Chap 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn Miên ngước lên nhìn daddy mình với ánh mắt đọng nước. [nhóc này giống Bạch ghê, mít ướt quá đi thôi]. "Tại vì nhìn giống anh."

Lúc này tiểu Phàm cũng ngồi xuống bên phía kia cạnh daddy, nhìn chằm chằm vào bức ảnh và khuôn mặt đó không rời.

Bạch Hiền vuốt đầu tiểu Miên, cậu dịu dàng hơn bao giờ hết, "cũng rất giống con nữa tiểu Miên mà"

Đôi mắt cậu bé sáng ngời, nhìn Daddy và nở ra một nụ cười ngây thơ đẹp tuyệt vời đến động lòng, cậu cúi xuống hôn lên trán tiểu Miên một cái làm cậu nhóc càng hạnh phúc hơn.

"Thế ba giờ ở đâu?" Câu nói của tiểu Phàm làm Bạch Hiền sững sờ ngạc nhiên, quay sang bên bé. Cậu nhìn tiểu Phàm không nói được câu nào, "ba ở đâu mẹ, ba ở đâu thế?" tiểu Miên thấy anh hỏi cũng hỏi theo.

Bạch Hiền nghẹn lời với câu hỏi của 2 đứa con mình, cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày 2 nhóc của cậu sẽ đặt ra vấn đề này, nhưng cậu đã lầm, tất cả trong Bạch Hiền vỡ òa ra cậu ôm lấy hai đứa bé, chỉ còn biết khóc và khóc mà thôi.

Nước mắt của daddy mình làm Tuấn Miên không hiểu lắm, nhưng cậu bé lại cũng khóc theo mẹ, còn Diệc Phàm thì hoàn toàn khác, tay thì ôm daddy nhưng đôi mắt lạnh nhạt đó của cậu vẫn nhìn chằm chằm vào người trong bức ảnh không rời.

**

"Cậu ấy cùng với lại hai đứa con của mình và Thế Huân quay lại Bắc Kinh rồi thưa chủ tịch, họ xuống sân bay đã được hơn 2 tiếng và hiện tại đang ở ngôi nhà cách Trung tâm khoảng 30 km phía bắc. Đường phố tôi sẽ fax cho chủ tịnh ngay bây giờ."

Người Thư ký của Xán Liệt thao thao bất tuyệt trong điện thoại một lúc fax cho anh một tờ giấy với địa chỉ và hình Maps bản đồ sẵn cho anh.

Xán Liệt cảm ơn Thư Ký của mình rồi cúp máy, cầm tờ fax đó anh hơi nhếch mép lên cười. Nụ cười này là một nụ cười tuyệt đẹp hạnh phúc, mềm mại. Để ai thấy được nụ cười của anh vừa rồi thì họ sẽ nghĩ hoàn toàn khác là anh thực sự vẫn còn có thể cười đó chứ.

Vóc dáng cao to đứng thẳng dậy, lao ra ngoài luôn. "Tối nay vào bữa tiệc tôi sẽ quay lại, hủy hết các cuộc họp cho tôi."

Người Thư Ký cúi đầu hiểu ý chào anh. Xán Liệt chạy xuống tầng hầm nơi để xe, vì anh muốn gặp thật nhanh cậu và con mình nên anh đã chạy bộ không cần đến cầu thang máy.

Chiếc xe Lamborghini mới mầu green của anh lao trên đường như bay, không mất nhiều thời gian. Hơn 30 phút sau chiếc xe của anh đỗ trước nhà của cậu. Xuống xe và những bước chân thật vội vã của anh đi đến trước cửa nhà cậu. Tiếng chuông sau đó vang lên."Daddy... để con ra mở cửa." Tiếng một cậu nhóc vang lên, làm tim anh xao động đến không ngừng. Anh muốn khóc vì đang vui mừng, nhưng lại cố kìm chế sự vui mừng đó lại đã.

Tiếng cửa "Cạch" một cái, từ từ mở ra trước mặt anh. Anh nhìn xuống một cậu nhóc với đôi mắt của Bạch Hiền đang nhìn anh ngơ ngác. Anh không biết nói gì hơn chỉ nhìn tiểu tử nhỏ bé đó, bỗng đằng sau tiểu tử đó lại có một tiểu tử nữa giống hệt nhau, đôi mắt thì lại là mắt của anh. Nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng và hỏi, "chú là ai?"

Xán Liệt ngồi xuống đối diện với 2 đứa bé đó, nở ra một nụ cười tuyệt đẹp "Ta là ba của các con."

Đôi mắt tiểu tử đứng đầu sáng ngời lên, miệng mở ra rất to "Baaaa"

Cậu bé không cần biết đó phải là ba mình thật không, ôm lấy cổ Xán Liệt, làm cho anh cảm động đến gần rơi nước mắt. Anh ngước mắt lên nhìn thấy người con trai đứng trước mặt anh đang sững sờ, cậu gần như khụy xuống dưới nền đất. Anh bế tiểu tử nhỏ lên, đi đến gần bên cậu, mỗi bức chân anh làm cho cậu choáng váng mặt mày. Đôi chân mềm nhũn ra như sợi bún, lùi dần lùi dần về đằng sau. Đứa bé can đảm với đôi mắt lạnh lùng đứng trước mặt anh để bảo vệ daddy của mình.

Xán Liệt nhìn nó, rồi anh nở ra nụ cười hiền. Một tay bế tiểu Miên còn tay kia xoa đầu nhóc tiểu Phàm lạnh lùng, cậu bé được người đàn ông giống hệt mình xoa đầu, làm đôi mắt lạnh của nó trở nên hơi ươn ướt, nhưng lại cố kìm lại. Anh ngồi xuống đối diện với mặt của Tiểu Phàm "Con là một cậu bé dũng cảm, ba không làm hại daddy đâu."

Trong câu nói của anh đầy vẻ thương mến chiều chuộng, cậu bé quay sang nhìn daddy mình, Bạch Hiền muốn ngất ra đây mất, cảnh vật quay cuồng tối sầm lại. Cậu ngã vào một vòng tay quen thuộc, hơi ấm của anh làm xoa dịu hết đau thương âm ỉ trong lòng cậu. Vùi mặt vào trong lồng ngực anh ngất lịm đi.

Khi tỉnh lại, cậu thấy mình nằm trong phòng ngủ, nhưng nó lại không phải là nhà cậu. Nơi này làm cậu ngỡ ngàng đến tột cùng. Phòng ngủ này là Phác Ngư, phòng ngủ của Xán Liệt. Sao cậu lại ở đây? Cậu bật dậy chạy ra khỏi phòng. Bỗng nghe thấy tiếng cười của Tuấn Miên từ phòng của cậu ngày trước, Bạch Hiền hoảng hốt chạy vào. Cảnh tượng trước mắt đập vào mắt cậu, Xán Liệt đang ngồi chơi với 2 tiểu tử của cậu. Ôm trong lòng anh là Diệc Phàm, cậu bé rất ngoan để cho anh ôm trong lòng mà không phản kháng lại, đến cả Thế Huân cậu nhóc tiểu Phàm còn không cho bế hay ôm cậu bé, nhưng mà đối với Xán Liệt một người lạ mà lại để cho ôm dễ dàng vậy sao?

Tiếng mở cửa của Bạch Hiền làm cho 3 người giống nhau như một khuôn đúc kia quay lại nhìn cậu, Xán Liệt đặt tiểu Phàm xuống tiến lại gần Bạch Hiền, cậu nhìn anh sợ hãi lùi ra sau. Đôi mắt anh cau lại khi thấy cậu như thế. Tay anh với ra cầm lấy cổ tay cậu và kéo lại bên mình và bế bổng cậu lên.

Khuôn mặt và người cậu sát chặt lấy người anh, hơi thở nam tính mãnh liệt của anh phản vào mặt cậu. Vì sợ quá nên cậu đã nhắm chặt mắt vào, lúc cảm giác không có gì sẩy ra với mình cậu từ từ hé mở ánh mắt mình ra. Nhìn thẳng vào đôi mắt đen sau của anh mà đôi mắt cậu trợn tròn lên.

"Sợ anh đến thế sao?" tiếng nói dịu dàng của anh làm cậu thở khó nhọc, nước mắt như muốn tuôn rơi ra đến nơi rồi, anh đã gầy đi nhiều. Cậu không kìm nén được mà òa lên khóc, ôm anh "em ...em..em" tiếng nói của cậu nghẹn lại trong cổ học. Anh bá đạo hôn cậu nuốt đi sự nghẹn ngào đó của cậu vào trong miệng mình, "đừng rời bỏ anh một lần nữa."

Tiếng nói của anh như ra lệnh cho cậu và như câu xin cậu đừng rời anh mà đi lần nữa.

"Daddy lại khóc nữa sao?" tiểu Miên nhìn thấy nước mắt daddy mình lại rơi, khuôn mặt không vui của cậu nhóc mà hỏi lại 2 người đang ôm hôn với nhau kia. Bạch Hiền ngượng với con trai vùi mặt vào lòng anh, Xán Liệt cười hiền, "mẹ con đang làm nũng ba đó con trai."

Câu nói này của anh làm mặt của Bạch Hiền đỏ hơn lúc nào hết. Cậu không dám nhìn anh. Căn phòng của Bạch Hiền ngày trước đã biến thành phòng của hai cậu nhóc, anh đã chuyển nó thành phòng của 2 bé trai sao? chẳng lẽ anh lại biết được chuyện cậu có con với anh rồi sao mà đã chuẩn bị trước như thế này?

"Sao anh lại biết được là em có hai đứa nhóc này vậy? Mà nó chẳng phải là con anh thì sao?" Bạch Hiền không nhìn anh mà nói ra những lời không thật với đáy lòng.

Anh cười mỉm, "em không thể chạy trốn khỏi anh đâu, 5 năm vừa qua em đã làm gì và sống như thế nào anh đều biết cả, còn 2 nhóc kia không phải con anh thì chẳng phải là con của ai khác cả, em thử đưa 2 tiểu tử ra ngoài đường cùng anh, xem người ngoài họ sẽ nói đó là con của anh hay là không?"

Xán Liệt nhìn thẳng vào mắt của Bạch Hiền, anh bế cậu vào giường để lại 2 đứa con trai trong phòng của chúng với rất nhiều đồ chơi, nên hai cậu nhóc không còn để ý gì nữa cả.

Anh đặt nhẹ cậu xuống giường, nằm lên người cậu mà thì thầm vào tai cậu,cùng hơi thở nóng ấm của anh phản vào bên tai của Bạch Hiền, làm cho cậu hơi run rẩy nhưng lại không có phản đối gì. "Chúng ta lấy nhau đi?"

Đôi mắt cậu mở ra, như không thể tin vào tai mình nửa. Nước mắt từ đâu mà cứ thi nhau tuôn rơi, lăn trên khuôn mặt mịn màng trắng nõn nà của cậu.

Tiếng nói nấng nghẹn của cậu hỏi lại anh, "anh không giận em sao?" Khuôn mặt hơi biết lỗi của cậu quay sang bên để tránh ánh mắt của anh.

"Anh yêu em, nên anh không bao giờ giận em. Kể cả là chuyện gì đi chăng nữa. Chỉ cần em mãi mãi ở bên cạnh anh." Sau câu nói của anh không kịp để cho cậu lộ ra vẻ ngạc nhiên hay là hạnh phúc anh hôn cậu thật sâu cướp hết khí của cậu, sự ngọt ngào làm cho 2 người 5 năm xa cách mà cuốn lấy nhau.

Tiếng cửa mở làm cho 2 người đang âu yếm nhau quay sang nhìn, hai cậu bé đứng ở ngoài cửa ngó vào trong. Tiểu Miên lao vào bên giường chen vao giữa hai ba mẹ mình mà ôm hôn họ một cách rất là thích thú. Xán Liệt anh ôm nhóc vào lòng hôn lên má, "nhóc con, con cũng thật là một cậu bé phá đám nha."

Tiểu Miên cười tít mắt lại, "hihihi, con muốn ngủ ở đây cùng ba mẹ."

Bạch Hiền vuốt mái tóc cậu bé. Xán Liệt đứng lên, đi đến cửa nhìn tiểu Phàm " con có muốn vào cùng không?" Không để cậu bé nói gì anh bế bổng nó lên cùng nằm xuống giường.


Bạch Hiền nằm lên cánh tay dài vươn ra của Xán Liệt, hai cậu nhóc nằm ở giữa họ đang nói chuyện rôm rả, tiểu Phàm tuy ít nói nhưng cũng chỉ là một cậu nhóc hớn hở, nghe Xán Liệt và tiểu Miên nói chuyện. Diệc Phàm nằm bên phía của Xán Liệt bàn tay nhỏ bé túm lấy áo của ba mình, như là không muốn cho ba mình rời đi nữa.


Một cảnh tượng tuyệt đẹp, một gia đình thật là hạnh phúc.

**

Thế Huân anh ngơ ngác khi thấy trong nhà không còn ai, nhanh chóng gọi vào điện thoại di động của Bạch Hiền cũng không thấy cậu bắt máy, tối rồi mà vẫn không thấy 3 mẹ con cậu đâu. Không biết là đã có chuyện gì xảy ra, trong lòng lo lắng không thôi. Anh chạy ra ngoài để đi tìm, thì bỗng trước mặt anh là một cái xe Limousine đỗ ngay trước cửa sau đó có mấy người mặc quần áo đen sì từ đâu chạy đến bịt miệng anh bằng chiếc vải trắng, rồi tống anh vào trong xe. Thế Huân còn nhìn mờ mờ được bóng dáng của một người đàn ông lớn tuổi ngồi đó và anh ngất lịm đi vì thuốc mê.

Khi tỉnh lại anh thấy mình nằm trong một cái phòng lộng lẫy trên người anh đã mặc một bộ đồ tây trắng quen thuộc và đắt tiền. Anh ngồi dậy giơ tay lên xoa hai thái dương đang còn choáng váng của mình. Nhìn xung quay căn phòng đẹp lộng lẫy này một chút, thì tiếng cửa mở ra, tiếng bước chân của đôi giày da xịn vang lên trong nền đá bóng loáng. Người đàn ông lớn tuổi đó, chính là Thế Hiên. Ông vẻ mặt đã già đi nhiều đôi mắt vẫn sâu hoắm với nhiều nếp nhăn nhìn anh một cách tà ác.

"Thằng con trai bất hiếu, mày tưởng vì một thằng con trai mà bỏ Cha mình trốn đi sao?" Tiếng ông khàn khàn giận dữ gầm lên bên tai anh.

Thế Huân không thèm liếc ông một cái, anh thong thả đứng dậy đi đi ra khỏi cửa thì tiếng nói của ông lại một lần nữa vang lên, nhưng lần này có vẻ dịu đi nhiều. "Ta vẫn là cha của con đó."

Anh khựng lại, cái tay định cầm lấy quai cửa thì thụt lại, đút nó vào túi quần và nghiêng người đôi mắt liếc nhìn ông một cách khinh bỉ, "Ông muốn gì ở tôi?"

Đôi mắt hung ác của Thế Hiên có vẻ dịu hiền đi, cầu xin hơn là vừa rồi. "Ta chỉ có mình con là con trai, ta mong con sẽ giúp ta và nối nghề của ta..."

Chưa để ông định nói hết, chân của Thế Huân đá rầm vào cái cửa phát ra tiếng rầm một cái chấn động cả gian phòng lớn. "Ông đã bị thua hết rồi nên mới cầu xin tôi chứ gì? Thế lúc tôi cầu xin ông thì sao? Ông không thèm để ý đến mà còn đuổi tôi, tôi tưởng ông đã từ tôi là con trai ông rồi mà? Sao còn lại nói ra những cái lời này khiến cho tôi thực sự là ghê tởm ông?"
********




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro