Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xán Liệt nghe được Bạch Hiền gọi 'anh2'đôi mày anh cau lại, nhìn kĩ con người nằm trong lòng Chung Nhân

Những cái máy ảnh và mấy chiếc máy quay đổ dồn vào 3 người họ. Xán Liệt không thể ngờ được. Quả thật là anh đã nghĩ đó là Bạch Hiền nhưng do sợ anh sẽ nhầm, nhưng ai ngờ đâu lại chính là cậu thật.

Mặt anh chuyển hình tối sầm con mắt như muốn nuốt sống người ta nhìn Chung Nhân, giọng nói gầm lên chút, "sao lại dẫn Bạch Hiền đến đây mà không nói với tôi?"

Thế Huân anh cũng chạy lên sân khấu, mặt anh cũng ngạc nhiên không kém nhưng lại đưa tay bế lấy thân hình của Bạch Hiền trong tay Chung Nhân. * tự nhiên dữ vậy 'ba';v*

Quả là làm cho mọi người, hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Một cậu thiếu niên xinh đẹp và 3 chàng trai. *cuộc chíên dành mĩ nam =...=*

Xán Liệt anh cầm lấy tay Bạch Hiền, khi đang được Thế Huân bế. "Bạch Hiền sẽ đi theo tôi, mấy người cứ ở lại đây đi." *:]]]*


Thế Huân anh nói vào ngay. "Không cậu ấy là nguời yêu tôi, tôi sẽ đưa cậu ấy đi viện. Anh là nhân vật chính hôm nay anh nên ở đây." *Là anh tự đa tình thôi mà Thế Huân :v*


Chung Nhân lúng túng nói, "tôi sẽ đưa cậu ấy quay lại. Chính tôi đã đưa cậu ấy tới đây thì xin phép tôi sẽ đưa cậu ấy về an toàn."


Một cảnh tượng hết sức là khó sử, may thay cho Bạch Hiền, cậu thì vẫn ngủ ngon không biết gì hết, nhưng mai trên mặt báo mà thấy mình đang nằm trong tay một trong 3 chàng trai này thì chắc cậu sẽ không muốn đi ra khỏi viện nữa đâu.


Luật sư Kim tiến lại gần bên Xán Liệt, "sao vậy honey?"

Cô Kim hỏi thế, nhưng đôi mắt nhìn Bạch Hiền đến toé lửa. Cô Kim không ngờ cậu ta này liều ghê, đã cảnh cáo nó thế mà nó vẫn còn bén bảng gần bên Xán Liệt. Quả thật là con nguời làm thối tha chết tiệt, rồi để xem tao sẽ cho mày biết tay tao.


Thế Huân anh bế Bạch Hiền, ba anh đứng trước mặt anh, ông nhìn anh liếc xuống nhìn Bạch Hiền đang nằm trong tay anh gừm mắt đến sát thủ, ông lên tiếng tức bực, "cậu ta là gì của con hả? Bỏ nó xuống ngay."


Bảo Tuyết cũng không kém mách lẻo cho ba mình, "cậu ta người làm ngày trước đó bố. Nó bây giờ sang bên Phác Ngư rồi." *ghét mụ*


Ông Nội đứng lên, quả thật ông không biết phải nói gì. Nhìn Bạch Hiền chỉ biết lắc đầu rồi quay lưng cùng với người Quản Gia đi ra khỏi nơi đây.

Ông Hiên tức giận gầm lớn hơn, "bỏ nó xuống cho tao."

Tiếng gầm của ông làm mọi nguời ai cũng hoảng hốt và sợ hãi. Tất cả mọi người đều im lặng quan sát xem chuyện gì đang xảy ra.

Thế Huân anh đứng im như tượng không nói câu nào. Xán Liệt anh chạy xuống bế lấy Bạch Hiền. Cô Kim cũng chạy theo nhìn thấy thế nói vào, "honey anh sao lại bế cậu ta" *liên quan gì đến cô chứ *

Xán Liệt anh không thèm để ý đến bất kì ai, bế Bạch Hiền đi thẳng ra ngoài. Lúc anh ra đến xe đặt Bạch Hiền vào ghế ngồi, thắt hộ cậu dây bảo hiểm. Vừa định lên xe để đi thì Luật sư Kim cô chạy tớ dữ lấy anh.


"Honey, sao anh lại có thể bỏ đi như thế chứ?" Cô ôm lấy anh.*tiện nhân mặt dày :v*

Xán Liệt kéo tay cô ra, "xin lỗi để anh đưa Bạch Hiền quay lại viện."

Cô Kim vẫn không chịu. "Nếu anh mà đi, em sẽ không muốn làm Luật sư cho anh nữa đâu."

Anh cười nhếc mép. "Thế thì cảm ơn em trong thời gian qua đã cố gắng giúp anh, anh sẽ phải tìm Luật sư mới rồi." *Liệt anh phũ thật á *


Cô muốn uy hiếp anh bằng cách đó không được đâu. Luật sư Kim hiểu nhanh ra mình đã sai. Liền quay sang thay đổi bộ mặt buồn rầu, nước mắt tuôn ra, "em yêu anh Xán Liệt. Đừng đi với cậu ta."


Luật sư Kim chủ động kiễng chân lên hôn anh, thì ngay lúc đó Bạch Hiền ngồi trong xe vì ngồi ngủ rất khó chịu nên cậu thay đổi tư thế hé mở đôi mắt ra thì nhìn thấy một cảnh tượng mà cậu không hề muốn thấy. *Thôi rồi Liệt ơi T^T*


Xán Liệt anh đang hôn một người con gái, 2 mắt của Bạch Hiền mở to ra long lanh như nó sắp ướt sũng. Tim cậu, nó sắp bắn ra ngoài vì nhức nhối. Lòng cậu mách bảo rằng hãy nhắm mắt mình lại đi đừng nhìn nữa, nhưng đôi mắt cậu không chịu nghe cứ mở to ra. Bây giờ thì quả thật cậu không thể ngủ được nữa. *còn tâm trạng đâu mà ngủ:]]]*


Bạch Hiền rón rén tháo dây bảo hiểm mở cửa nhẹ nhàng đi xuống xe. 2 người kia đang mải hôn nhau không để ý đến cậu, nên cậu cũng không dám đóng cánh cửa ô tô lại sợ sẽ làm cho 2 nguời họ phát hiện ra mình.

Cậu cúi thấp người rón rén đi. Ra đến trục đường chính Bạch Hiền chạy như bay, cậu không biết mình chạy đi đâu nữa 2 con mắt ướt như mưa chảy dài trên khuôn mặt,cứ thế mà cắm cổ chạy.

Cậu chạy không biết trời đất đâu nên bị vấp té, 2 tay sát xuống đường chảy rất là nhiều máu và cả đầu gối cậu nữa.

Thấy chân đau quá không chạy được nữa cậu đi chầm chầm lại. Buổi tối mùa hè ở Bắc Kinh thường hay có những cơn gió nhẹ, những con gió mát thổi qua dáng người bé nhỏ của cậu trong bóng tối được những ánh điện đường mờ nhạt toả xuống.
Tay và đầu gối cậu rất đau nó đang chảy máu, nhưng nó không đau và không chảy nhiều máu bằng cái quả tim bé nhỏ yếu đuối của cậu bây giờ. Thế giới này thật là bất công với cậu mà.

Muốn yêu một người, mặc dù biết là không thể nhưng sao lại vẫn cứ yêu? Có phải ông trời sinh ra 1 cậu và anh là để cho cậu biết thế nào là yêu không? Lúc trước khi chưa bị mất trí nhớ cậu cũng đã yêu anh chưa?

Thường thì đâu có loạn luân thế được như sao cậu lại có ý nghĩ đó? Cậu có phải là người bệnh hoạn không? Có thể yêu anh trai mình mà không cần suy nghĩ trước sau thế? Nhưng bây giờ thì cậu phải làm gì để không có suy nghĩ và tình cảm đó đây?

Lòng Bạch Hiền rối như là bối bòng bong, không biết bây giờ mình nên làm gì và đi đâu nữa.


Cậu lang thang trên con đường vắng tanh, lạ hoắc không có một bóng người, thời tiết càng về đêm thì lại càng lạnh. Cái lạnh làm cho mấy vết thương ở tay và đầu gối cậu đau buốt. Tuy là máu đã đông nhưng mấy vết thương hở nên nó nhức nhói.


Chân cậu không đi giày nó đã bẩn đến đen xì. Bộ vest mặc trên người vì ngã mà làm nó cũng nhem nhuốc, và có phần đã bị rách.


Quả thật bây giờ cậu không khóc được nữa vì cái lo lắng đã bắt đầu ùa đến lấy cậu, Bạch Hiền nhìn xung quanh không có một bóng người, đôi chân tuy đã rã rời nhưng vì sợ hãi cậu lại càng đi thật nhanh cho hết con đường vắng tanh này.

Tiếng bước chân chạy nhanh mạnh mẽ của cái giày da của một người đàn ông va xuống nền đường nhựa trong không gian lặng lẽ phát ra những tiếng cộp cộp.

Tiếng bước chân chạy tới mỗi lúc một gần, làm Bạch Hiền sợ, bước đi càng nhanh không dám ngoái đầu lại nhìn.


Tốc độ của người phía sau rất nhanh, Bạch Hiền cũng nhanh không kém cậu chạy như thiêu thân.


Nhưng người kia quả thật là quá nhanh đối với cậu, tim cậu đã đập mạnh miệng đã thở dốc và nuốt khan. Cậu mệt lắm rồi không thể chạy được nữa, cái chân đau rã rời, từng ngón tới lòng bàn chân, lan lên cổ chân và 2 bắp đùi.

Bạch Hiền đứng lại, 1 không gian như chết lặng. Cậu chỉ nghĩ được rằng bây giờ cậu phải chết sao? Không có ai để cậu la hét kêu cứu cả. Trong bóng tối cái người đang đuổi theo cậu kia tiếng bước chân càng lúc càng tiến lại gần hơn.


Thoáng chốc người đó đã xuất hiện ngay đằng sau câu, Bạch Hiền nghe được cả tiếng thở mạnh từng hồi mệt vì chạy nhanh của người đó. Người lạ mặt đó đi chầm chậm lại đứng đằng sau cậu, lấy cánh tay to lớn của mình ra, bám lấy vai cậu kéo cậu quay lại và ôm vào lòng mình. *biết ai hăm*


Còn Bạch Hiền thì đang nhắm chặt mắt chờ chết, thì thấy hơi ấm từ người đó ôm lấy cái thân thể lạnh tanh của cậu, mùi hương quen thuộc. Mặt cậu được úp sát vào ngực của người ấy, nghe được tiếng tim của người đàn ông cao lớn ôm mình đang đập rất mạnh và nhanh.


Cậu hơi ngẩng khuôn mặt mình lên, trong ánh điện đường mờ mờ hắt xuống khuôn mặt lo lắng, mệt mỏi, cau lại của Xán Liệt cũng cúi xuống nhìn cậu.

***

Lúc cậu trốn ra khỏi chiếc xe của anh, Xán Liệt quả thật không nhìn thấy. Anh đã đẩy Luất sư Kim ra khi cô còn muốn hôn anh thêm nữa.


Quả thật bây giờ ngoài Bạch Hiền ra anh không thể chấp nhận 1 người nào cả. Làm gì hay đi đâu đều nghĩ đến Bạch Hiền, để anh có hứng thì chỉ có 1 người đó chính là cậu. Bạch Hiền mới đem lại cho anh cảm giác thèm muốn đó.


Anh quay lại xe không thấy cậu đâu cái cửa xe bên chỗ cậu ngồi thì mở hé. Anh xuống xe chạy khắp nơi đi tìm cậu, tìm cậu tất cả là hơn 2 tiếng đồng hồ. Lo lắng đến tột cùng, bây giờ nếu cậu có làm sao thì anh sẽ không bao giờ tha thư cho cái bản thân mình.


Xán Liệt chạy dọc theo một con đường vắng tanh, qua chiếc cầu anh nhìn từ xa thấy một bóng dáng nhỏ, không cần biết là ai lao đến. Khi đến gần hơn thì nhận ra ngay đó là bóng hình của Bạch Hiền và đuổi theo cậu.


Nhưng anh càng đuổi thì Bạch Hiền lại càng chạy nhanh, anh tăng tốc như điên lao về đằng trước để đuổi kịp lấy cậu, muốn gào lên để gọi cậu nhưng anh thở còn không kịp nói gì đến gọi nữa.


Rồi anh lại thấy cậu đứng lại, đứng im ở đó cũng không thèm quay đầu nhìn anh. Xán Liệt chạy đến gần đi chầm chậm mà kéo cậu vào lòng mình. Người cậu bé ngốc này sao lại lạnh thế này, cậu lạnh mà làm tim anh nhói đau, anh siết cậu chặt vào lòng mình hơn.

Đôi mắt mơ hồ ngước lên nhìn anh nó càng mở to hơn khi nhận ra đó là anh. Xán Liệt nhanh mắt nhìn xuống đôi bàn chân đã bẩn và không mang giày của cậu, 2 tay thì mỗi tay còn cầm chặt lấy mỗi chiếc giày run rẩy.

Cái quần nó rách ở phía dưới chỗ đầu gối và lại còn bẩn nhem nhuốc. Lập tức Xán Liệt ngồi xuống anh nhìn thấy 2 cái đầu gối bẩn và xước ra đến chảy máu tuy là máu đã đông như anh nghĩ chắc là cậu đau lắm, nên cau mày rồi thở dài nuốt cái nghẹn vào trong.

Xán Liệt bế bổng Bạch Hiền lên, lấy máy điện thoại gọi cho người thư ký của anh, "anh có thể đi xe tôi về trước đi, mai lái đến công ty cho tôi." Rồi anh cụp máy.

Đi hết con đường nhìn thấy cái ngã tư, rồi một biển báo Hotel cánh đó 100m. Xán Liệt không thèm nói câu nào, còn Bạch Hiền thì vẫn ngoan ngoãn nằm yên trong tay anh đôi mắt vẫn nhìn anh đầy vẻ ngạc nhiên.


Khi đến nơi, anh thuê 1 phòng ngủ và hỏi người nhân viên khách sạn, có thể đem quần áo ngủ và cả bông băng lên hộ anh.

Vào đến phòng anh bế cậu luôn vào phòng tắm, xả nước vào bồn. Đặt cậu ngồi vào cái bệ bồn tắm lấy tay mình cởi đồ của cậu ra, Bạch Hiền hốt hoảng giữ lại miệng ấp úng nói, "anh.. anh làm gì thế?"
*******



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro