Chap 37 - Dọn dẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hiền ngây ra. "Lần này thì xong thật rồi, đi đâu cũng bị bắt cóc, huhu... ba ơi ơi cứu con."

"Cái tên này sao cứ lôi mình xềnh xệch thế vậy, không phải định đem mình vào chỗ tối rồi... Ôi, xong!!".

"Oh My God."

Bạch Hiền lúc này cố gắng dãy dụa nhưng không được. Tên này quá mạnh. Cậu cắn thật mạnh vào tay của tên đó đang bịt miệng cậu. Tên đó bị đau nên thả ra ngay, thừa dịp. Cậu hét toán lên.

- Thả tôi ra, tên đồi bại, sở khanh

- Có thả không thì bảo

- Thả tôi ra ngay không thì đừng trách.

- THẢ RAAA

Cuối cùng thì hắn cũng thả Bạch Hiền trên vỉa hè cách đó không xa, khi đã quen với bóng tối Bạch Hiền nhìn kĩ người đằng trước rồi run rẩy nói:

- Xán ... Xán Liệt, cậu làm trò gì vậy hả.

Xán Liệt cho tay vào túi quần rồi rút ra tờ giấy nợ, Bạch Hiền thở hắt ra tưởng anh định làm gì mình.

- Có đi không thì bảo.

"Suốt ngày mang ra doạ, tên... thần chết."

- Đi thì đi.

Cậu ngoan ngoãn đi theo Xán Liệt, đang đi cậu bỗng rùng mình:

- Không được...

Quay lại nhìn cậu với ánh mắt quái đản:

- Cậu hét cái gì vậy?

Vắt chéo hai tay trước ngực thủ thế, nhìn chằm chằm anh, chân lùi lại một bước, miệng nuốt nước bọt nói :

- Cậu, cậu định làm bậy là không được đâu. Tuy... tuy tôi nợ cậu nhưng tôi nhất quyết không bán thân đâu, tôi biết mình rất có sức hút nhưng...

Cậu ảm đạm buồn rầu nói.

Xán Liệt nghe xong thì bật cười ra tiếng

"Cái tên này, người ta nói đúng việc gì cứ phải cười lên như vậy chứ. Ừm mà nhìn cậu ta cười củng không đến nỗi nào, mà từ lúc mình về nước đến giờ đây là nụ cười thoải mái nhất thì phải, mọi khi toàn cười nhạt, đồ khỉ gió lời tôi nói buồn cười vậy sao."

Xán Liệt vỗ đầu cậu như vỗ đầu em bé:

- Cậu nghĩ tôi.. . - Vừa nói Xán Liệt vừa nhìn toàn thể và bao quát người Bạch Hiền - có hứng thú với người hai lưng và lùn một mẩu như cậu à. Hay tự an ủi mình vậy... Ha... Ha...

"Đúng là tên rắn độc mở miệng ra là y hệt lúc bé, chả thay đổi gì."

Bạch Hiền xám mặt nhận xét :

- Nhìn cậu rất đểu cậu có biết không?

- Đây không phải đểu mà là cool đấy.

 Anh hất hất mặt. Bạch Hiền nhìn bản mặt khó ưa của anh, cậu không thương tiếc :

- Cậu biết bây giờ cậu giống gì không.

-....

- Vượn người

Khoanh tay cười nhẹ, không những không tức giận lại còn vẻ thản nhiên :

- Vậy à.

Bạch Hiền dở khóc dở cười "Tên thần chết này bị làm sao thế nhỉ, bị mình nói như vậy mà còn thản nhiên như thế được, đúng là không bình thường"

- Cậu muốn gì nói đi.

- Đến nhà dọn đồ cho tôi

- Cái gì.- Bạch Hiền mở to mắt lên nhìn Xán Liệt. - Cậu nghĩ sao mà bảo tôi đi dọn dẹp nhà cửa cho cậu. Mơ đi.

Cậu khoanh tay hất mặt sang phía khác làm vẻ kênh kiệu. Bổn đại thiếu gia như mình mà dám bảo mình đi dọn dẹp đồ mới sợ chứ, lại còn nhìn mình với cái vẻ mặt kia nữa chứ.

- Số nợ này tính sao giờ.

Khựng người lại. Bao giờ mình mới thoát khỏi kiếp ôsin này đây, hic.. tưởng cậu ta dễ chịu hơn tên ác tặc kia ai ngờ... ba ơi con khổ quá.

Quay lại người làm vẻ phụng phịu, không cam tâm :

- Dọn thì dọn.

- Tốt. – Anh chỉ cười nhạt.

- Tốt cái mặt cậu ấy.

Xán Liệt lấy xe đưa Bạch Hiền về căn nhà của mình.

Liếc xơ qua phòng khách Bạch Hiền mừng thầm trong bụng.

"Cũng không đến nỗi bừa lắm, dọn nhanh thôi."

Cậu vô tư đi vào rồi dọn dẹp mọi thứ trong phòng khách.

- Xong rồi. Tôi về.

Đưa chai nước lọc lên miệng hớp một ngụm, chân gác lên bàn:

- Ai bảo xong?

Bạch Hiền bây giờ nhìn không khác người giúp việc là bao, không biết kiếm được chiếc dây thun buộc tóc ở đâu cậu buộc túm phần tóc mái lên làm nó chổng lên như cây chổi, áo thì vừa bẩn vừa nhăn nhúm do phải phủi ở chỗ tủ sách, chân ống thấp ống cao cho đỡ nóng.

"Anh ta hất cái gì chứ, bị đau cổ chắc." Xán Liệt kiên nhẫn hất mặt về phía phòng của anh.

"À thì ra là phòng ngủ, không phải định bảo mình mệt rồi thì vào đấy ngủ đấy chứ. Trông thế mà tốt."

 Bạch Hiền hí hửng đi về phía phòng ngủ của Xán Liệt.

- Oh My God!!!

Một chân ngoài phòng, một chân trong phòng, tay vẫn còn đang trong trạng thái cầm núm cửa, cậu thấy luồng thì lạnh sau lưng cùng với con quạ đen bay bay qua đầu.

"Sao cậu ta có thể sống trong đống đổ nát này nhỉ... quần áo vừa hôi, vừa bốc mùi lại còn vứt linh tinh lộn tùng phèo... vỏ bánh, vỏ kẹo còn có cái chưa ăn xong được bôi hết lên rèm và tường ..."

Chầm chậm tiến vào, thận trọng để không dặm phải bất kì thứ gì.

Bịch

- Á...

Bạch Hiền ngã bịch một tiếng, trọng lượng cơ thể cậu ôm lấy sàn, lý do là không để ý đến đã dẫm phải đỗ tương, haizzz...

Lại còn ngã với tư thế cực "tuyệt" nữa chứ, chẳng phải cậu đang chổng mông lên trời sao.

"Cái tên chết bầm, hắn làm gì mà ăn đỗ tương không biết....... AAAAAAAAAA số tôi khổ quá."

"Đau quá đi mất."

- Hahaha ...... hahaha

Không biết Xán Liệt từ đâu chui ra đứng ở cửa ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Cậu nhăn nhó :

- Mẹ ơi... cái thứ nước gì đây. Á... kinh chết đi được lại còn nhớt nữa... Ai da... Đau quá... Mông của tôi.

Xán Liệt thấy thế vờ nghiêm mặt :

- Cậu định nhảy "Audition" đấy à.

- Cậu... có phải cậu cố tình không. - Bạch Hiền giận đến run người, quay sang lườm Xán Liệt

- Cố tình gì.

"Cái tên này, sao có thể làm bộ mặt ngây thơ thế không biết."

Lồm cồm bò dậy chỉ tay vào đống nhớt như dầu dưới sàn gỗ nói :

- Thứ này là cái gì?

- Không biết ngửi hả.

Làm theo lời anh, cậu cúi xuống mặt biến sắc môi run run :

- Cậu...

- Thời gian để cậu thắc mắc chi bằng dùng để dọn dẹp.

Bạch Hiền uất ức nhìn Xán Liệt nhởn nhơ bước đi mà không làm gì được, cậu bặm môi cam chịu.

"Sao mọi khi ở trường tên này lạnh lùng boy lắm mà, về nhà y như rằng nhăn nhở, lại còn đểu y như hồi nhỏ nữa chứ... Hu... Hu... "

Cậu cố lau hết đống dầu ăn trên sàn, vừa lau vừa lẩm bẩm :

- Không ai khác, chính cậu ta bày ra trò này để cho mình ê mông. Đồ đểu.

Bạch Hiền lau đi lại cả chục lần sàn mới sạch dầu. Cậu hài lòng khi thấy chiếc sàn đã sạch bóng, dù gì cũng là công sức của cậu. Ngồi trên giường mà chính xác là ngồi trên đống quần áo ngổn ngang, chống tay vào chiếc quần thở phì phò :

- Ôi... mệt... mệt chết ... được.

"Hửm, là cái gì thế nhỉ."

Cậu sờ sờ đúng là có cái gì cồm cộm .

- Cái này...

Thụt tay lại thật nhanh, mặt đỏ bừng lên nhìn thứ đang nằm ngổn ngang trước mặt, đầu bốc khói, cậu hét to :

- Phác... Xán... Liệt...

Đang ngồi xem tivi mà tí anh bị giật mình chết khiếp, hoàn hồn anh nói vọng vào :

- Gì?

Bạch Hiền giờ chỉ muốn hét thật to tên của kẻ thù cho đỡ bức xúc thôi chứ không có ý định làm gì.

Xán Liệt chờ mãi mà không thấy cậu nói gì tiếp, lại ung dung rung đùi xem phim :

- Gọi xong không nói.

Bạch Hiền bất lực không muốn gọi anh vào để cầm chiếc quần "siêu nhân" của mình lên, sợ anh lại chọc và ngại nên đành lấy móc áo khều khều rồi vứt vào một só nào đấy.

Cậu bực tức định không thèm làm nữa nhưng lại nhớ số nợ rồi lại hùng hục làm như trâu, mặt mũi lấm lem toát hết mồ hôi, tóc hai bên đã bết lại do mồ hôi. Phần chỏm tóc thì xoay qua nằm một phía.

Một lúc sau, căn phòng cũng trở nên "hơi ngăn nắp"

- Xong...

Ngồi bệt luôn xuống sàn cậu thở phì phèo. Mắt hoa hoa, đầu ong ong, tay chân bủn rủn.

Xán Liệt cũng xem xong tập phim Running Man vừa hết trên TV, đứng ở cửa khoanh tay cười nham hiểm quan sát cả căn phòng :

- Tốt.

Không còn sức để nói nữa, cậu mặt kệ lời "khen" của anh, rồi tự đấm bóp tay chân đã lên hết cơ. Nằm vật luôn ra phòng cậu quan sát lại tác phẩm của mình.

"A cái khung ảnh lần trước mình đột nhập vào đây đâu rồi nhỉ... còn nữa cái rèm cửa màu sữa giờ sang vàng vàng ... mà cái quầy rượu mini ở kia đâu rồi"

Mặt cậu chuyển sang màu tím, tay nắm chặt thành nắm đấm nhỏ, răng cắn chặt vào nhau :

- Xán ...  Liệt...

Giật mình, người ta đứng đây rồi đâu nhất thiết phải rít lên như thế.

- Tôi đang đứng đây làm gì cậu hét ầm lên vậy. Điếc cả tai.

Chống tay đứng dậy tiến về phía Xán Liệt với bộ mặt "sát thủ". Cậu vơ tạm chiếc kéo trên bàn trong phòng anh, dần dần tiến về phía Xán Liệt.

Không biết gì, nhưng nhìn bộ mặt đằng đằng sát khí cùng hung khí trên tay anh cũng lùi lại vài bước mà không biết đã ra ngoài phòng khách thì

Bịch !!

--------

Hìii :)

Tối qua đăng không được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro