Chap 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc anh bước chân sang Mỹ túng thiếu đã xin ông giúp đỡ, ông đã hắt hủi anh và nói từ bỏ anh. Nên bây giờ trong tay anh đã tự có một cái gì đó cho riêng mình còn ông đã bị kẻ thù của mình hoặch nói thẳng ra là cháu trai mình cướp hết đi thì mới thấy sợ nên muốn cầu xin con trai mình giúp cho. Thật là một người lòng tham vô đắy và ích kỷ chỉ biết đến bản thân mình mà thôi.

"Tất cả cổ phiếu còn lại của ta, ta giao hết cho con, ta chỉ xin con giữ lại cho ta được cái công ty bây giờ ta đang đứng đó thôi, ta không muốn để nó vào tay của Xán Liệt. Hắn đã mua lại tất cả những công ty lớn nhỏ mà ta đã có, chỉ còn lại cái này duy nhất thì không thể được." Tiếng của ông Hiên có vẻ tức giận khi nói ra vấn đề đó.

Anh không muốn nghe nữa, định mở cửa ra ngoài, ông Hiên nói vọng ra, "Nếu con làm theo ta, ta sẽ không động đến người của con."


Thế Huân như chết lặng đứng chôn chân ở đó, đôi mắt anh trợn to quay sang lại chô ông, "Cái gì, họ đang ở đâu?"

Ông Hiên hơi bất ngờ khi anh xử sự như thế, thực ra ông cũng chỉ muốn dọa anh thôi, đã làm thật đâu, nhưng không ngờ có vẻ như người con trai của anh đã không còn ở nhà sao? Nghĩ đến đó ông áp dụng vào luôn và nhếch mép lên cười. "Nếu con nghe ta, ta sẽ không làm gì cậu ta cả."

Chân anh khụy xuống, anh rất sợ để mất Bạch Hiền, nên không nói được gì 2 bàn tay nắm thật chặt thành nắm đấm. Đôi mắt đỏ au dữ tợn.

**

Xán Liệt mặc quần áo rất là lịch lãm, phong thái đến đẹp mê người. Bạch Hiền nhìn anh không muốn rời. Hai cậu nhóc thì đã ngủ từ lúc nào rồi. Đôi mắt ôn nhù dịu dàng của anh nhìn sang cậu. Tiến lại gần hôn lên đôi môi của cậu không muốn rời. Tiếng nói trầm thấp êm tai của anh cất lên, "Vợ yêu à, anh xin lỗi khi không đưa em đi được. Tại vì sẽ sợ em gặp nguy hiểm nên là phải giữ em ở lại đây. Nhưng anh sẽ về sớm vợ yêu đợi anh nhé?"

Đôi mắt đẹp của cậu lại ngập lệ, tiếng thở dịu dàng phát ra. "Em sẽ chờ đến khi anh về, như anh đã tin tưởng và chờ đợi em vậy."

Bạch Hiền tự kiễng chân lên và đặt đôi môi mọng hồng mềm mại của mình vào môi anh. Nụ hôn bất tận đó làm cho anh lưu luyến mãi không rời.

Cậu ở nhà cùng với lại mấy người hầu và một đám cận vệ bên ngoài. Anh đã thiết bị cho Phác Ngư thành một nơi an toàn như thế này, kể từ khi anh gần đánh bại được Thế Hiên về mặt kinh doanh, tại vì anh muốn nhìn thấy lão già ác ma đó chết đi một cách tồi tệ nhất của cuộc đời này, để hắn không còn gì trong cuộc sống gọi là tốt đẹp đối với hắn nữa cả.

Tiếng xe của anh gầm lên một cái rồi phóng vụt đi, Bạch Hiền mỉm cười nằm xuống ôm hai đứa bé đang nằm trên giường to trong phòng Xán Liệt, anh đúng là có cách sỡ hữu cao quá, cậu có đi tận chân trời góc bể thì anh cũng có thể tìm ra.

**

Giải thưởng được trao đến tay Xán Liệt, người xuất sắc nhất về Kinh doanh bất động sản trong mấy năm qua, khi đứng lên mục anh tự nhiên cười nói và phát ra tuyên bố, anh sẽ mua lại hết tất cả công ty bất động sản có trên thị trường của Bắc Kinh và Trung Quốc trong đó có cả Hồng Kông không ngoại lệ. Tuyên bố của anh làm cho mọi người sửng sốt, phóng viên báo trí chụp và quay hết về chỗ anh.

"Tôi còn một điều nữa muốn nói, tôi sẽ rút hết cổ phiếu của công ty Hiên thị của giám đốc Thế Hiên, lý do công ty này vào khoảng thời gian 1 năm nay nợ nần công ty khác và ngân hàng quá nhiều tiền, những cổ phiếu tôi rút để trả nợ cho các ngân hàng của công ty thì không hề đủ do thế xin ông hãy báo cho mọi người biết là công ty ông đã bị phá sản đi."

Thế Hiên tức tối, đi lao lên chỗ anh vì tức giận, nhưng lại bị thư ký giữ lại vì sợ bị mất mặt. "Thằng khốn....sao lại thế được"

"Xin lỗi ông, ông thực sự là trắng tay rồi. Nếu ông còn ngoan cố, tôi sẽ tống ông cho cảnh sát đó." Giọng nói của anh đe dọa ông ta. Làm bàn tay già của ông ta run lên. Đôi chân đứng không vững khi biết mình đã mất hết liền khụy xuống sàn. Trong mắt hiện lên thù hận mà nhìn anh.

Xán Liệt ký hợp đồng để mua lại toàn bộ các công ty lớn nhỏ khác không thèm để ý đến vẻ mặt của ông nữa. Bây giờ anh là người đứng đầu của cách công ty kinh doanh bất động sản, được gọi là ông tổng (trên mức tổng tài luôn).

Mấy giám đốc dưới quyền của anh bây giờ đến chúc mừng và nịnh nọt anh, Xán Liệt cũng chỉ nói chuyện xã giao rồi về sớm với vợ yêu và hai đứa con trai bé bỏng của mình vì nơi đó không còn gì quan trọng đối với anh nữa cả.

Anh bước vào phòng nhìn thấy Bạch Hiền đang nằm ôm hai đứa nhỏ, anh tiến lại gần chạm nhẹ vào cậu, Bạch Hiền giật mình mở mắt, anh để tay lên miệng cậu ra hiệu nhỏ thôi để cho con ngủ. Cậu gật đầu. Bỗng anh cúi người xuống bế bổng cậu lên. Sang phòng khác, nơi này là phòng ngủ cho khách mà sao anh lại bế cậu sang đây làm gì cơ chứ? Vẻ mặt ngơ ngác của cậu làm anh bật nhẹ lên cười, "Anh nhớ em nên bây giờ cho anh thỏa mãn sự nhớ nhung đó được không?"

Cậu hiểu ra ý của anh khuôn mặt đỏ bừng lên, nhưng bị anh đè ra và hôn cậu mãnh liện đến nghẹt thở. Hô hấp của anh và cậu rất lớn và mạnh làm cho căn phòng trở nên nóng ran lên. Anh nhẹ nhàng từng chút như sợ cậu có thể vỡ ra mất mà cởi chiếc áo ngủ trắng mềm mại của cậu ra. Lộ ra thân hình trắng trẻo đường cong tuyệt mỹ làm dục vọng của anh càng tăng thêm nhiều hơn.

Đôi môi anh hôn lên từng làn da trên cơ thể cậu, động tác của anh rất chậm chạp để có thể thưởng thức được thân thể của cậu càng lâu hơn. Tay anh một tay tháo lỏng chiếc ca vạt của mình ra rồi sau đó là chiếc áo sơ mi trắng, lộ ra thân hình săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, bộ ngực vạng vỡ đè xuống người mềm mại của cậu.

Bạch Hiền nhẹ nhàng choàng tay qua cổ anh, ôm anh thật chặt. Khi sự nam tính của anh đi vào cậu, miệng và mắt cậu mở to đến chảy chất lỏng nóng hổi. Anh liếm lên bên má cậu, nơi những giọt nước mắt đang thi nhau tuôn rơi, "chỉ mãi là của anh." Lời nói nhẹ nhàng mang theo khát khao của anh chuyền đến bên tai cậu, làm cho thân hình cậu run lên.


Sự cuồng dã của anh miên man cả đêm, làm cho thân thể của cậu mềm nhũn ra vì mệt mỏi, mồ hôi trên người lấm thấm thi nhau tuôn chảy. Thể lực anh khỏe, còn cậu thì sao? Không thể như thế được nữa đôi mắt cậu nhắm lại và ngủ thiếp đi. Đang trong sự say sưa men ái tình, ngẩng đầu lên thấy vợ yêu đã ngủ từ lúc nào, miệng nở ra một nụ cười khổ rồi nằm xuống bên cạnh ôm cậu sát vào trong lòng đến không còn sự khoảng trống. Anh vẫn muốn cậu mãi và mãi mãi, nhưng mà nếu cậu như thế này thì anh cũng phải mềm lòng và thương hoa tiếc ngọc rồi, dù sao thì cũng là người của anh mà. (Của bền tại người)

**

Sáng ra Xán Liệt dậy sớm khi nghe thấy tiếng tiểu Miên gọi anh và cậu khắp nơi khi không tìm thấy 2người, anh nhìn sang bên cạnh tấm lưng trần của cậu, lộ ra lung linh theo ánh sáng mặt trời soi vào, anh hôn lên bờ vai mềm mại thì tiếng của cậu nhóc lại lần nữa vang lên, anh lấy tay kéo cái chăn lên đắp lại cho cậu, mặc một bộ quần áo vào, bước ra cửa thấy hai nhóc nhìn mình với đôi mắt đáng yêu ngơ ngác của chúng. Tiểu Miên định lao vào phòng nhưng bị anh cản lại bế phốc cậu bé lên, "daddy đang ngủ hãy để cho daddy ngủ đi,"

Tiến lại gần Tiểu Phàm cũng bế cậu nhóc đó lên bằng cách tay kia của mình. Hai đứa bé nhìn ba mình ngơ ngác, không hiểu sao lại bế chúng lên như vậy? "Các con có muốn gặp cụ không?"

Tiểu Phàm lạnh lùng không nói gì, đôi mắt thì lại tò mò nhìn anh, còn Tiểu Miên thì hỏi lại, "cụ?"

"Ừm chúng ta đi thăm cụ nhé, cụ nhớ các con lắm đó.." Đôi mắt hai cậu bé sáng lên khi nghe thấy ba mình nói thế. "Có, có đi thăm cụ" tiểu Miên nhanh nhẹn trả lời.

Anh quay sang bên Diệc Phàm cười rồi hỏi nhóc, "thế còn con? Có muốn thăm cụ không?"

Nó ngượng ngùng nhìn anh, rồi mở miệng nhỏ bé lên, "có"

**

"Hai đứa nhỏ đáng yêu quá ra đây với bà nào." Tiếng Hạ Mai vang lên, khi nhìn thấy chúng. Đôi mắt bà nhỏ ra từng giọt lệ nóng hổi yêu thương. Ngô Hải ( tên của ông Nội Huân) cũng không kém nhìn chúng mà nước mắt cũng tuôn ra từ đôi mắt già nua của mình. Sống đến tầm này ông không ngờ mình còn có thể có cả chắt nữa. Hai đứa bé thật là dễ thương và bụ bẫm, đúng là Bạch Hiền mát tay khi nuôi con quá.

Xán Liệt nhìn 2 nhóc rồi nói, "hai con chào cụ và bà đi."

Tiểu Miên và Tiểu Phàm nhìn nhau ngơ ngác chút rồi khoanh tay lại cúi đầu đồng thanh, "chào cụ, chào bà."

Hạ Mai cảm xúc dâng lên, ôm hai nhóc vào trong lòng, "ôi dễ thương quá, 2 nhóc giống Xán Liệt hồi nhỏ quá."

"Ừm rất giống, rất giống." Ngô Hải đã già lắm rồi ngồi trên xe lăn, nhìn 2 cậu nhóc không hề muốn rời đi.

Hạ Mai hỏi hai đứa nhỏ, "hai con được mấy tuổi rồi?"

Diệc Phàm thì không trả lời nhưng Tuấn Miên thì mở to đôi mắt dơ 4 bàn tay nhỏ xíu ra và nói, "4 tuổi ạ, nhưng mẹ bảo anh ra trước nên con phải gọi anh bằng anh."

Đôi mắt đen tròn của cậu nhóc đó, thật là giống Bạch Hiền nhìn sang bên Tiểu Phàm anh mình và lại nhìn cụ và bà. Hạ Mai và Ngô Hải cùng Xán Liệt bật lên cười, bà Mai xoa đầu cậu nhóc, "con ngoan, đúng rồi anh ra trước thì sẽ là anh con mà."

Đôi mắt bà lại chuyển sang bên Diệc Phàm, quả thật cậu nhóc nhìn không khác gì bản sao của Xán Liệt, có khi còn nhầm tưởng đó là Xán Liệt lúc còn nhỏ đó chứ.

Tiểu Miên thấy trên bàn có một đĩa kẹo bầy sẵn trông thật là đẹp mắt, mà lại còn đủ loại nữa. Cậu bé tự nhiên đôi mắt thích thú ngồi lên bàn cạnh Ngô Hải, nhưng cậu bé lại không dám lấy kẹo mà chỉ nhìn chúng chằm chằm thôi, trông thật tội.

Ngô Hải cầm một cái lên, đưa ra phía trước mắt bé, "con muốn ăn sao?"

Tiểu Miên không để cụ hỏi câu thứ 2 gật đầu lia lịa, cầm lấy kẹo mà đôi mắt như là một hạt kim cương đang được chiếu sáng.

Ngô Hải quay sang bên cạnh nhìn Diệc Phàm, tuy cậu bé tỏ vẻ thái độ không cần nhưng, đôi mắt cậu bé cũng nhìn chằm chằm vào đống kẹo đủ mầu kia, Ngô Hải cười hiền, "còn con có muốn không? Lại đây."

Đúng là trẻ con, tỏ vẻ mình người lớn thì vẫn mãi là trẻ con. Cậu đi đến ngay ngồi bên kia cạnh cụ và cầm lấy kẹo ăn ngon lành. 2 nhóc thật là đáng yêu và dễ thương. Hai má phúng phính với viên kẹo ngọt trong miệng, với đôi môi đỏ chúm chím cộng thêm 4 đôi mắt long lanh như hạt nhãn mê người làm cho ai nhìn thấy cũng muốn yêu hai cậu nhóc này.

Bạch Hiền tỉnh lại, thấy mình nằm một mình, túm lấy cái chăn mềm mại quấn quanh người không còn mảnh vải che thân của cậu, bước xuống giường nhìn lại cái giường mà đêm qua anh và cậu ân ái làm đôi má đào trở nên đỏ ưởng thẹn thùng. Cậu vào phòng tắm, thân hình nhỏ bé, trắng mịn với những nốt đỏ đỏ nho nhỏ của Xán Liệt để lại làm ai kia không thể nào mà hết ngượng ngùng được nhắm mắt, hít thở thật sâu để tắm cho xong.

Khi bước xuống nhà, "Daddyyyyyyy" Cậu bé chạy lại trên tay cầm túi quà không biết trong đó là gì, ôm lấy cậu. Bạch Hiền ngạc nhiên nhìn thấy 3 cha con đi từ cửa chính vào. cậu ngại ngùng với anh không dám nhìn thẳng vào mắt anh hỏi "các con được ba đưa đi đâu đây?"

"Đi sang thăm Cô và ông." Hạ Mai đi đằng sau nói lại. Bạch Hiền nhìn cậu mà ngạc nhiên. "cô Mai"
*******



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro