Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hiền với Thế Huân ở dưới hồ bơi. Trời thật nắng nóng phả vào mặt nước làm cho da mặt của Bạch Hiền ửng hồng trông thật đáng yêu. Thế Huân trông rất phong độ, anh mặc chiếc quần bơi để lộ ra cơ thể trên rắn chắc, với chiếc bụng sáu múi của mình, mấy cô gái trong hồ bơi đều đang để ý đến anh. Nhìn anh như siêu mẫu đồ bơi vậy.

Cô gái đi theo anh, mà thấy anh gọi cô là "My", đi xuống nước ôm anh từ đằng sau. Cô làm như thế là ý muốn nói cho mấy cô gái kia biết, anh là của cô. Anh không phản kháng lại cái ôm của cô mà đang nhìn về phía Bạch Hiền, cậu bé lấy 2 tay che mắt mình lại, tại vì cậu quen với ở nhà Ông bà Phác mà ôm nhau là cậu ngay lập tức lấy tay che mắt lại.
Thế Huân gỡ tay cậu kia ra, chồm đến Bạch Hiền anh bế cậu lên khỏi mặt nước, Bạch Hiền bỏ tay mình ra khỏi mắt và hoảng hốt "Áh" lên một tiếng. Được nhấc lên cao cậu không biết phải làm gì cứ ú ớ trông thật tội nghiệp. Thì ngay lập tức Thế Huân ôm cậu bé xuống sát mình, mặt đối mặt. Bạch Hiền nhìn anh không hiểu, anh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn nà của cậu mà càng nhìn kỹ có thể nhìn thấy những tia máu xanh, đỏ nhỏ bé nằm dưới làn da trắng mịn búng ra sữa kia. Đôi môi của Bạch Hiền mọng đến bóng loáng và đỏ hồng trông như quả anh đào vừa mới ra quả.*má ưi chắc chết quá*

Bạch Hiền nhìn Thế Huân rồi hỏi, "anh Thế Huân, anh làm sao mà nhìn em vậy?" O__O

Thế Huân giật mình cười trừ, "Bạch Hiền, em muốn ăn kem không?" anh bế cậu lên bờ.

Bạch Hiền gật đầu "có ạh", Bạch Hiền bị thanh đổi chủ đề nhanh, nhưng cậu vốn cũng hay nhanh quên, mà chưa có thể nhận biết được nhiều nên không thể nhận ra được làm sao Thế Huân lại nhìn mình.

Ở nhà Xán Liệt biết được tin Bạch Hiền đi chơi với Thế Huân, anh cảm giác hơi khó chịu, ngồi ở phòng khách to, trên ghế sofa trước màn hình TV phẳng lì to lớn dính ở trên tường, anh chuyển hết kênh này đến kênh khác mà không quyết định dừng ở kênh nào cả.*ổng đang ghen hay gì rồi (+-+)*

Mẹ anh đi đến gần anh, bà nhìn thấy thế liền hỏi? "Con đang làm gì thế, cái TV nó có tội tình gì mà phải hành hạ nó như vậy?"

Anh ngước lên nhìn mẹ, tay tắt luôn TV đi. Anh đứng lên vươn vai rồi nói với mẹ mình, "chán quá, con chẳng biết làm gì cả?"

Mẹ anh thấy thế bà đến gần anh cười hiền từ rồi bảo, "thế thì ra vườn trồng hoa với mẹ đi?"

Anh nhìn mẹ mình một cái, phụng phịu, "thôi cái đó mẹ làm đi", nhưng mẹ anh không cần nghe anh nói, bà lôi anh ra đằng sau vườn, thế là anh phải giúp mẹ anh trồng hoa.

Đến chiều Thế Huân đưa Bạch Hiền về, cậu vui sướng trên tay cầm bao nhiêu là đồ chơi và đồ ăn vặt chạy vào nhà gọi bà Phác, Thế Huân đi theo sau vào nhà thì thấy Xán Liệt đang ngồi ở phòng khách trên sofa, còn Bạch Hiền đã chạy đến chỗ bà Phác ríu ra ríu rít khoe cho bà những thứ trên tay mình.

Bà Phác tiến lại chỗ Thế Huân, cười với anh rồi nói, "cảm ơn cháu nhé, đã đưa Bạch Hiền đi chơi."

Thế Huân cười và đáp lại, "không có gì đâu bác."

Bà Phác cũng cười định mời Thế Huân lại ăn cơm, nhưng anh từ chối, bảo có việc nên phải đi. Khi Thế Huân rời đi, bà Phác dắt Bạch Hiền vào phòng ăn, những người làm đã chuẩn bị hết đồ ăn ở trên bàn. Xán Liệt và Ông Phác cũng ngồi xuống. Cả buổi ăn tối Bạch Hiền bỗng dưng nói rất nhiều, cậu kể về cuộc đi chơi hôm nay cho mọi người nghe, ông bà Phác thì cười cùng cậu bé, có mỗi Xán Liệt là không cười anh cặm cụi ăn cơm không thèm để ý đến.

Buổi tối Bạch Hiền đang ngồi im ở trong phòng mình đọc truyện tranh mà hôm nay mới được anh Thế Huân mua cho. Thì bỗng dưng tiếng gõ cửa vang lên, rồi sau đó cái cửa được mở ra, đó là Xán Liệt anh bước vào trong phòng rồi đóng cửa sau mình lại.

Bạch Hiền không nói gì vẫn nhìn anh với ánh mắt hoài nghi, không hiểu anh vào đây có chuyện gì? Anh đi đến gần chỗ Bạch Hiền đang ngồi và hỏi, "Tiểu Bạch vẫn còn giận anh sao?"

Bạch Hiền không nói gì, vẫn nhìn anh với ánh mắt đó, anh đứng đó thân hình cao lớn hơi khom người lại, một tay đút túi quần còn tay kia đưa ra đằng sau gáy vút vút những cái tóc không muốn vào nếp của nó xuống, đôi mắt có nét phiền muộn. Anh cúi đầu xuống rồi ngập ngừng nói với cái giọng trầm ấm một lần nữa thốt lên, "anh xin lỗi, Tiểu Bạch."

Bạch Hiền nghe xong câu nói của anh, cậu bé cúi đầu khó xử rồi cũng thì thầm với cái giọng nhỏ nhẹ của mình, "em hết giận anh rồi."

Anh nhìn Bạch Hiền ngạc nhiên, nhưng sau đó nở ra một nụ cười thật tươi hết sức là vui sướng của mình, lao đến chỗ và bế cậu lên. Bạch Hiền bị bất động sửng sờ trước hành động của anh mồm há to, mắt chớp chớp, anh ôm Bạch Hiền cùng nằm lên giường. Bạch Hiền thấy vậy cố gắng vùng vẫy khỏi tay anh nhưng mà với sức yếu đuối của cậu chỉ như là phũi muỗi cho anh mà thôi. Anh vẫn ôm chặt Bạch Hiền vào lòng mình và nhắm đôi mắt lại. Bạch Hiền vùng vẫy chán chê, mà anh thì không nhúc nhích một centimét nào cả. Cậu tức giận quay sang bên anh, thì bỗng ánh mắt của cậu đọng lại trên khuôn mặt thanh tú của anh. Anh lại một lần nữa nằm đó, khuôn mặt đó đôi mắt thì vẫn nhắm lại, mùi hương dễ chịu kia, tất cả lại bao trùm lấy Bạch Hiền bé nhỏ.

Bạch Hiền trong vô thức đưa tay lên chạm nhẹ đường sống mũi thẳng của anh dọc xuống đến bờ môi , đôi môi mỏng hồng nhạt đầy quyến rũ kia làm cho cậu vội thụt tay mình lại quay đầu sang bên khác không muốn nhìn anh nữa. Trong bóng tối mờ mờ của cái đèn ngủ, hai bóng hình nằm trên giường một lớn một nhỏ chìm vào trong giấc ngủ của riêng mình...

Sáng hôm sau, bà Phác bước vào phòng Bạch Hiền gọi cậu bé dậy đi học, bà bị vì cảnh tượng mà sững sờ. Thằng con trai quý tử của bà đang nằm ôm Bạch Hiền trong tay của mình mà ngủ ngon. Bà đi lại gần bên giường nhìn hai đứa đang nằm ngủ. Bà đứng nhìn thật lâu trên miệng nở ra một nụ cười hiền diệu, 2 đứa bé mà bà yêu thương nhất, bỗng bà có một cảm giác vui mừng lẫn buồn buồn trộn lẫn với nhau, đến nghẹn ngào, khóe mắt hơi cay, bà để một tay lên ngực cố kìm sự khó tả đó lại, còn tay khác khẽ lay Bạch Hiền.

Bạch Hiền vẫn còn ngái ngủ cựa quậy, lấy tay dụi dụi mắt và hé mở nhìn bà Phác. Xán Liệt cũng cựa mình tỉnh giấc, anh nhìn mẹ mình cười hiền rồi quay sang Bạch Hiền, cậu bé nhìn anh với đôi mắt mở to ngạc nhiên.

"Dậy đi Bạch Hiền, chuẩn bị đến giờ đi học rồi." Bà Phác vừa ngó vừa đi đến bên tủ quần áo lấy đồ thay cho cậu bé.

Thế Huân anh với cái giọng khàn khàn thật quyến rũ buổi sáng của mình nói, "chào buổi sáng", anh vươn vái rồi ngồi dậy.

Bạch Hiền bật dậy và chui tọt xuống giường, chạy vào phòng tắm, anh nhìn theo sau cười thầm. Bà Phác tiến lại gần nhìn anh rồi hỏi, "sao lại ngủ ở đây vậy con?"

Anh với tay ôm mẹ mình nũng nịu nói, "con thích ngủ cùng Tiểu Bạch vì em ấy có mùi hương giống hệt mẹ đó."

Bà lấy ngón tay dúi đầu anh một cái rồi cất giọng nói, "đừng có mà lấy cớ, con thế nào mẹ hiểu rất rõ."

Anh ngơ ngác nhìn mẹ nhưng lại cười, bà Phác nhìn anh mặt bà lại buồn đi cất giọng nói nhẹ thì thầm, "hãy đối xử với  Bạch Hiền tốt nhé."

Anh lại một lần nữa nhìn mẹ mình không hiểu, đứng dậy đến chỗ mẹ mình ôm bà vào trong lòng mình, rồi nói nhẹ, "mẹ con sẽ yêu thương Tiểu Bạch như người em ruột của mình vậy."

Bà Phác và anh không nói gì nữa, hôm đó Xán Liệt đã đưa Bạch Hiền đi học và gần một tháng đó anh rất gần gũi với Bạch Hiền hàng ngày đưa cậu bé đi học, dậy Bạch Hiền học bài. Bạch Hiền cũng quen dần với sự có mặt của anh, cậu bé cũng thấy anh rất gần gũi và chăm sóc cho mình chu đáo nên đã mến anh hơn nhiều....

Lễ hội lớn theo lời ông Phác nói sẽ diễn ra vào lúc 20h tối nay, Xán Liệt cùng bố mẹ anh chuẩn bị cho buổi tiệc. Bạch Hiền phải ở nhà tại vì cậu bé mai phải đi học nên không được đi cùng. Lúc đi, bà Phác còn ôm cô bé dỗ dành, tại Bạch Hiền thấy mọi người đi mà cậu bé thì không được đi nên rất buồn và đã khóc, nhưng rồi bà Phác đã dỗ được cậu bé nín và Bạch Hiền đã chịu ở nhà ngoan ngoãn chờ mọi người về.

Ba người họ cùng nhau đi đến lễ hội , XánLiệt đi xe riêng của mình, khi đến nơi ông bà Phác đang đứng ở cửa chào mọi người, anh đi tới chỗ bố mẹ mình. Bố anh giới thiệu cho anh vài người có tiếng trong giới làm ăn. Bố anh giới thiệu hết người này người kia, thực sự là anh không thể nhớ hết được ai với ai cả. T_T*cũng như không*

Xán Liệt hôm nay quả thật là nổi bật anh mặc một bộ quần áo Vest màu đen bóng, bên trong là một cái áo sơ mi trắng cùng với lại cà vạt màu đen giống với bộ Vest ở bên ngoài, đi đôi giày da màu đen bóng loáng, trông anh rất là phong độ, nhìn không khác gì một doanh nhân cả. Trong lễ hội lớn này anh đã làm cho mọi người ai cũng đặc biệt chú ý đến mình, mấy cô gái đều say đắm liếc nhìn anh. Những ông bố có con gái, khi anh cùng bố đi bắt tay, cũng có vẻ thích gán ghép con mình cho anh.

Một buổi tiệc diễn ra rất bình thường nếu như cô bạn gái của Xán Liệt không xuất hiện cùng với một người đàn ông khác, nhưng mà khi Chi Mỹ nhìn thấy anh thì, đã nhanh chóng vứt cái người con trai kia sang một bên mà quấn lấy anh. * đồ mặt dày >
Anh nhìn được ra và có vẻ không hài lòng cho lắm, nhưng anh cũng chẳng thèm quan tâm. Chi Mỹ đi theo anh, nhưng anh cố tình đứng bắt chuyện với lại mấy cô gái khác mặc kệ cho Chi Mỹ đang tức giận đứng bên cạnh. Chi Mỹ với vẻ mặt hình sự nhìn mấy cô gái kia, làm cho mấy cô gái đó lúc nói chuyện với anh mà cứ bị khó xử và hơi run sợ.

Cả buổi tiệc cứ thế đến lúc bố mẹ anh bảo với anh là về trước, anh cũng muốn cùng với bố mẹ mình về luôn thì Chi Mỹ chạy ra giữ anh lại, cô tức tối muốn nói chuyện với anh. Anh quay sang bố mẹ mình và nói là sẽ đi về sau, anh muốn giải quyết một chuyện. Khi Bố mẹ anh đi, anh ra sân đằng sau quảng trường nói chuyện với Chi Mỹ.

Anh đứng đó vẻ mặt vẫn bình thản, Chi Mỹ tức tối nói, "Anh làm sao thế, ai là bạn gái của anh? Sao lại cố tình không để ý đến em như thế"* mặt dày dữ vậy tèn (-.,-)*
Anh lấy trong túi một điếu thuốc, rồi bật lửa lên châm điếu thuốc hít một hơi thật sâu rồi thả ra một làn khói dày đặc. Anh thản nhiên nhìn Chi Mỹ rồi nói, "chúng ta chấm dứt đi."

Chi Mỹ trợn hết cả mắt lên nhìn anh cao giọng hỏi, "tại sao vậy? Tại sao lại muốn chấm dứt?"

Anh rít thêm một hơi thuốc nữa, thở nhẹ rồi nói, "tôi không có hứng thú nữa."...

Trong thời gian đó bà Phác và ông Phác đang ngồi Ở ghế đằng sau của một chiếc xe cùng nhau đi về, với người tài xế lái ở bên trên. Bà Phác đang khoác tay mình vào tay ông, ôm thật chặt. Bà nghiêng đầu đặt vào vai ông rồi nói, "em thấy cái cô gái bám theo con trai mình ấy, con bé đó thật đáng ghét. Đi cùng với một người khác đến đây sau đó cứ lẽo đẽo theo sau Xán Liệt, em thấy rất khó chịu cho thằng bé."

Ông Phác cười hiền hôn lên trán vợ mình rồi nói, "chuyện của bọn trẻ, em lo làm gì. Xán Liệt nó biết nó phải làm gì mà."

Bà Phác vẫn thấy khó chịu, thở dài rồi nói, "thôi kệ em chẳng quan tâm, em buồn ngủ quá, em chợp mắt một tí nhé."

Ông Phác ôm vợ mình vào lòng, vỗ nhẹ lên vai bà. Bà Phác lim dim, lim dim thì bỗng có tiếng tút còi mạnh của một cái xe tải từ đằng sau làm bà giật mình mở mắt, 2 vợ chồng cùng nhìn về đằng sau. Chiếc xe tải chiếu đèn pha đến chói mắt.
******* 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro