Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế rồi Bạch Hiền lúi húi mở trói cho Khánh Thù, nhưng cái dây thừng nó quá trắc để có thể tháo gỡ bởi bàn tay bé nhỏ yếu đuối của Bạch Hiền .


"Sao rồi? Không gỡ được sao?" Khánh Thù đã cuống lên rồi "để mình thử cho."


"Ahhhhh, được rồi." Bạch Hiền mừng vui reo nhỏ lên khi mở được trói.


Khánh Thù đã thoát khỏi dây trói, mở được mắt nhìn xung quanh. Cũng nhanh tay cởi trói cho Bạch Hiền, 2người loanh hoanh trong căn phòng. Khi mở được cái cửa sổ bên trong ra, thì ngay sau đó là lớp gỗ được đóng từng khúc cạnh nhau, không thẳng hàng để hở ra những khe lỗ to để có thể nhìn được ra ngoài.


Bỗng 2người nghe thấy tiếng chân dẵm vào những đám cỏ khô ở gần phía cửa sổ, rồm rồm kêu lên. Bạch Hiền và Khánh Thù sợ hãi cúi người, nhưng Khánh Thù táo bạo muốn nhìn qua cái lỗ xem ai? Nhưng cũng chẳng nhìn thấy gì ngoài một đôi giầy thể thao Adidas của một người đàn ông đang đi đến gần.

Bạch Hiền kéo Khánh Thù ngồi xuống. Mắt cậu nhìn thấy một thanh gỗ to nằm ở góc nhà, nhẹ nhàng chạy đến cầm lên tay. Khánh Thù gật đầu hiểu ý của Bạch Hiền.

Tiếng gỗ bên ngoài cửa sổ kêu rắc rắc, là người đàn ông đó dùng sức bẻ ra. Khánh Thù và Bạch Hiền, mỗi người đứng một bên mé cửa sổ cầm chắc cây gỗ trong tay, chỉ cần người đó mò được vào là có thể tấn công.


Bóng người đàn ông được ánh sáng bên ngoài dần dần hắt vào trong, in xuống nền đất bên trong phòng. Trong đầu của Bạch Hiền đếm nhẩm 1...........2..................3. Chiếc gỗ cậu dơ lên cao đập xuống khi người đàn ông ngó đầu vào.


Nhưng mà thực hành thường không như mình dự tính. Chiếc gỗ nhanh chóng được người đàn ông đó giữ lại. Khánh Thù cũng lao ra túm lấy người đàn ông đang giữ chặt tay Bạch Hiền. Chiếc mũ lưỡi trai của người đó rơi xuống mái tóc hơi dài mầu hạt dẻ lộ ra.

"Dừng tayy..." Tiếng Bạch Hiền vang lên, khi cậu phát hiện đó là Xán Liệt. Vừa sợ hãi vừa vui mừng. Miếng gỗ rơi xuống nền đất cậu ôm chầm lấy anh vào lòng mình, nước mắt đần đìa. "Xán Liệt"


Khánh Thù cũng khựng lại buông Xán Liệt đang túm từ đằng sau ra. Xán Liệt ôm Bạch Hiền trọn trong tay mình. "Em có bị làm sao không?"


Bạch Hiền lắc nhẹ đầu. Xán Liệt vẫn ôm cậu vào lòng mình thật chặt, vừa lo lắng không biết ra khỏi đây an toàn cho Bạch Hiền và cả Khánh Thù như thế nào?


***


Tiếng gỗ khi rơi xuống đất đã làm manh động đến Luật sư Kim và 2 người lực sĩ nghe thấy. Họ nhìn nhau rồi đi vào trong. Thì đúng lúc đó Xán Liệt cũng được 2 người lực sĩ của anh bên ngoài báo cho. Bạch Hiền và Khánh Thù cùng bước ra ngoài cửa sổ với Xán Liệt.


Chưa ra được đến nơi thì Xán Liệt bị 2 người lực sĩ kéo lại. Bạch Hiền nhìn thấy thế cậu quay đầu lại, anh đã bị dí súng vào đầu và bị giữ chặt.

"Xán Liệt" Bạch Hiền lao lại phía cửa sổ. "Bạch Hiền chạy đi đừng quay lại." Xán Liệt anh vừa lên tiếng bị người lực sĩ đập một nhát vào sau gáy đau điếng gục xuống. Bạch Hiền lao đến nhìn thương xót, nước mắt cậu đầm đìa. Khánh Thù giữ cậu lại.


"Thế nào? Nếu mà ngoan ngoãn quay lại thì anh ta không bị làm sao đâu." Luật sư Kim đi lại gần Xán Liệt túm tóc anh kéo ra sau.


2 người lực sĩ của anh, đứng ngay đằng sau Khánh Thù, ngoài Khánh Thù ra không ai nhìn thấy họ. 2 người vệ sĩ ra hiệu cho cậu im lặng. Khánh Thù gật đầu nhìn vào cửa sổ bên trong phòng, cái thanh gỗ vừa rồi mà Bạch Hiền cầm, đang ở gần dưới chân Luật sư Kim. Khánh Thù cười kểnh nghĩ ra một cái gì đó.

2 người theo ý của cô Kim bức vào trong. Khánh Thù đi vào sau, cậu đi lại gần cô Kim khi không ai để ý đến mình, đẩy cô Kim một cái làm cô ta mất thăng bằng lao về đằng trước, tại vì đeo guốc quá cao và dẵm phải cây gỗ tròn dưới đất, đã bị sẹo chân ngã về đằng trước gần như ngất lịm đi khi đập người xuống nền đất nằm im re.


Xán Liệt thấy mấy người vệ sĩ đang đơ ra nhìn sự cố của cô Kim, nhanh tay cướp được khẩu súng dí vào 2 người đó. Người vệ sĩ của anh cũng chạy vào đẩy 2 người vệ sĩ kia lăn xuống dưới đất và túm lấy chặt.


"Trói 2 người đó lại rồi đem về sử lý. Còn cô Kim sẽ rao cho cảnh sát." Xán Liệt nhìn 2 người vệ sĩ của mình và nói.

Khi 2 người vệ sĩ kéo 2 người kia vào trong xe để trói, Bạch Hiền và Khánh Thù mắt vẫn nhìn cô Kim nằm im dưới sàn nhà. Xán Liệt kéo Bạch Hiền đi "chúng ta về thôi."


"Bạch Hiền, Xán Liệt cẩn thận...." tiếng của Khánh Thù vừa vang lên khi cậu quay lại nhìn thấy cô Kim đang cầm cây gỗ chạy đến gần Bạch Hiền và Xán Liệt.

Chiếc gỗ lao đến chỗ Xán Liệt nhưng mà Bạch Hiền nhanh chân chặn lại. Chiếc gỗ đập ngang bụng cậu.


Bạch Hiền lăn đùng ra đất, sau đó là tiếng súng của Xán Liệt anh bắn thẳng vào tay cô Kim làm cô ta cũng khụy xuống ôm tay chảy máu.


Bạch Hiền nằm trên đám cỏ khô, đó dưới chân cậu là những dòng màu đỏ chảy ra loang ra chiếc quần trắng cậu đang mặc trên người, nhìn trông thật đáng sợ nhưng mà cũng thật đáng thương.


Xán Liệt sợ hãi quỳ người xuống ôm lấy cậu gào tên lên. "BẠCHHH HIỀNNNN."


Vệ sĩ của anh kéo cô Kim ra trói lại tống vào xe. "Đi nhanh tới viện."


Mấy người họ cùng lao nhanh tới bệnh viện. Trời lại đổ mưa, Xán Liệt anh cau mày không thôi. Mỗi lần trời mưa thì lại là chuyện không tốt nên anh rất ghét trời mưa. Ôm Bạch Hiền trong tay lo lắng, anh siết chặt lấy cậu không rời. Máu cậu chảy nhiều quá làm anh rất sợ hãi.


Anh chưa bao giờ biết sợ một cái gì mà giờ đây anh đang lo sợ đến tính mạng của cậu và đứa bé. Quả thật anh đã bị mất quá nhiều thứ quan trọng rồi, lần này nữa thì không biết sẽ thế nào đây?


Cấp cứu khẩn cấp đưa Bạch Hiền vào viện. Xán Liệt và Khánh Thù đứng bên ngoài lo lắng đứng ngồi không yên.


***

Khi bác sĩ bước ra anh lao tới hỏi ngày, "bác sĩ cậu ấy?..."


Người bác sĩ vẻ mặt nặng nề làm anh càng căng thẳng hơn. "Cậu ấy không sao, nhưng đứa bé..tôi thật sự xin lỗi vì đứa bé không thể cứu vãn được."

Chiếc giường Bạch Hiền nằm được kéo ra, anh như cái xác không hồn đi theo mấy người y tá đẩy cậu vào phòng riêng. Khánh Thù nước mắt rơi ra thương xót nhìn cậu bạn mình đang còn hôn mê.

***

"Bạch Hiền à, cậu sẽ nuôi nó tốt mà." người phụ nữ đứng tuổi bế trên tay một đứa bé trai kháu khỉnh cứ chồm người ra muốn cậu bế nó. Nhưng mà sao cậu lại không thể, muốn chạm vào nó cũng không được.

Nhưng đứa bé đó không khóc mà cười với cậu. Bạch Hiền nhìn người phụ nữ và người đàn ông bế đứa bé rời đi...

Cậu chạy theo và gọi lại..."đừng, đừng đi...Con tôi, đừng bế nó đi. Trả lại cho tôi."

**

"COOONN..." Bạch Hiền giơ tay ra trước với theo, cậu hoảng hốt mở mắt ra và bật dậy.


Xán Liệt anh nắm lấy tay cậu lo lắng, "Bạch Hiền ???"


Mồ hôi trên người cậu đầm đìa, đôi mắt sợ hãi nhìn 4 xung quanh và đọng lại ở khuôn mặt anh. Bạch Hiền ôm chầm lấy anh, cậu hỏi. "Con của chúng ta?"


Xán Liệt anh ngồi lên mép giường ôm chặt lấy cậu, "anh xin lỗi Bạch Hiền..,thật sự xin lỗi em."


Cậu buông anh ra nhìn anh không chớp mắt, nhìn vào bụng mình. Tay cậu nhè nhẹ đặt lên. Nước mắt tường rọt nặng trĩu rơi xuống.


Đầu cậu lắc lia lịa, "không...không...không thể thế được???"


Đôi mắt Xán Liệt cay xè, ôm cậu giữ cậu chặt vào mình để lấy lại bình tĩnh cho cậu. Nước mắt của cậu làm ướt áo anh. Gào khóc trong lòng anh.


Khánh Thù nhìn thấy thế mà cũng khóc không thôi, thương xót khi nhìn cảnh tượng bi thương của 2 người họ. Bên ngoài trời mưa vẫn lớn, tiếng mưa át đi những tiếng kêu than của Bạch Hiền.

***

Ông Hiên biết được tình hình, đậm xuống bàn "chết tiệt." Ông đi loay hoay trong phòng làm việc không biết nên phải làm gì nữa.


Ngồi trên chiếc ghế suy nghĩ gì đó, rồi mỉm cười. Cầm điện thoại lên ấn số,...."Thế nào rồi, con đã nói với ông Nội chưa?"

Bên đầu bên kia nói gì đó mà làm ông mãn nguyện cười vui vẻ. "Tốt ta nhờ vào con đó."

Khi cụp máy thì có người gõ cửa bên ngoài. Mở cửa bức vào Ông Hiên ước lên nhìn người đó rồi nói, "hãy giết luôn Luật sư Kim đi."

Người kia hiểu ý gật đầu đi ra ngoài.


**

Bạch Hiền đã mệt vì khóc, cậu đã thiếp đi vì mệt. Xán Liệt anh cũng mệt mỏi nhìn sang bên Khánh Thù. "Khánh Thù? Cậu hãy về nhà đi, tôi sẽ bảo người đưa cậu về. Bạch Hiền thì để tôi lo cho."


Xán Liệt hôn nhẹ Bạch Hiền rồi cùng Khánh Thù đi ra ngoài, 2 người bảo vệ chạy lại gần. "anh đưa người này về cho tôi còn anh kia đi cùng tôi."

Khánh Thù được một người vệ sĩ đưa taxi về nhà, còn Xán Liệt và người vệ sĩ khác đi ra xe chưa đến gần cái xe bỗng cái xe nổ "BÙMMMMM" một cái động trời làm Bạch Hiền cả người kia cúi đầu sợ hãi. Những người cạnh đó cũng sợ hãi không kém. Chạy toán loạn la hét.


Xán Liệt cau mày nhìn chiếc xe cháy ngun ngút lửa đó. Ông Hiên quả thật dã man, ông muốn bịp đầu mối đây mà. Nhưng Xán Liệt bây giờ anh sẽ không để cho ông ta yên đâu. Ông ta đã lấy đi của anh quá nhiều rồi, bây giờ đến lượt anh ra tay.

"Bạch Hiền em có muốn ăn gì không?" Kể từ ngày hôm đó Xán Liệt luôn luôn ở bên Bạch Hiền cùng với lại 2 người bảo vệ đang đứng ngoài cửa phòng bệnh viện.


Bạch Hiền chẳng nói chẳng rằng gì, cứ thẫn thờ nhìn anh. Xán Liệt cũng buồn không kém gì cậu đâu, tuy là đứa bé đến bất ngờ, nhưng nó lại là một sự khởi đầu tốt đẹp của 2 người mà không ngờ nó cũng lại ra đi quá nhanh.


Hai cánh tay anh ôm lấy cậu. "Đừng khóc nữa được không?" anh an ủi cậu. Tuy Bạch Hiền không khóc thành tiếng nhưng nước mắt cậu luôn luôn ướt mi.

"Bạch Hiền em đợi anh được không? Nếu mà sau được vụ này chúng ta sẽ lấy nhau và em muốn đẻ bao nhiêu đứa con cũng được, thế nên em đừng khóc nữa nhé?" Đôi mắt mầu nâu sâu thẳm của anh nhìn vào mắt cậu.


Nghe anh nói mà 2 đôi má trắng nõn nà của Bạch Hiền ửng hồng lên, nhưng rồi cậu lại cau mày lại ngước lên nhìn vào mặt anh. "Em không muốn có con nữa đâu." Sau câu nói cậu cúi đầu thấp xuống buồn bã.


Xán Liệt nuốt khan không hiểu, "vì sao?"


Đôi mắt long lanh như viên thủy tinh đen lấp lánh của Bạch Hiền mọng đầy nước. Đôi môi đỏ hồng căng mộng lắp bắp nói ra nhưng câu run rẫy "em..sợ.....lại làm mất .."


Chưa nói hết câu đôi môi anh giữ trọn lấy môi cậu, nụ hôn sâu thẳm như muốn nuốt hết sự sại hãi và buồn bã của cậu vào trong anh. Khi rời ra anh đặt trán mình lên trán cậu nhìn vào mặt cậu, "em không được nói những lời như thế nữa nghe chứ? Sự việc này sẽ không có lần sau đâu.

Chúng ta sẽ lấy nhau và sinh con, như bao nhiêu đôi vợ chồng khác."

Nói đến đó anh cùng cậu nằm xuống giường, ôm cậu ở trong lòng mình thật chặt và nhẹ giọng mệt mỏi, "chúng ta ngủ thôi, chắc em mệt rồi."

Cậu ôm anh thật chặt, nhắm đôi mắt đỏ nóng rát của mình lại. Sự ngọt ngào của anh, làm cậu quên đi chuyện đau lòng. Trái tim co giãn nhẹ nhàng lại hơn bao giờ hết, hơi thở cậu dài thúc đầu vào cánh tay đàn ông to cứng, ấm áp của anh và chìm vào giấc ngủ.
*******



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro