Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi Mỹ?" Cậu trợn to 2 mắt mình lên, không thể tin được là sẽ đi xa như thế. Tim cậu đập thình thịch, nghĩ đến là sẽ không gặp lại Xán Liệt mà nó trở thành nhói đau trong đó. Cảm tưởng như là số phận đã an bài cho cậu và anh không thể ở lại bên nhau, trái tim co thắt đau như muốn rỉ máu.

Bạch Hiền nén kìm sự đau đớn đó lại. Vì anh và tương lai của anh, cậu nghĩ chỉ cần mình hy sinh đi thì sẽ đổi lại được cho anh nhiều thứ.

**

Bầu trời của Xán Liệt như đang sụp đổ trên đầu anh khi nghe Bạch Hiền bỏ đi, anh cho người đi tìm kiếm, lục soát khắp Bắc Kinh. Anh nghĩ cậu sẽ không thể đi xa được, không nghĩ tới là có người sẽ đi cùng cậu, với lại 1 mình Bạch Hiền thì có thể đi được đâu ngoài lang thang ở ngoài đường trên đất Bắc Kinh này

Chi Mỹ tiến lại gần anh, an ủi "Xán Liệt từ sáng đến giờ anh đã không ăn gì rồi, có nên ăn chút gì đó không?

Thấy Xán Liệt không đáp lại, Chi Mỹ hơi cau mày lại, nhưng rồi cô cũng không nói gì thêm lặng lẽ ngồi bên cạnh anh.

Cô biết trong lòng anh bây giờ chỉ có Bạch Hiền, không một ai khác ngoài người đó ra, nghĩ đến đó làm cho Chi Mỹ càng buồn sầu thêm. Cô hít 1 hơi thật sâu rồi đứng lên đi ra ngoài.

Cái bóng anh ngồi đó, 1 mình đơn côi, 2 hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau hơn bao giờ hết. Cậu bé ngốc của anh sao lại phải làm như thế, bỏ đi sao? Có tức tối gì thì cũng không nên bỏ đi thế chứ, có biết rằng anh lo lắng đến phát điên lên đây không? Có biết rằng tim anh như muốn nổ tung ra khi nghe thấy cậu bỏ đi không. Thực sự cậu có hiểu cho lòng anh đang phức tạp và khó chịu đến mức muốn chết đi được hay không?

Những câu hỏi đặt ra mà không có ai trả lời. Anh đã ngồi đó hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác chờ tin những người đi tim kiếm cậu báo cho anh. Không thể chịu được nữa bất chấp nguy hiểm đến tính mạng mình, với lấy chiếc áo khoáng da cùng cái mũ lưỡi trai. Anh chạy ra ngoài ngồi lên chiếc xe thể thao Lamborghini trắng mà phóng ra khỏi ngôi biệt thự của Chi Mỹ, nghe thấy tiếng xe Chi Mỹ chạy ra nhưng chỉ còn thấy đít xe của anh đã ra đến ngoài cổng phóng như bay và biến mất sau bước tường to, Chi Mỹ ra hiệu cho mấy người vệ sĩ đi theo anh.

**
"Ba....Ba...Ba" Tiếng của Bảo Tuyết vang lên chạy vào văn phòng của Ông Hiên. Ông đang nói chuyện với thư ký thì ngước lên nhìn đứa con gái rượu tiểu thư của mình.

Giọng ông trầm trầm vang lên "có chuyện gì thế?"

Bảo Tuyết thở hổn hển, nuốt khan lấy lại bình tĩnh. "Ba..anh Thế Huân bỏ nhà đi Mỹ rồi."

Ông Hiên đứng phắt dậy,"Cái gì?"

Giọng tức bực của ông làm Bảo Tuyết giật mình. Ông Hiên đập bàn giận dữ "Thằng con hỗn láo, nó đã quay lưng lại với ta sao. Từ nay về sau ta sẽ không có thằng con trai như nó."

Tiếng của ông nói mạnh và giận dữ đến tột cùng, làm Thư Ký và cả Bảo Tuyết cũng im bặt không nói được gì,

Bảo Tuyết bước lên, ôm cánh tay Ba mình xoa dịu, "ba à, ba còn có con nữa mà ba."

Tiếng nói dễ nghe của con gái ông, làm ông vơi đi bớt phần nào giận dữ nhìn đứa con gái chìu mến. "Con gái ngoan. Con muốn thứ gì nào?"

Bảo Tuyết cười tươi, nũng nịu "Ba à, bạn con đứa nào cũng có chiếc xe mui trần Mercedes SL đời mới nhất, mỗi con là phải đi xe Audi thôi...."

Nói đến đó đôi mắt long lanh nhìn ông và đôi môi đỏ to son bũi ra nhìn ông. Ông Hiên thấy vậy cười lớn. "HAHAHAHA được rồi con cũng muốn có 1 cái chứ gì, được thôi."

Đáp ứng cho con gái ông với ông chẳng có gì là khó, ông có thể mua hơn chục chiếc cho Bảo Tuyết cũng được nói gì đến 1 cái. Bảo Tuyết cười vẻ thích thú hôn lên má Ba mình một cái, "Cảm ơn Ba."

Khi Bảo Tuyết rời khỏi, chỉ còn lại 1 mình ông Hiên mắt ông bỗng dưng tối sầm lại, miệng lảm nhảm. "Thế Huân mày giỏi lắm."

Chiếc xe Lamborghini của Xán Liệt lướt nhanh trên đường cao tốc, tiếng điện thoại reo lên trong túi, anh 1 tay cầm vô lăng tay kia cầm lấy điện thoại „....."

"Tôi biết rồi, sẽ đến đó nhanh."

Xán Liệt tắt điện thoại vứt sang ghế bên cạnh, chân anh nhấn thêm ga phóng như bay trên đường cao tốc đến. Anh vừa nghe được 1 người trong đội tìm kiếm, thấy Bạch Hiền đang ở sân bay cùng với Thế Huân.

Hai hàng lông mày anh nhíu chặt vào với nhau, ánh mắt lạnh lùng ả đạm nhìn về đằng trước. Dáng vẻ lái xe lạnh như băng của anh bây giờ thì không ai dám động vào.

Bạch Hiền ngồi ở ghế chờ, Thế Huân đi tới cầm 2 cốc cacao nóng, đang nghi ngút khói đưa ra cho cậu một cốc. "Em uống đi, còn khoảng 30 phút nữa là chúng ta sẽ lên máy bay."

Cậu cầm lấy cốc cacao mà nhìn lên cái đồng hồ to treo trên tường ở trong sân bay. Chỉ mong từ phút trôi qua thật là chậm để cậu có thể ở lại nơi đây được lâu hơn chút, nơi mà cậu được sinh ra, nơi mà gặp được ba mẹ của Xán Liệt và cũng là như gặp được anh và yêu anh.

Tất cả những thứ của nơi đây cậu sẽ mãi không bao giờ quên.

15 phút trôi qua.

"Sao lại có thể như thế này?" Xán Liệt ngồi trong xe nhìn ra con đường đang bị tắc với những hàng xe chạy dài trên con đường đứng kẹt nhau không đi được.

Anh tức tối tút còi phía trên, người phía trên cũng tức không kém, quay xuống mắng, "Tôi cũng phải đang chờ như cậu đó thôi."

Xán Liệt không làm gì được nữa đành xuống xe. Nhìn lên đồng hồ đeo tay của anh, nghĩ lại người vừa rồi nói với anh là Bạch Hiền cùng Thế Huân đi sang Mỹ, còn khoảng tầm 15 phút nữa là máy bay cất cánh, còn anh thì lại bị kẹt ở đây.

Lấy điện thoại ra bấm số .... "Anh hãy giữ họ lại cho tôi."

Lôi chiếc áo khoác cùng chía khóa trong xe ra. Anh chạy bộ theo con đường đó, từ chỗ xe anh bị tắc thì chạy bộ chắc khoảng 30 phút. Nghĩ đến trong vòng 30 phút thì chỉ có muộn thôi, nên anh đã lao như là một người chạy vượt dã.

Mái tóc bồng bành màu hạt rẻ của anh bay trong gió, trên trán lấm thấm mồ hôi, tuy là trời đã chở đông mà trán anh vì chạy quá sức lên đã toát hết cả mồ hôi ra.

Sân Bay..

"Hai anh chị có phải là đi Mỹ không?" một người đàn ông lạ mặt đến hỏi Thế Huân và Bạch Hiền.

Thế Huân cau mày nhìn người đàn ông đó, "xin lỗi, anh có chuyện gì không?"

Người đàn ông, dơ tay lên gãi đầu ú ớ, "à không tôi chỉ hỏi là 2 người có bay sang Mỹ không thôi?"

Thấy người này hỏi hơi lạ, ở sân bay mà đi hỏi những câu vớ vẩn thế, "chúng tôi bay sang Mỹ không phiền nếu ông đi chỗ khác được chứ?"

Giọng điệu của Thế Huân có vẻ khó chịu với người đàn ông đó, anh quay sang bên Bạch Hiền và không để ý đến người kia nữa.

**

Tập tập tập tiếng bước chân chạy của Xán Liệt mỗi lúc một chậm lại, anh thở dốc không chịu được nữa. Cùng gần đên sân bay rồi, anh có thể nhìn thấy những chiếc may bay cất cánh lên không trung. Nuốt khanh và cố gắng chạy tiếp.

Bỗng có một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt anh, 4 cánh cửa mở ra. Có 4 người đàn ông mặc quần áo đen bước ra khỏi xe. Người của ông Hiên. Mấy tên đó nhìn anh cười đểu. Xán Liệt cau mày lại nhìn mấy tến đó.

"Tao không có rảnh để chơi với bọn mày." Tiếng của Xán Liệt thản nhiên nói với bọn chúng.

Chúng nhìn nhau cười, một tên đầu đàn đứng lên, nhìn anh "bọn tao cũng đâu muốn chơi với mày đâu."

Nói xong hắn xông lên đính đấm anh, Xán Liệt né được đấm cho hắn một phát vào mặt. Người đó bị đấm mạnh đên nỗi chảy cả máu, lùi lại mấy bước về đằng sau.

Mây tên khác thấy thê xông hết lên, một mình anh đánh nhau với lại 4 thằng.

**

Bạch Hiền đang ngồi ở ghế, Thế Huân tiến lại gần nói nhẹ bên tai nàng, "chúng ta vào thôi"

Bạch Hiền gật nhẹ đầu đứng lên. Thấy có gì đó khó chịu trong người mà không thể nào mà diễn tả được.

Tiếng thở của cậu có vẻ khó nhọc, nhìn Thế Huân cố lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Thế Huân cũng cười lại với cậu "chúng ta đi thôi..."

**

"Bọn mày chưa mệt sao?" tiếng thở dồn dập của anh. Trên mặt nhiều vết sưng tấy tím bầm lên, mấy tên kia cũng bị hạ gục đang nàm lăn ra đất, vật lộn với những vết thương

Anh nhìn bọn chúng, cười khểnh rồi dơ tay lên quệt qua bờ môi đang chảy máu của mình một cái.

Mặc kệ những vết thương kia, tiếp tục lao về phía sân bay. Tên chủ nhóm hắn cũng đang nàm dưới đất thấy anh chạy đi thì thò tay vào túi áo, lấy ra khẩu súng chĩa vào anh mà bắt.

Tiếng súng vang lên trong khoảng khắc "ĐOÀNG" tất cả mọi thứ đều im lặng. Một bóng người đàn ông to lớn nằm lăn ra đất.

Bạch Hiền giật mình khi nghe thấy tiếng gì đó, chạy lại, hai hàng lông mày mềm mại nhíu chặt lấy nhau. Thế Huân chạy theo kéo tay cậu lại, "em làm sao thế chúng ta đi thôi."

Cậu nhìn anh rồi lại nhìn ra cửa chính một lần cuối, nhưng rồi cuối cùng cũng bước đi cùng anh.

***

Xán Liệt anh nằm đó đôi mắt còn mơ hồ, nhìn lên bầu trời thấy một chiếc máy bay đang cất cánh bay lên khỏi mặt đất. Bên tay anh thì hoàn toàn không nghe thấy gì nữa, một vũng máu loang dần dần to ra từ nơi anh nằm. Chiếc áo sơ mi trắng bắt đầu nhuộm màu máu anh.

Chiếc máy bay trên trời kia cứ thế mà bay lên, bé dần, bé dần... Còn một chút sức lực cuối cùng anh dơ tay lên mà với chiếc máy bay đang dần dần bay mất kia.

Khi nó bay vào những đám mây rậm rạp và biến mất, đôi mắt anh cũng nhắm lại và cách tay cũng từ đó mà rơi xuống lên đất.

5 năm sau...

"Hôm nay là ngày ăn mừng người kinh doanh đứng hàng đầu nước ta đó, anh có dậy sớm được không?"

Chung Nhân ngáp ngắn ngáp dài vẫn còn nằm trên giường. Khánh Thù tức tối quay sang đứa con trai 3 tuổi của mình "tiểu yêu tinh à, nếu mà con gọi được Ba dậy thì ta sẽ cho con 1 hộp kẹo sữa con thích được không."

Đứa bé trai nhìn daddy với đôi mắt to long lanh thích thú gật đầu, chạy vào trong phòng ngủ, "Ba....Ba...dậy dậy dậy dậy dậy."

Cậu bé cứ thế là nhảy lên người Chung Nhân làm anh đau quá vùng dậy nhấc bổng cậu con trai của mình lên. "AAAAAA" tiếng hét của tiểu yêu tinh chói tai anh .

"Ba dậy rồi..." Vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài bế tiểu yêu tinh trên tay.

Xuống giường ra ngoài phòng khách nhìn thấy "Bà xã" của mình đang ngắm mấy cái hộp trang sức trên bàn. "Em có cần phải bảo tiểu yêu tinh đánh thức anh dậy như thế không? Sáng nào cũng như sáng nào vậy?" Anh đi đến gần Khánh Thù tay vẫn bế con trai. Cậu bé đang nghịch tóc anh.

Khánh Thù liếc anh một cái, "không như thế, thì có mà đến sáng hôm sau anh cũng không dậy được ấy chứ."

Cậu đứng lên bế tiểu yêu tinh từ trên tay Chung Nhân, ôm con trai vào lòng hôn lên má bụ bẫm của cậu bé rồi nói, "con trai daddy ngoan quá đã đánh thức được ba dậy rồi hả?"

Cậu bé gật gật, "Ba đã dậy rồi, ba đã dậy rồi..." 2 tay vỗ vào nhau như muốn hát.

Chung Nhân xoa đầu con, cúi thấp người hôn lên trán Khánh Thù một cái. "Tối nay mấy giờ tổ chức đó nhỉ, anh bận quá nên quên mất rồi."
*******



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro