Chap 30 [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xán Liệt anh dịu dàng nhấc mông cậu lên, khi 2 tay đặt vào 2 quả mông tròn trĩnh mịn màng của cậu, xoa và bóp nhẹ nó. Bạch Hiền bị kích thích đến rùng mình, cậu ưỡn người lên ép sát vào người anh. Xán Liệt hôn lên bụng và 2 trái đòa trắng căng phồng của cậu.

Nhấc mông cậu lên rồi bá đạo tiến vào trong, cậu một lần nữa tiếng rên nhẹ cùng anh hưng phấn. Xán Liệt nhẹ nhàng di chuyển cơ thể mình, anh hôn cô, siết chặt lấy cô hơn để có thể đi sâu thêm hơn vào bên trong cậu.

Khi tiếng gầm nhẹ nam tính của anh phát ra, và tiếng kêu vang chói tai của cậu, thì cả 2 cùng mệt nhoài buông lỏng người nằm xuống giường, thở hổn hển.

"Anh yêu em." Xán Liệt quay sang ôm cậu vào lòng thật chặt hôn nhẹ lên trán cậu.

Bạch Hiền lấm thấm mồ hôi, đôi mắt mơ màng nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn vẫn thở nhẹ ra những hơi nóng phảng vào người anh. Anh hôn lấy đôi môi đỏ ửng của cậu hút lấy hơi thở cuốn rũ đó.

Xán Liệt ra khỏi giường, Bạch Hiền lấy tay mình giữ anh lại nhẹ giọng yếu ớt, "anh giúp em dậy đi."

Nghe được câu nói dễ thương đến động lòng, anh cười hiền cúi người xuống hôn nhẹ lên môi, rồi bế cậu lên. Anh bế cậu vào phòng tắm. Bạch Hiền quả thật là không còn đứng vững nữa, cậu đã bị anh hành cả đêm qua. Sáng nay mãi mới xuống được giường để làm ăn sáng nhưng khi gọi anh dậy, ai ngờ anh lại tiếp tục thêm lần nữa.

Thân hình nhỏ bé, mỏng manh của cậu dựa vào bờ vai rộng lớn của anh, tiếng thở mệt mỏi của cậu cho anh thấy tác hại của anh đã làm gì với cậu. Xán Liệt thương xót tắm cho cậu cúi xuống, trán anh chạm nhẹ vào trán cậu hỏi nhỏ, "mệt lắm sao?"

Bạch Hiền đôi mắt mơ hồ nhìn thẳng vào mắt anh, đôi môi căng mộng đỏ hơi biễu ra gật đầu. Xán Liệt cau mày tim nhói đau nhẹ giọng biết mình sai, "anh xin lỗi. Làm thế nào để bù lại giờ?"

"Em..em không biết." cậu cúi xuống không biết nói gì thêm, 2 má hồng hào phụng phịu. Trong phòng tắm tiếng nước chảy và hơi nóng của nước bốc lên. Làm cho cảnh vật mờ mờ, ảo ảo thêm đẹp mắt hơn. 2 con người đang ôm chặt lấy nhau, người con trai dịu dàng dỗ dành người con trai đang mệt mỏi, tủi thân vì cơ thể mềm yếu của mình mà, sắp bật lên khóc.

***

Khi ăn sáng xong anh chào tạm biệt cậu để đi làm, "chờ chiều anh về sẽ đưa em đi."

Bạch Hiền vui vẻ cười, anh đã hứa với cậu nếu chiều nay anh về sẽ đưa cậu đi ăn ở nhà hàng Buffet mà nghe Khánh Thù nói mới mở, nên cậu hứng hở nói ra điều kiện với anh để đền bù lại hậu quả sáng nay, là đưa cậu đến đó ăn.

"Anh nhớ về sớm nhé, chúc anh thành công." Nghe anh nói hôm nay là hạn cuối của anh một tháng như ông anh đã quyết để anh có thể ngồi vững trên chiếc ghế đó mà không phải suy nghĩ gì nữa cả.

Xán Liệt cười vui vẻ, "cảm ơn em, hôn cái nữa." Anh cúi xuống hôn lên môi cậu rồi quay người đi.

Bạch Hiền nhìn theo đến khi chiếc xe anh rời đi thì mới yên tâm vào nhà đóng cửa lại..........

***

Mọi người hôm nay ở trong công ty có mặt đầy đủ, trong một cái phòng lớn với chiếc bàn tròn to rộng lớn. Xán Liệt đang đứng trên một cái mục nhỏ để nói về khóa trình của mình làm trong một tháng nay . Quả thật anh đã làm cho mọi người ngạc nhiên, đúng là cha nào con đấy. Ông anh rất tự hào về anh.

Mọi người ngồi trong căn phòng lắng nghe anh nói, thì tiếng của bật tung ra, mấy người cảnh sát lao vào phòng chạy đến chỗ anh túm lấy anh ghìm xuống bàn. Ai ai cũng hoảng hốt không hiểu chuyện gì? Nhốn nhào đứng dậy.

Một người cảnh sát giơ cái thẻ mình ra, "chúng tôi được lệnh bắt ông Phác Xán Liệt vì tội giết người vì quyền chức. Xin ông hãy đi cùng chúng tôi về đồn cảnh sát để xét xử."

Tiếng máy ảnh phóng viên chụp lia lịa lẫn máy quay xoay hết vào anh, tiếng người ồn ào, thủ tai nhau không hiểu chuyện gì? Ông Nội anh đứng lên khi thấy anh bị kéo đi, "các anh làm gì với cháu.t..."


Chưa nói hết câu đã bị người cảnh sát ngăn lại để đưa anh ra ngoài. Khi mọi người đã rời hết đi chỉ còn lại một người đàn ông cao tuổi ngồi đó, mắt nhìn ra ngoài cười một cách mãn nguyện và ác động. Nhưng tiếng cười của ông ta lại được một người phụ nữ từ đằng sau cánh cửa trông thấy và cũng cười khinh bỉ lại ông.


"Tôi muốn gọi luật sư của tôi đến, trước khi chưa thấy luật sư của tôi thì tôi không có nói gì hết." Xán Liệt anh ngồi ngang nhiên đối diện với người cảnh sát.

Quả thật anh cũng đang không hiểu làm sao mình lại bị bắt vào đây, nhưng anh có đinh linh gì đó không tốt nên cũng đã rất bình tĩnh đối phó.

Người cảnh sát tức nhưng phải chịu tại vì đúng theo quy luật như anh nói, anh có quyền không khai báo gì hết trước khi anh có Luật sư của anh. Nên họ đã gọi Luật sư Kim đến cho anh. Khoảng nửa tiếng sau Luật sư Kim có mặt, cô vẻ mặt rất thản nhiên bước vào.

Khi ngồi xuống thì anh nhìn cô Kim cau mày nói, "cô nói cho bọn họ biết là tôi không có làm mấy chuyện đê tiện đó đi."

Luật sư Kim nhìn anh rồi quay sang người cảnh sát, lòng cười thầm, "chuyện của ông Xán Liệt tôi không biết gì cả, nên xin các ông đừng phiền toái đến tôi."

Anh không tin vào tai mình nữa sao lại thế này, Xán Liệt đập bàn quát lớn "CÁI GÌ?"

Mấy người cảnh sát chạy đến giữ anh lại, hóa ra tất cả là cô Kim sao? Cô ta thật là một con rắn độc mà. Cô Kim nhìn anh cười nhếc mép khinh thường, đứng lên đến gần anh đang bị 2 người cảnh sát giữ tay. Kiễng lên miệng sát vào tai anh nói thì thầm, "ai bảo anh phản tôi. Tôi sẽ không bào giờ tha thư cho anh khi anh bỏ tôi đi."

Đêm hôm anh hẩy người cô Kim ra mà đi tìm Bạch Hiền, thì cô Kim đã tức giận và đổi kế hoạch của mình, không bám theo Xán Liệt nữa, tại vì biết sẽ không sơ múi của anh được gì nữa nên đến chỗ ông Hiên cầu xin.

Tuy là cô giả vờ không biết ông Hiên phạm tội trước mặt Xán Liệt nhưng thực sự là cô ta đã hoàn toàn biết chuyện. Bởi muốn cho nó kéo dài ra mà ở thêm lấy tiền của Xán Liệt nên đã không nói ra cho anh biết là cô đã được bọn giết thuê khai báo cho.

Đúng là lòng dạ tham lam, không cần biết phải trái. Hậu quả của cô bây giờ cô không cần biết, chỉ biết mình đang còn rất tốt và lãnh một số tiền lớn của Ông Hiên rồi còn muốn tẩu thoát ra nước ngoài như cô đã lập.

Xán Liệt cũng đoán được một phần là do cô Kim, nhưng đến nước này thì anh hoàn toàn không thể ngờ được là một con đàn bà ghê gớm đến thế? Anh cười lớn rồi nói thẳng vào mặt cô cho toàn thể mọi người biết, "CÔ TƯỞNG TÔI SẼ SỢ CÔ SAO? „

Tiếng nói anh to gầm vang lên, cảnh sát kéo anh ngồi vào chỗ, anh quay sang nói với mấy người đó, "tôi sẽ chẳng thèm động gì đến cô ta đâu. Chỉ thêm bẩn tay thôi."

Câu nói của anh làm Luật sư Kim tức điên lên, quay đầu đi không nói thêm gì.

Người cảnh sát thở dài, "thế bây giờ thì sao? Anh có chịu khai báo không."

Xán Liệt cúi mặt xuống, nói trầm, "cho tôi gọi điện thoại đi."

Điện thoại bên Phác Ngư vang lên, sau đó là tiếng của Bạch Hiền nhẹ nhàng cất lên, "alo?"

Nghe thấy giọng cậu làm cho lòng anh đang sôi như lửa dịu hẳn đi.

..........Anh im lặng một lúc rồi mới lên tiếng, "anh đây, em đang làm gì thế?"

"Em đang phơi quần áo, còn anh?" Bạch Hiền nhanh nhẹn cười trả lời và hỏi lại anh.

Xán Liệt đưa tay lên ray 2 con mắt, rồi nặng nhọc nói tiếp, "Bạch Hiền, có thể anh không về được....công việc rất nhiều..anh phải đi công tác mấy hôm."

Anh định nói nhiều hơn để cô thông cảm nhưng Bạch Hiền vui vẻ nói ngang lời anh. "Em không sao đâu. Anh đi cần thận, nhưng anh.."

"Anh yêu em...." giọng nói trầm ấm anh cất lên cắt ngang lời cậu.

Bạch Hiền đỏ mặt nói nhẹ, "emmm..cũng yêu..anh."

Thời gian nói chuyện không được nhiều. Bạch Hiền cậu chưa hỏi được anh gì thì đã thấy anh cúp máy.

Sau khi cúp máy với Bạch Hiền thì, ông anh cùng với lại cô Mai anh đến. "Con chuyện này là sao?" Ông anh hỏi.

Anh lắc đầu, "con không biết. Như có người muốn hại con."

Cô anh đi đến gần anh nói thầm vào tai anh, "cô biết đó là ai, con yên tâm cô sẽ giúp con."

Xán Liệt mở to mắt nhìn cô mình, "cô nói là cô biết? Chẳng lẽ lại là..."

"Con yên tâm đi, bây giờ có ông nên ta không muốn nói nhiều, mai ta sẽ đến." Cô anh ngồi xuống ghế, nhìn sang bên bố mình.

Ông Phác cau mày nhìn anh, "các con không cần phải giấu ta, ta biết là đứa nào rồi. Quả thật là cái thẳng quỷ đó nó hại thật là quá lắm rồi. Ta sẽ không để yên nữa đâu."

Sự thật là ông Phác biết hết chứ, nhưng ông không muốn tin đồn ra ngoài, gia đình ông lại có thể giết nhau về quyền lực thế này thì không biết người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá thế nào? Nhưng mà ông cũng không có bằng chứng gì để tống thằng con trai mất dậy đó vào trong tù.


Ngậm đắng nuốt canh sống với kẻ giết con trai cả của ông và kẻ đó cũng là con trai thứ nữa, mà nó còn muốn hại luôn cả cháu nó nữa thì không biết nó là người hay là quỷ đây?

Nên từ lúc bé nó đã làm cho ông không thể tin tưởng được nó, nên ông đã quyết sẽ không bao giờ để cái ghế Phác Gia cho nó. Nó mà lên thì đảm bảo sẽ chỉ có thảm họa cho gia đình thôi.

Bà Mai quay sang hỏi bố mình, "bố biết mà vẫn để cho hắn làm điều đó sao?"

Ông nhìn con gái mình cau mày cúi đầu xuống nói giọng run rẩy của mình, "thế con bảo ta thuê người giết luôn nó hả?"

Cô Mai thấy ba mình nói thế thì không nói được câu nào, quay sang Xán Liệt.

"Ta có một luật sư bên Hồng Kông rất giỏi ta sẽ gọi anh ta đến đây cho con." Bà Mai khoanh tay nhìn thằng cháu thân yêu của mình.

Rồi bà lại nói tiếp, "con yên tâm ta sẽ không để hắn làm gì con đâu. Đối với ta không còn người anh nào tên Thế Hiên nữa cả, ta đã ghét hắn từ lâu rồi, hắn đã làm cho ta nhiều lúc đứng ngồi không yên bây giờ thì ta không thể khoanh tay mà đứng nhìn được nữa."

Xán Liệt nhìn cô mình cười hiền rồi mặt anh đổi sắc lạnh tanh nhìn xuống, "cô, cái này là thù của con, con sẽ trả thù cho ba má con chứ không phải ai khác, con chỉ cần Ông và cô đứng về phía con và giúp con là được rồi."

Cô Mai được Xán Liệt nhờ chăm sóc cho Bạch Hiền hộ anh, thực sự là cô của anh có thể cho anh ra ngoài không phải ngồi trong đó, nhưng anh không muốn. Nếu anh ra bây giờ thì ông Hiên sẽ nghi ngay và có thể làm gì khác không hay.

***

Cô Mai về đến Phác Ngư ấn chuông, đã lâu rồi cô không đến nơi này nó vẫn thế, vẫn nhiều hoa phong lan như ngày nào, nhớ lại cùng anh trai và chị dâu cả đứa cháu trai cùng ngồi ngoài vườn nướng thịt nói chuyện vui vẻ. Đôi mắt cô lại đỏ hoe, thật là đáng thương cho đứa cháu trai tội nghiệp, mất cả bố lẫn mẹ cùng một lúc.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro