Chap 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hiền bị Khánh Thù giữ chặt, "Bạch Hiền đừng chạy đứa bé trong bụng cậu."

Khánh Thù thấy cậu bạn mình nước mắt đã ướt hết khuôn mặt, thương sót ôm Bạch Hiền vào lòng. Bạch Hiền nghẹn ngào vừa khóc vừa ôm Khánh Thù "mình.... làm sao đ..?"

Pằng,pằng..... câu nói chưa giứt thì 2 tiếng súng nổ bên cạnh 2 người. 2 người bảo vệ ngã lăn ra vì trúng đạn. Bỗng có 2 người bịt mặt đen xì lao tới 2 cậu, bịt miệng 2 người lại, nhanh như chớp Bạch Hiền và Khánh Thù ngất xuống đất. 2 người lạ mặt đó bế bổng 2 người lên chạy nhanh ra ngoài lên xe phóng đi. Những khoảng khắc đó chỉ nhanh chóng trong 2-3 phút.

Tiếng súng làm cho Chi Mỹ nghe thấy nhưng cô đứng bên trong nhà nhìn ra ngoài sân thấy vậy sợ quá lấp đi. Cô làm thế là đúng, nếu như cô lao ra cũng có khi sẽ bị bắn chết. Thấy Bạch Hiền và Khánh Thù  bị bắt cô gọi nhanh cho Xán Liệt.

"Anh Xán Liệt, anh đến đây nhanh đi.....Bạch Hiền..cậu ấy bị bọn của ông Hiên bắt rồi.!"

Xán Liệt anh như chết đứng....Lao nhanh ra ngoài cùng mấy người nữa. Trên người anh mặc áo chống đạn rồi. Nhưng mà anh không lo cho cái thân mình bằng lo cho Lộc Hàm bây giờ....

Chiếc xe của anh lao nhanh về nhà. Nhìn thấy Chi Mỹ và mọi người đang đứng đó, có cả ông anh nữa xe cứu thương cũng có đưa 2 người kia đi cấp cứu..

Anh quay sang Chi Mỹ hỏi, "sao cô lại đến đây?"

Chi Mỹ quả thật mặt tái mét nhìn anh không nói được câu nào. "Em chỉ đến chơi với Bạch Hiền không ngờ người của ông Hiên lại đến đây bắt Bạch Hiền đi."

Nước mắt cô chảy ra, ngả vào lòng anh. Xán Liệt biết là cô sợ nên cũng ôm cô cho cô bớt sợ hãi.....

Hai chàng trai nhỏ bé bị trói trên 2 chiếc ghế gỗ cũ kĩ. Ngồi quay lưng vào nhau, mắt bịp lại bằng 2 cái khăn đen, miệng thì được băng dán kín.

Trong một căn nhà ở giữa rừng đổ nát, vang vang tiếng bước chân của chiếc giày cao gót nện xuống nền đất xi măng kêu lên những tiếng cộp cộp. Hai chàng trai xấu số bị tiếng guốc đó mà dần dần tỉnh lại, nhưng vì bị bịp mặt nên không nhìn thấy cái gì, trọng sự sợ hãi và hoảng hốt một chàng trai cất tiếng lên. "Cái gì thế này?"

Chàng trai bên cạnh nghe được hỏi lại, "Khánh Thù??"

"Bạch Hiền?? cậu...??!"

Chưa nói hết câu thì tiếng cửa gỗ kêu kẽo kẹt mở ra, tiếng bước chân đeo guốc đó bước vào trong cất lên một cái giọng kiêu xa và ghê gớm. "Chào Bạch Hiền...."

Một câu nói đậm sắc mỉa mai của một cô gái, vang lên trong căn phòng trống, đầy mùi của gỗ mủn mốc và mùi hôi thối của những xác chuột chết trong xó xỉnh của ngôi nhà cũ đổ nát. Nếu mà lắng nghe lâu thì thấy cả những tiếng con rán và tiếng tạch thùng bò trên mái nhà và bay lơ lửng trong không trung.

Hai chàng trai sợ hãi đến toát mồ hôi hột, nhưng không thể nhìn thấy mình đang ở đâu và đang trong hoàn cảnh nào? Sự sợ hãi vây quanh họ. Tiếng người con gái có cái giọng ghê gớm kia đi lại gần lấy tay kéo chiếc khăn bịt mặt của Bạch Hiền xuống.

Chiếc điện treo lơ lửng trên mái nhà lắc lư, tuy là điện không sáng lắm nhưng mà Bạch Hiền thấy chói mắt khi từ sự đột phát của ánh sáng chói vào mặt mình.

Mới đầu cậu còn nhắm chặt mắt, sau đó quen dần thì hé mở con mắt ra nhìn. Thì cậu thấy cô gái đang đứng trước mặt mình đằng sau là 2 người vệ sĩ to cao, lực lưỡng đang đứng ở gần cửa ra vào nhìn vào cậu mà hung hăng.

Người phụ nữ đó không ai khác là Luật sư Kim, cô đứng đó, trên tay cầm một cái khăn trắng đưa lên mũi để bịt lại. Đôi mắt cau lại vì cái mùi trong cái phòng bẩn thỉu này. Nhưng rồi cô cố gắng ghìm lại liếc mắt nhìn Bạch Hiền, nở một nụ cười của kẻ sát nhân ra, "thằng hầu của Xán Liệt."

Tiếng cười hừ sau tiếng nói, nghe sao mà khó chịu rồi Luật sư Kim nói tiếp, "Tôi đã bảo rồi, cậu tự muốn rước họa vào thân đó nhé?........Đã bảo cậu rời xa đi thì không muốn, nay để tôi ra tay thì sẽ hỗi hận đó."

Luật sư Kim đi đến gần Bạch Hiền, giơ tay lên tán thẳng vào mặt cậu một cái thật đau, "Chát" cái móng tay nhọn được sơn đỏ bóng của cô Kim cùng lúc cào lên mặt Bạch Hiền, thành những vết xước dài rỉ máu.

Cái tát đó làm cho Bạch Hiền hoảng loạn, run rẩy không nói được gì ấm ức mà không dám khóc. Khánh Thù nghe thấy thế, nhưng lại không biết là tiếng gì?

"Cái tát đó là để cảnh cáo cậu." Cô vẫy người vệ sĩ đằng sau, cầm lấy cái khăn trắng lau tay của mình đi.

***

Xán Liệt anh đã xem lại cái máy quay ở cổng nhà, đó là một cái xe hộp BMW cỡ lớn màu xanh đậm và rất là may chiếc máy quay gài sẵn đó đã quay được cả biển số xe của cái xe đó. Nên nhanh chóng đã tìm ra nó hiện tại đang nằm ở đâu.

Anh chuẩn bị đi đến đó, Chi Mỹ cô kéo anh lại, "anh Xán Liệt em đi cùng anh được không?"


Xán Liệt quay sang nhìn cô cau mày, "không được, đến đó rất nguy hiểm, tốt nhất anh đến đó một mình."

Nói là anh đi một mình nhưng đâu có phải, anh đi cùng với lại 2 người cận vệ nữa. Lúc định lên xe, Chi Mỹ ôm anh từ đằng sau nước mắt rơi dài trên mặt, "anh Xán Liệt, hãy quay về an toàn nhé."

Anh gỡ tay cô ra, quay người lại nhìn cô cười, "cảm ơn em. Anh sẽ đưa Bạch Hiền quay về an toàn."

Cô biết là anh chỉ có Bạch Hiền thôi, nhưng cô vẫn yêu anh vẫn chờ đến lúc anh đổi ý. Nhìn xe anh rời đi cứu người của anh mà Chi Mỹ thấy tủi thân cho bản mình. Cô ước gì mình được thay thế Bạch Hiền thì tốt biết bao.

***

Thế Huân anh như người điên khi biết Bạch Hiền bị bắt cóc, anh lao đến phòng của Chủ tịch nơi ba anh ở đó, đẩy cửa bước vào, "Ba hãy thả Bạch Hiền, chuyện Xán Liệt không liên quan gì đến cậu ấy."

Ông Hiên đang ngồi viết gì đó trên những tờ giấy của một đống hồ sơ trên mặt bàn. Thấy anh xông vào phòng mình, chậm rãi ngẩn lên nhìn thằng con trai mình vởi vẻ mặt khó chịu, khi anh quấy rối công việc của ông.

"Mày muốn gì?" Giọng ông cất lên một cách mạnh mẽ, đe dọa anh.


Thế Huân nhìn ông nhắc lại câu nói vừa rồi của mình, "ba hãy thả Bạch Hiền ra, con sẽ làm bất kể chuyện gì nếu ba..."

"Im miệng lại cho tao." Tiếng nói ông Hiên gầm vang giận dữ.

Thế Huân đứng im ngậm hột thị không nói được nữa. "Mày vì một thằng con trai mà làm hết sao? Nhiều lúc tao khuyên mày, nói mày mà mày đâu có nghe? Tao quả thật không thể tin vào tai tao nữa." Sự tức giận của ông đã đi qua giới hạn.

Ông Hiên nhìn thằng con trai mà tức đến đỏ cả mặt, "nhưng sao mày lại biết là tao bắt thằng bé đó?"

Anh vẫn không nói gì cúi đầu thấp, Ông Hiên được đà nói tiếp, "mày biết những gì rồi nói mau?"

"Ba....con chỉ xin ba đừng động đến cậu bé đó thôi, còn Xán Liệt thì con không quan tâm." Câu nói của anh làm ông Hiên đứng lên đi đến chỗ anh mà tát thẳng vào mặt anh.

Cái tát cho anh là vì ông không muốn con trai mình mù muội vì tình yêu, ông ghét những kẻ nào yêu đương mà không cần biết gì đến bản thân mình nữa. Kể cả vợ ông cũng là người như thế, bà ta đã có một tình yêu riêng của mình nên ông đã căm ghét và giết luôn vợ mình.

Nhưng không ai hề biết là mẹ của Thế Huân bị chính chồng mình giết chết, mọi người cũng nghĩ là một cái tai nạn xe rất bình thường mà thôi. Khi ông thấy bà đi cùng với một người đàn ông khác, nên đã giết bà không thương tiếc.

Nhưng thật là đáng tiếc cho ông, là Thế Huân giống hệt mẹ anh. Tình yêu của anh cũng thế, anh đã trao hết cho một cậu bé khi anh 15 tuổi. Cái tình yêu đó đã theo đuổi anh đến bây giờ là anh đã 30 tuổi một người đàn ông trưởng thành.

"Thế mày sẽ làm gì nếu tao tha cho thằng bé đó?" Khi nhìn nhận được là con trai mình cũng thế thì ông cố nén tức giận lại hỏi anh.

Anh cúi xuống không nhìn thẳng vào mắt ba anh mà nói, "ba thích con làm gì thì con sẽ làm theo."

"HAHAHAHA" tiếng cười thỏa mãn của ông vang lên, nhìn thẳng vào mặt anh. "Thế mày hãy nói cho ông Nội biết là mày cũng thích ngồi vào cái ghế này đi.

Và nếu mày ngồi được vào đây thì tao sẽ không chỉ tha cho mỗi con bé đó, mà còn cho cả cái thằng kia nữa."

Thế Huân mở mắt to lên nhìn ông Hiên. Anh không hề muốn làm cái nghề kinh doanh, đất đai này. Nhưng vì Bạch Hiền, vì người anh yêu anh sẽ làm hết tất cả những gì ba anh quy định. "vâng con sẽ làm theo ý ba."

Lần đầu tiên ông thấy, thằng con trai ông nghe theo lời ông như thế. Thỏa mẵn với điều kiện của anh thì không có gì là khó, nhưng ông lại không thể chấp nhận được khi anh vì một người mà có thể đi qua giới hạn của mình như thế?

"Được thế thì con hãy đến chỗ ông Nội và nói với ông ta là con cũng muốn kế thừa gia tài này đi, thì ta sẽ thả thằng bé đó ra?" Giọng ông trầm xuống, liếc mắt sắc bén nhìn vào mặt anh. Thế Huân anh không nói gì nữa, cúi đầu hiểu ý đi ra ngoài. Cách cửa đóng lại thì mắt của ông Hiên thay đổi hoàn toàn.

Ông vẫn muốn diệt để Xán Liệt, Bạch Hiền là con mồi để ông có thể làm được điều đó. Vì ông sợ là Xán Liệt, anh biết về chuyện vụ tai nạn của ba má mình nên sẽ trả thù ông và làm mọi cách để ông sẽ phải khốn đốn.
*****
"Chúng ta không cần đi hẳn với xe vào trong đó đâu, xuống xe đi bộ là được rồi." Xán Liệt cau mày nhìn ngang nhìn dọc 4 xung quanh khu vực bỏ hoang, rừng rậm. Trên một con đường mòn theo đó anh cùng với 2 người vệ sĩ nữa đi bộ theo sau.

Qua một đám cây rậm rạm thì là một ngôi nhà đổ nát hoang sơ, rêu xanh mọc đầy trên mái nhà lan xuống tơi tận lối đi. Bỗng anh thấy 1 người phụ nữ bước ra khỏi đó. Không cần nhìn rõ mặt anh cũng đoán đó là ai.

Cô Kim cầm chiếc điện thoại đang úp vào tai nói chuyện với ai đó đi ra bên ngoài, bên cạnh là 2 người bảo vệ to cao lực lưỡng. Trong lòng anh lại càng thêm nóng như lửa, đầu anh đang nghĩ đến Bạch Hiền.

Không biết cậu có làm sao không? Với lại đứa con của anh nữa, anh sẽ giết tất cả những ai động đến Bạch Hiền và đứa bé trong bụng cậu.

Anh quay sang nhìn 2 người vệ sĩ đi cùng mình, ra hiệu họ trông chừng 3 người kia còn anh sẽ ra lối sau và xem có chỗ nào để vào được ngôi nhà không? "Nếu mà họ có bước vào thì hãy nháy máy cho tôi."

2 người kia gật đầu rồi vào vị trí của mình. Xán Liệt men theo đám cây rậm ra phía sau ngôi nhà.

***

Bạch Hiền và Khánh Thù  vẫn ngồi như thế không manh động gì cả? Bỗng Khánh Thù không thể chịu được nữa lên tiếng, "Bạch Hiền cậu có nhìn thấy gì không?"

Bạch Hiền bị ăn tát nên sợ hãi vừa gật đầu nhẹ vừa "Ừhm" một cái. Khánh Thù hỏi tiếp, "Thế trong căn phòng này có cửa sổ không?"

"có..,nhưng bị đóng bằng gỗ kín rồi." Bạch Hiền ngó nghiêng căn phòng tối với chiếc đèn mờ mờ một lần nữa.

Khánh Thù thở dài rồi nói, "tay tớ chạm được vào tay cậu đó, thế thì cậu ngồi im mình xem có gỡ được dây cho cậu không."

Bạch Hiền cũng chạm được vào tay của Khánh Thù, nhưng cậu có thể ngoái đầu lại nhìn thấy còn Khánh Thù thì vẫn bị bịt mắt nên cậu nói nhanh, "để tớ cởi cho cậu trước, tại vì tớ còn nhìn thấy được."
*****



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro