thương.


Cả buổi Xán Liệt anh quan sát cậu, anh hơi nhếch mép lên cười. Nghĩ thầm cái cậu nhỏ này sao lại có thể ngủ gục thế này cơ chứ. Bỗng Bạch Hiền ngả đầu vào vai anh mà ngủ.


Thế này thì còn biểu diễn gì nữa, giờ chắc gọi cậu cũng không dậy. Xán Liệt thấy lúng túng khi cậu tựa vào vai mình, anh lấy ngón tay hẩy đầu cậu ra, thì làm cậu lại giật mình tỉnh giấc, mắt mở he hé lên xem nhưng đôi mắt nặng trĩu lại muốn sụp xuống ngay.

Không cần biết mình đang ở đâu, và sắp chuẩn bị làm gì, Bạch Hiền đã gục hẳn vào vai Xán Liệt mà ngủ.


Xán Liệt anh thấy tình trạng này, chắc là phải hoãn lại. Anh đưa tay ra bể bổng Bạch Hiền lên, cho cậu úp sát vào lòng mình. Hành động của anh làm cả hội trường ầm mĩ cả lên, cô gái đang thi cũng ngừng luôn. Mọi con mắt đều đỏ dồn vào anh và Bạch Hiền.


Anh MC chạy lại gần hỏi, "cậu ấy làm sao thế?"


"Cậu ấy như ngủ hay sao ấy, bỗng tôi thấy cậu ấy ngả người vào tôi mà không động tĩnh gì nữa." Xán Liệt vẫn bế Bạch Hiền trên tay nói cho người MC hiểu.

Chung Nhân anh cũng chạy lên luôn, bế lấy Bạch Hiền từ tay Xán Liệt. Chung Nhân cúi đầu xin lỗi mọi người, định rời đi thì Xán Liệt giữ anh lại hỏi, "ai đây Chung Nhân?"

Chung Nhân còn đang ấp úng, thì bổng Bạch Hiền kêu lên một tiếng như đang nói mớ "Anh hai"
*******




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro