Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chi Mỹ là một cô gái con một nhà giàu có, cũng được gọi là xinh đẹp, là một tiểu thư rất chải chuốt cho bản thân mình, bố mẹ bỏ tiền ra để cô có thể đi làm đẹp, học hành cũng thế, cô không cần lo chuyện gì hết, học không được thì bố mẹ cô sẵn lòng bỏ tiền ra để mua bằng cấp. Nói chung là cần gì đều được theo ý.

Anh thấy cô nũng nịu, thì hơi hếch miệng lên cười và nói, "sorry em, anh hơi bận chuyện nhà cửa một chút. Ông Nội lại còn ốm nữa."

Cô nhân viên cầm cốc Càfê đến bàn đặt xuống cho anh rồi lùi đi. Anh cầm cốc càfê lặnh lẽ uống một ngụm.

Chi Mỹ thấy anh không nói gì thêm bèn lấy ghế kéo sát lại chỗ anh. Cô lấy tay, cố tình áp sát vào anh và nói, "chúng mình đi chơi đi, về đây 2 tháng em chẳng biết làm gì cả."

Anh nhìn cô rồi cười "đi đâu giờ, anh về đây là muốn thăm gia đình nên anh không muốn đi đâu cả."

Thấy anh nói thế Chi Mỹ thôi không nói gì nữa, mà người thì vẫn tiếp tục áp sát vào anh...

"Bạch Hiền ơi..." Bà Phác gọi cậu bé.

Bạch Hiền vừa chạy ra ngoài và thưa lại, "DẠẠẠẠ"

Bà Phác nhìn thấy cậu bé cười rồi nói tiếp, "Bạch Hiền ,con đi cùng cô ra ngoài không?" Vì hôm nay là Chủ Nhật mà Bạch Hiền thì đã khỏi ốm bà muốn đưa cậu bé đi chơi.

Bạch Hiền đôi mắt long lanh sáng ngời nhìn bà thích thú gật đầu rất nhanh. Cậu bé rất thích đi cùng bà Phác ra ngoài, mỗi lần đi như thế là bà Phác hay dẫn cậu bé đi đây đi đó, mua hết cái này, cái kia cho cậu bé. Vì chồng bà Phác rất bận rộn, nên rất ít có thời gian cho bà, nhưng bà rất hiểu cho chồng mình, không đòi hỏi hay kêu ca gì ở ông. Thế gian được vợ, đây được cả đôi nè.

Bạch Hiền chạy vào tủ thay quần áo cậu mặc quần kaki ống thụng, áo khoác sọc ngang nhiều màu, cặp kính bụi bặm và một chiếc vòng tay bằng bạc, nhìn cậu bé không khác gì thiên thần cả. Từ ngày cậu bé sống ở đây với bà Phác, quần áo của cậu bé được bà Phác mua hết, trong tủ quần áo Bạch Hiền thì toàn quần short, áo thun đủ loại, tại vì bà Phác rất thích cho Bạch Hiền mặc như vậy, những cái gì bà thấy dễ thương và hợp với cậu bé bà mua luôn, kể cả những cái đồng hồ, những đôi giày, tất cả chỉ có thể thoát ra 4 chữ (cực kì dễ thương).

Bà Phác và Bạch Hiền đi ra ngoài thì có người lái xe chờ sẵn hai người ở cổng, một chiếc xe Audi đen nhánh, bóng loáng đưa hai người ra trung tâm thành phố mua sắm.

Ngôi trên xe cùng với bà Phác, Bạch Hiền nhìn sang bà và hỏi, "cô ơi, anh Xán Liệt không có nhà sao cô?"

Bà Phác đang nhìn ra ngoài đường vì tiếng nói của Bạch Hiền bà quay sang cậu bé, tuy bà đã hơn 45 tuổi rồi nhưng nhìn bà không ai nghĩ bà 45 tuổi cả, bà nhìn rất trẻ đẹp, quý phái và có khuôn mặt rất hiền từ, ai nhìn bà đều có thiện cảm ngay.

"Anh Xán Liệt ra ngoài từ sớm rồi con, cô không biết nó đi đâu, không thấy nó nói gì cả." bà cười hiền từ, 2 tay ôm Bạch Hiền vào lòng. Bạch Hiền không nói gì thêm cũng ôm chặt lấy bà.

Khi đến nơi, cậu bé lao nhanh ra khỏi xe kéo theo bà Phác "cô ơi nhanh lên cô.." Cậu bé muốn chạy vào trong siêu thị mua quần áo ngay lập tức. Đã lâu rồi không được đi.

Bà Phác cười rồi nói "Bạch Hiền àh cứ từ từ thôi, siêu thị không chạy mất được của con đâu." Bà nói xong cúi người vào ô tô nói với anh tài sế xe, "anh cứ đi đỗ xe đi, tôi sẽ gọi cho anh nếu chúng tôi muốn cần đi xe." Anh tài sế xe gật đầu một cái, rồi lái xe đi.

Cái quán càfê ngay trước cửa siêu thị đã có người nhìn thấy cậu bé và mẹ mình, anh mỉm cười rồi quay sang bên chỗ Chi Mỹ nói, "chúng ta ra ngoài đi" rồi anh không nói gì thêm, đứng dậy trả tiền và đi ra cửa, Chi Mỹ thấy thế vội vàng đi theo anh.

Bạch Hiền vừa bước vào trong siêu thị cùng bà Phác thì mấy người đứng đó đã đổ dồn con mắt về cậu bé. Thật sự lúc này nhìn Bạch Hiền không khác gì một thiên thần nhỏ cả ^^, làm sao không ai nhìn được cơ chứ. Cậu bé không để ý gì hết đôi mắt to với lông mi dài rậm cong veo của mình đảo lia lịa nhìn mấy thứ xung quanh.

Cậu bé định đi tiếp thì có cái gì đó dữ chặt lấy cổ áo cậu từ đằng sau, cậu bé quay đầu lại thì thấy Xán Liệt anh đang cúi người xuống để giữ cậu lại, Bạch Hiền ngạc nhiên 2 mắt mở to mồm há hốc nhìn anh.

Bà Phác đi đến gần thì thấy Xán Liệt cùng Bạch Hiền bà hỏi, "Xán Liệt , sao con lại ở đây?"

Xán Liệt chỉ tay sang Chi My, cô đang đứng đằng sau anh. "Con đi chơi với bạn con." Bà Phác nhìn Chi Mỹ bà gật đầu với cô.

Chi Mỹ cũng chào lại bà, "Con chào bác, con tên là Chi Mỹ bạn gái của anh Xán Liệt ạ." Xán Liệt không nói gì, bà Phác hơi sững sờ khi nghe Chi Mỹ giới thiệu là bạn gái, bà hơi liếc nhìn Chi Mỹ. Cô ăn mạc rất hở hang. cái áo váy bó sát người của cô, chỉ dài đến lưng đùi, còn cái cổ áo thì cắt quá sâu, gần để lộ ra cả ngực.

Bà không nói gì thêm nhìn Xán Liệt anh đang để ý đến Bạch Hiền, cậu bé vẫn bị anh giữ, giãy dụa đến tội nghiệp mà không thoát khỏi anh.

Xán Liệt, thấy thế liền ngay lập tức bế cậu bé lên hôn lên mặt Bạch Hiền , Bạch Hiền cố tình né tránh. Chi Mỹ nhìn thấy anh ôm cậu bé liền đến gần hỏi, "ai vậy anh?"

Xán Liệt quay đầu sang chỗ Chi Mỹ cười cợt và nói, "đây là vợ tương lai của anh."

Anh nói dứt câu mà mặt Chi Mỹ tối sầm lại. Bà Phác thấy thế liền đi đến gần Xán Liệt, kéo Bạch Hiền sang chỗ bà và nói, "đừng có luyên thuyên nữa, chúng ta đi mua đồ thôi".
Bạch Hiền thấy mình thoát khỏi tay Xán Liệt mừng rỡ cầm tay bà Phác rồi kéo bà đi.
Xán Liệt cũng đi theo sau, anh đã quên hẳn Chi Mỹ ở đằng sau mình, còn Chi Mỹ nhìn anh rồi nhìn về phía Bạch Hiền mà lườm lườm, nhưng rồi cũng chạy theo anh, khoác tay vào tay anh cùng đi.

Bà Phác đi thử hết cho Bạch Hiền bộ này đến bộ này đến bộ khác. Còn Xán Liệt thì cũng nhìn theo cậu bé, anh cười thật tươi mỗi lần thấy cậu bé bước ra. Còn Chi Mỹ thì ngồi cạnh anh mặt sưng lên vì anh không để ý gì đến mình. Cô đứng dậy, đi đến gần chỗ Bạch Hiền, cô hơi cúi người xuống chào Bạch Hiền, "chào em, chị tên là Chi Mỹ, bạn gái của anh Xán Liệt. Chị em mình làm quen nhé"

Bạch Hiền nhìn người con gái kia, cậu bé ngây ngô một chút rồi cười, đưa tay ra muốn bắt tay với Chi Mỹ, "em tên là Bạch Hiền ^^."

Chi Mỹ nhìn tay Bạch Hiền nhưng không đưa tay mình ra, cô nhìn Bạch Hiền với ánh mắt sắc sảo, như muốn đe dọa cậu bé. Bạch Hiền thấy thế, thụt tay lại, cúi đầu không dám nhìn Chi Mỹ nữa.

Bà Phác quan sát được biểu hiện đó bà đi lại gần, trên tay lấy tay của Bạch Hiền nói, "Bạch Hiền àh, thử xong chưa, thử tiếp cái này đi."

Nghe được giọng bà Chi Mỹ lại quay lại vẻ mặt tươi cười nhìn bà, Bạch Hiền ngước lên cậu lao về chỗ bà không nói câu nào. Bà biết cậu bé bị đe dọa nên sợ và bà cũng biết nếu hỏi cậu bé làm sao, thì cậu bé cũng không nói. Đến tội nghiệp.

Bà cầm tay Bạch Hiền đi ra chỗ đám quần áo khác, để lại Chi Mỹ đứng đó.

2 tiếng mua đồ, Bạch Hiền được bà Phác mua cho bao nhiêu là quần áo, nón, giày cuối cùng thì ai cũng mệt nhoài và bụng đói meo lên rồi. 4 người cùng nhau đi vào một quán ăn, Xán Liệt tất nhiên là từ lúc đó đến giờ cứ bám theo bà và cậu bé, kể cả Chi Mỹ có bảo đi đâu khác anh cũng không đi.

Khi họ bước vào một quán ăn, trông cũng sạch sẽ và sang trọng. Từ đầu Chi Mỹ bảo mọi người đi sang cái quán 3sao bên kia đường, nhưng bà Phác lại muốn cho Bạch Hiền quyền quyết định là cậu bé muốn đi đâu ăn, Bạch Hiền luống cuống chỉ nhanh vào quán trước mặt mình. Chi Mỹ rất tức giận nhưng không nói câu nào, giả vờ cười trừ.

Khi ngồi vào ghế, nhân viên đưa thực đơn ra, đưa cho từng người, Bạch Hiền nhìn vào thực đơn của nhà hàng mà 2 mắt cậu bé hoa hết cả lên. Bà Phác nhìn cậu bé cười hiền rồi nói, "Bạch Hiền thích ăn gì nào?"

Bạch Hiền ngẩng lên nhìn bà nói, "con thích ăn, thịt bò viên với lại..." cậu bé ngừng một chút suy nghĩ. Quả thật nhìn cậu bé hết sức đáng yêu từng động tác của cậu bé, làm cho cô nhân viên đứng bên cạnh nhìn thấy phải nở ra một nụ cười trìu mến.

Bà Phác nhìn cậu bé, "Để cô đặt hộ con nhé?"

Xán Liệt lúc đó cũng đặt cuốn sách thực đơn xuống và nói, "thế mẹ đặt luôn hộ con đi."

Chi Mỹ thấy vậy nhanh nhẹn nói, "để em đặt đồ ăn cho anh nhé?"

Xán Liệt không nói gì, một lúc sau những món ăn đã được đem ra. Những món ăn mà Chi Mỹ đặt ra cho Xán Liệt và cô, anh không ăn được món nào trong đó. Khi nhìn sang bên phần của Bạch Hiền và mẹ mình, anh vô tư gắp từ đĩa thức ăn của Bạch Hiền đưa lên miệng ăn ngon lành.

Bạch Hiền nhìn sang anh, cậu bĩu môi xị ra, hai hàng lông mày cau lại rồi nhìn sang bà Phác cầu cứu. Bà Phác thấy thế liền nói, "Xán Liệt àh con không ăn được món của mình thì gọi món khác đi, đừng trêu Bạch Hiền nữa."

Anh nhìn mẹ mình cười cười, quanh sang bên chỗ Bạch Hiền, "nhưng con thích ăn cùng Bạch Hiền."

Thế là cả buổi anh với Bạch Hiền ràng ăn của nhau, như trẻ con. Bà Phác từ đầu thì còn phản đối nhưng sau đó thấy 2 đứa rất là ngộ nghĩnh thì lại mặc kệ.

Về phần Chi Mỹ thì, cô thấy không ai quan tâm đến mình liền tức tối đi vào nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho ai đó.

Bà Phác thấy cô đi, liền hỏi Xán Liệt, "bạn gái con đó hả? Con có thật lòng không vậy?"

Xán Liệt nhìn mẹ gãi gãi đầu rồi ngập ngừng nói, "Thì chỉ là bạn gái thôi, cũng không lâu dài mà mẹ. hehe."

Mẹ anh lườm anh một cái, "cái gì thế hả, yêu đương vớ vẩn, mấy đứa con gái ba lăng nhăng đó làm cái gì?"

Anh cau mày quay sao véo má Bạch Hiền ngồi cạnh anh, "tại vì vợ tương lai của con còn bé quá nên con phải chờ và chịu khổ thôi." nói hết câu anh cười nhìn Bạch Hiền rồi nhìn mẹ mình.

Bạch Hiền tất nhiên không hiểu câu nói của anh mấy, cố gắng ăn nhanh để anh không ăn được đồ ăn của mình.

Bà Phác lần này vẻ mặt còn khó chịu hơn nữa và nói "con đừng có vớ vẩn nữa, cũng chỉ có mới 19 tuổi thôi đó, học hành cho cẩn thận đi."

Rồi sau đó Chi Mỹ cũng quay lại bàn, 4 người ăn xong bữa cơm trưa. Lúc đi ra thì Chi Mỹ bảo phải về nhà nên xin phép đi trước. Giờ chỉ còn lại 3 người. Bạch Hiền quay sang bà Phác hỏi, "cô ơi bây giờ chúng ta đi đâu?"

Xán Liệt bế cậu bé lên và nói, "Chúng ta đi chơi đu quay ở công viên."

Trước sự giật mình của Bạch Hiền và sự ngỡ ngàng của bà Phác, anh bế Bạch Hiền lên và cùng mẹ mình đi đến công viên gần đó.

Xán Liệt vẫn bế Bạch Hiền trên tay, chạy vào nhà ma, bà Phác không đi cùng. Bên trong nhà ma tối om. Bạch Hiền sợ quá ôm càng chặt Xán Liệt. Xán Liệt bỗng nhiên thả Bạch Hiền xuống đất cậu bé vẫn bám chặt lấy cổ anh. Anh kéo cậu bé ra "Bạch Hiền bỏ anh ra, em nặng lắm anh không bế mãi được, tự đi bộ đi."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro