Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Mai đến gần Bạch Hiền ôm cậu khuôn mặt vẫn còn non mà đã phải chịu nhiều thương đau, đúng là ông trời thường ghét người hồng nhan. "Bạch Hiền cậu bé này, sao lại bỏ đi như thế. Rồi về đây mà không nói một tiếng. Một mình nuôi hai nhóc đến tầm này chắc vất vả lắm đúng không?"

Nghe những câu an ủi, quả thật thế giới của Bạch Hiền vỡ oà, ôm chặt cô Mai mà khóc. Đúng rất là vất vả, tuy Thế Huân cũng giúp cậu rất là nhiều nhưng hoàn cảnh lúc đó rất khó khăn bên xứ người. Một mình đơn độc không biết nương tựa vào ai. Chỉ còn tự mình cố gắng để vượt qua. Lúc cậu mang bầu 2 nhóc là lúc vất vả nhất, cậu đã ngất trên bàn đẻ rồi phải chuyển qua mổ, tốn không biết bao nhiêu là tiền nong. Nhưng may lại có ai đó đã giúp đỡ mà không cho cậu biết tên,người ấy đã lương thiện và trả hết tất cả cho ba con cậu. Đến bây giờ muốn tìm lại người giúp đó chắc cũng không thể nữa rồi.


Còn ai xa lạ vào đây đâu, đó là Xán Liệt mà. Nhưng lúc đó anh cũng đang trong hoàn cảnh khó khăn nhất. Mượn tạm số tiền của Ông anh và nhờ người trong nom cho cậu từ xa. Kể cả Thế Huân tìm được việc tốt để giúp ba con cậu cũng là Xán Liệt giúp đỡ, rồi sau đó là cái công ty nhỏ của Thế Huân còn tồn tại là bởi vì Xán Liệt đứng đằng sau để nâng đỡ cho. Lúc đó anh suy nghĩ rằng, chỉ có Thế Huân mới giúp cậu được lúc này, còn phía anh thì còn quá nhiều vấn đề và anh muốn hoàn thành nốt công việc của mình để trả thù Thế Hiên. Cho đến bây giờ anh đã đi được hơn nửa chặng đường rồi, chờ xe anh sẽ làm gì nữa nhé.

"Con có đói không, 2 nhóc cùng Xán Liệt vừa ăn bên ông rồi. Nếu mà cảm thấy thoải mái thì có gì sang bên ông nhé. Vào phòng ăn đi, con còn phải ăn nữa, trông con gầy quá." Cô Mai nhìn Bạch Hiền thương xót.

Bạch Hiền gật đầu, nước mắt vẫn còn vương trên khuôn mặt, nở nụ cười với cô. Xán Liệt anh cầm bàn tay mềm mại của cậu, tay anh nhanh chóng luồn qua eo cậu đôi mắt nhìn cậu, chủ động cúi xuống hôn lên trán cậu một cái thương yêu, chiều chuộng.

Lúc ngồi vào bàn ăn cơm. "Con cũng muốn ăn." Tuấn Miên đòi ăn, hai mắt mở to. Xán Liệt nhìn con trai mình ngỡ ngàng, nhóc vừa ăn cơm rồi mà sao bây giờ lại đòi ăn nữa. "Con vừa ăn cơm rồi mà, vẫn không no sao?"

Hạ Mai bảo người lấy thêm chén cho nhóc, "con muốn ăn cùng daddy, daddy ăn một mình buồn mà."

"Con cũng muốn ăn." Tiếng nói của tiểu Phàm cũng vang lên, lạnh lẽo. Nhìn thấy thế Bạch Hiền cầm thịt xé nhỏ ra cho 2 nhóc.

"Thế thì cả nhà ta lại ăn cơm tiếp cùng với daddy nhé." Xán Liệt và Hạ Mai cũng ngồi ăn cùng. Nhìn mấy cậu nhóc đúng là dễ thương và tỉnh cảm, làm cho Xán Liệt anh nở ra một nụ cười hạnh phúc không bao giờ hết.

Đối với anh bây giờ không chỉ có Bạch Hiền mà còn thêm hai đứa con trai cục cưng của anh nữa. Anh sẽ không để cho họ xảy ra bất cứ chuyện gì.

**

"Ta xin con, con có thể ở lại không. Bây giờ ta không còn gì cả. Tất cả đã mất hết. Tên khốn đó nó không coi ta ra gì cả." Thế Hiên không nghĩ đến ngày mình sẽ phải cầu xin con trai mình như thế này. Nhưng mà thực sự bây giờ chỉ có anh mới giúp được ông thôi.

Nhưng ánh mắt của Thế Huân thì nói cho ông biết là anh không hề có hứng thú giúp đỡ gì ông cả. Chỉ cần bây giờ ông nói cho anh biết họ ở đâu thì anh sẽ chạy thật nhanh đón Bạch Hiền và hai cậu nhóc về.

"Nói cho tôi biết, họ ở đâu?" Tiếng nói của anh tức tối. Làm cho Thế Hiên chưa thấy con trai mình với bộ dạng như thế này.

"Được...ta sẽ nói...............họ đang ở Phác Ngư. Xán Liệt đã đến chỗ con và đón họ về." Ông nói với giọng già yếu.

Anh không cần nghe ông nói câu thư hai, chạy khỏi căn phòng, để lại cái bóng già đó một mình tồi tàn , với đôi mắt oạn hợn hiện rõ lên khi cánh cửa đằng sau lưng anh khép lại. Sau đó là tiếng cười tàn khốc vang lên trong căn phòng tối om thật là ghê người.

**

"Bạch Hiền" tiếng Khánh Thù lao vào bên trong nhà, ôm cậu bạn mình khóc nức nở , đi vào theo sau Khánh Thù là Chung Nhân và một đứa bé trai 3 tuổi, mái tóc đen mượt, nước da trắng bụ sữa, đôi mắt long lanh nhìn cảnh tượng lạ đang diễn ra trước mặt mình.

Chung Nhân bắt tay Xán Liệt chào hỏi, Bạch Hiền cũng ôm cậu bạn khóc không ngừng vì vui mừng gặp lại.

"Bạch Hiền cậu khỏe không, trông cậu gầy đi nhiều quá. Sao lại bỏ đi thể chứ? Biết là mình nhớ cậu muốn chết không hả?" Khánh Thù nói luyến thắng không ngừng, đôi mắt nhìn về hai cậu bé, trợn tròn lên vì bất ngờ. "Hai nhóc này là con của ai đây?"

"Con của mình." Bạch Hiền nhẹ nhàng nói và cười tươi với Khánh Thù, "con cậu và ai?". Câu hỏi của Khánh Thù làm mọi người nhìn nhau, trừ Xán Liệt anh cười rộn, "tất nhiên với anh rồi." Câu nói của anh làm Bạch Hiền thẹn thùng ngượng đỏ chín mặt.

"Thế em thấy hai tiểu tử không giống anh sao?" Câu nói này làm Khánh Thù và Chung Nhân nhìn chằm chằm vào hai cậu nhóc gật đầu, "giống, rất giống"
Khánh Thù cúi xuống hai đứa bé "Woaaa chú chào hai nhóc,thật là giống ba Liệt ghê nha" ( -_- ko lẽ giống anh)

Đưa tay ra chào hai cậu nhóc, tiểu Miên nở một nụ cười bắt lấy tay của Khánh Thù, còn tiểu Phàm không thèm liếc Khánh Thù một cái, con mắt lạnh căm nhìn đi chỗ khác. Khánh Thù cảm thấy thằng nhóc này giống người đàn ông trưởng thành kia như 1 giọt nước vậy. Cậu xoa đầu tiểu Miên.

Kéo tiểu Miên đến chỗ con trai mình, "giới thiệu với cả nhà, đây là con trai em. tiểu yêu tinh. Con ra đây làm quen với anh nè."

Cậu bé đang đứng sau Xán Liệt ngó nghiên vì lạ mặt, rón rén đến chỗ daddy mình. "Nào đây là con của bạn daddy tên là Túân Miên, còn tiểu Miên đây là con trai chú Nghệ Hưng gọi là Hưng yêu tinh được rồi. Các con làm quen với nhau đi." (-_-ờ thì Hưng yêu tinh được)

Tiểu Miên vỗn hoà đồng, đưa tay ra bắt lấy tay của Hưng Ngơ nhỏ bé, "chào em anh là tiểu Phàm, còn kia là anh của anh tiểu Phàm"

Cậu bé đôi mắt long lanh nhìn tiểu Miên mạnh bạo ôm lấy cậu bé hôn lên má của tiểu , "em thích anh." Ô ô sao lại thế, công nhận con của Khánh Thù mạnh bạo qá à, bé thế mà đã mê trai đẹp rồi đó, giống mẹ nó ghê. ≧﹏≦

Tất cả mọi người cười ồ lên. Tiểu Miên cậu bé ngượng ngùng cũng cười hề hề. Thế là cả buổi Hưng yêu tinh cứ thế là bám lấy tiểu Miên không muốn buông ra. Hai cậu nhóc dẫn Nghệ Hưng lên phòng đầy đồ chơi của mình, được ba mình mua cho như là một cái Disneyland nhỏ vậy, không thiếu thứ gì.

Mọi người đang nói chuyện rôm rả thì có tiếng ầm mĩ, bước vào là người bảo vệ. "có anh Thế Huân đến đây."

"Bạch Hiền...." Thế Huân lao vào trong nhà. Nhìn thấy mọi người ngỡ ngàng. "Thế Huân"

"Bạch Hiền sao em lại đến đây mà không nói với anh." Thế Huân như phát điên lên, muốn lao vào Bạch Hiền đang sợ sệt và chưa hoàn hồn khi nhìn thấy anh.

Xán Liệt đã giữ lấy Thế Huân, anh liếc mắt ra hiệu cho bảo vệ, mấy người hiểu ý ngay giữ lấy anh. " Thế Huân, tôi xin lỗi anh nhưng...."

"Là sao? Về nhà thôi." Không muốn nghe sự thật anh thực sự rất sợ nghe nó.

Anh chỉ muốn cùng cậu quay lại ngôi nhà nhỏ bé ước mơ của minh, nếu biết thế này anh không muốn cùng cậu quay lại Bắc Kinh.

"Thế Huân em muốn các con em có ba chúng, em đã có lỗi với anh ấy và đi theo anh nhưng anh thấy đó, em mãi không quên được anh ấy em yêu anh ấy." Bạch Hiền run rẩy, cánh tay to của Xán Liệt ôm lấy cậu, để cho cậu có chỗ dựa.

"Thế Huân tôi đã biết là chuyện này sẽ xảy ra, tất cả thời gian cậu và Bạch Hiền ở bên Mỹ tôi đều biết, nhưng chỉ vì cha cậu muốn hãm hại tôi nên tôi đã để im cho cậu ấy ở bên cạnh cậu suốt 5 năm qua. Cậu đã nói gì với Bạch Hiền tôi đều biết, tôi không hề trách cậu mà còn giúp cậu bao nhiêu chuyện, chắc cậu cũng biết từ xin việc cho đến mở công ty của cậu bên đó. Nên hãy suy nghĩ lại đi, buông ra những gì không thuộc về mình, nếu mà còn ý định buông ra, thì tôi sẽ không động đến nhưng mà lập lại như cha cậu thì tôi cũng sẽ không tha cho cậu như ông ấy đâu."

Chân của Thế Huân nhũn ra, cậu không còn gì ngoài Bạch Hiền và 2 tiểu tử. Đầu gối khuỵ xuống nền đất lạnh. Thế Huân tiến lại gần cúi xuống cùng anh, "Thế Huân, tha lỗi chúng ta vẫn là bạn mà, anh vẫn là cha nuôi của 2 nhóc đó, em thật sự muốn cho hai tiểu tử của mình còn có cha ruột của chúng và em rất là yêu anh Xán Liệt."

Thế Huân ngẩn lên nhìn Bạch Hiền. Anh chịu thua khi nhìn thấy ánh mắt cậu như thế, đôi môi anh tái nhợt. "Bạch Hiền anh đã biết, cố ép em cũng không được. Khoảng thời gian ở bên Mỹ anh đã đủ hiểu tình cảm của em thế nào rồi. Nhưng mà hứa với anh là, 2 đứa bé đó vẫn cho anh gặp mặt được không?"

Bạch Hiền nhìn anh cười hiền, "ừm, tất nhiên là được rồi" cậu gật đầu đồng ý với anh. Cậu kéo anh đứng lên đến bên bàn cơm. Cô Mai cũng đến gần anh, "cháu nhìn gầy quá Thế Huân, sao không đến thăm ông?"

Nhìn cảnh tượng còn người thân bên cạnh đôi lông may cau lại của anh thả lỏng ra. "Ba Thế Huân."

Tiểu Miên nhìn đi xuống nhà nhìn thấy Thế Huân chạy lại. Thế Huân vui mừng ôm tiểu tử vào lòng. Xán Liệt anh có vẻ ganh tị với Thế Huân ngồi bên cạnh Bạch Hiền không nói gì, lông mày hơi cau lại . Bạch Hiền  hiểu ý xoa bàn tay anh dịu dàng.

"Chúng ta ăn cơm thôi." Khánh Thù bưng những món ăn ra bàn mời mọi người ăn cơm tối. Đúng lúc đó bên ngoài ông Phác cùng với người quản gia đẩy chiếc xe lăn của ông vào nhà. Mọi người chào ông. Ông Phác tuy đã đến tuổi này thấy gia đình sum họp lại thế này ông quả thật là hạnh phúc tràn trề.

Tiếng nói tiếng cười và tiếng ăn uống của một ngồi nhà vang lên đầy sự hạnh phúc và ấm cúng.

Kể từ ngày hôm đó, Thế Huân anh đi lại thường xuyên với gia đình Bạch Hiền và Ông mình. Anh không còn tỏ vẻ xa lạ với ông mình nữa và hoà đồng hơn với gia đình anh. Kể từ ngày anh bỏ ba anh đi tìm Bạch Hiền anh không gặp lại Ba anh nữa, còn cô em gái hư hỏng Bảo Tuyết thì vẫn lêu lổng hư hỏng với bạn bè mà không biết ngay ở đâu nữa.

"Tiểu Miên , tiểu Phàm ba nuôi đến đưa bọn con đi chơi này." Bạch Hiền gọi với lên hai tiểu tử đang ở trên nhà. bước xuống cùng 2 cậu nhóc là Xán Liệt, khuôn mặt anh nhìn thấy Thế Huân là một khuôn mặt không mấy cảm tình, Thế Huân anh đã quen với cái kiểu nhìn đó, nên cảm thấy rất là bình thường, vui vẻ đón 2 cậu nhóc chạy đến bên cậu. Xán Liệt giữ chặt lấy hai cậu nhóc. "Ba con đi chơi với ba nuôi rồi tối chúng con về với ba mà" Cậu bé tiểu Miên nhẫn tâm không thèm nhìn Xán Liệt chạy đến chân Thế Huân.(Miên đúng phũ ~T_T~)

Xán Liệt anh mặt ỉu xìu nhìn con trai mình, buồn quá đi mất anh đâu ngờ lại có lúc như thế này. Anh quay sang nhìn tiểu Phàm, chỉ còn duy nhất mỗi đứa con trai giống hệt mình nhìn nó với vẻ mặt buồn buồn cầu xin. Tiểu Phàm nhìn ba mình với đôi mắt lạnh căm, tiến lại gần ba mình, "con cũng không hề muốn đi." nói đến đó mắt Xán Liệt sáng hơn đèn pin mở to nhìn âu yếm đứa con trai đứng về phía mình kia. "nhưng con phải nghe lời mẹ nên con phải đi theo ba nuôi." ( bị phũ tập 2 π_π)

Tan vỡ tất cả đều quay lưng lại với anh, khuôn mặt buồn rầu nhìn đi chỗ khác không muốn nhìn thấy Thế Huân rời đi cùng hai con mình nữa. "Hai con đi chơi vui vẻ cùng ba nuôi nhé." Bạch Hiền cười vẫn tay theo Thế Huân và hai con mình.

Cậu quay ra nhìn Xán Liệt đang ngồi một góc buồn rầu. Cậu âu yếm đến gần anh an ủi, "Anh sao lại thế chứ, chỉ là đi chơi thôi mà."

Xán Liệt ôm lấy cậu đặt ngồi lên đùi mình, khó chịu nói, "anh không thể nhìn thấy con mình quay lưng lại với mình như thế. Hay là....."
*******



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro