Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Mai đứng đó nhìn Thế Huân không trả lời lại được gì. Cô đã quên không nói với anh là đừng nói cho Bạch Hiền biết, nhưng câu chuyện của 2 người chưa chấm dứt thì Bạch Hiền đã về rồi nên cô không kịp nói.

Nhanh ý cô kéo Bạch Hiền vào phòng khách cho ngồi xuống ghế, nhẹ giọng nói."Bạch Hiền, con phải bình tĩnh nghe cô nói nè."

Chưa nói hết câu, cậu bé nước mắt lăn tăn thi nhau rơi xuống nhìn cô mếu máo, "cô.. anh Xán Liệt ở ....ở trong tù...sao?"

Hạ Mai thương xót ôm Bạch Hiền vào lòng, kể lại cho cậu nghe câu chuyện. Cô Mai không hề nói ai hãm hại nên Thế Huân và Bạch Hiền cũng không biết là ai. Tuy Thế Huân anh là con trai ông Hiên nhưng những chuyện ba anh làm anh hoàn toàn là người ngoài cuộc không hề biết gì cả.

"Con phải đi gặp anh ấy ngay, anh ấy đang ở đâu vậy cô?" Bạch Hiền đứng bật dậy định lao ra cửa nhưng bị cô Mai giữ lại.

Cô kéo Bạch Hiền ngồi lại ghế, "mai cô sẽ đưa con đến đó, nhưng con hết sức bình tĩnh nhé. Tại vì Xán Liệt không muốn con biết chuyện này đâu."

Bạch Hiền như một người mất nửa tâm hồn và nửa thể xác, không nghĩ là chuyện lại như thế. Sao có người lại muốn hãm hại anh? Cậu lo lắng đến ăn không ngon, cả bữa cơm như đưa đám.

Thế Huân anh nói chuyện riêng với cô anh khi Bạch Hiền lên phòng thay đồ, cô Mai sẽ đưa cậu ra mộ của bố mẹ Xán Liệt.

"Cô không hiểu nổi bố cháu nữa, đến cả cháu mình còn muốn hại thì quả thật là quá đáng quá rồi." Hạ Mai ngồi vắt 2 chân vào nhau. Mặt nhìn vào Thế Huân hỏi khi nói hết chuyện cho anh nghe.

Thế Huân chỉ biết im lặng không nói được gì, vốn dĩ cũng không ưa ba mình nên cũng mặc kệ ông ấy làm gì. Nhưng nếu anh mà còn biết được chuyện ba anh giết người nữa chắc là anh phải ghê tởm ông ấy lắm.

Cả 2 người cùng đi ra nghĩa trang của gia đình Phác Gia, khi đứng trước 2 bia mộ của 2 người thì Bạch Hiền mở mắt to, nói nhỏ với cô Mai, "con hay mơ thấy 2 người này."

"Họ đã nhận con nuôi khi con lên 6 tuổi..." Cô Mai đang nói thì thấy Thế Huân chặn cô lại nói nhỏ vào tai cô.

"Cô à, Bạch Hiền không nên kích động ký ức nhiều quá, bác sĩ đã nói thế." Anh nhìn cô cau mày. Hạ Mai thở dài hiểu ý

"Bạch Hiền con đến đây sao? Ta nhớ con....." Tiếng nói của người phụ nữ vang lên trong đầu Bạch Hiền, làm cậu bé đau buốt đến tận óc, ôm đầu mình thân thể mềm ra không đứng vững nữa.

Thế Huân đỡ lấy cậu nhanh, "Bạch Hiền em làm sao thế?"

Cơn đau làm Bạch Hiền ngất đi. Họ rời khỏi nghĩa trang đi về nhà ngay. Đặt cậu vào giường anh đắm chăn lên cho cậu, nhìn vẻ mặt Bạch Hiền tái nhợt đi, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu. =='

Anh đi xuống nói chuyện với cô anh, là đừng bao giờ nhắc chuyện quá khứ trước mặt Bạch Hiền nữa. Thế Huân anh tự mình đến đồn cảnh sát nơi Xán Liệt bị tạm giam.

Khi Xán Liệt ngồi trước mặt anh, nhìn anh bằng ánh mắt tối om, "đến đây làm gì?"

Thế Huân chỉ nhìn anh không nói, làm cho Xán Liệt cảm thấy càng khó chịu với kiểu nhìn đó. Anh lại trợn mắt lên và nói, "đến gặp rồi, nhìn thấy tôi thế này thì thỏa mãn rồi chứ gì? Bây giờ đi về được rồi đó."

"Bạch Hiền ấy..." Thế Huân nhìn Xán Liệt, anh quả thật muốn nói cho Xán Liệt biết, hãy để cho anh Bạch Hiền đi, thì anh sẽ giúp anh ra khỏi đây. Nhưng lời nói không thể thoát ra khỏi miệng mình.

Xán Liệt cau mày, "Bạch Hiền làm sao? "

Thế Huân đứng lên, lúc đi ra ngoài anh còn nói một câu, "tôi vẫn không bỏ cuộc đâu."

2 Bố con nhà này, không muốn cho anh yên đây? Anh đưa tay lên vò đầu nhưng mà đợi anh ra khỏi đây đã thì mọi chuyện sẽ tính sau.

***

Bạch Hiền sang chỗ Lộc Hàm nhìn thấy cô Mai có vẻ ái ngại ngồi im không dám hé răng vỗn dĩ là nói nhiều nay lại rất ngoan ngoãn ngồi im, chỉ thỉnh thoảng nói với Lộc Hàm mấy câu rồi lại liếc mắt nhìn cô Mai.

Hạ Mai thấy thế chào 2 đứa lên nhà, cho 2 cậu bé dễ nói chuyện với nhau hơn. Khánh Thù ngồi cạnh Bạch Hiền, cậu cũng thấy trên báo họ viết là anh Xán Liệt bị bắt vì tội giết người. "Bạch Hiền? Thế là sao hả?"

Bạch Hiền cúi xuống lắc đầu cũng không biết, cậu rất buồn và muốn gặp anh lắm. Trong lòng vẫn không hết cái nóng ran như lửa đó. Khánh Thù thấy bạn mình buồn thì cũng buồn lây.

"Mai chúng ta đi thăm anh ấy nhé, mình sẽ nhờ Chung Nhân chở bọn mình đi." Cậu nói với Bạch Hiền nhưng hơi ái ngại vì có nhắc đến cả Chung Nhân nữa.

Quả thật từ hôm đó, Chung Nhân đã rất buồn và cũng may là có Khánh Thù an ủi nên anh đã khá hơn nhiều và cũng chấp nhận sự thật. Chung Nhân như đang có cảm tình với Khánh Thù nên hay gặp cậu tâm sự, tuy là 2 người như chó với mèo nhưng vẫn có một cái gì đó kết nối mãnh liệt.

Kể cả 2 người đảm bảo không phủ nhận nhưng sẽ có lúc............

Bạch Hiền nhìn cậu bạn mình, nước mắt lại rơi ra trên mặt ôm Khánh Thù cảm ơn. Cậu muốn gặp anh càng nhanh càng tốt chứ cứ như thế này chắc cậu chết vì sự khó chịu này mất.

***

Ngày hôm sau Chung Nhân đến đón 2 người. Khánh Thù nhanh nhảu ngồi vào xe, còn Chung Nhân anh ra ngoài nhìn thấy Bạch Hiền mở cửa xe ra mời cậu vào. Hành động của anh vẫn cho Khánh Thù thấy là anh vẫn còn thích Bạch Hiền và làm cậu tủi thân, mặt Khánh Thù hơi xị xuống nhìn Chung Nhân.

Khi đi đến nơi, Bạch Hiền còn trần trừ chưa chịu vào. Cậu sợ vào trong đó, nhưng ở đó là người cậu yêu và muốn nhìn thấy. Nên đã lấy hết can đảm bước vào đó.

Khi bước vào trong, người cảnh sát hỏi mấy người muốn đến đây làm gì hoạch muốn gặp ai? Chung Nhân vào nói chuyện với người cảnh sát, lúc ra thì Chung Nhân cau mày không hiểu nói, "anh ấy không còn ở đây nữa. Sáng nay đã có người đưa anh ấy ra rồi."

Thế là sao? Nếu anh ấy ra thì phải về nhà chứ nhưng đằng này không thấy nói gì và cũng không ai biết gì? Bạch Hiền gọi nhanh về nhà, cô Mai nhận máy và nói cũng không biết là Xán Liệt ra được ngoài và hiện tại cũng chưa thấy về.

Bạch Hiền lại càng lo thêm không biết làm gì nữa, đầu cậu lại đau nhức. Mấy ngày hôm nay cậu đã bị thiếu ngủ rồi vì lo lắng cho anh. Choáng váng đứng không vững trên đôi chân mình nữa, cậu bảo với Chung Nhân và Khánh Thù đưa cậu về.

***

Kể từ ngày hôm đó đã hơn 1 tháng , không ai biết Xán Liệt lại trốn đi đâu? Ngày qua ngày Bạch Hiền như cái xác không hồn nhìn ra ngoài sân chờ chiếc xe của anh về, nhưng chờ rồi lại chờ vẫn không thấy anh đâu. Người cậu gầy trông thấy.

Cô Mai cảm thấy lo lắng cho Bạch Hiền, cảm thấy áy náy điều gì mà không dám nói ra cho Bạch Hiền. Cô Mai cầm bát cháo lên phòng cho Bạch Hiền, cô gõ cửa hỏi, "Bạch Hiền àh, ăn cháo đi con."

Vẫn không thấy Bạch Hiền đáp lại, cô đẩy cửa phòng vào trong thấy Bạch Hiền đã ngất dưới nền đất, cô Mai hoảng hốt chạy lại vỗ nhẹ lên mặt Bạch Hiền nhưng cũng không thấy cậu bé dậy. Liền gọi cho cấp cứu ngay.

Đưa Bạch Hiền vào viện, lo lắng Hạ Mai gọi luôn cho Thế Huân. Khi Thế Huân đến nơi anh nhìn cô mình hỏi, "làm sao thế cô?"

"Cô không biết, lúc vào phòng thấy thằng bé ngất lịm dưới sàn nhà." Nước mắt cô Mai lăn dài trên mặt, sợ cậu bé tội nghiệp sẽ bị làm sao?

Khi bác sĩ đi ra, nhìn 2 người nói, "cậu bé chỉ bị suy nhược cơ thể, vì mang thai nữa nên phải tẩm bổ thật nhiều vào là khỏe lại thôi."

Thế Huân và Cô Mai không tin vào tai mình nữa đồng thanh, "có thai?"

"Đúng cậu ấy đã có thai được gần 1 tháng rồi, nên gia đình phải chăm sóc cậu ấy nhiều hơn." Nói xong người bác sĩ rời đi để lại Thế Huân và Hạ Mai đứng đó mắt và mồm há rộng.....

Bạch Hiền được đưa về nhà nghỉ ngơi, nhưng tinh thần cậu chẳng tốt được ra tí nào, bám vào tay Cô Mai, nhẹ giọng nói "Xán Liệt, anh ấy ở đâu vậy cô?"

Hạ Mai vuốt tóc Bạch Hiền khó xử, "cô không biết Bạch Hiền xin lỗi con."...............

Mùa hè sắp qua, cái lạnh man mát của mùa thu ồ ạt đến, những chiếc lá vàng úa rơi đầy sân nhà, những người làm vườn nặng nhọc quét rọn, quét mãi mà không hết, từng tầng lớp này đến tầng lớp khác thi nhau rơi đầy sân, rơi đến khi nào nó hết lá trên cành thì mới thôi.

***

Ông Hiên ngồi hiên ngang trên chiếc ghế Chủ Tịch, nhưng chỉ là thay thế mà thôi. Cho dù là thay thế đi chăng nữa cũng vẫn là ngồi ở cái ghế đó, bây giờ ông nói gì ai cũng phải nghe theo. Thế Huân anh nhìn người cha mình mà chán ghét nhưng không hé răng nửa câu.

Cô Luật sư Kim định đi sang Mỹ rồi, nhưng mà lại được lệnh của ông Hiên ở lại giúp ông xem Xán Liệt đã trốn đi đâu để giết chết luôn hắn. Ở lại Bắc Kinh, cô vẫn thường xuyên nhận tiền của ông Hiên mà còn được nhiều đằng khác. Thấy lại có lợi cho mình nên đành ở lại.

"Cô Kim đã biết hắn rúc ở xó xỉnh nào chưa?" Ông gọi điện cho cô Kim đang ở cửa hàng làm đẹp nổi tiếng ở Bắc Kinh.

Nghe thấy giọng ông, cô ấp úng ngồi thẳng lưng, "ờ... ờ... tồi vẫn đang tìm, sẽ mau chóng tìm ra hắn ở đâu thôi."

Ông Hiên là người không thích nghe những câu nói kiểu đó, ông muốn chắc chắn chứ không phải là "sẽ". Thế là cô Kim làm ông nổi cáu quát mắng cho một trận. Luật sư Kim hoảng hốt xin lỗi nhanh, cô biết tính ông Hiên rất là nóng tính và sẽ làm bất cứ điều gì nếu cô không nghe theo.

Cô Kim cứ tưởng ăn đồng tiền của người ta là dễ lắm sao? Đã đối đầu với lại tên giết người thì lại phải càng thận trọng chứ, không thì mất mạng như chơi đó.

***

"Anh? Ba em đã tìm được bằng chứng rồi đó anh gọi cho ông anh biết đi." Cô gái xinh đẹp ngồi sát cạnh Xán Liệt.

Anh mừng rỡ cầm cái giấy trên tay cô "cảm ơn em."


Cô gái xinh đẹp đó chính là Chi Mỹ, ông anh đã nhờ bố của Chi Mỹ giúp anh ra khỏi chỗ tạm giam và cho anh trốn ở một chỗ an toàn không ai biết. Vì sao lại nhờ đến ba của Chi Mỹ?

Tại vì, ba cô là người quen với rất nhiều mafia để có thể bảo vệ anh tốt nhất.

Người của ông Hiên quả thật là đang tìm anh khắp nơi. Nên Ông Nội đang rất lo lắng cho cháu mình. Bố của Chi Mỹ chơi rất thân với ông nên đã giúp ông ngay, mới lại đã thấy Xán Liệt nhiều lần nên muốn giúp anh và để có thể cho con gái mình được tiếp cận anh hơn.

Ông giúp anh nhiệt tình, thuê hẳn Mafia giỏi nhất Hồng Kông để bảo vệ anh và cả Luật sư giỏi điều tra cho anh.

Nhanh chóng họ đã tìm ra chút bằng chứng để có thể tố cáo ông bác của anh. Nhưng anh muốn chắc chắn hơn, nên muốn họ tìm sâu hơn nữa. Đã rạch mặt thì phải rạch cho sâu, chứ có khi ông Hiên trở mặt thì có đường mà kịp trở tay.

Quả thật là không có chỗ nào có thể đảm bảo như nhà của Chi Mỹ cả. Ngôi nhà được sây do thiết kể của ba cô, ông làm thế vì chính ông cũng có nhiều kẻ thù và toàn dây dưa đến Mafia.

Vào được ngôi nhà này là rất khó, xung quanh là máy quay và người bảo vệ. Ông anh quả là một con người đầu óc khi cho anh vào nhà ba Chi Mỹ ở. Trong thời gian này anh không được ra ngoài và cũng không nên gọi điện thoại cho ai nhiều cả.
******* 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro