Chap 27 [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có H, có H ><, bạn nào muốn giữ cho tâm hồn mình được trong sáng thì click back nha,nếu có đọc xong mà đổ thừa au đầu độc tâm hồn của mn là au không chịu trách nhiệm đâu ó >_<

********
"Đi tắm chẳng lẽ em mặc đồ sao?" Anh cất giọng trầm lên nhưng có vẻ hơi tức giận.

Anh đang tức giận vì mấy cái vết thương ở trên tay cậu nữa, lúc ở ngoài đường tối không nhìn thấy, bây giờ vào đây nhìn thấy 2 cánh tay cậu mà lòng anh như muốn xé nát. Làn da mịn màng mà bị mấy vết xước đến dài ngoàng làm nó sần hết cả da của cậu lên.

Bạch Hiền cúi xuống nhỏ giọng, "để em tự làm được rồi anh đi ra ngoài đi."


Xán Liệt nhìn cậu cau mày rồi cũng đi ra ngoài, đóng cánh cửa lại anh tức tối túm lấy cái cavat trên cổ nới lỏng nó ra, thì tiếng gõ cửa vang lên, anh ra mở cửa đó là người nhân viên đưa quần áo và hộp băng thuốc lên cho anh.

Anh cầm lấy cảm ơn rồi đóng cửa lại, đi đến bên bàn đặt cái hộp bông băng xuống. Còn lấy trong 2 cái bộ quần áo ngủ , lấy ra một cái đem đến cạnh cửa phòng tắm gõ nhẹ. "Bạch Hiền đây là áo ngủ cho em."

Nói rồi anh mở khẽ chỉ giám đưa tay cùng với cái áo ngủ vào, còn người thì vẫn đứng sau cánh cửa.

Bạch Hiền nhận lấy đồ của anh, thì thầm nhưng anh vẫn nghe thấy, "cảm ơn anh."

Cậu tắm xong bước ra ngoài, cùng với chiếc áo ngủ pijama, mái tóc đã được sấy khô.


Xán Liệt kéo cậu ngồi sát mình bên mé giường, lặng thinh không nói gì tay cầm lấy hộp băng bông mở nắp hộp ra, lấy bên trong lọ axetôn và bông băng.

"Em nhấc 2 chân lên và đặt nó lên giường cho anh." Anh ra lệnh với cậu.

Bạch Hiền ngoan ngoãn làm theo lời anh, 2 chân co để song song bên nhau. Mấy vết thương của cậu nhìn thật ghê khi vừa tắm xong, nó mềm ra nhưng vẫn còn đỏ và sần sùi xước xát. Xán Liệt anh đau lòng khôn xiết khi nhìn những thứ này trên người cậu. ><

Anh đổ Axeton vào bông trắng, cúi thấp người vừa thấm vừa thổi nhẹ vào những vết thương trên 2 đầu gối của cậu. Bạch Hiền  xót, nhưng lại cố nén cơn đau lại, mặt nhăn đến tột cùng mà vẫn không kêu một câu.


Thấm Axeton xong anh bôi thuốc rồi lấy 2 cái băng dán bản to dán vào đó. Anh ngẩn mặt lên, "xong chân bây giờ đến tay."

Anh nhấc cao tay cậu lên và làm lại những gì anh đã làm với 2 đầu gối của cậu. Lần này Bạch Hiền không chịu được tuy vẫn không la hét nhưng 2 đôi mắt long lanh như muốn khóc của cậu đã ngấn lệ.

Khi anh làm xong cho cậu, ngẩn lên nhìn vào khuôn mặt tội nghiệp sắp khóc của Bạch Hiền, anh thương xót ôm cậu vào lòng anh cất giọng ấm áp của mình lên âu yếu nói, "nếu đau thì em hãy khóc đi."


Chưa nói xong cậu khóc nững nở, nhưng quả thật khóc vì vết thương chỉ là 1 phần nhỏ cái chính là vì cậu đã quá sợ hãi khi lang thang trên đường buổi tối một mình, nếu không phải là anh? Nếu đó là người khác thì không biết cậu bây giờ ra sao rồi? T__T

Bạch Hiền khóc nứng nở đến tội nghiệp, cậu úp mặt mình sâu vào vai anh ôm lấy thân hình to lớn của anh mà khóc như không bao giờ muốn ngừng.

Nửa tiếng sau tiếng khóc của cậu chỉ còn lại là tiếng nấc nghẹn và sụt sịt. Bạch Hiền đã chịu buông tha cho anh để anh có thể đi tắm. Vết thương của cậu có vẻ đau nên cậu không ngủ được. Nhìn lên đồng hồ thì đã là 3h hơn rồi.

Xán Liệt tắm xong, người anh tỉnh táo hơn hẳn và tâm tình cũng dịu đi chút ít, anh nhìn thấy cậu ngồi trên giường tuy là không còn khóc nhưng 2 mắt thì đỏ au mơ màng nhìn lại mấy cái vết thương mà anh đã băng lại cho cậu mà xuýt xao.

Anh đi đến bên giường mệt nhoài nằm xuống, Bạch Hiền đưa mắt ngạc nhiên nhìn anh hỏi, "anh Xán Liệt?"..."em ngủ ở đâu?"

Xán Liệt mở mắt lên nhìn cậu cười nói, "ngủ ở đây chứ ngủ ở đâu?"

Vừa nói anh lấy tay mình nắm lấy bàn tay cậu kéo xuống giường nằm sát cạnh mình. Trái tim cả 2 đập thật mạnh, đôi mắt 2 người cũng nhìn nhau, rồi Xán Liệt bất chợt đặt đôi môi mình lên môi cậu hôn đến cuồng điên, đầu lưỡi anh tách 2 miệng cậu ra đi vào trong quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cậu.

Cậu mở to mắt nhìn anh, lòng rối loạn không hiểu anh đang làm gì thế này, nhưng trái tim khi yêu là trao, nên hiện tại trái tim của cậu cũng thế. Bạch Hiền nhắm mắt mình lại hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào của người mình yêu mà quên đi phép tắc vốn có trên đời này.

Nụ hôn làm cho 2 người say đắm và nồng nàn thêm, Xán Liệt nổi lên cơn dục vọng thèm khát của mình, lấy thân hình của mình đè lên cậu, hôn và âu yếm. Tay anh mơn chớn xuống bên chiếc áo ngủ mềm mại.Tay anh mò vào lớp áo ngủ của cậu, chạm vào hai đầu nhũ hoa của cậu mà xoa nắn ,làm cho Bạch Hiền bị kích thích rên nhẹ"ưhm".


Anh cởi từng cúc áo trên người cậu, Bạch Hiền cũng không phản ứng gì để cho anh làm. Chiếc áo rơi nhẹ xuống nền, cậu thẹn thùng lấy tay che bộ ngực mình đi. Xán Liệt anh cười hiền rồi cầm lấy gỡ nó ra khỏi ngực cậu, 2 tay anh giữ lấy 2 tay cậu rồi đầu anh bắt đầu cúi xuống, môi anh chạm nhẹ lên nhũ hoa mềm mại hồng hòa đến tuyệt đẹp, bộ ngực cậu nó đang phập phồng theo từng hơi thở gấp, nó như đang khiêu khích đùa giỡn anh.


Dục vọng anh dâng cao, há miệng ngậm lấy cái nhũ hoa kia, còn tay kia thì nắn bóp bên còn lại. Xán Liệt rất là nhiều kinh nghiệm về cái chuyện này, tại vì đã không biết là bao nhiêu tiểu thư đã qua tay anh rồi, nhưng lần này anh lại bị bỡ ngỡ đến khổ sở. Vì đó là cậu sao? Là người anh khao khát quá nhiều nên anh lại cảm thấy mình không biết nên làm gì với cậu nữa.


Xán Liệt hôn cậu đến 2 bờ môi đã đỏ tấy không còn chút hơi nào nữa thì anh mới buông tha và mân theo cổ cậu xuống bên dưới, lần này anh xuống sâu hơn nữa tới bụng và rốn câu, từng nơi trên cơ thể cậu, anh lướt qua đều để lại những dấu tích đỏ và bé nhỏ.

Tay anh bóp lấy mông cậu, chiếc quần ngủ cũng theo bàn tay anh mà bị kéo xuống rồi trong chốc lát nó bị rơi xuống giường và nằm nhau nhúm dưới đất.

"Anh Xán Liệt chúng ta không thể? Như thế là loạn mất." Cậu giữ lấy tay anh, kêu lên sợ hãi.

Xán Liệt anh nhấc mông cậu lên rồi nhìn vào giữa 2 đùi cậu rồi nói, "không có gì là không thể hết, chúng ta không phải loạn luân. Cứ hiểu thế cho anh được rồi."

Nói xong miệng anh đi vào nơi riêng tư của cậu, hôn nó. Bạch Hiền dụt người lại vì cái điều kỳ lạ anh đang làm với cậu. Tiếng hét nhẹ 'Ahhh" một cái của cậu làm dây thần kinh anh và cậu tê liệt thêm.

Sự trong trắng của cậu, anh đã hút lấy và nuốt vào bụng mình. Bạch Hiền mặt đỏ bừng vì ngượng, đôi mắt đẹp mơ màng nhìn anh.

Anh mãn nguyện khi thấy cậu như thế này, Xán Liệt nhanh nhẹn cởi luôn đồ ngủ trên người mình ra. Anh ôm lấy cậu hôn đến mê muội đầu óc. Thì thầm bên tai cậu"em chấp nhận anh chứ?

Bạch Hiền không nói gì nhắm nghiền mắt xấu hổ, nhưng rồi cậu lại cất giọng run rẩy lên, "đừng làm đau em."

"Không anh sẽ không bao giờ làm cho em đau." Anh cười nhẹ rồi hôn cậu thật đậm sâu thêm lần nữa.

Rồi anh đi vào bên trong cậu, một sự rách toác đâu đớn chiếm lấy cậu. Bạch Hiền ưỡn người lên vì không chịu nổi, nước mắt đầm đìa chảy ra. "KHÔNG ĐỪNGGGGG"

Tiếng hét của cậu lẫn trong tiếng nói đó. Xán Liệt ngậm lấy miệng cậu để hút lấy tiếng hét đau đớn từng miệng cậu vào trong mình. "anh xin lỗi."

Tuy miệng anh nói xin lỗi mà anh vẫn cứ làm tiếp, tường hơi thở của anh lan vào da thịt của cậu. 2 người họ bây giờ là một, cảm giác đau đớn vẫn còn trong cậu nhưng mà nó cũng dịu đi phần nào khi anh nhẹ nhàng xoa và vuốt ve, nụ hôn của anh như là thuốc gây mê để cho cậu bớt đau hơn.


Trong một đợt sóng cuồng nhiệt 2 thân hình mệt mỏi vẫn dính vào nhau, sự ham muốn cuồng nhiệt của anh thêm một lần nữa và một lần nữa rồi lại một lần nữa chiếm lấy cậu không ngừng. Không biết họ đã cùng nhau thỏa mãn đến mấy lần, Bạch Hiền đã ngất lịm đi vì mệt mỏi cậu chỉ còn nằm trong vòng tay anh mà yên giấc.


**********

Sáng hôm sau, tia nắng mới tỏa vào trong căn phòng và chiếc giường rộng lớn, làm tan biến đi những u ám của mùi vị dục vọng đêm hôm qua. Cậu mệt mỏi vẫn ngủ say trên người Xán Liệt, vẻ mặt 2 người tuy mệt nhưng nó lại phát ra một sự vui sướng ở trong đó.

 Bạch Hiền đã ngủ đến gần trưa, sự mệt mỏi trên mặt cậu hiện rõ ràng. Xán Liệt đã dậy tắm rửa và ăn sáng, anh không muốn đánh thức cậu vì biết tối qua mình làm hơi quá, nhưng không thể trách anh được, vì cậu là người mà anh ngày đêm khao khát thèm muốn và yêu. Anh yêu cậu đến quằn quại con tim thì đối với anh biết khi nào mới là thỏa mãn, nếu cậu không ngất đi thì anh đã làm thêm tăng nữa rồi.

Xán Liệt anh đến bên giường chỗ Bạch Hiền đang say giấc, ngắm nhìn cậu. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu, Bạch Hiền vì nụ hôn đó cử động và mở mắt ra. Đôi mắt hé mở một sự mơ hồ trước mặt cậu, Bạch Hiền  nhìn thấy anh đang nở nụ cười của buổi sáng do những tia nắng hắt vào càng thêm rõ nét của vẻ đẹp trên khuôn mặt anh.

Khi đã tỉnh hẳn đôi mắt Bạch Hiền mở to ngỡ ngàng, nghĩ lại được chuyện hôm qua, cậu nhanh chóng lấy chăn chùm kín đầu. Xán Liệt nhìn cậu nằm xuống giường ôm cậu vào lòng anh nhẹ nhàng nói, "còn mệt sao? Đừng xấu hổ hãy nhìn anh đi."

Cậu nằm im trong chăn nói nhỏ ra, "em không xấu hổ, tại vì...?" Cậu định nói gì thêm, nhưng rồi lại im lặng.

Anh kéo cái chăn qua khỏi mặt cậu xoay người cậu lại phía mình, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu. Bạch Hiền sợ quá nhắm nghiền mắt lại. Xán Liệt hôn nhẹ lên đôi mắt đó, xuống 2 cánh mũi phập phồng rồi sau đó là môi cậu, nụ hôn buổi sáng kéo cậu lại về tối hôm qua.

Khuôn mặt cậu đỏ rực, hơi đẩy anh ra, cau mày hỏi anh, "chúng ta..."

Rồi cậu lại ngừng không nói nữa, anh nhìn cậu không hiểu hỏi lại,  "chúng ta làm sao?"

"Thì.. chúng ta...chúng ta...không....phải ...là anh ..em sao?" Cậu rặn mãi mới ra được một câu. Nói xong lại cúi gằm xuống.

Xán Liệt cong đôi môi mỏng lên cười không ra tiếng, rồi ôm chặt lấy cậu hơn, "em nghĩ sao thế?"

"Nếu chúng ta là anh em, anh sẽ không bao giờ làm thế với em đâu." Anh cười một sự thoải mái, khi đã nói được bớt một cái rắc rối ra.

Bạch Hiền cau mày nhìn anh, ấp úng "Thật sao?"

Anh gật đầu mạnh, Bạch Hiền hỏi tiếp, "thế sao lại nhận làm anh trai em khi anh không phải?"

Đôi mắt anh đăm đăm nhìn cậu "tại vì anh yêu em, nhưng mà Thế Huân đã nhanh tay hơn anh nên anh không muốn em chịu nhiều áp lực và anh đã giả làm anh trai em để có thể tiếp cận em."

Câu nói anh chấm dứt thì nó như là một niềm vui với Bạch Hiền, chẳng lẽ những gì cậu ước nguyện đã thành hiện thực? Ông trời cũng thương cậu sao, cũng cho cậu một niềm vui nho nhỏ của cuộc sống, cậu âm thầm cảm ơn và đón nhận nó một cách trân trọng.
***********



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro