Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông Phác nói với người tài xế xe, "chú đi chậm lại đi, họ muốn vượt thì cho họ vượt cũng không sao, con đường này tối rồi nguy hiểm lắm"

Chú tài xế gật đầu với ông, cho xe đi chậm lại. Chiếc xe tải vượt qua song hang với cái xe của ông bà Phác, chiếc xe tải đảo đảo ghìm xe của vợ chồng ông bà vào gần lề đường, bà Phác hét lên vì hoảng sợ. Chú tài xế cũng hơi hoảng hốt không biết cái xe tải kia muốn gì. Ông Phác cũng nhăn mặt lại, vẻ khó hiểu .

Chiếc xe tải cứ thể lảo đảo làm xe ông bà Phác cũng lảo đảo theo, ông Phác ra hiệu cho xe dừng lại. Chú tài xế đi chậm lại thi bỗng một cái xe tải khác từ đằng sau lao với tốc độ khủng khiếp đâm *RẦM* một cái mạnh vào xe của vợ chồng ông Phác. Chiếc xe vẫn lăn bánh vì thế mà bị vang ra, chẳng may chú tai xế không làm chủ được nữa quẹo tay lái mà cả chiếc xe lao hẳn xuống vực. Trong bầu trời tối đó tiếng hét của cả đàn ông lẫn phụ nữ chói tai, rồi một tiếng * RẦM* nữa, mạnh vang lên đến trời của chiếc xe xuống vực sâu làm mọi vật đều hoảng sợ, những con chim đang ngủ trên cây sợ hãi mà bay tung lên không trung kêu ríu ríc. Một lúc sau, thì mọi thứ đều im lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra...

Bạch Hiền bật dậy, cậu toát hết cả mồ hôi vì gặp phải một ác mộng. Cậu thấy trong người khó chịu, trong giấc mơ thấy 2 vợ chồng ông bà Phác cười và cùng nhau nhảy xuống cái vực sâu, Bạch Hiền hoảng hốt với tay nhưng họ đã biết mất, cậu còn nghe thấy tiếng hét của bà Phác rồi bừng tỉnh. Bạch Hiền đi ra phía cửa sổ, cậu đứng ở cạnh cửa sổ nhìn xuống sân nhà. Những chiếc xe của những người cậu quý mến nhất vẫn chưa đỗ ở đó, có nghĩa là họ vẫn chưa về. Bạch Hiền vẫn đứng đó, tay túm lấy cái rèm cử sổ trắng dài chạm tới đất, đôi mắt buồn ngước lên nhìn mặt trăng, mặt trăng hôm nay rất tròn và sáng, ánh sáng đó làm cậu càng buồn thêm...

Xán Liệt cười chế nhạo với Chi Mỹ, anh quay đầu định đi về bãi đỗ xe, thì anh bỗng nghe thấy tiếng nói của ai đó phớt qua, "mẹ yêu con Xán Liệt." anh giật mình quay người lại nhìn Chi Mỹ, đôi mắt Chi Mỹ đã tức giận và đỏ hoe.

"Cô vừa nói cái gì?" Anh hỏi cô.

Chi Mỹ tức tối hét lên, "tôi nói, tôi yêu anh được chưa."

Anh lại nở ra một nụ cười đểu, "cô nói câu này với bao nhiêu người rồi hả?" giọng anh rất trầm tư, nhưng mà nó lại làm cho Chi Mỹ sợ hãi, cô run run mình không nói gì nữa, đứng đó cắn môi.

Anh lại nói, "không trả lời được đúng không? Thế coi như là câu trả lời cho lời chia tay hôm nay. Coi như là chưa có chuyện gì xảy ra nhé. Byee." Anh quay lại dơ tay lên vẫy vẫy rồi đi khuất vào trong bóng tối.

Chi Mỹ tức tối lấy máy điện thoại di động của mình lên gọi điện , "ra đằng sau đón em đi."

Xán Liệt lên xe phóng về nhà, cả quãng đường đi anh suy nghĩ đến tiếng nói vừa rồi, nó không phải của Chi Mỹ, tiếng nói đó nghe rất quen thuộc, giống như của mẹ anh thì phải? Anh lắc lắc đầu muốn cho suy nghĩ đó tan biến thì trước mặt anh là một đám đông có xe của cảnh sát, cứu thương và cả xe cằn cẩu nữa. Chiếc cằn cẩu đang cẩu một chiếc xe bị méo mó bẹp dúm lại từ dưới vực lên trên, mà trong bóng tối không thể nhận dạng được.

Có một anh cảnh sát chạy lại chỗ xe anh và nói, "xin lỗi anh, ở đây đang có tai nạn nên mong anh thông cảm quay đầu lại, đi lên đường cao tốc rồi xuống cái lối rẽ đầu tiên, sẽ có một con đường khác đưa anh trở lại con đường này cách chỗ này khoảng 500 mét."

Anh gật đầu với vị cảnh sát, rồi quay đầu xe lại. Anh nhìn vào gương chiếu hậu, để nhìn lại vụ tai nạn kia, trong lòng cứ nóng ran lên không hiểu là chuyện gì. Anh phóng thẳng về nhà. Vừa về đến nơi, người làm trong nhà và ông Nội đang đứng ở sân, anh đi xuống xe thì chú Quản Gia chạy lại báo cho anh một tin mà làm cho anh đứng đơ người, không nói được gì, cổ họng khô rát, mắt cay sè, cứ đứng đơ ở đó không động đậy gì. Ông Nội anh tiến lại gần, đặt tay lên vai anh vỗ vỗ rồi nói, "chúng ta đi đến bệnh viện thôi."

Khi đến nơi anh lao thẳng vào bên trong nhưng, mấy người bảo anh chờ bên ngoài, tại đang cấp cứu khẩn cấm. Anh ngồi bên ngoài phòng cấp cứu chờ, tay vò đầu vò óc. Ông Phác nhìn thấy thằng cháu thương xót, nhưng mặt ông vẫn cứ lạnh như băng, ngồi đối diện.

2 tiếng sau chiếc đèn đỏ tắt đi, một ông bác sĩ với mấy người y tá đi ra, anh chạy lại gần, 2 con mắt anh đã đỏ hoe nhưng không có giọt nước mắt nào nhìn bác sĩ, người bác sĩ nhìn anh mặt buồn rầu và lắc đầu. Đôi chân anh như mềm nhũn ra. Anh khụy xuống, quỳ lên nền đất lạnh căm, lúc này thì đôi mắt đẹp kia đã ngập đầy nước mắt, và từng hạt, từng hạt thi nhau tuôn rơi... T^T


Đây không phải là cái tang lễ đầu tiên của gia đình Phác Gia giàu có này, nhưng đây lại là một cái tang lễ tiễn đưa 2 người, mới chỉ sống được có nửa của đời của mình mà cùng một lúc đã phải rời xa người thân của họ, đến cả bầu trời cũng âm u đến khó tả, không khí bao trùm một mùi uất ức, nghẹn ngào, tiếng khóc sụt sịt, tiếng người thì thầm, trên mặt ai cũng vẻ mặt buồn bã không nói lên lời.

Bạch Hiền, trên người mặc một bộ đồ màu đen, trên tóc cài một chiếc nơ cũng màu đen, 2 mắt đã sưng tấy lên vì khóc. Bên cạnh cậu Xán Liệt anh cũng đang mặc trên người một bộ Vest đen, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt sưng đến sụp xuống vì không ngủ.*Tội quá TT^TT*

Mọi người hết người này đến người khác vào chia buồn cùng anh, anh không nói gì vẫn cứ ngồi đó như pho tượng. Anh đang không hiểu vì sao 2 người mà anh yêu thương nhất lại có thể rời xa anh như vậy? Anh đang tự trách mình làm sao lúc đó không đi cùng họ, và anh cũng đã có mặt ở hiện trường không lâu sau đó, mà anh không thèm để ý đến. Trong đầu anh bây giờ toàn là những câu hỏi tự đặt ra cho mình, mà đến chính anh cũng không có thể trả lời được. Thật là đến thương tâm.

Lúc ở nghĩa trang mọi người đứng xung quanh để tiễn đưa 2 người đã khuất lần cuối, bầu trời lại càng thêm âm u, những hạt mưa nhỏ đã rơi xuống, như ông trời cũng đang khóc để tiễn đưa 2 người họ về nơi an nghỉ.

Bạch Hiền khóc gào thét lên khi thấy mấy người kia lấy xẻng xúc đất để phủ lên 2 cái quan tài nằm ở dưới kia. Cậu cứ lao vào kêu gào, mấy người lớn khác bế cậu lên và dữ chặt lại. Khi đất đã phủ đầy và những bông hoa hồng trắng đã được đặt lên phủ kín mảnh đất đó thì mọi người cũng đã tản dần đi. Chỉ còn lại Xán Liệt và Bạch Hiền đứng ở đó, cậu vẫn khóc còn Xán Liệt thì đứng im lặng không nói gì, đôi mắt nhìn vào 2 cái ảnh ở trên 2 cái bia mộ.

Bạch Hiền lấy tay lau nước mắt cậu ngước lên nhìn Xán Liệt rồi nhỏ giọng nức nở, nghẹn ngào của mình lên hỏi anh, "anh Xán Liệt... làm sao.. bây giờ?" cậu nấc cục nhìn anh mà nói.

Xán Liệt không nói gì mà cũng không nhìn Bạch Hiền, còn Bạch Hiền vừa nấc, nước mắt như suối thi nhau lăn trên khuôn mặt trắng trẻo bụ bẫm của mình mà tuôn rơi. "Anh Xán Liệt .. làm sao đây?" cậu vẫn ôm mặt và nói.

Một lúc lâu, Xán Liệt quay người đi, Bạch Hiền nhìn thấy thế gọi với theo, " Anh Xán Liệt anh đi đâu thế?"

Nhưng anh thì vẫn cứ đi để lại Bạch Hiền một mình đứng đó gào khóc gọi theo anh, trời bắt đầu mưa lớn, tiếng mưa ào xuống, to át cả tiếng nói của Bạch Hiền đang gọi Xán Liệt. Anh trên tay cầm 2 mảnh giấy, 1 là tờ giấy cam đoan của ông Nội, 2 là tờ di chúc của ba anh mà vò nhàu nhúm trong bàn tay anh. Nước mưa làm dáng vẻ cao lớn của anh ướt sũng, khuôn mặt khôi ngô nhìn về đằng trước, 2 mắt đỏ hoe, nhưng nước mưa kia đã che dấu đi những giọt nước mắt hộ anh. Mưa mỗi lúc một to, một thân hình cao lớn đang rời xa một thân hình bé nhỏ, còn đang đứng đó và khóc, 2 tay nhỏ bé dơ lên muốn dụi đi hàng nước mắt và nước mưa trên mặt, nhưng mà không thể nào lau khô được...

8 năm sau...

"Bạch Hiền này dậy đi, muộn rồi." Một người phụ khoảng tầm ngoài 40 tuổi mặt gừm gừm nhìn một thiếu niên đang nằm trên giường mà gọi lớn.

Cậu thiếu niên dụi mắt, rồi bật dậy khi nhìn thấy bà Quản gia, cậu nhìn bà sợ sệt. Bà ta đứng khoanh tay trước ngực nhìn cậu rồi nói, "dậy đi đến giờ làm việc rồi."

Cậu nhanh nhẹn bật dậy khỏi giường đi đánh răng rửa mặt, mặc cho mình đồng phục của người làm, rồi chạy lại mấy người giống mình đang đứng và sếp thành một hàng ở hành lang.

Bà Quản Gia tay cầm một cái thước dài đi đi lại lại, mồm thì nói ra những kế hoạch của hôm nay, để những người đang đứng xếp thành một hàng kia, cần biết mình hôm nay phải làm những việc gì.

Mỗi người một việc, cậu cùng một cậu thiếu niên khác đi trên một cái hành lang rộng đang nói chuyện với nhau. Cậu thiếu niên đó quay sang hỏi cậu "này làm gì mà hay dậy muộn thế, cẩn thận không bỉ đuổi viếc đó. Lần này là lần thứ mấy cậu đi muộn rồi?."

Cậu mặt nhăn nhó hơi khom người phụng phịu, "tớ không biết nữa? Huhu."

"Tớ chịu cậu luôn đó, àh mà này cậu là bạn của Thế Huân đúng không? Ôi cậu thật là may mắn, mình thấy anh ấy rất là đẹp trai, quý phái lại còn là con của Phác gia này nữa chứ." Cậu thiếu niên đó quay sang bên cậu hỏi.

Cậu mắt nhìn cậu thiếu niên kia lườm một cái, "cậu thật là mê trai đó, cậu nghĩ con của Phác Gia giàu có này sẽ để ý đến những người như mình và cậu sao, mà anh ta đâu phải là bạn tớ đâu?"

Cậu thiếu niên đó kia bĩu môi rồi nói lại, "ai mà biết được chứ, thấy cậu lần trước đứng nói chuyện với anh ta, rất thân mật còn gì?"O_o

"Cứ đứng nói chuyện thì sẽ là bạn sao?" Cậu quay sang bên cậu bạn mình và nói lại.

Cậu thiếu niên kia, ngơ ngác hỏi lại, "ơ thế không phải là bạn àh?"

"Không. Chỉ là chủ muốn sai người làm dọn phòng anh ta thôi. Được chưa cậu bạn ngốc?" Cậu vừa cười, vừa quay đầu đi. Cô thiếu niên đó chạy theo sau 2 người họ vẫn nói chuyện và đi váo nhà kho để lấy đồ dọn dẹp.

Ngô Văn Hiên với mái tóc đã bạc hết gần nửa đầu, mặt mũi cũng đã có nhiều nếp nhăn ngồi trên ghế sofa đối diện với Thế Huân và nói, "Con phải làm tốt công việc của mình chứ, đã gần 30 tuổi rồi mà cái gì cũng vẫn phải để ta còn bận tâm đến là sao?"
Thế Huân không nói gì vẫn cúi đầu xuống, ông Hiên lại lên giọng, "Con phải làm tốt công việc của mình đi để ông Nội thấy được là con không kém gì cái thằng Xán Liệt, đến lúc đó ông có thể nghĩ lại mà rút hồi cam kết. Dù sao cái thằng cháu đính tôn của ông ấy đã đi qua lâu rồi, nó còn không thèm nói một câu nào đi biệt tăm biệt tích không ai biết bây giờ nó ở đâu?"

Thế Huân ngước mắt lên nhìn ba mình rồi nói với một cái giọng không cần thiết, "ba ham cái gia tài nhà này thì ba đi mà lấy con không cần."

Ông Hiên tức giận nhìn thằng con trai, ông dơ tay tát thẳng vào khuôn mặt thanh tú kia rồi gầm lên, "CÁI THẰNG HỖN LÁO NÀY, mày là con tao mày phải nghe theo tao hiểu không?"
*******




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro