Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu thả con trai xuống, lại bên chồng mình ôm ngang eo của anh nũng nịu. "Ông xã ."

Chung Nhân nhìn cậu, hiểu ra ý đồ của vợ mình, thở dài một cái "bà xã của anh lại muốn gì đây?"

Nụ cười trên môi biến mất cậu tức tối biễu môi ra, "đâu phải muốn gì mới thế này đâu," tự động hất người anh ra. Quay lưng về phía anh. Chung Nhân ôm cậu từ đằng sau. "Anh xin lỗi. Em làm sao thế?"

Cậu xấu hổ cười lên một cái quay mặt lại vào với anh. "thì thực ra là, anh biết rồi đó ngày như thế này mà em không biết nên phải mặc gì và đeo gì cho phù hợp. Với lại mấy thư này đeo mấy lần rồi muốn thay đổi cái khác mà"

Ôm anh, úp mặt vào chiếc ngực săn chắc cứng cáp của anh. Chung Nhân cười nhẹ rồi nói, "ý em là muốn đi mua đồ mới chứ gì?"

Khánh Thù chỉ gật đầu mà không nói, Chung Nhân anh nhấc mặt cậu lên, hôn lên đôi môi mềm mại anh đào của cậu"được bà xã muốn gì anh cũng chiều."


Khánh Thù mừng rỡ ôm chặt cổ ông xã mình "em yêu anh quá ông xã của em."

Đứa bé trai bên dưới cũng ôm chặt lấy chân của 2 người, mặt thì ngước lên nhìn họ . Khánh Thù và Chung Nhân thấy thế cuối xuống cười cùng cậu con trai rượu.

**

Một anh chàng cao to ngồi trên một cái ghế chủ tịnh ở một căn phòng lớn với những cái cửa sổ bằng kính to chạm đất có thể nhìn ra bên ngoài rộng lớn.

Chàng trai đó ngồi quay mặt ra ngoài cửa sổ đôi mắt sâu đen nhìn về phía chân trời xa xa...

Bỗng có tiếng bước chân của chíêc giày cao gót vang lên trong căn phòng và đi đến gần anh với một dáng vẻ yêu kiều và uyển chuyển.

"Anh Xán Liệt.." tiếng gọi của cô gái trong trẻo kéo anh ra khỏi cái nhìn xa xăm đó.

Xán Liệt quay chiếc ghế cùng với thân hình to lớn lại bên trong đôi mắt nhìn cô gái với vẻ lạnh lùng. Nhưng sau đó anh nở ra một nụ cười, không phải nói đó là một nụ cười hiền dịu hay là một nụ cười đẹp. Chỉ là trên miệng anh đã từ lâu không cười nên đâm ra ngượng nghiệu, cứng và thô mà thôi.


"Chi Mỹ em đến đây làm gì vậy?"


Câu nói của anh làm cho Chi Mỹ cảm thấy tủi thân và buồn, trái tim cô hơi đau nhói. Nghĩ lại cách đây 5 năm trước, kể từ ngày Bạch Hiền cùng với Thế Huân bỏ đi, cái ngày mà Xán Liệt bị bọn người của ông Hiên bắn, may là người của gia đình cô đến kịp thời và cứu được anh. Sau vụ việc đó Chi Mỹ đâm ra rất hận Bạch Hiền. Cô không hiểu người kia có gì hơn cô mà anh lại yêu thương đến như vậy? Cho dù cô ta đã bỏ đi quá lâu như thế, nhưng anh vẫn ngày đêm cho người tìm kiếm khắp nơi trên nước Mỹ.


Lúc anh hấp hối và đau đớn đưa vào bệnh viện thì tiếng nói yếu ớt của anh cũng chỉ có gọi Bạch Hiền mà thôi.

Chi Mỹ cô chẳng là gì trong trái tim anh sao? Cô đã cố gắng ở bên anh mà chịu đựng với những câu nói và dáng vẻ lạnh lùng của anh đối với cô. Anh nằm viện một tay cô chăm sóc, nhưng để rồi được gì chứ. Trái tim anh chỉ có một người con trai đã từ bỏ anh mà đi thôi.

Cô ngồi xuống ghế giọng có vẻ tức bực, "chẳng lẽ lại không được đến thăm anh sao?"


Xán Liệt ngồi im vị trí của mình nhìn đống giấy tờ trên bàn. Tất cả những giấy tờ này là giấy tờ tìm kiếm Bạch Hiền, nơi cậu sống và đang làm gì..vv..


Quả thực là anh biết Bạch Hiền ở đâu chứ, vẫn theo dõi cậu hàng ngày, còn biết là người con trai bé bỏng đó của anh còn có 1 bí mật rất là đáng tội chết với anh, nhưng trong thời gian 5 năm vừa qua hay nói cách khác là khoảng thời gian anh tìm ra cậu, thì anh đã để im cho cậu sống một cuộc sống yên bình. Tại vì trong thời gian khắc nhiệt của anh đối đầu với Ông Hiên thì anh không muốn liên lụy đến cậu.

Ngày hôm này là ngày rất quan trọng đối với anh, anh sẽ làm cho Ông Hiên phải ngồi tù với những gì hắn đã làm với anh và gia đình anh.


Sắc mặt của anh lạnh căm, làm Chi Mỹ nhìn vào đó mà cũng thấy rùng mình không hiểu anh đang suy nghĩ chuyện gì? "Anh chuẩn bị đến đâu cho buổi tối hôm này rồi?"

Nghe được tiếng nói của Chi Mỹ sắc mặt anh dần dần thay đổi, nhìn cô cũng không cười nghiêm trang nói, "rất tốt, rất tốt."

Chỉ với 2 từ đó được lập đi lập lại 2 lần làm cho Chi Mỹ không lạnh mà run, đúng là người đầu óc làm ăn như anh, có thể rất nhiều thủ đoạn để đánh địch, nhất là người mà anh căm ghét và thù hận suốt đời suốt kiếp như Lão Hiên.


Nói đi rồi phải nói lại, tuy trong cùng một nhà, anh em ruột thịt cùng nhau còn không thể tin tưởng được ngỡ là người ngoài. Nói về mặt làm ăn thì ta luôn luôn, ở mọi nơi đều phải cẩn trọng, từng lời ăn tiếng nói và cách cư sử của mình.


**


"Daddy daddy daddy, nhanh lên chúng ta ra ngoài thôi." 2 đứa bé sinh đôi dễ thương với những đôi mắt tròn to đen nhánh và mái tóc hạt rẻ bòng bềnh hơi xoăn vào nhau nhìn như là 2 con búp bê nam dễ thương để người ta treo trên tủ kính mà ngắp nghía không thấy chán.


Hai cậu bé nhìn giống hệt nhau như đúc, nhưng để mà quan sát kỹ tính cách thì có điểm khác nhau thật. Một bé có vẻ nhìn lạnh nhạt và ra vẻ người lớn hơn là bé kia.

Người là daddy của 2 nhóc đó, cầm tay 2 cậu bé với làn da trắng như tuyết, bước ra khỏi sân bay. Dáng người của người cậu nhỏ nhắn với bộ đồ đơn giản và mái tóc đen tuyền đi lướt qua đám đông mà đôi mắt ai ai nhìn cũng phải khen ngợi rằng là một cảnh tượng đẹp như tranh vẽ.


Theo sau là một người đàn ông vóc dáng cao to, mặc trên mình là chiếc áo da đen bó sát người và chiếc quần Jeans xanh, cung cặp mắt kính râm đen nhánh. Chàng trai đang đẩy một cái xe với mấy chiếc va ly cồng kềnh đi theo sau người mẹ trẻ tuổi cùng 2 đưa con trai sinh đôi ra ngoài.


Họ ra đến ngoài, có một chiếc xe đen Mercedes dài đã đỗ ngay trước mặt họ, người lại xe nhanh như chớp xuống xe mở cửa cho họ và cho va ly vào cốp xe.


Hai tiểu tử ngồi vào trong xe cùng daddy, người đàn ông ngồi trên trước cùng với người lái xe. Một bé trai với đôi mắt dễ thương ngả người vào mẹ mình phụng phịu, "sao chúng ta lại phải về đây? Ở kia Tuấn Miên có bạn ở đây thì không." Khuôn mặt bé trai dễ thương đó ủ rũ ôm chặt lấy đùi mẹ mình.


Cậu dịu dàng hiền từ như là nước suốt trong, nhìn đứa con nằm lên đùi mình vuốt nhẹ đầu và cất lên một giọng nói như là lời ru êm dịu vang lên bên tai. "Daddy sẽ cho Tuấn Miên đi nhà trẻ, con sẽ lại quen nhiều bạn mà."


Nói xong cậu ngước mắt lên nhìn đứa con thứ hai của mình, đôi mắt đứa bé đó đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt lạnh lùng của nó làm cậu nhớ đến 1 người, cậu nhìn đứa con trai mình kia không thấy nó nói năng gì cả buổi từ Mỹ về đên đây. Cậu đưa tay ra vuốt nhẹ lên mái tóc mầu hạt rẻ của cậu nhóc, làm chó nó giật mình quay đầu lại nhìn cậu, nhưng ánh mắt vẫn lạnh nhạt như thế nhìn cậu như vẻ muốn hỏi, (có chuyện gì không daddy?)

Cậu nở một nụ cười thật đẹp với đứa con trai của mình, "còn con thì sao Diệc Phàm? Con có muốn cùng em đi nhà trẻ không?

Tiểu Phàm lắc đâu , đôi mặt lạnh nhạt như có chút mệt mỏi làm cậu cảm thấy đau lòng. Về Bắc Kinh là do cậu muốn về, cậu muốn quay lại nơi cậu sinh ra và lớn lên. Những đứa con của cô cũng sẽ dần dần quen với cuộc sống này, hy vọng là thế.


Cậu đưa hai tay ra ôm lấy Tiểu Phàm, tuy là một cậu nhóc lạnh lùng nhưng mà với daddy mình thì chẳng có ai mà lạnh lùng được mãi với lại câu bé mới chỉ có 4 tuổi rưỡi mà thôi.

Tiểu Phàm vùi đầu vào lòng cậu, ôm cậu thật chặt nhắm đôi mắt đẹp tròn to, toàn lòng đen của mình lại. 2 đứa bé cứ ôm daddy của mình mà ngủ thiếp đi. Cậu nhìn 2 đứa con bé bỏng của mình mà cười hiền từ. Đôi mắt cũng nặng trĩu nhắm lại và ngủ lúc nào không hay.

Bạch Hiền chúng ta đến nơi rồi." Tiếng nói của người đàn ông trầm ấm vang lên đánh thức cậu dậy, hé mởi đôi mắt nhìn anh cậu cười. Đưa mắt xuống thấy 2 đứa bé vẫn nằm mỗi đứa một bên đùi cậu mà ngủ ngoan.


Bạch Hiền ngước lên"Thế Huân, anh bế Tuấn Miên, còn em bế Diệc Phàm"

Thế Huân gật đầu bế Tuấn Miên đang nằm sấp trên đùi của cậu lên. Họ đi vào một ngồi nhà biệt thự màu trắng nhỏ nhắn tuyện đẹp nằm ngoài rìa thành phố.


Khi đặt được 2 tiểu tử nằm trên chiếc giường tầng của chúng, Bạch Hiền bước xuống nhà xe Thế Huân và 2 người làm bê đồ vào nhà. Cậu đi quanh ngôi nhà xem xét, ngôi nhà không lớn nhưng cũng đủ cho một gia đình nhỏ nhắn. Có một cái vườn đằng sau cũng rất là nhỏ và dễ thương. Đám cỏ màu xanh rậm rạp kia cũng được người ta chăm sóc chu đáo, nên mọc rất đều và tươi tốt.


Bạch Hiền hít hơi không khí trong lành rồi bước lại vào nhà. Cậu đi vào phòng bếp, mơ chiếc tủ lạnh ra, bên trong chỉ có mấy chai nước và một đĩa hoa quả còn ngoài ra thì trống trơ.

Quay ra ngoài phòng khách cậu nói với Thế Huân, "trong tủ lạnh không có đồ ăn gì cả, chúng ta phải đi mua đồ thôi không thì nếu 2 tiểu tử kia dậy thì sẽ la lên vì đói đó."


Thế Huân quay sang nhìn cậu cười hiền "Để anh đi cho, em ở nhà với 2 tiểu tử đi."


Cậu đồng ý với anh, rồi bước lại vào trong bếp lấy ra 4 ly nước rót vô đầy rồi bê ra cho Thế Huân cùng 2 người kia. "Anh và 2 chú uống nước đi."


"Cảm ơn cậu." 2 người kia cùng đồng thanh cầm lấy ly nước từ trên tay Bạch Hiền, cả Thế Huân cũng mỉm cười và cầm lấy ly nước.


Khi bê hết được mấy cái valy lên, 2 người kia chào họ rồi đi. Thế Huân cũng đồng thời đi mua đồ ăn luôn để lại Bạch Hiền ở nhà cùng 2 đứa con trai của cậu. Cậu mở valy ra và sắp đồ quần áo vào trong tủ gọn gàng.


Mở chiếc valy con ra, trong đó có một khung ảnh nhỏ của Gia đình Xán Liệt, có cô Mai, ông Phác và anh đang cười trong bức ảnh đó vui vẻ. Cậu chạm nhẹ tay lên bức ảnh sờ vào khuôn mặt của Xán Liệt trong bức ảnh. Không biết từ lúc nào nước mắt cậu đã rơi xuống đọng lại trên khung ảnh kéo dài xuống dưới khung ảnh.


"Daddy....." tiếng nói dễ thương cất lên đằng cửa, cậu quay ra nhìn đó là Tuấn Miên, nhóc dịu mắt tiến lại gần daddy mình ngồi xuống dưới nhìn vào bức ảnh mà Bạch Hiền đang cầm trên tay. Đôi mắt đen to ngước lên nhìn cậu, thấy cậu đang khóc, tiểu tử ngơ ngác hỏi. "Sao daddy khóc?"


Lúc đó cậu bé thứ 2 cũng bức đến đôi mắt lạnh tanh nhìn vào bức ảnh đó, không có một biệu lộ gì hết. Bạch Hiền vội lau nước mắt đi, xoa đầu tiểu Miên"Daddy không sao."

"Không sao, mà daddy lại khóc?" tiếng nói lạnh lùng của cậu nhóc tiểu Phàm vang lên. Câu nói thì lạnh lùng nhưng hành động của bé rất cảm động, nhóc đưa bàn tay nhỏ xíu của mình ra, lau cho daddy mình 1 giọt nước mắt.


Tiểu Miên nhìn kỹ tấm ảnh, chỉ tay vào người con trai trẻ tuổi trong bức ảnh, "chú nhìn giống Diệc Phàm" Nói xong Tiểu Miên nhìn lên anh trai mình.

Diệc Phàm cũng nhìn vào tấm ảnh nơi ngón tay của Tuấn Miên chỉ vào. Không nói năng gì. "Ba..??" Tiếng của tiểu Miên lại cất lên, nước mắt của cậu bé cũng chảy ra, không ngờ mới có 4 tuổi rưỡi mà đã có loại cảm xúc này là hơi lạ so với tuổi của cậu bé đó nha.


Bạch Hiền giật mình nhìn con trai mình, miệng bỗng bật lên, "sao con biết?"
*******




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro