Chap 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh vất điếu thuốc đang hút dở trên tay xuống, quay người ôm cậu vào lòng mình thật chặt không muốn buông rời. Bế bổng cậu lên trong vòng tay mình, lên cái giường rộng lớn nụ hôn ngọt ngào của cả hai, say mê trong men tình. Bạch Hiền tận hưởng từng giây phút hạnh phúc bên anh và không bao giờ muốn nó kết thúc.

**


Chung Nhân được Khánh Thù gọi điện, đưa cậu đi mua đồ. Nói thật từ lúc 2 người này quen nhau Chung Nhân như là người hầu được Khánh Thù sai khiến đi mua thứ này thứ kia, mà anh lại vẫn chịu mới lạ đời.

"Chúng ta đi đâu?" Anh mở cửa cho cậu bước vào xe.


Khánh Thù được đà làm tới, hành hạ anh nhiều hơn ai hết. Vênh mặt với anh ngồi vào trong xe, "Đi ra chợ cá."

Anh phì cười với hạnh động của cậu, lắc đầu đi sáng bên kia, lên xe phóng đến chợ cá. Khánh Thù vẫn còn tức anh về phụ việc lần trước. Cậu mua rồi bắt anh trả tiền, nhưng được cái là Khánh Thù không mua cho mình mà đây là cậu đang đi mua đồ ăn cho cả nhà.

Cố tình mua nhiều cho anh sách nặng, Chung Nhân hỏi cậu "này? Em mua gì nhiều thế? Có ăn được hết không?"


Cậu trợn mắt nhìn"Có"ngắn gọn đáp lại.


Thấy hạnh động của cậu lạ lẫm, Chung Nhân cau mày hỏi lại. "Sao lại trả lời như thế, em khó chịu ở đâu sao?"


Đi đến cửa hàng mực, "Khánh Thù?"

Anh chàng cao to đẹp trai, nước da ngăm đen nhìn thấy Khánh Thù mừng rỡ chào cậu. Khánh Thù nhìn thấy anh ta cũng mừng không kém.

"Tử Thao? Cậu làm gì ở đây thế?"

Khánh Thù đến bắt tay anh chàng đó, bỏ quên Chung Nhân sang một bên. "Bán mực chứ còn làm gì nữa. Woa nhìn cậu càng lớn càng đẹp ra đó nhé."

Câu nói đùa của anh chàng kia làm Chung Nhân hơi khó chịu trong lòng, nhưng anh lại không tỏ vẻ ra mặt. Hai người kia quên có mặt của anh thật sự. Chàng trai nhìn Chung Nhân lạ lùng hỏi Khánh Thù "ai thế?"

Khánh Thù  quay ra sau, "Đó là người hầu của tớ đó." [vãi cả người hầu bạn Thù :v]

Mắt cậu liếc qua anh, rồi lại quay đi chỗ khác. Cái gì mà người hầu cơ chứ? "Thật hả? Nhà cậu bây giờ giàu đến thế sao? Thật tiếc quá, phải chăng tớ không chia tay với cậu hồi Trung học."


Câu nói làm tổn thương đến Khánh Thù, cậu không nói được gì cúi mặt ...

Khi còn đi học nhà Khánh Thù rất nghèo khó, gia đình cậu lúc nào cũng trong hoàn cảnh túng thiếu. Tuy hoàn cảnh khó khăn nhưng cậu vẫn luôn tươi cười và hòa đồng với mọi người. Cái tính cách tinh nghịch, cá tính mạnh mẽ luôn được mọi người yêu quý nên trong mắt mọi người không ai nghĩ nhà Khánh Thù túng thiếu nghèo khó như thế nào.

Và rồi khi được Tử Thao ngỏ lời tán tỉnh, rồi 2 người yêu nhau, trong thời gian đó Tử Thao muốn hỏi han về tình hình nhà cậu, nhưng Khánh Thù hay lảng sang chuyện khác.

Cứ thế rồi cứ thế... đến khi Tử Thao phát hiện ra hoàn cảnh gia đình cậu và cũng là lúc anh nói chia tay với cậu. Khánh Thù biết hoàn cảnh mình, biết là Tử Thao là người mơ ước giàu có, tại vì nhà anh cũng đâu giàu có gì đâu.


Lặng lẽ 2 người từ đó rời xa nhau... cho đến bây giờ...

Khi gặp lại người yêu cũ, có ai thấy thoải mái không? Cảm thấy những kỹ ức cũ ùa về trong mình không?


Khánh Thù chỉ muốn chào hỏi qua loa và đi cho thật nhanh ra khỏi đây.


Chung Nhân anh để ý thấy Khánh Thù không thoải mái, đôi mắt quay sang nhìn Tử Thao bước đến gần cười tươi, giơ tay ra, "chào anh."


Tử Thao nhìn anh từ trên xuống, chiếc bộ đồ tây đắt tiền của anh làm cho Tử Thao nhìn ngắm miệng chém chém. "Khánh Thù, em thật sự giàu có đến thế sao?"

Chung Nhân cười nhếch miệng, choàng tay qua người Khánh Thù kéo cậu sát vào người mình ôm cậu thật chặt, miệng anh cười tươi, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào mắt Khánh Thù "tất nhiên rồi, lấy được chồng làm manager của một công ty lớn tại Bắc Kinh và gia đình được coi là mức độ thượng lưu thì đó hoàn toàn gọi là giàu có rồi... đúng không bà xã?"

Câu nói này của Chung Nhân làm Khánh Thù và cả Tử Thao hết sức sững sờ, Tử Thao thấy thẹn trước câu nói đó, dơ tay lên gãi đầu, nhưng sau đó cười cười ấp úng „a..a..à.. hehehe vậy sao? Xin lỗi, thế mà..tôi cứ tưởng..."

"Tưởng tôi là hầu của Khánh Thỳ sao? Àh mà cũng đúng tôi là người hầu của cậu ấy suốt đời mà. Gọi là (nô lệ tình yêu) nghe có vẻ hợp lý và hay hơn, đúng không nào?" Chung Nhân nói không hề ngượng ngùng, lộ ra một nụ cười đắc ý quay sang Khánh Thù, nháy mắt với cậu một cái.

Khánh Thù đứng im, đôi mắt chỉ có nhìn thẳng vào Chung Nhân không nói lên lời nào. Anh quả thật là to gan nha, nhận cậu làm vợ mà không thấy xấu hổ sao?

.............

5 phút sau

"Khánh Thù đợi anh với, em làm sao thế?" tiếng của Chung Nhân gọi đuổi theo Khánh Thù.

Cậu cứ cắm đầu cắm cổ đi không cần biết đến tiếng gọi sau mình, anh đuổi kịp kéo tay cậu lại. "Em làm sao thế?"

Khánh Thù hất tay anh ra, lườm lườm nhìn anh "có anh bị làm sao thì có,tôi đâu cần anh phải nói dối như thế?"

Nước mắt của Khánh Thù lưng tròng, nhè nhẹ lăn xuống, cậu quay mặt đi để tránh cái nhìn của anh. Chung Nhân không nói được gì, bỗng anh kéo cậu vào lòng mình ôm thật chặt. Khánh Thù giảy giụa trong lòng anh, "anh làm gì thế bỏ tôi raaaaaaaaaa."

"Anh không bỏ, anh không biết từ lúc nào hay là vì sao.... nhưng .... anh đã yêu em rồi Khánh Thù" Câu nói đó làm Khánh Thù không la hét giãy giụa nữa đứng im với tư thế vẫn còn đang giơ tay đập vào ngực anh. Đôi mắt mở to nhìn anh.

Chung Nhân hiền dịu nói tiếp, "có thể chấp nhận anh được không Khánh Thù? Anh sẽ bảo vệ em thật tốt. Em sai gì anh cũng làm kể cả là người hầu của em cũng được. Em la hay mắng anh thì cứ việc, anh cũng sẽ khôn g trách không oan không hận. Lấy anh nhé?"

Câu nói của anh đã kết thúc nhưng mà đối với cậu vẫn còn như là chưa xong. Đôi mắt Khánh Thù chớp chớp mồm hơi há nhìn anh.

Chung Nhân cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi đang hé mở của cậu, Khánh Thù hoàng hồn lại lấy 2 tay đẩy thật mạnh anh ra. Lấy chân đá một cái vào ống đồng của Chung Nhân "Anh bị điên à, tôi cũng không điên mà lấy anh. Điên hết rồi sao?"

Vừa nói dứt câu Khánh Thù quay người rời đi. Chung Nhân đau điếng đang ngồi xoa ống đồng của mình. Anh vừ xuýt xoa và cố chạy theo cậu...


***

Khi quay về nhà, Khánh Thù chạy vào nhà không thèm để ý đến Chung Nhân cả buổi trên ô tô cô cũng không nói với anh một câu, chỉ có quay ra cửa sổ xe.

Bạch Hiền và Xán Liệt đang cùng cô Mai ngồi ở bàn ăn họ đang ăn cơm, thấy Khánh Thù hùng hổ bước vào theo sau là Chung Nhân. Bạch Hiền chạy lại với những đống đồ trên tay Chung Nhân "woa 2 người đi mua nhiều đồ ghê, ngồi vào bàn ăn cơm luôn đi."


Khánh Thù không nói gì hết ngồi vào bàn ăn cơm. Thái độ của Khánh Thù làm mọi người thấy lạ, bạch Hiền nhìn Chung Nhân ý muốn hỏi có xem đã xảy ra chuyện gì? Chung Nhân cười trừ gãi đầu không nói được gì, ngồi vào bàn ăn cơm.

Bạch Hiền quay sang Khánh Thù, "sao thế hả?"

Khánh Thù lắc đầu cắm cúi ăn cơm. Bạch Hiền không hỏi gì nữa liếc nhìn Xán Liệt và cô Mai. Xán Liệt đổi chủ đề. "Bạch Hiền em ăn cơm đi, chiều này anh lại phải đi rồi không thể ở đây lâu được nữa."

Câu nói đó làm Bạch Hiền hạ đũa xuống nhìn anh, "sao? Anh lại đi sao?"

Xán Liệt gật đầu, "đúng, anh ở đây sẽ rất nguy hiểm cho mọi người."

Bạch Hiền đứng phốc dậy "không, em cũng đi."

"Bạch Hiền, em phải hiểu cho anh chứ." Anh hơi nói mạnh

Bạch Hiền lắc đầu quay sang cô Mai, "cô, cô nói với anh là cho con đi theo đi cô."

Cô Mai thở dài, "Bạch Hiền à...chuyện này.."


Bạch Hiền không chịu nước mắt lại lăn ra, "Bạch Hiền cho em đi cùng anh đi."

Xán Liệt cau mày, "Bạch Hiền đây không phải là trò chơi nên anh không thể dẫn em đi theo được. Em phải hiểu cho anh chứ?"

Cậu vẫn không chịu "không, em hiểu cho anh thế thì ai hiểu cho em. Em không thể nào mà cứ ngồi nhà chờ đợi tin của anh được..."

"RẦMMMMMMMM"

Tiếng đập bàn của Xán Liệt làm cho tiếng nói của Bạch Hiền im bặt và mọi người đều giật mình. Anh đứng phắt dậy quát lên "Bạch Hiền em không hiểu cho tôi chút nào sao?"

Khuôn mặt anh giận dữ nhìn Bạch Hiền. "Đừng có trẻ con như thế nữa? Nếu không muốn ở đây ai cũng bị làm sao thì em nên chịu khó nghe lời một chút đi."

Câu nói của anh sắc bén đâm sâu vào tim cậu, Bạch Hiền không nói được gì nhìn anh với đôi mắt đầy nước. Lần đầu tiên anh nặng lời với cậu, làm cậu không hiểu nổi. Bạch Hiền lau nước mắt rồi chạy lên phòng.

Cô Mai gọi theo "Bạch Hiền.."

"Kệ cậu ấy, cậu ấy cũng đủ lớn để biết nhìn nhận rồi, cô cứ ngồi xuống ăn cơm đi." Xán Liệt mặt anh lạnh tanh ngồi xuống và ăn cơm tiếp.


**

Đến chiều anh đi, cũng không thèm đả động gì đến Bạch Hiền. Cậu cũng thế không thèm nói câu nào với anh tự khóa mình trong phòng.


Cô Mai nói vào không được anh và cô 2 người đều là người cứng đầu. Lúc Xán Liệt được Chi Mỹ và ba của cô đón đi, anh nhìn lại phía đằng sau những cũng không thấy cậu ra. Ngồi trên ô tô anh kéo mũ lưỡi trai của mình xuống che đi đôi mắt đang buồn và chàn nản của mình.

Trên cửa xổ cậu kéo cái rèm cửa sổ ra, ngó nhìn chiếc xe anh rời đi, xa dần ..xa dần và biến mất sau một lối rẽ.

Đôi mắt cậu đẫm lệ, đôi môi hé mở nói ra một câu như gió thoáng qua "xin lỗi anh...em không chịu đựng được nữa rồi...."


Ngày hôm sau.

Cô Mai gõ cửa phòng Bạch Hiền, "Bạch Hiền à, dậy ăn sáng thôi con .." cửa không khóa cô Mai bước vào không còn ai trong phòng, chăn màn được gấp gọn gàng...

Cô Mai bước vào phòng, nhìn thấy một mẩu giấy ở trên bàn ngủ mở ra


Cô Mai

Cháu xin lỗi vì đã không nói cho có hay là cháu đi đâu

Nhưng cháu không thể sống thế này được nữa

Xin cô đừng tìm cháu


Bạch Hiền....


Hạ Mai đọc xong mấy dòng chữ hoảng hốt chạy xuống nhà "Khánh Thuuuuu,"

Nghe thấy tiếng cô Mai, Khánh Thù hoảng hốt từ trong bếp chạy ra, "sao thế cô?"

Hạ Mai mặt tái xanh, "Bạch Hiền..."

Khánh Thù chạy đến cầm lấy mảnh giấy mà cô Mai đưa ra đọc. "Sao lại như thế được?"


*******:*

"Cảm ơn em đã đi theo tôi.." lời nói của Thế Huân nhẹ nhàng vang lên bên tai Bạch Hiền, tay anh đưa ra về phía cậu khi Bạch Hiền đôi mắt còn buồn rầu nhìn về phía xa xăm. Quay đầu lại nhìn anh, lưỡng lự, hơi thở của cậu mệt nhọc đến khó tả. Tiếng nói như nước chảy yếu ớt cất lên.

"Anh phải giữ lời hứa đó nhé." Đôi mắt cậu nhìn anh như dò xét. Thế Huân tiến lại gần, tự động cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại, da thịt trắng mịn của cậu lên, kéo cậu vào lòng mình dịu dàng hơn bao giờ hết, "chỉ cần em ở bên anh, tất cả yêu cầu của em sẽ được thực hiện."

Nước mắt của Bạch Hiền như từng câu nói của anh mà chảy ra, không phải vì cậu cảm động hay là vì cậu bị lời nói của anh kích động, mà vì cậu đang nhớ đến Xán Liệt, cậu nhớ anh, nhớ hơi thở, nhớ vòng tay săn chắc khi ôm cậu. Mùi hương của anh như đã in sâu vào thân thể cậu không bao giờ phai nhạt đi vậy.

Thế Huân lau nước mắt cho cậu, Bạch Hiền trấn tĩnh lại ngước đôi mắt còn long lanh phủ của hơi nước mắt lên nhìn Thế Huân, "anh sẽ đưa em đi đâu?"

Anh ôn nhu nhìn cậu, đôi môi hơi cong lên trả lời cậu "anh đã đặt vé máy bay rồi, chúng ta sẽ đi Mỹ."
********



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro