Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hiền nhìn anh trong bóng tối, quyết định không buông cổ anh ra,cậu bé cất cái giọng sợ hãi run run lên, "Anh.. Xán Liệt...., cho em ra ngoài đi, em... s sợ lắm." cậu bé vừa ngớt lời thì có cái gì đó bám vào vai cậu bé.

"AAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHH" Trong nhà ma một tiếng hét gọi như là vang ra tới tận bên ngoài, làm bà Phác đang uống nước trái cây mà sặc luôn.

Ở bên trong cậu bé mặt tái mét nhảy lên người Xán Liệt, tiếng hét đó làm cho Xán Liệt rung đầu, tại vì anh đang cúi sát sịt xuống cậu bé, coi như là cậu bé hét thẳng vào tai anh. Còn Bạch Hiền thì vẫn lấy tay khua khua cái gì trên vai cậu bé còn mồm thì vẫn hét, "tránh ra, tránh ra đừng chạm vào tô ô ô ô iiii."

Xán Liệt nhìn kỹ lại thì hóa ra là con nhện giả, đang đậu trên vai cậu bé, anh lấy tay cầm con nhện đó ra, giơ nó lên trước mặt Bạch Hiền, cậu bé khựng lại nhìn con nhện giả đó, mặt cậu bé nghệt ra.

Bỗng dưng Xán Liệt bật lên cười to, còn cậu bé trên tay cầm lấy con nhện giả mặt cậu bé tức giận đến đỏ hết lên, cậu cầm con nhện ném vào mặt anh, rồi chạy đi. Xán Liệt bị Bạch Hiền ném con nhện vào mặt mình, giật mình và không cười nữa cúi xuống định nói gì đó thì không thấy Bạch Hiền đứng đó nữa.

Bạch Hiền, cậu bé vừa tức giận chạy trong bóng tối. Một lúc sau chẳng biết mình đang chạy đi đâu nữa, cậu bé sợ hãi, trong này tối qua và lại còn không có ai nữa, vừa sợ nên cậu bé cứ chạy vòng vòng mà không biết đường ra. Tiếng hét, tiếng hú trong nhà mà làm cậu bé sợ đến tái mét cả mặt, cậu bé chạy đến một chỗ ngồi xuống úp mặt xuống, hai hàng nước mắt đầm đìa chảy xuống.

Xán Liệt đi ra ngoài, anh cứ nghĩ là Bạch Hiền cũng chạy ra ngoài rồi, anh đi đến chỗ mẹ mình đứng gần đó, nhưng lại không thấy cậu bé đâu anh hỏi mẹ, ''mẹ, Bạch Hiền đâu?"

Bà ngơ ngác nhìn anh, "tưởng nó đi với con vào nhà ma?"

Anh ngớ người, "nhưng Bạch Hiền chạy trước, con tưởng....?" anh quay ngoắt đầu lại vể chỗ nhà ma. Không nói thêm lời nào, anh lại chạy vào đó. Bà Phác cũng chạy theo, 2 người họ lao vào nhà mà vừa đi vừa gọi "Bạchh Hiềnn?". Xán Liệt và mẹ chia nhau ra đi tìm mỗi người một nơi.
Xán Liệt anh tìm hết từng chỗ tường ngõ ngách một, những cái tượng, những hình hài ghê sợ nằm ngổn ngang, anh bỗng dưng thấy nổi da gà và nghĩ đến cậu bé Bạch Hiền, chắc cậu bé sợ phát khóc và có khi còn ngất ở chỗ nào đó? Anh thấy hối hận khi đã cười cậu bé, để cậu bé chạy đi một mình. Anh cứ tìm, vẫn tìm và gọi nhưng không có dấu hiểu gì của cậu bé. Anh toát cả mồ hôi, anh đang lo lắng đến cậu bé, cảm thấy có lỗi với Bạch Hiền. Trong đầu anh lúc này chỉ muốn tìm thấy cậu bé thật nhanh. Một lúc sau thì điện thoại trong túi áo anh vang lên, anh cầm điện thoại lên không kịp nhìn ai gọi ngón tay tự động ấn nút xanh, "Alô".

Là mẹ anh bên đầu bên kia, mẹ anh đã tìm được Bạch Hiền, "vâng con đến ngay" anh cúp máy chạy một mạch theo lối Exit ra gần đến ngoài thì thấy mẹ anh đang ôm Bạch Hiền. Cậu bé đang khóc và ôm chặt lấy mẹ anh.

Bà ngước lên nhìn anh với vẻ mặt nhăn nhó, "mẹ hỏi gì nó cũng không nói, chỉ khóc thôi."

Anh nghe mẹ nói mà cảm thấy nhói lòng, ngồi xuống nhìn Bạch Hiền, 2 mắt của cậu bé đã khóc đến sưng húp và đỏ tấy lên rồi, mà nước mắt vẫn thi nhau tuôn rơi. Anh định lấy tay lau nước mắt cho cậu bé, thì ngay lập tức Bạch Hiền rúc vào lòng bà Phác run rẩy, tránh bàn tay anh động vào cậu. Anh nhìn thấy cậu bé thế bàn tay đang giơ lên lưng chừng một hồi anh thụt tay lại. Thấy lòng mình chua xót, nghẹn ngào mà không thốt được ra.

Bà Phác bế Bạch Hiền lên, đi ra ngoài lúc cho Bạch Hiền vào ô tô bà quay sang Xán Liệt hỏi, "con đi luôn cùng, hay con đi xe của mình?"

Anh nhìn vào bên trong xe thấy Bạch Hiền vẫn đang nước mắt ngắn nước mắt dài, thì nhìn mẹ cười ngượng, "con có xe rồi, mẹ với Bạch Hiền cứ về trước đi."

Anh đứng đó nhìn chiếc xe rời đi, bầy giờ trời đã gần tối, anh nhìn vào đồng hồ của mình đã là 5 rưỡi chiều, rồi anh đút 2 tay vào túi quần, ngửa cổ lên trời và thở dài một cái....

Kể từ ngày hôm đó, Bạch Hiền không có muốn gặp và nói chuyện với anh nữa, mấy lần anh định sang hỏi thăm cậu bé nhưng mà lần nào cậu bé cũng tránh né anh, nên anh thôi không quấy rầy nữa...

Kể từ ngày Xán Liệt về đến nay đã được 1tháng và cũng từ cái vụ chuyện trong nhà ma, tới bây giờ thì anh vẫn chưa nói chuyện bình thường lại với Bạch Hiền. Mỗi lần cậu bé gặp anh đều không nói gì, vốn cậu bé đã ít nói rồi nay còn ít nói hơn.

Ngày hôm nay lại là một ngày Chủ Nhật, bên ngoài bầu trời xanh mát những tia nắng đang vươn mình xuống để bao phủ anh sáng cho từng ngõ ngách của trái đất, làm tan đi cái bóng đêm huyền bí kia.
Bạch Hiền đang ngồi trên bàn ăn sáng cùng với gia đình Ông Phác trong cái phòng ăn rộng lớn, Xán Liệt cũng ngồi ở đó. Anh đang nói chuyện với ba anh về buổi lễ hội lớn cuối tháng này. Bà Phác đang cầm một cái khăn giấy lau những thức ăn đang dính trên miệng cho Bạch Hiền.

Tiếng ông Phác trầm ấm vang lên, "lúc đó là trước ngày con đi 2 ngày, nên ta muốn con tham gia vào cái lễ hội này." ông uống một ngụm càfê rồi nói tiếp, "trong đó có rất nhiều người mà ta muốn giới thiệu với con."

Xán Liệt cười hiền, "thế thì con sẽ đi, theo ý nguyện của ba." anh quay sang nhìn ba anh.

Ông cắn một miềng bánh mỳ rồi nói tiếp, "ta không có ép, nhưng nếu con đi được thì ta rất mừng thôi." ông nói xong lấy khăn giấy ăn lau miệng rồi đứng lên quay đầu ra cửa và đi thẳng ra ngoài.

Cuộc nói chuyện của bữa ăn sáng đến đó là kết thúc, người giúp việc thu dọn bàn ăn, Bạch Hiền nhìn cô giúp việc rồi hỏi, "cô ơi, cô cần cháu giúp gì không ạ?"

Cô giúp việc nhìn Bạch Hiền rồi cười "không cần đâu Bạch Hiền, cứ ra ngoài chơi đi." cô giúp việc véo nhẹ má Bạch Hiền một cái, rồi lại dọn dẹp tiếp.

Bạch Hiền thấy ai cũng có việc làm, còn cậu bé thì nhàn hạ nên cậu bé cầm một túi bánh quy ra sau vườn, đến bên hồ cá định mở túi bánh quy ra cho cá ăn thì có người từ đằng sau đi tới. Cậu bé quay đầu lại thì đó là Ông Nội, ông đã khỏi bệnh nên ông muốn ra ngoài thanh đổi không khí, ông đi đến gần Bạch Hiền.

Bạch Hiền rất sợ ông, cậu rất ít gặp ông nên không biết được ông như thế nào. Ông có khuôn mặt vuông, nó thoát ra một vẻ lạnh lùng kiêu xa, không giống ông Phác hiền lành dễ gần.

Bạch Hiền luống cuống, cúi đầu xuống chào ông, "cháu chào ông ạ."

Ông nhìn Bạch Hiền rồi hỏi, "cháu làm gì ở đây thế?" một câu nói lạnh tanh, làm cậu bé hơi run rẩy nhìn ông.

Bạch Hiền lúng túng đáp lại, "dạa, cháu muốn.. cho.. cá ăn bánh ạ." cậu vừa nói vừa giơ túi bánh đang cầm trên tay lên.

Ông liếc qua túi bánh rồi nhìn Bạch Hiền nói mạnh, "Cá không ăn bánh, cá có thức ăn riêng của cá. Không thể cho ăn linh tinh được." Ông nói xong quay đầu đi vào một cái nhà nhỏ ở gần đó.

Bạch Hiền sợ hãi, nhưng thấy ông đi thì cũng thở phào, cậu tưởng ông sẽ đánh cậu chứ. Cầm túi bánh quy định rời đi thì ông Phác quay lại trên tay cầm một cái hộp gì đó. Bạch Hiền nhìn thấy ông đứng sững lại, bất động mắt mở to, tay hơi run lên.

Ông Phác cầm cái hộp trên tay đi đến gần hồ cá, ông không nói gì mở hộp đó ra rồi cho tay vào lấy một nắm rồi ném xuống hồ cá. Bạch Hiền đứng nhìn ông cứ lấy hết nắm này đến nắm khác trong cái hộp mà thả xuống hồ, cậu bé tò mò không biết ông cho cái gì cho mấy con cá kia, nên cậu tiến lại gần.

Cậu rón rén đến gần ông và hỏi nhỏ, "ông cho cá ăn gì thế ạ?" cậu cúi người nhìn xuống hồ, xem những thứ ông ném xuống đang nổi lềnh phềnh trên mặt nước là cái gì.

"Đây là đồ ăn cho cá." Ông cầm cái hộp, đưa đến trước mặt Bạch Hiền cậu bé nhìn hộp đó, rồi ngước mắt lên nhìn ông.

Cậu bé hiểu ý, đôi mắt sáng rựng lên nở trên môi một nụ cười tươi, và cho tay vào trong hộp lấy ra một nắm nhỏ rồi cũng thả xuống hồ cho mấy con cá đang ngoi lên mặt nước mà ràng ăn của nhau.

Cậu bé ngồi xuống nhìn mấy con cá trong hồ, nở ra một nụ cười thiên thân, cứ ngồi đó hai tay đưa lên chống cằm ngắm nghía nhìn.

Ông Phác nhìn cậu bé rồi quay đầu đi, Bạch Hiền thấy vậy đứng lên quay lại luống cuống hỏi ông, "ông ơi ??...mai ông lại ra đây cho cá ăn chứ ạ?"

Ông đi được một đoạn quay người lại nở ra một nụ cười nhìn giống hệt ông Phác cậu bé không nói gì cứ đứng nhìn ông. Ông chỉ cười rồi quay lưng đi vào trong.

Bạch Hiền nhún vai không hiểu, thấy ông hơi lạ. Cậu bé chạy ra sân trước thì có một cái xe Lamborghini màu xanh lá cây đậm đi vào trong sân. Cậu bé đứng lại nhìn, người bức xuống xe là Thế Huân, còn có một cô gái từ bên phải xe bước ra, cô gái yêu kiều xinh đẹp ăn mặc hết sức gợi cảm, đi lại chỗ anh choàng tay móc vào tay anh, nở một nụ cười hút hồn nhìn Thế Huân.

Thế Huân cùng cô gái đấy định đi vào nhà, thì bỗng Thế Huân nhìn thấy Bạch Hiền anh khựng lại. Bạch Hiền thấy anh thì cười cười, "chào anh Thế Huân."

Thế Huân cùng cô gái tiến lại gần, "chào cậu bé" anh cười và lấy tay mình xoa đầu Bạch Hiền.

Cô gái kia nhìn thấy Bạch Hiền liền cúi xuống nói, "Wow, dễ thương quá, chào em." Cô gái đưa tay ra véo nhẹ lên má Bạch Hiền.

Bạch Hiền nhìn cô gái rồi cũng cười. Thế Huân hỏi cậu bé, "Bạch Hiền đi đâu đấy?"

Bạch Hiền lắc đầu, "không đi đâu ạ, em vừa cho cá ăn thôi."

Thế Huân đưa mắt nhìn thấy túi bánh quy trên tay Bạch Hiền rồi cúi xuống nói với cậu bé, "thế có muốn đi chơi không?"

Bạch Hiền sáng mắt nhìn anh, anh nhấc bổng Bạch Hiền lên, không để ý đến cậu bé đang lúng túng không biết trả lời thế nào, anh quay sang cô gái kia hỏi, "em có đi không?"

Cô gái kia ú ớ đáp, "thế còn chuyện kia?"

Anh nháy mắt với cô gái đó, rồi quay đầu vừa đi về hướng chiếc xe của mình, vừa nói, "để tối nay đi.."

Cô gái hiểu ý cười tươi chạy theo. Thế là Thế Huân cùng cô gái kia đã bắt cóc Bạch Hiền, tất nhiên anh đã gọi điện nhanh cho bà Phác và xin phép cho Bạch Hiền đi chơi cùng anh, bà cũng đồng ý và dặn đừng về muộn quá vì mai Bạch Hiền còn đi học.

3 người họ đi đến công viên nước, anh dẫn Bạch Hiền và cô gái kia đi vào cửa hàng đồ bơi, 3 người đã mua được đồ bơi cho mình, cô gái đã chọn cho Bạch Hiền một bộ bơi hết sức dễ thương và chọn cho mình hết sức là gợi cảm.

Khi đi đến Công viên nước, Bạch Hiền được Thế Huân mua cho một cái phao màu hồng rồi cùng đi vào bể bơi. 3 người họ đi cùng nhau thì ai ai cũng nhìn, thật là một cảnh tượng không thể nào mà không hiểu lầm được. Do Bạch Hiền gầy và bé nên không ai đoán cậu bé 10 tuổi, nghĩ cậu bé bây giờ mới có 6 hoặc 7 tuổi mà thôi. Nên nhìn 3 người như một gia đinh trẻ hạnh phúc.

Bạch Hiền cùng Thế Huân xuống bể bơi tắm còn cô gái kia phơi mình trên ghế với chiếc áo bikini gợi cảm cực độ. Mấy anh chàng đi qua ai cũng phỉa liếc nhìn. Có một bà cô ngồi bên cạnh ngó sang hỏi cô, "Cô có chồng đẹp trai quá, đứa con dễ thương và đáng yêu ghê."

Cô gái tủm tỉm cười mẵn nguyện, nghĩ trong bụng, cứ cho hiểu lầm đi càng tốt, dù sao mãi cô mới lấy lòng được Thế Huân mà cảm thấy thế này có thể không ai dám đến gần anh nữa.
************



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro